Tầm Lộ

Chương 54: Kì phùng địch thủ!




Tên này chắc cũng tầm tuổi mình, nhưng cao đến hai mét rưỡi chứ chả chơi!, Tiểu Phàm vừa tiến tới cách nam tử sử đại đao ba mét đã bị bóng của đối phương che phủ hoàn toàn.

Hắn gập thấp người, chân dậm mạnh xuống đất, bật thẳng lên, hướng tới mặt đối thủ mà tấn công.

Ba bóng ảnh đột nhiên từ trái phải hai bên tấn công tới Tiểu Phàm, nhưng hắn chỉ cười một tiếng khẽ, xem chừng chẳng hề nao núng.

- Cang. Cang. Cang.

Ba tiếng va chạm ngay tức khắc vang lên. Ái Thượng, Tôn Kinh chính là đã kịp thời ra tay gạt cản một thương, một côn của đối thủ. Một phi đao còn lại, không gì khác, chính là dùng tiễn đối đao – Tương Ngạn trong một nháy mắt đã phá được đường bay của phi đao.

Hữu thủ Tiểu Phàm cầm thái đao, vẩy ra một cái, nhanh mà mềm mại vô cùng. Ánh quang đao lóe lên tựa như một đường lượn tuyệt đẹp của con chim cắt xà xuống săn mồi.

- Xem chiêu.

Hắn hét lớn một tiếng.

Nam tử dụng đại đao quát lại:

- Ha ha ha... Đến đây.

Lời nói vừa ra một nửa, chân trái y đã lùi lại nửa bước, đồng thời hữu thủ kê dọc đại đao ngay phía trước.

Két..., thái đao của Tiểu Phàm trượt lên thân đại đao vang nên âm thanh chói tai. Đạo pháp của nam tử to lớn không phải nhanh như Tiểu Phàm, nhưng lại đơn giản, hiệu quả vô cùng. Chỉ một động tác xoay cổ tay mà đã chặn được thái đao thần tốc của Tiểu Phàm. Có thể nói phương vị và kĩ xảo đều rất chuẩn.

Tiểu Phàm ngạc nhiên trong giây lát, nhưng cổ tay liền đó đã động. Cổ tay hắn giống như một con rắn trườn trên cỏ, trái phải đao nối đao đổi hướng. Keng. Keng. Keng..., âm thanh va chạm dồn dập vang lên không ngừng nghỉ. Không ngờ rằng nam tử kia vẫn vững vàng đỡ được tất cả đường đao của Tiểu Phàm.

Một thanh đại đao mà hắn phòng thủ được như vậy... Cao thủ!, trong đầu Tiểu Phàm đột nhiên xẹt nhanh qua một ý nghĩ.

- Bịch.

Tiểu Phàm hạ chân xuống đất.

- Tổng cộng hai mươi tám đường! Tốc độ đao của ngươi rất nhanh...

Nam tử sử đại đao cười cười nói.

Tiểu Phàm ngửa mặt lên nhìn đối phương, trong lòng hơi lo lắng: Hắn không chỉ đỡ được đao của mình mà còn đếm đúng nữa...

Tất cả nói thì lâu, nhưng chỉ diễn ra trong một giây đồng hồ. Tiểu Phàm chỉ nhảy lên trong cái chớp mắt nhưng cả hai đã qua lại hai mươi bảy đao!

- Nhìn đi đâu vậy!

Nam tử to lớn mồm quát vang, hai tay nắm chặt chuôi đại đao phạt ngang một đường về phía Tiểu Phàm. Thế đao đến như vũ bão, đao chưa đến mà dường như Tiểu Phàm đã nghe thấy tiếng rít gió u.. u...

Không đỡ được!, Tiểu Phàm chỉ kịp nghĩ thế, cơ thể lập tức gập xuống. Vù..., đại đao tạt qua đầu hắn.

Đồng tử Tiểu Phàm co lại, một sát na, trong đầu hắn nhớ lại thời điểm luyện đao trong Tâm tưởng thao luyện. Hắn nói khẽ:

- Đệ Nhất Sát Kĩ... (Sát kĩ thứ nhất, không phải sát kĩ đứng đầu)... Tam Thập Tự.. (Ba dấu thập)

Xoạt... Xoạt... Xoạt..., Tiểu Phàm phóng ra sáu đường đao, kết thành ba dấu thập hướng tới mu bàn tay phải của nam tử dụng đại đao. Lục đạo quang đao phóng ra cực nhanh, dường như chính là đồng thời xuất hiện vậy, lại tinh chuẩn kết lại vừa bằng kích thước mu bàn tay nam tử kia.

