TÂM LÝ PHẠM TỘI
Tác giả: Trường Nhị
Dịch: Mặc Thủy
Phần 2 // Hai Nẻo Đường
Chương 23 // Người nổi tiếng
Hình Tòng Liên khảo sát một vòng bên ngoài xe rồi đi tránh khỏi mặt đất đầy mảnh thủy tinh, đi vào trong xe khách, Dương Điển Phong vẫn cứ theo sát sau lưng anh.
Lâm Thần đứng ngoài xe nói chuyện với Vương Triêu.
“Cậu nói là máy tính bảng gắn trên xe mà cậu nhỏ kia lấy đi xuất hiện trong thành phố?”
“Đúng vậy, kỳ lạ nhỉ, hơn nữa tuyến đường cũng rất kỳ dị, nhìn cứ như GPS bị hư ấy.” Vương Triêu liếc người cứ đi theo Hình Tòng Liên kia, chỉ chỉ, “Em nghi ngờ xe của công ty bọn họ có vấn đề.”
Nghe Vương Triêu nói vậy, Lâm Thần hơi nhíu mày: “Có căn cứ gì không?”
“Tạm thời thì chưa, nhưng mà điệu bộ tên đó quá nịnh bợ, nhất định có vấn đề.” Đồng chí Vương Triêu khẳng định.
Nhìn nhóm cảnh sát đang kiểm tra hiện trường quanh xe khách, Lâm Thần vẫn cảm thấy vụ án này rất kỳ lạ, cũng rất nguy hiểm.
Thiếu niên kia cướp xe chỉ vì vài viên kẹo, có thể làm cho cảnh sát đuổi theo mình đến 10km, lại có thể hoàn thành nhiệm vụ di chuyển bất khả thi, nhưng dù rất lợi hại đấy, lại chẳng có ý nghĩa gì cả.
Không ai lại đánh đổi một cái giá lớn như thế chỉ vì một việc không có ý nghĩa, bản thân nó chính là điều kỳ lạ trong vụ án này, đáng để cảnh giác.
Bỗng nhiên, đằng xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, cắt ngang suy nghĩ của anh.
Lâm Thần quay đầu lại, nhận ra con đường đối diện vô cùng rộng rãi, có mười mấy chiếc xe đang chạy trên đường cao tốc về phía này.
Đi đầu là một chiếc xe cảnh sát màu trắng, đằng sau là một hàng xe MPV có lớn có nhỏ, những chiếc xe MPV đều được sơn logo của các đài truyền hình lớn, chứng tỏ chúng là xe chuyện dụng đi phỏng vấn. Mà sau cùng của đoàn xe lại là một chiếc xe cứu hộ trên đường cao tốc.
Chỉ trong chớp mắt, đoàn xe đã đến trước mặt, chiếc xe cảnh sát trắng thắng lại, sượt qua đường phân cách vang lên tiếng động chói tai, mười mấy chiếc xe tiếp sau cũng lần lượt dừng lại, cuốn lên vô số bụi bặm, nhưng người trên xe lại không bước xuống.
Đúng ngay lúc này, một vài công nhân trên xe cứu hộ nhảy xuống, họ hành động rất thống nhất, nhanh chóng dời một đoạn hàng rào phân cách ra, đoàn xe kia liền chạy qua đó, sau cùng dừng lại bên ngoài vòng dây cảnh giới màu vàng.
Nhìn chiếc xe cảnh sát màu trắng tinh đậu gần nhất, Lâm Thần bắt đầu có dự cảm không lành.
Cạch, cửa xe mở ra, có người bước xuống, ủng da sáng bóng, quần tây phẳng phiu, chính là Hoàng Trạch.
Lâm Thần nhìn thấy Hoàng Trạch, thì hiển nhiên Hoàng Trạch cũng thấy anh, cho nên người đang cảm khái đối phương là ma quỷ đeo bám không chỉ có mình Lâm Thần.
Thế nhưng Hoàng Trạch không để mắt đến anh.
Vì nhìn qua thì có vẻ như Thanh tra Hoàng còn việc quan trọng hơn cần làm, hắn quay người lại đến cửa sau xe cảnh sát, mở cửa ra, hành động của hắn rất trang trọng, vô cùng lịch lãm, thế là kéo đến một loạt ánh đèn flash nhấp nháy.
Tiếp theo, Khương Triết bước xuống từ cửa sau xe.
Lâm Thần nhìn mà sững sờ, nhưng điều khiến anh càng ngạc nhiên hơn chính là sau khi Khương Triết xuống xe, tất cả đèn magie và micro đều lập tức bị rút khỏi vị trí bên cạnh Hoàng Trạch, toàn bộ tập trung lên người thanh niên có mái tóc xoăn rối bù kia.
“Thầy Khương, xin hỏi anh phân tích thế nào về hiện trường vụ án này?”
“Thầy Khương, anh có cho rằng vụ cướp này sẽ tiếp tục xảy ra không?”
“Thầy Khương, anh có thể phân tích một chút về trạng thái tâm lý của thiếu niên cướp xe không?”
