Tiểu Phàm đám người theo phía sau Tiền Minh Tâm lên cầu thang tới lầu hai liền nhìn nhau tủm tỉm cười, đứng lại.
Tiểu Phàm chạy tới gần vỗ vai Minh Tâm, giữ hắn lại nói:
- Minh Tâm… E hèm, có lẽ chúng ta đi tới đây thôi. Ngươi tự mình vào Tuyết Liên phòng đi.
Minh Tâm đang si si mê mê, nghe Tiểu Phàm nói vậy, cũng “Ừ…” một tiếng, rồi đi thêm mấy bước về phía trước…
- Hả? Ngươi nói cái gì?
Minh Tâm đột nhiên như tỉnh lại, quay đầu ngạc nhiên hỏi lại.
Tiểu Phàm cười khoái trá, nhìn nhìn Minh Tâm, đáp:
- Xem ngươi kìa… mê mê mẩn mẩn, mơ mơ màng màng… si mê Tuyết Liên tiểu thư ấy quá rồi. Chúng ta mà vào không phải thành “kì đà cản mũi” rồi hay sao?
Minh Tâm gãi gãi gáy, cười nói:
- Mĩ nhân… ai mà không thích.
Tiểu Phàm nói:
- Nhưng không phải ai cũng một bộ “si tình lang” như ngươi đâu.
Minh Tâm đang định mở lời bào chữa, nhưng thực không biết nói gì. Bởi vì hắn chính là si tình thực rồi!
- Vậy các ngươi…
Minh Tâm khó xử hỏi.
Hà Anh tiến đến, nói luôn:
- Yên tâm. Với thân phận của ta đủ để có được một phòng ở lầu hai. Chúng ta sẽ ở trên này tiếp tục theo dõi phách mại… Hắc hắc… còn ngươi với Tuyết Liên tiểu thư thì cứ thoải mái đàm đạo đi ha…
Minh Tâm còn đang chần chừ thì, Tiểu Phàm lại dục hắn:
- Đi đi… đừng để cô nương ấy phải chờ ngươi chứ hả.
Minh Tâm suy nghĩ đôi chút, rồi gật đầu:
- Vậy… ta đi nhá.
Thấy mọi người gật đầu, Minh Tâm vội vã rời đi…
Tiểu Phàm đám người nhìn nhau, cười cười…
Đoạn, Hà Anh gọi một người tiểu nhị rồi thuê cho mấy người một căn phòng gần cầu thang trên lầu hai.
- Phần hai của Phách Mại Bách Hoa, xin được phép bắt đầu…
Vũ Văn Như Ý đứng trên sân khấu cười nói lớn, khai mạc đợt hai của Phách Mại Bách Hoa.
Nàng lại che miệng, duyên dáng nói:
- Đợt hai này, tiện nữ sẽ là… ừm… đấu giá vật phẩm…
Toàn trường lại một dạng hò hét, ầm ầm cổ vũ.
Đám người Tiểu Phàm ở phía trên lầu hai, đứng tại lan can đều mang tâm lí xem chuyện thú vị. Thực ra trong mấy người họ cũng chẳng có ai mê mẩn cô nương Vũ Văn Như Ý kia cho lắm, cùng lắm có lẽ cũng chỉ là sự khâm phục cầm nghệ của nàng ta mà thôi, cho nên họ chỉ thản nhiên nhìn xuống một tràng đấu giá phía dưới.Sau một loạt những lần ra giá tăng đột biến, cuối cùng kết quả dừng ở cái giá năm triệu kim tệ! Và một đêm đối ẩm với Như Ý thuộc về một người lãng khách đội nón bí ẩn ở lầu hai…
Lại nói tuy rằng lần đấu giá thứ hai này so với lần trước một phần gay cấn cũng không kém, xong với nhóm người Tiểu Phàm thì chẳng qua là cưỡi ngựa xem hoa, thưởng thức màn náo nhiệt mà thôi.
Sau khi Vũ Văn Như Ý rời sân khấu, liền có một bạch phát lão giả chậm rãi lên đài… (bạch phát lão giả tức ông lão tóc trắng)
Bùng…
Lão giả này vừa lên đài, lập tức phát ra khí tức chân khí đáng sợ chấn áp mọi người phía dưới. Khách nhân vốn đang ồn ã liền bị lão giả làm cho im lặng một chập. Tất cả đều hướng quang mục về Ảo Nguyệt Đài.
