TÂM LÝ PHẠM TỘI
Tác giả: Trường Nhị
Dịch: Mặc Thủy
Phần 2 // Hai Nẻo Đường
Chương 21 // Gặp lại
Ai đó đã từng nói, mỗi lần gặp lại đều chỉ để chuẩn bị cho lần chia ly tiếp theo.
Ẩn ý trong câu nói này là không phải mỗi cuộc gặp gỡ đều đáng vui mừng.
Với Lâm Thần, hiện tại anh không thể định nghĩa cuộc gặp gỡ mà vận mệnh đã an bài này là tốt hay xấu, anh chỉ biết chờ đợi là một điều rất khó mà vượt qua.
Ánh nắng lặng lẽ rơi xuống, nhà ăn rất yên tĩnh.
Nhân viên trong trạm dừng chân mang những tấm chăn màu nâu đến, nhóm nữ cảnh sát đến đầu tiên đang bận rộn rót trà cho hành khách, thấy hành động chậm rãi của các cô, Lâm Thần liền ý thức được chắc hẳn Hình Tòng Liên đã phát hiện ra anh rồi.
“Khi nào các người mới lấy lời khai chứ, chúng tôi còn đang vội về nhà mà!” Có hành khách vừa cầm ly giấy vừa nói với vẻ mất kiên nhẫn.
“Đúng vậy, giữ lại một hai người là được rồi mà!” Một hành khách khác phụ họa.
“Xin chờ thêm một lát.” Nữ cảnh sát cười rất ngọt, “Các đồng nghiệp bên tổ giám định của chúng tôi còn chưa xử lý xong hiện trường, đường cao tốc cũng đang bị giới hạn giao thông, xe mà bên công ty vận tải hành khách điều đến còn đang kẹt giữa đường.”
“Còn phải giám định nữa, giống quay phim ấy à!”
“Đã hơn hai tiếng rồi, còn chưa xong hả?”
“Có cần phải nghiêm trọng thế không, bọn tôi cũng có sao đâu, một đứa trẻ nghịch ngợm phá phách thôi mà!”
Vài người phụ nữ lớn tuổi thi nhau lên tiếng, Lâm Thần vẫn ngồi yên trong một góc, nơi này khá lạnh, nhưng cũng vì thế mà nó rất yên tĩnh, anh rất chăm chú quan sát biểu cảm của từng người, lòng bỗng dâng lên một cảm giác quái dị.
Khi lần thứ hai nhắc đến vụ cướp, nét mặt mọi người đều rất thả lỏng, không ai để bụng, họ không chỉ không hề có phản ứng căng thẳng sau khi bị tổn thương, mà ngược lại còn trách móc phía cảnh sát làm lớn chuyện. Sau cùng, ánh mắt anh dời đến gương mặt của nữ cảnh sát, cô nhẹ nhàng vén mái tóc dài ra sau tai, mà thật đáng tiếc, anh cũng không hề nhìn thấy bất cứ cảm xúc nào thuộc loại căng thẳng hoặc nặng nề trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Vậy thì nguyên nhân mà mọi người phải ở lại nơi này, ngoại trừ vì mệnh lệnh của Hình Tòng Liên, thì có lẽ thật sự chỉ là vì đang kẹt xe thôi.
Lâm Thần dần cảm thấy trạng thái này rất nghiêm trọng.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đằng đó là cánh đồng cỏ lau xanh lục kéo dài đến tận chân trời, gió thoảng qua khiến chúng lay động như những gợn sóng lăn tăn trên mặt biển.
Không gian dần yên tĩnh trở lại, rồi lại dường như trở nên ồn ào.
Bỗng nhiên, Lâm Thần nghe thấy dưới cầu thang truyền đến tiếng bước chân, đó là âm thanh phát ra khi ủng da chuyên dụng của cảnh sát giẫm lên nền đá hoa cương, âm thanh càng lúc càng dày đặc chứng tỏ có rất nhiều người xuất hiện bên dưới, vậy thì hẳn là đội ngũ của cảnh sát đã đến rồi.
Những người đó bước vào đại sảnh, đi qua ngã rẽ rồi lên cầu thang……
Ý thức được điều này khiến Lâm Thần đột nhiên căng thẳng, cảm giác hồi hộp này không đến mức làm cho hai tay đổ mồ hôi hay cả người run rẩy nhưng lại đủ để cắt ngang suy nghĩ, anh cảm nhận rõ ràng trái tim mình đập nhanh hơn, đầu óc trống rỗng, thậm chí không còn nhớ ra được bất cứ phương pháp điều tiết tâm lý nào từng học trong khoảnh khắc này.
Anh đang căng thẳng, chỉ vì một người sắp xuất hiện.
Lộp cộp.
Ủng da đã chạm đến bậc thang trên cùng, Lâm Thần vô thức ngẩng đầu lên.