“Thầy Khương……”
Các phóng viên hỏi rất nhiều bằng tốc độ nói cực nhanh.
Khương Triết vừa từ nước ngoài trở về, đã đảm nhiệm làm người dẫn chương trình cho một talkshow về tình cảm trên đài truyền hình nổi tiếng, thành danh nhờ phong cách sắc sảo không hề nể mặt ai, đây là lần đầu tiên y tiếp nhận một vụ án sau khi trở thành cố vấn cho Cục cảnh sát, tất cả phóng viên đều đã nghe ngóng được tin tức này, thầy Khương sẽ đến trạm dừng chân hỏi han người bị hại, sau đó tiến hành khảo sát hiện trường, đồng thời rất hoan nghênh truyền thông theo phỏng vấn toàn bộ quá trình, các phóng viên đương nhiên là cực kỳ vui mừng.
Hơn nữa, vụ án của Tên cướp ngọt ngào này vô cùng thú vị, thiếu niên đáng yêu cướp xe chỉ vì mấy viên kẹo, cậu ta hành động quyết đoán, hài hước lại có phong cách, cậu ta có thể đùa giỡn với cả cảnh sát. Lúc này cậu ta có thể đang nhai kẹo cao su, biết đâu một giây sau đã trà trộn vào số hành khách trong trạm dừng chân thì sao, ai mà biết chứ?
Tên cướp ngọt ngào cộng thêm một Khương Triết bản thân đã có danh tiếng, giới truyền thông quả thật phát cuồng vì tổ hợp này.
“Căn cứ theo tuổi tác của thiếu niên cướp xe để phân tích thì cậu ta hẳn đang ở trong thời kỳ dậy thì, những hành vi chọc phá nghịch ngợm này là để thu hút sự chú ý, cũng giống những kẻ mắc chứng thích khoe vùng nhạy cảm vậy, có người nhìn là hắn sẽ cương được.” Khương Triết vẫn sắc bén như ngày thường, bản thân câu nói đã có điểm bùng nổ, không khí tại hiện trường liên tục được làm nóng, máy chụp ảnh nháy liên tục, gương mặt mỗi phóng viên đều tràn ngập hưng phấn.
“Đúng như thế à?” Thấy một đoàn người rầm rộ xuất hiện, Hình Tòng Liên bước xuống xe khách, đứng bên cạnh Lâm Thần.
“Nói rất đúng.” Nhìn cảnh tượng phỏng vấn kia, Lâm Thần đáp, “Vì đúng nên mới đáng sợ.”
“Quả thực là vậy.” Hình Tòng Liên nói.
Vương Triêu nghe mà không hiểu: “Hả, hai người nói gì vậy?”
“Cậu xem đi, nếu tất cả những hành động của cậu ta chỉ để thu hút sự chú ý, thì rõ ràng là cậu ta đã thành công.” Tiếng các phóng viên đang nói trên sóng truyền hình, tiếng phỏng vấn truyền đến rõ rệt, Khương Triết thì cực kỳ hăng hái, khiến cho các phóng viên cười nghiêng ngả, Lâm Thần dừng lại, nhìn Hình Tòng Liên một cái, “Vậy thì vấn đề nằm ở chỗ vì sao cậu ta lại cần thu hút chú ý?”
“Trẻ con tuổi dậy thì đứa nào chẳng thế.” Vương Triêu không để bụng nói.
“Đúng vậy, tuổi dậy thì đến sẽ khiến cho thanh thiếu niên khát khao có được sự quan tâm của xã hội, điều này không có vấn đề gì. Nhưng những người trẻ tuổi vướng phải tình trạng này thì nội tâm chắc chắn không được cân bằng, cực đoan, cố chấp, khi phản ánh thành hành vi cũng sẽ ở trong trạng thái như vậy. Nhưng thiếu niên kia thì không, cậu ta hành động rất quyết đoán, cử chỉ tao nhã, ngôn từ hài hước…….”
“Anh nói thế nghe có vẻ đáng yêu lắm đó!”
“Đúng, cậu ta sẽ khiến cậu cảm thấy như thế rất đáng yêu, rất ngầu, ngay cả khi cậu ta là một tên cướp mang súng, cậu vẫn có suy nghĩ này, đây không phải là điều đáng sợ nhất sao?”
“Đầu óc nó không bình thường, mặc kệ đi.” Hình Tòng Liên kéo cổ áo nhóc kỹ thuật, kéo cậu ra đằng sau.
“Thế nào?” Lâm Thần hỏi.
“Xe rất sạch sẽ.” Hình Tòng Liên cởi găng tay nhét vào trong túi.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nói sạch sẽ, đương nhiên không phải là để chỉ tình trạng vệ sinh trên xe khách, mà có nghĩa là thiếu niên kia không hề để lại bất cứ dấu vết nào.
“Không có dấu tay, không có tóc, ngay cả vỏ kẹo cũng bị mang đi.”
“Gan lớn như lại cẩn trọng, tính toán rất chu đáo.” Lâm Thần nói.
“Mục đích của cậu ta chắc chắn không chỉ đơn giản là thu hút sự chú ý.” Hình Tòng Liên nhìn Khương Triết cùng với Hoàng Trạch đang đứng ngoài cuộc phỏng vấn, lạnh lùng nói.