Thấy đã đạt được mục đích, lão giả thu lại uy áp, mỉm cười nói:
- Lão, Trần Vẫn Tinh, thay mặt Ảo Nguyệt thương hội xin ra mắt các vị… Lão phu sẽ là người chủ trì buổi phách mại đêm nay. Mong các vị ủng hộ…
Phía dưới một chút hò reo cũng không có, căn bản là khách nhân vẫn còn sợ hãi một lần phát ra uy áp vừa rồi của lão giả.
Lão giả thấy vậy, mở lời giải thích:
- Mong quý vị khách nhân thứ lỗi cho lão. Vừa rồi chẳng qua là ta muốn thu hút được sự chú ý của mọi người mà thôi. Hơn nữa những vật phẩm đem ra sau đây chính là cực kì chân quý, vì vậy chỉ sợ khó tránh khỏi khiến những kẻ thiếu kiên định phải “đỏ mắt” (ý nói nảy sinh lòng tham). Lão phu chỉ mong muốn họ không ngu ngốc mà làm gì dại dột, gây ảnh hưởng đến tâm trạng của quý vị mà khiên buổi phách mại đêm nay kém đi một phần thành công…
Nói đoạn, lão giả vỗ tay, rồi tiếp:
- Vậy… bây giờ vật phẩm đầu tiên xin được đem lên…
Bốn nam tử khôi vĩ, cường tráng nặng nề vác trên vai một chiếc khay to lớn có phủ vải đỏ, từng bước từng bước tiến lên đài.
Trần lão phất nhẹ tay, chiếc khăn đỏ che phủ vật phẩm phía trên khay bị hất bay đi, để lộ ra bên trong một… than trọng kiếm cổ phác kì lạ!
Sau khi đặt chiếc khay xuống, bốn hán tử nhanh chóng lui xuống cầu thang. Trần lão mỉm cười, xắn ống tay, hữu thủ vận lực nắm lấy chuôi trọng kiếm…
- Hự!
Trần lão hít sâu một hơi, dựng đứng thanh trọng kiếm lên!
Bây giờ mọi người mới có dịp quan sát kĩ thanh trọng kiếm này. Kiếm có màu đen thuần túy. Thân kiếm rộng hơn một xích (khoảng bốn mươi centimet), dài độ một bộ (khoảng 1,6 met) – thô to vô cùng. Bề mặt thân kiếm lại khác hẳn kiếm thông thường – một chút nhẵn nhụi cũng không có, mà ngược lại còn sần sùi, vằn vện tựa như lớp vỏ cây cổ thụ lâu năm. Phần đốc kiếm lại trái ngược với kích thước thân kiếm. Đốc kiếm chỉ là một tấm mề đay màu vàng kim tượng hình mặt trời nhỏ bằng nắm tay. Trung tâm mề đay là một viên xích hồng sắc ngọc thạch tạo hình ngọn lửa đang bập bùng. Xung quanh ngọc thạch là các vòng văn tự lấp lánh ánh đỏ của các kí tự và những đường nối ngoằn nghèo. Chuôi kiếm thì chỉ đơn giản là được quấn lại bằng vải thô màu nâu, nhìn qua có phần cũ rách.
Trần lão lớn giọng, giới thiệu:
- Thanh trọng kiếm này danh tự là Hỏa Thụ. Từ danh tự hẳn mọi người cũng đoán được đây là một linh cụ thuộc Hỏa hành, vô cùng thích hợp cho tu đạo giả có chân khí Hỏa nguyên tố. Kiếm rộng một xích ba thốn (khoảng bốn mươi lăm centimet), dài một bộ không lẻ (1,6 mét), nặng ba trăm hai mươi cân! Một kiếm chém xuống chắc chắn tan sơn, phá thạch! Lại nói thanh trọng kiếm này là linh cụ, mọi người có thể nhìn thấy ở đốc kiếm này chính là một viên ma tinh hạch hỏa hệ cùng trận pháp vô cùng phức tạp. Sau khi kiểm định, chúng tôi có thể khẳng định, ma tinh hạch này chính là thuộc Trúc Cơ trung giai cấp độ! Còn trận pháp này… căn bản hiện tại chưa thể khẳng định chính xác cấp độ. Nhưng các trận sư của Ảo Nguyệt Thương hội cho rằng ít nhất thì trận pháp này cũng đạt cỡ Nhân cấp trung giai!