Đây chính là thành quả tập luyện trong ảo cảnh của hắn. Tuy là khi bị nhốt trong ảo cảnh, toàn bộ mọi chuyện chỉ là giả, không phải thực tế, nhưng Tâm Tưởng Thao Luyện cũng là sử dụng tâm thần để luyện tập, so với Ảo cảnh cũng có phần tương đồng, cho nên việc hắn tiến hành Tâm tưởng thao luyện vẫn có hiệu quả. Để dễ hiểu thì có thể coi đó là “tâm tưởng trong tâm tưởng”. Trong thời gian đó, hắn đã sáng tạo ra chiêu Tam Thập Tự này. Chiêu này đòi hỏi sự chính xác cực cao, mỗi chữ thập của hắn đều vừa đúng bằng một ô vuông trên mộc trụ; tốc độ xuất ra lại càng phải nhanh, gần như liền mạch, không có sự đứt đoạn. Vì thế, sáu đường đao này, nếu nói chồng lên làm một thì không thể đạt tới được, nhưng chính là đã cùng ảnh hưởng trên cùng một vùng khá nhỏ. Việc này giống như lực lượng của một cái búa mà đánh lên thanh gỗ thì không thể đập ngập vào miếng gỗ được, nhưng nếu lực ấy truyền vào một cái đinh thì lại hoàn toàn có thể đâm xuyên vào thớ gỗ. Nguyên tắc của chiêu này cũng giống như thế, có điều vùng ảnh hưởng không thể nhỏ bằng đầu đinh được. Tuy vậy, sức công phá của sáu đường đao này cũng hơn hẳn sáu đường đao thông thường...

Để xem ngươi đối phó thế nào với chiêu này..., Tiểu Phàm vừa tung chiêu vừa lẩm nhẩm trong lòng.

Canggggg..., tiếng thép va chạm ngân vang không khác gì tiếng chuông. Nam tử kia lại đỡ được một chiêu hiểm của Tiểu Phàm.

Nhưng... nam tử sử đao đã phải lui lại một bước!

- Hắc hắc... Sao hả?

Tiểu Phàm đắc thắng cười cười.

Nam tử kia nheo mắt nhìn Tiểu Phàm, nẳm ngón tay cầm đao phải co duỗi mấy lần, xem chừng hổ khẩu cũng đã phát đau rồi.

- Hừ, không tệ... Nhưng để xem ngươi tiếp được chiêu của ta không?

Y nhìn Tiểu Phàm chằm chằm, rồi hừ một cái.

Đoạn, nam tử dùng hai tay cầm đao, đưa lên ngang với thái dương bên trái. Chân phải y liền đó quét nhẹ một vòng cung trên mặt đất, tạo nên vệt bụi bay.

- Chuẩn bị đi...

Y nói giọng đầy kiêu ngạo.

Tiểu Phàm nhíu mày, thầm nghĩ, Tư thế xuất đao của tên này lạ quá. Sơ hở lộ ra rất nhiều, hơn nữa kiểu đao thế này không phải chỉ có thể xuất đao từ bên trái sang hay sao? Như vậy thì quá dễ đoán rồi...

- Thất Đao...

Cả cơ thể nam tử đột nhiên gồng cứng lên.

Cái gì thế này?Hắn..., Tiểu Phàm kinh tâm, thầm nghĩ trong lòng. Hắn đột nhiên cảm nhận được từ thân thể kia cái gì đó giống như là “dã khí của ma thú”!

-... Vong Mạng!

Nam tử sử đao hét lớn.

Thần kinh Tiểu Phàm căng lên, sẵn sàng ứng phó nguy hiểm trước mặt.

Nghe cái Zù..., đại đao lướt một đường cực đơn giản từ trái sang, chéo từ trên xuống, hướng thẳng tới vùng cổ của Tiểu Phàm.

Tiểu Phàm nhìn một chiêu này, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Hắn không phải kinh ngạc vì đó là một chiêu lợi hại, mà bởi vì đó lại là một chiêu đầy sơ hở, xem chừng, nếu xét về kĩ thuật thì chỉ là một đao hết sức tầm thường, một kẻ mới dùng đao cũng có thể sử ra được. Điều đặc biệt của chiêu này có lẽ cũng chỉ ở chỗ sức mạnh của người dùng đao mà thôi...

Dù nghi ngờ nhưng Tiểu Phàm vẫn tung chiêu để khắc chế. Lực lượng của nam tử kia không những hơn Tiểu Phàm, mà vũ khí của y lại còn là đại đao, so với thái đao nhỏ bé thì hoàn toàn áp đảo về sức mạnh công phá, cho nên Tiểu Phàm căn bản không hề có ý định đón đỡ trực diện. Tay hắn luồn xuống dưới, lấy tốc độ làm sức mạnh, thái đao đâm ra, hướng khuỷu tay đối phương mà tấn công, buộc đối phương phải thu đao, hoặc xoay đao phòng thủ. Chỉ là...