Lâm Thần nhìn mảng cỏ lau kéo dài đến tận chân trời, cuối cùng cũng lên tiếng: “Hình Tòng Liên, đóng đoạn đường này đi.”
Anh vừa nói xong, người phản ứng đầu tiên lại chính là vị giám đốc công ty vận tải vẫn yên lặng đứng nghe từ đầu đến giờ: “Anh đùa cái gì vậy!”
Cao tốc Hoành Cảnh dài tổng cộng 317km, bắt đầu từ núi Khung phía tây kéo dài đến sông Vĩnh Xuyên phía đông, đây là nút giao thông quan trọng nối liền hai tỉnh, lượng xe qua lại hàng ngày trung bình đạt đến hơn ba mươi ngàn, dù chỉ chặn đường nửa giờ cũng sẽ gây ra tình trạng kẹt xe kéo dài trên đường cao tốc. Hơn nữa, cả hệ thống giao thông đều sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề, chỉ vì một vụ cướp xe khách đã xảy ra mà đóng toàn bộ con đường là một chuyện chưa từng nghe nói đến.
Hình Tòng Liên nhìn nét mặt không giống như đang đùa của Lâm Thần, trên thực tế, bản thân anh cũng có dự cảm chẳng lành như Lâm Thần.
Với kinh nghiệm của anh, từ một cái máy tính bảng chạy lung tung khắp thành phố đến mùi nước hoa cho nữ giấu giữa bạt ngàn cỏ lau, tất cả đều dùng để phân tán chú ý của phía cảnh sát, nếu đã là phân tán lực lượng cảnh sát thì có nghĩa là thiếu niên cướp xe khách kia sắp bắt đầu hành động cuối cùng rồi.
Thế nhưng tất cả những điều này chỉ là suy đoán, không có bất cứ bằng chứng thực tế nào cả, họ chỉ có thể mở to mắt nhìn nguy hiểm đến gần.
“Vấn đề này thì tôi không quyết định được rồi.” Anh thành khẩn đáp.
Lâm Thần lại dường như nhìn thấu sự bất an trong lòng Hình Tòng Liên, anh chỉ vào viên Thanh tra đang đứng thẳng tắp ở đằng xa, hỏi: “Vậy người đó có thể quyết định không?”
Hình Tòng Liên nhìn theo hướng ngón tay anh, Hoàng Trạch tựa như cảm giác được điều gì, vừa hay quay đầu lại.
“Đội trưởng Hình, anh nói cấp trên ngăn không cho anh điều tra là cậu Hoàng?” Dương Điển Phong bừng tỉnh.
“Ừ, đúng đó.” Hình Tòng Liên thuận miệng đáp, rồi tiếp tục nói với Lâm Thần, “Muốn thử không?” Anh hỏi.
“Cậu Hoàng là người cứng nhắc nổi tiếng, anh ta đã có thành kiến với anh rồi, anh cần gì phải tự đi chuốc nhục vào người?” Dương Điển Phong sốt ruột khuyên can.
Hình Tòng Liên liếc hắn ta một cái, tỉnh bơ nói: “Thuyết phục Hoàng Trạch là đường tắt, có đường tắt thì phải thử một phen.”
Lâm Thần gật đầu, hiển nhiên là đồng tình với anh.
Lúc này, Hoàng Trạch đã đến trước mặt họ, hắn không nhìn Lâm Thần, mà lại tỏ ra không quan tâm nói: “Đội trưởng Hình, vụ án này hình như đã không còn nằm trong quyền hạn của anh rồi nhỉ, mời anh dẫn người không liên quan lập tức rời đi.”
Hoàng Trạch nói người không liên quan đương nhiên là để chỉ Lâm Thần.
“Hoàng Trạch, anh làm thế này thật vô vị.”
Hình Tòng Liên hơi cúi đầu xuống nhìn Hoàng Trạch, bình thản nói.
“Đội trưởng Hình không cần phải điều tra vụ án nào khác hay sao, vì sao anh vẫn còn ở đây, tiền của người nộp thuế không phải để anh đi tham quan du lịch trong giờ làm việc.”
“Lúc này tôi quả thật không có vụ án nào quan trọng hơn cả.”
“Ha, quan trọng? Anh thật sự cảm thấy vụ án này quan trọng, thế thì vì sao cả một tháng trời nay anh không có tiến triển gì, bây giờ anh nói đến tầm quan trọng của nó không phải là đã muộn rồi sao……”
“Tranh cãi là vô nghĩa, muốn cãi thì tôi có thể cãi với anh ba ngày ba đêm mà anh chắc chắn sẽ thua, bây giờ anh nghiêm túc nghe tôi nói đây.” Hình Tòng Liên ngắt lời Hoàng Trạch, “Chúng tôi nghi ngờ rằng nghi phạm sắp có hành động lớn, hy vọng anh có thể giúp đỡ, phản ánh lên với cấp trên, đóng cửa đường cao tốc này đề phòng chuyện không may.”
~*~