Khán giả phía dưới đều ồ lên thích thú, không hiếm những kẻ đã sắp “chảy nước miếng” tới nơi…
Tiểu Phàm tay tì lan can, sau khi nghe xong lời giới thiệu của Trần lão, cảm thấy hơi khó hiểu, liền quay sang hỏi Hà Anh bên cạnh:
- Sư huynh, cái gọi là trận pháp Nhân cấp đỉnh phong là thế nào vậy?
Hà Anh nhìn Tiểu Phàm nhíu mày. Y chính là không hiểu Tiểu Phàm hỏi thật hay đùa? Bởi vì đẳng cấp trận pháp không phải chính là những điều căn bản hay sao? Một người kiệt suất như Tiểu Phàm cớ gì lại không biết về việc này?
Tiểu Phàm nhìn biểu cảm của Hà Anh, thì mỉm cười giải thích ngay:
- Sư huynh, đệ vốn xuất thân từ một vùng quê hẻo lánh, rất tách biệt với thế giới bên ngoài, cho nên cái gì mà mọi người cho là thường thức đệ đều không rõ đâu…
Hỏa Phượng đứng đó cũng nói:
- Tiểu Phàm nói thiệt đó sư huynh. Chàng ấy cái gì cũng không biết.
Hà Anh gật đầu làm bộ đã tháo gỡ được thắc mắc trong lòng, nói:
- Ồ ra thế. Thật không ngờ Tiểu Phàm lại đến từ một vùng quê hẻo lánh… Ừm… bây giờ nói về vấn đề trận pháp… Cái gọi là Nhân cấp đỉnh phong hẳn là ngươi cũng đoán được đó là sự phân chia cấp độ của trận pháp rồi. Chắc ý ngươi hỏi chính là việc phân chia trận pháp chính xác có những đẳng cấp nào phải không?
Tiểu Phàm gật đầu, đáp:
- Đệ chính là có ý này.
Hà Anh tiếp:
- Trận pháp cấp độ thực ra phân chia không khác gì linh cụ, chiến kĩ hay công pháp cả. Trận pháp vẫn chia làm tam cấp Thiên – Địa – Nhân, tam giai sơ – trung – đỉnh phong, và Huyền Cấp. Có điều trận pháp so với linh cụ, chiến kĩ, và công pháp thì khó có hơn nhiều. Đặc biệt đẳng cấp càng cao sự hiếm có so với ba loại kia càng có tách biệt lớn hơn. Theo như ta biết thì trong Nhân giới thế lực hiện tại linh cụ, chiến kĩ, công pháp đều đã có xuất hiện Thiên cấp rồi, nhưng trận pháp hiện tại… mới chỉ có Địa cấp xuất hiện! Còn về Huyền cấp… mới chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Thực ra việc trận pháp cấp độ cao hiếm như vậy là bởi vì trận pháp là do trận sư sáng tạo ra. Mà trận sư vốn là một chức nghiệp rất đặc biệt. Điểu kiện để trở thành một trận sư khá là khắt khe, vì thế số lượng trận sư cũng không thể lớn được. Hơn nữa, trận pháp bứt phá đẳng cấp so với tu luyện thì khó khăn hơn nhiều, bởi lẽ trận pháp không phải cứ như tu luyện chỉ cần có thời gian thiền định, hay luyện tập là làm được mà trận pháp lại yêu cầu sự giác ngộ, mà đó lại là một khái niệm rất mơ hồ… Do đó, trận sư đẳng cấp cũng không thể cao được và trận pháp do họ sáng tạo ra cũng tương ứng như vậy mà thôi. Lại nói không phải trận sư ở đẳng cấp nào thì có thể sáng tạo ra được một trận pháp ở đẳng cấp ấy. Bởi vì tiêu chí để xác định đẳng cấp của một trận sư chỉ là họ có hay không khả năng bố trí trận pháp ở đẳng cấp ấy mà thôi. Ví như một trận sư được cấp chứng chỉ thuộc Nhân cấp trung giai thì cũng chỉ có thể khẳng định rằng y có khả năng bố trí ít