Cái gì?, nhịp tim Tiểu Phàm đập loạn một nhịp!

Đại đao vẫn một đường không do dự, chém tới!

Hắn không thu đao! Tên này không cần mạng..., Tiểu Phàm gặp nguy bất loạn, lập tức thụp người xuống, lộn ngược ra sau. Phải biết rằng khi so đấu, người ta rất úy kị việc lăn trên mặt đất để né đòn đánh của đối thủ, bởi lẽ việc ấy được coi là là hành động của kẻ hèn nhát, chẳng khác gì đã tự quỳ gối trước khí thế của đối phương vậy. Thế nhưng, tình hình hiện tại quá nguy cấp, Tiểu Phàm chẳng còn quan tâm gì tới mặt mũi nữa. Nếu hắn không làm vậy, chỉ sợ mạng sống sẽ không còn.

Tiểu Phàm lăn ngược lại một vòng, mặt vừa ngửa lên, trước mắt đã là một đao đầy uy lực đang bổ tới. Lại là kiểu xuất đao đó: đơn giản, đầy sơ hở, nhưng đáng sợ vô cùng!

Phải chạy!, Tiểu Phàm không do dự, lập tức quyết định.

Hắn lăn nhanh như cắt sang bên trái, tránh khỏi một đao khủng khiếp bổ từ trên xuống của nam tử kia.

Ầm!, khói bụi lập tức bị hất tung lên khi đại đao phá nát sân Thao Luyện Trường. Phía cuối đuôi mắt, Tiểu Phàm nhìn thấy một cái rãnh sâu tới hơn ba thốn (gần mười centimet). Ở đó, lưỡi đại đao đã ngập vào gần hết!

Tiểu Phàm nuốt khan một cái. Nếu hắn né không được một đao vừa rồi, hoặc có ý định đón đỡ thì có lẽ xác hắn sẽ trái - phải mỗi nửa một nơi rồi!

Zù..., không cho Tiểu Phàm một giây để hoàn hồn, đao thứ ba của nam tử kia đã lại tới.

Tiểu Phàm lại bị buộc phải lăn sang bên lần nữa.

Craccccc..., mặt sân đá lại bị cầy nát. Đại đao kéo ra một đường vụn vỡ ngay sát bên cạnh Tiểu Phàm, vụn đá bắn thẳng vào mặt hắn.

- Gưaaaa...

Nam tử kia gầm lên đầy hoang dại. Y kéo đường đao lê trên mặt đất, xé nát mặt đá, hướng thẳng tới vị trí của Tiểu Phàm đang quỳ.

Càng đánh y càng mạnh, càng đánh, Tiểu Phàm lại càng rơi xuống hạ phong một cách rõ rệt. Đây mới là đao thứ tư, nhưng tính mạng của hắn đã cận kề với tử thần.

Tiểu Phàm lại lộn ngược về sau để né tránh. Có điều tà áo sau của hắn đã bị đại đao phá nát, để lại một mảnh vải lớn trên đất.

Nam tử kia khí thế thịnh lại thêm thịnh, khua đao qua đỉnh đầu... Đao thứ năm quét tới.

- AAAA...

Tiểu Phàm đột nhiên gầm lên tức giận. Từ nãy tới giờ, dù chỉ là hai mươi giây đồng hồ, nhưng hắn đã bị chèn ép tới mức phát điên. Tính cách hắn vốn quật cường, lại hiếu thắng, cho nên: cảm giác này hắn chịu không được!

- Ta liều với ngươi!

Vừa hét, thân hình Tiểu Phàm đang quỳ trên mặt đất đột ngột phóng thẳng tới trước. Dù rằng đại đao đang quét đến, nhưng hắn lại lao thẳng vào!

Xoạt, Tiểu Phàm xoay hông qua trái, né được một đao trong gang tấc. Đại đao lướt qua vạt áo trước, xẻ toang cả áo trong của hắn. Nếu Tiểu Phàm chậm dù chỉ một nửa giây đồng hồ, bụng hắn chắc chắn đã bị mở toang.

Nam tử to lớn xoay cổ tay, đao thứ sáu của y nghịch hướng, vuốt thẳng lên trên, hướng tới thắt lưng Tiểu Phàm.

Đao thứ sáu!, Tiểu Phàm nhẩm đếm.