Nếu nói sự hồi hộp đến chỉ là vì phản xạ có điều kiện không cần nguyên nhân, thì khi nó biến mất cũng chỉ trong một tích tắc mà thôi.
Thân hình đứng ở đầu cầu thang thẳng tắp, như đỉnh núi cô độc tạo thành bởi nham thạch, cũng rét lạnh như đêm đông mờ hơi sương.
Cảnh phục của người nọ chỉnh tề, ngôi sao bạc trên vai sáng lấp lánh, người đó họ Hoàng, Hoàng trong Chu Ngô Trần Hoàng.
……
Khi nhận được điện thoại của Vương Triêu, Hình Tòng Liên vừa mới bước vào trường Phong Cảnh.
‘Mẹ nó, sếp ơi nguy rồi, Thanh tra Hoàng dẫn chuyên gia đến trạm dừng chân lấy lời khai kìa, anh đi mau đi, đến muộn là A Thần nhà ta bị hại chết đó!’
Đầu kia điện thoại, Vương Triêu nói như bắn súng liên thanh, vì cậu nhóc nói quá lớn nên Hình Tòng Liên còn không kịp nghe rõ: “Cậu nói Thanh tra nào?”
‘Hoàng Trạch Hoàng Trạch Hoàng Trạch đó!’ Vương Triêu nóng ruột muốn chết, ‘Đường cao tốc kẹt xe em đã gửi vào điện thoại của anh tuyến đường thông thuận nhất rồi đó không cần cảm ơn muah muah!’
Vương Triêu vừa nói xong thì Hình Tòng Liên liền nghe tiếng chuông báo tin nhắn trong điện thoại, anh cúi đầu xem thì thấy là thư điện tử mới.
“Xảy ra chuyện gì sao, đội trưởng Hình?” Dương Điển Phong dường như cảm nhận được giọng nói ở đầu kia rất khẩn cấp, bèn lên tiếng quan tâm.
Hình Tòng Liên cau mày, sau đó nhanh chóng quay người chạy về phía xe Jeep bên đường.
Trường học rộn ràng vì sự có mặt của những con người tuổi trẻ, thì sự ồn ào của nhà ăn lại là vì sự xuất hiện của một vài cảnh sát.
Các hành khách ngồi trong góc đại sảnh đồng loạt đứng dậy, ánh nắng tuôn xuống từ khung cửa sổ chạm đất và giếng trời bên trên, Hoàng Trạch đứng ở đầu cầu thang, nhưng lại như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào xung quanh.
Ánh mặt trời quá chói chang, nền đá hoa cương màu trắng gạo phản xạ phần lớn ánh sáng, Hoàng Trạch cảm thấy như có thứ gì đó đâm thẳng vào mắt mình, khiến hắn hoảng hốt.
Hình như hắn nhìn thấy Lâm Thần, quả thực chính là Lâm Thần.
Nhưng xác chết của Lâm Thần rõ ràng phải nằm dưới tầng tầng sóng cuộn kia mà, linh hồn của Lâm Thần rõ ràng phải nằm dưới một ngôi mộ nào đó kia mà……
Nhưng Lâm Thần lại đang đứng giữa nhóm du khách, ánh mắt của anh vẫn sáng rực, mái tóc được mặt trời phủ lên ánh vàng trông như hơi ẩm ướt.
Hoàng Trạch đột nhiên buồn cười.
Hắn thấy Lâm Thần đặt ly giấy trong tay xuống, quay người giúp bà cụ bên cạnh quấn chặt khăn quàng, nói điều gì đó như thể muốn trấn an cảm xúc, sau đó mới chậm rãi đi đến.
Quả nhiên là Lâm Thần, dù cho đã tạo ra một lời dối trá che trời, dù bị người khác vạch mặt ngay tại trận cũng vẫn có thể bình tĩnh chẳng dao động, cũng không hề thấy xấu hổ.
Lâm Thần càng đi càng gần, nắm tay của Hoàng Trạch càng siết càng chặt.
Sau cùng, Lâm Thần dừng bước trước mặt hắn.
Hắn nhìn xuống đôi mắt của Lâm Thần, muốn tìm thấy một chút cảm xúc hối lỗi hoặc áy náy trong đôi mắt ấy, nhưng không, Lâm Thần vẫn thản nhiên như thế, tựa như chỉ đang nhìn một người xa lạ.
Trong khoảnh khắc đó, Hoàng Trạch không kiềm chế cơn phẫn nộ trong lòng nữa, hắn vung nắm đấm đánh thẳng vào mặt Lâm Thần.
Một đấm dùng hết sức mạnh của bản thân, khiến Lâm Thần phải lảo đảo, nhưng hắn vẫn chưa cảm thấy hả giận, hắn thấy Lâm Thần che mặt lùi về sau vài bước thì lại một lần nữa siết chặt tay vung tới.