nhất một trận pháp Nhân cấp trung giai, chứ không thể khẳng định rằng y có thể sáng tạo ra được một trận pháp Nhân cấp trung giai mới. Nhưng tất nhiên, bù lại sự khó khăn trong việc tu tập và tiến bước cảnh giới thì trận pháp lại có những ưu điểm rất lớn. Thứ nhất là công dụng của trận pháp rất đa dạng, phong phú, không phải chỉ đơn giản là dùng cho mục đích chiến đấu, mà trong cuộc sống hằng ngày, trận pháp cũng có vai trò rất quan trọng. Thứ hai, một trận sư bình thường mạnh hơn rất nhiều so với những tu đạo giả cùng đẳng cấp khác. Thực ra một trận sư bản thân vốn đã là một tu đạo giả rồi, nhưng so với tu đạo giả tầm thường khác thì họ có thêm trận pháp. Ví như một trận sư dù chỉ có đẳng tu vi là Dẫn khí kì sơ giai nhưng chiến lực của y lại hoàn toàn có khả năng áp đảo một Dẫn khí trung giai tu đạo giả thông thường! Nhưng mà… trận pháp có một điểm yếu, đó là cần thời gian để thiết lập. Vì lẽ đó trận sư thường bố trí sẵn trận pháp ở một địa phương cố định nào đó, sau rồi sẽ dẫn đối thủ của y vào phạm vi trận pháp, từ đó mà dễ dàng giành chiến thắng… Vì thế trận sư và trận pháp chính là rất đáng sợ…
Tiểu Phàm chú tâm lắng nghe những lời giải thích của Hà Anh, đồng thời một lần nữa hắn lại càng cảm thấy hứng thú hơn với cái gọi là trận pháp này…
Trần lão phía trên khán đài, tiếp tục giới thiệu về thanh Hỏa Thụ:
- Thanh bảo kiếm này chính là một trong những thu hoạch lớn của Ảo Nguyệt Thương Hội trong một đợt thám hiểm cổ di tích gần đây. Di tích ấy, thứ lỗi cho lão không thể tiết lộ cụ thể, nhưng xin nói cho mọi người hay, nơi đó nguy hiểm trùng trùng, mỗi bước chính là mỗi cạm bẫy. Chúng tôi vẫn chưa thể khẳng định chủ nhân của di tích ấy là cao nhân phương nào nhưng có thể khẳng định rằng y chắc chắn không thể nào là hạng tầm thường được. Bởi vì… với thực lực của thương hội mà chúng tôi mới chỉ có thể tiến vào được khu vực ngoài cùng của di tích ấy mà thôi! Nói thêm để mọi người biết, vì muốn hoàn mĩ mang được thanh bảo kiếm này về đây, đoàn thám hiểm của chúng tôi đã phải hi sinh mất ba vị trúc cơ trung giai tu đạo giả. Hơn nữa trên đường vận chuyển cũng đã phải đối phó với không ít cường đạo, thổ phỉ hùng mạnh nữa… Chỉ có thể nói rằng xuất thân của thanh trọng kiếm này thực vô cùng, vô cùng đặc hữu… Ngoài ra, còn một vấn đề nữa, lão nghĩ mọi người nên biết, đó là… Bên cạnh vị trí mà đoàn thám hiểm của thương hội lấy được thanh trọng kiếm này, có một tấm bia đá đặc biệt, trên ghi thế này:
“ Hỏa Thụ nguyên mộc thụ.
Mộc thụ hỏa thiên luyện.
Mộc thụ hóa hỏa tâm.
Nhất kích, tịnh đại sơn.
Nhị kích, thôn thương hải.
Tam kích, hỏa phần thiên.”
(Tạm dịch: “Kiếm Hỏa Thụ vốn là một cây đại thụ.
Cây đại thụ ấy sau ngàn lần rèn luyện bằng lửa.
Cây đại thụ trở thành tim lửa.
Một kiếm chém ra, tịnh hóa cả núi xanh.
Kiếm thứ hai, nuốt chửng cả biển lớn.
Kiếm thứ ba, lửa liền xẻ đôi thiên không.”)