Hắn vận toàn thân Thần Ma lực, vẩy thái đao nghe cái vút, so với trước, tốc độ phải nhanh hơn gấp đôi.

- Cang...

Mũi thái đao đâm ngang vào thân đại đao liền tạo ra hoa lửa tung tóe. Phương vị vuông góc chuẩn xác khiến đại đao chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, vù một tiếng, sượt qua chóp mũi Tiểu Phàm, cắt phăng đi một lọn tóc mái của hắn!

- Chết đi!

Hai người cùng lúc gào lên. Âm ba dường như chấn động cả không gian.

- Đệ thất đao... Vong đao!

- Đệ nhị sát kĩ... Toàn! (“Toàn” tức là xoáy)

Đại đao nhoáng lên một cái, quét từ dưới đất lên, vẽ ra một đường bán nguyệt sáng loáng. Mũi đao không hề chạm tới mặt đất, nhưng sân thao trường lại kêu lên răng rắc, đao lướt tới đâu, sàn thao trường bị rạn tới đó. Đại đao chính là “bách quân chi nguyên soái” (nguyên soái của trăm quân), một đao này của nam tử kia chính là đã không làm nhục cái danh này.

Nếu đại đao của nam tử khôi vĩ là “uy mãnh” thì thái đao của Tiểu Phàm là “khoái – xảo” (“Khoái” tức là nhanh, “xảo” tức là “xảo” trong “xảo diệu”). Một đao đâm ra, nhanh khác nào một ánh nhìn, xảo khác nào một nét họa Tô Đông Pha. Cổ tay cùng khuỷu tay phối hợp, mềm mại xoay theo chiều kim đồng hồ, dùng đao như bút, vẽ nên một vòng xoắn ốc của đao quang. Càng xoay, tốc độ lại càng nhanh; càng xoay, đường xoắn ốc lại thu vào càng nhỏ. Đệ nhị thức này của hắn chính là dựa trên nguyên lí hoạt động của mũi khoan. Nếu lực tác động lớn lại có tiết diện tác động nhỏ thì đó là “đinh” của Đệ nhất sát kĩ, nhưng khi “đinh” bắt đầu xoay thì đó, chính là “mũi khoan”! Chiêu này muốn thành, tốc độ không thôi là chưa đủ, mà quỹ tích vòng xoáy khi xuất ra phải yêu cầu ổn định, trước sau thu nhỏ dần đều không được quá vội vàng. Tất cả phải giống như một mũi khoan thực sự, từ từ tăng tốc, rồi mới dồn được lực lượng vào đầu mũi khoan mà xuyên thủng vật thể... Dĩ nhiên, cũng giống như Đệ nhất sát kĩ, Tiểu Phàm vẫn chưa thể nào thực hiện được hoàn mĩ yêu cầu của chiêu này. Tuy thế, lực đâm phá so với chiêu đầu, đệ nhị thức này vẫn là một bước tiến lớn.

- Đinh!!!

Một tiếng va chạm thanh thoát vang lên. Âm thanh như là tiếng chuông trước làn gió nhẹ, mà lại như tiếng hạc hót cửu thiên: cao và vang xa mãi...

- Cảng...

- Phập.

Hai âm thanh đồng thời vang lên...

Sáu người còn lại của hai bên đang giao đấu đột nhiên không hẹn mà cùng dừng tay. Tất cả đồng loạt hướng ánh mắt về phía hai người Tiểu Phàm và nam tử khôi vĩ...

Dưới mặt đất, bên chân người nam tử... có một đoạn đại đao gãy!

Trên mặt đất, cách chỗ Tiểu Phàm đang đứng một bộ (khoảng 1.6 mét) là một thanh thái đao cắm xuống sàn đá!

- Phịch!

Hai người Tiểu Phàm đồng thời ngã quỵ xuống đất, miệng rỉ máu tươi, tay phải thõng xuống...

Hai người chằm chằm nhìn nhau...

- Đao của ngươi rất mạnh. Đã hất văng vũ khí của ta rồi.

Tiểu Phàm nhếch mép, nói.

- Chiêu của ngươi... rất độc! Không ngờ đâm gãy được đao của ta... (“Độc” tức là “kì quái”)

Nam tử kia liếc nhìn mảnh đao bên cạnh, nói.

Hai người lại chằm chằm nhìn nhau...

Bỗng nhiên...

- Ha ha ha...

Cả hai cùng phá lên cười vô cùng sảng khoái.

Nam tử kia nói:

- Ta họ Quan, tên Lã Kì...

Tiểu Phàm cũng nói:

- Ta họ Lâm, tự là Tiểu Phàm...

- HẾT CHƯƠNG 54 -