Lâm Thần bị đánh đến nỗi bàng hoàng, đau chỉ là thứ yếu, nhưng mắt anh đột nhiên bị bóng tối che phủ, mất đi khả năng hành động, anh ý thức được Hoàng Trạch lại đang vung tay về phía mình, anh cho rằng mình nên tránh ra, nhưng cơ thể hoàn toàn không nghe theo trí não.
Thế nhưng nắm tay thứ hai không giáng xuống như tưởng tượng, không biết có vấn đề gì với Hoàng Trạch, nhưng nắm tay của hắn dường như đã thay đổi phương hướng ngay giữa không trung, rơi xuống đầu vai anh, anh bị túm chặt lấy.
Chờ Lâm Thần phản ứng lại thì bên tai bị ù hẳn đi, mặt đau rát, miệng đầy mùi máu tanh.
Anh cảm thấy mặt mình bị ấn vào một lớp vải cứng, đến khi tiếng tim đập truyền đến, anh mới ý thức được mình đang bị Hoàng Trạch ôm lấy.
“Tại sao cậu không đi chết đi?” Anh nghe thấy tiếng nói của Hoàng Trạch bên tai.
Anh cảm nhận rõ ràng rằng giọng nói của Hoàng Trạch có vẻ nghèn nghẹn, nhưng nghẹn cái gì chứ?
Lâm Thần thấy rất lạ, cũng rất lúng túng, anh không biết nên đặt hai tay mình ở đâu, thế nhưng Hoàng Trạch lại không định buông tay.
Sau cùng, ai đó đứng bên cạnh lên tiếng hỏi, mới giải cứu được anh.
“Anh là Lâm Thần?”
Người lên tiếng có một mái tóc xoăn bông xù lên, vài sợi tóc gần như che khuất đôi mắt, Lâm Thần lần theo âm thanh quay sang nhìn đối phương.
Hoàng Trạch như vừa tỉnh mộng, đẩy bật anh ra như thể ném một thứ rác rưởi.
Lâm Thần che mặt ngẩng đầu, nhìn thấy một mái tóc xoăn rối bù.
“Quả nhiên anh còn chưa chết, Thanh tra Hoàng còn đau lòng rất lâu đấy?” Giọng điệu của người kia nghe rất tùy ý, dường như đã nắm chắc mọi việc trong tầm tay.
“À quên không tự giới thiệu, tôi là Khương Triết.” Thấy anh còn chưa phản ứng được, vẫn hơi ngơ ngác, Khương Triết lập tức ra vẻ châm biếm, “Cố vấn tâm lý học mới của Cục cảnh sát thành phố Hoành Cảnh.”
À, thì ra là đồng nghiệp của Hình Tòng Liên.
Lâm Thần gật đầu, rất tự nhiên chìa tay ra.
Thế nhưng Khương Triết lại không thèm bắt tay: “Vụ án giết người đặc biệt nghiêm trọng số hiệu 1111, anh còn chưa rửa sạch được hiềm nghi của mình, tôi không bắt tay với hung thủ giết người.”
Khương Triết nói rất to, tất cả mọi ánh mắt trong đại sảnh đều đổ dồn về đây.
À, quả nhiên là bạn của Hoàng Trạch.
Lâm Thần thu tay về, lịch sự nghiêng người, nếu đã chào hỏi rồi mà lại chẳng còn gì khác để nói nữa, anh bèn trở về chỗ của mình.
“Tại sao anh lại ở đây, vụ án cướp xe này có liên quan đến anh sao, hay là anh lại muốn nổi tiếng!”
Đằng sau truyền đến một loạt câu hỏi của Khương Triết, Lâm Thần chỉ đành dừng chân lần nữa, quay người, nhìn Khương Triết nhướn mày và cười khinh khỉnh, anh nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi trả lời tử tế: “Không phải, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua, chỉ là một người bị hại không may mắn mà thôi.”
Giống như bị chọc giận, Khương Triết đột nhiên cao giọng: “Đúng, người bị hại, lần trước anh cũng là người bị hại trong vụ án của Phùng Bái Lâm, tôi đã đọc qua hồ sơ vụ án đó rồi, anh còn nhảy sông cùng thủ phạm cơ mà! Trực giác của anh nhạy bén như vậy, làm sao lại không phát hiện ra có người quan sát mình ba năm? Anh rõ ràng đang giúp Phùng Bái Lâm bỏ trốn, cũng chỉ có tên cảnh sát đần độn kia mới không hoài nghi anh!”
Khương Triết nói rất nhanh mà giọng cũng rất lạnh, đến nỗi khung kính cửa sổ dường như đang run lên, vì âm thanh quá lớn, y có vẻ như cũng rất mệt, thế nên mới tạm ngừng.
Đúng lúc này, dưới cầu thang truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái: “Ây chà, chuyên gia Khương, nói xấu sau lưng người khác thì không hay đâu nhỉ.”
Khương Triết giật mình.
Lâm Thần, cũng giật mình.
~*~