Lời Trần Lão vừa dứt, khách nhân toàn trường liền ồ lên kinh ngạc thích thú…
Trần lão nhìn thấy biểu hiện của mọi người, trên miệng nở một nụ cười, rồi nói lớn:
- Vậy được rồi. Bây giờ mọi người xin hãy bắt đầu ra giá thôi. Giá khởi điểm là… Ba trăm kim tệ. Mỗi lần tăng giá không được dưới năm mươi kim tệ…
Đại sảnh sục sôi không khí phách mại, liên tiếp có người ra giá, con số nhanh chóng cao vọt lên. Dù sao không phải lúc nào trong Bách Hoa Phách Mại cũng có một món linh cụ như này…
Sau cùng thanh trọng kiếm cũng thuộc về một vị đại hán lưng hùm vai gấu với cái giá một triệu ba trăm kim tệ.
Tiểu Phàm đứng trên lan can, lần đầu nhìn thấy linh cụ thực sự, hiếu kì hỏi Hà Anh:
- Sư huynh, thanh Hỏa Thụ kia có thực tốt như lời lão giả kia nói không?
Hà Anh cười:
- Người bán hàng mà, lúc nào chả nói quá lên về chất lượng đồ của mình. Thế nhưng mà, dù sao với cái giá một triệu ba kim tệ thì vị đại hán kia cũng không phải là hớ đâu. Cái gì mà ghi trên bia đá kia có lẽ chỉ là hư cấu thôi, nhưng những cái như đẳng cấp của ma tinh hạch, hay của trận pháp thì có lẽ là không phải giả. Nếu ta đoán không lầm thì thanh Hỏa Thụ kia vào khoảng Nhân cấp trung giai hoặc sơ giai linh cụ đấy. Còn cụ thể chính xác ra sao thì có lẽ phải tự tay sử dụng mới biết được. Với lại còn phải tùy thuộc vào người sử dụng nữa. Nếu người sử dụng linh cụ phù hợp thì mới phát huy được sức mạnh thật sự của nó, nếu không thì dù linh cụ có tốt cũng trở thành thanh sắt không hơn không kém mà thôi…
Tiểu Phàm gật gù, cảm thấy phân tích của Hà Anh thật đúng quá.
Sau đó, phiên đấu giá cũng mang ra thêm mấy món linh cụ và dược thảo khác nữa. Chúng cũng có phần đặc sắc riêng, nhưng chưa có cái gì khiến đám người Tiểu Phàm chú ý cả. Với lại riêng Tiểu Phàm, vì hắn là kẻ nghèo nàn, cho nên vốn hắn luôn mang tâm lí “xem mà không mua” từ đầu tới cuối.
Trần lão sau khi chủ trì đấu giá xong một món linh cụ hình đao, liền nói:
- Thưa quý vị, đây chính là món vật phẩm cuối cùng rồi. Đêm nay phách mại…
Lão đang nói dở lời, thì có một tiểu cô nương mặc đồ như thư đồng, vội vã chạy lên nói nhỏ gì đó vào tai Trần lão. Trần lão nhíu mày thì cô nương kia liền lấy ra một tờ giấy nhỏ đưa cho Trần lão đọc. Đồng thời cô nương ấy lấy ra một cái hạp nhỏ, chờ lão giả đọc xong, liền đưa lại cho ông ấy. Cuối cùng nàng ta rời khỏi sân khấu…
Trần lão cất mảnh giấy vào trong người, nói lớn:
- Thưa quý vị, vào phút cuối, chúng tôi lại có một món đồ muốn đấu giá. Cái này thực ra là do một vị khách nhân ủy thách đấu giá, vì đưa ra hơi muộn, cho nên lão không có biết trước. Vừa rồi, có người đưa lên lão mới biết được.
Mọi người phía dưới bắt đầu bàn tán xôn xao. Họ thật không đoán nổi nhân vật kia là ai mà có thể vào phút chót của phiên đấu giá vẫn có thể ủy thác được cơ chứ? Phải biết rằng muốn ủy thác đấu giá, người ta phải đăng kí trước tới hai ngày, và sau khi thẩm định kĩ càng vật phẩm và làm một số thủ tục thì mới được chấp nhận. Vậy mà người kia, tới phút cuối cùng vẫn có thể ủy thác đấu giá được. Vậy thì y chắc chắn không phải người thường được… Mà suy xét như thế, vật phẩm sắp mang ra sau đây chắc chắn cũng không thể là phàm vật rồi. Vì thế mọi người càng thêm phần hưng phấn, hiếu kì chờ đợi.
Trần lão “Ư hừm…” mấy tiếng lấy giọng, rồi nói tiếp:
- Món vật phầm này… là một cây Thiết Lam Thảo!
…
Toàn trường một mảng yên tĩnh, rồi…
- Cái gì?
- Một cây Thiết Lam Thảo? Không đùa chứ?
- Ta có nghe nhầm không vậy?
Khán giả phía dưới liền ầm ầm bàn tán. Người nào người nấy đều ra vẻ ngạc nhiên, thậm chí còn có phần tức giận…
Tiểu Phàm ở phía trên lầu hai nghe thấy cái danh tự này, không hiểu sao bỗng có cảm giác hình như hắn đã nhìn thấy, hay nghe thấy cái loại dược thảo này ở đâu rồi thì phải, chỉ là hiện tại hắn không tài nào nghĩ ra mà thôi.
Thiết Lam Thảo vốn là một loại cây thuộc họ cỏ hết sức tầm thường. Nó có màu xanh, lá dài, nhỏ, ánh kim. Loại thực vật này thực chất chẳng có công dụng gì quá đặc biệt cả, nó chỉ là một loại nguyên liệu cơ bản dùng để chế biến linh phẩm mà thôi. Loại thực vật này bên trong có chứa kim nguyên tố và có vị mằn mặn khi nhai nát trong miệng, vì thế nó được sử dụng giống như một loại muối ở địa cầu vậy.
Chính sự đơn giản tới không thể giản đơn hơn được nữa của món vật phẩm này mà khiến cho khách nhân trong đại sảnh đều bị thất vọng tới mức giận dữ như bây giờ.
Trần lão thấy biểu hiện của mọi người, liền khó xử giải thích:
- Xin mọi người bình tĩnh. Đúng là cây Thiết Lam Thảo này chỉ là một cây dược thảo bình thường, nhưng vị khách nhân yêu cầu ủy thác vật phẩm này lại không hề đơn giản. Vì lẽ đó, Ảo Nguyệt Lâu chúng tôi buộc phải giúp vị khách nhân ấy đấu giá món vật phẩm này. Mong mọi người hiểu cho.
Khách nhân phía dưới cũng đành dịu lại, nhưng tất nhiên không có một ai có hứng thú ra giá cả.
Trần lão nói:
- Ừm… cây Thiết Lam Thảo này theo như yêu cầu của vị kia… không có giá khởi điểm… Vị nào có hứng thú đều có thể mua…
Dù nói vậy, nhưng Trần lão dường như không hề cho rằng sẽ có một kẻ nào ra giá mua cái thứ vô dụng này cả.
Tiểu Phàm đứng trên lầu, cứ lẩm bẩm nho nhỏ:
- Thiết Lam Thảo… Thiết Lam Thảo… ở đâu nhỉ?...
Hai mắt hắn trợt mở lớn ra, dường như hắn đã nhớ ra cái gì đó. Tiểu Phàm vội vã thò tay vào trong áo, lấy ra một cuốn sổ cũ nát đã ngả màu. Bìa cuốn sách này căn bản là không có tên sách, mà chỉ là một tấm giấy dày loang lổ mà thôi. Không sai, đây chính là phần thưởng của Tiểu Phàm sau khi hoàn thành Truy Phong Hội – cuốn sổ kì quái của Si Thực Lão Quái.
Mấy người Hà Anh, Tiền Minh Tâm,… đều nhíu mày khi thấy hành động của Tiểu Phàm. Đặc biệt Hà Tiểu Mễ là người duy nhất không biết nguồn gốc của cuốn sổ ấy trong mấy người nên càng cảm thấy kì lạ hơn cả.
Tiểu Phàm mở cuốn sổ ra, lật qua lật lại mấy trang đầu cuốn sổ, đọc lướt mấy lượt, cuối cùng cũng dừng lại…
Hắn cất cuốn sổ đi, vân vê cằm bộ dáng suy tư, cuối cùng làm ra một hành động mà không ai ngờ tới.
- Một đồng tệ!
Tiểu Phàm hét lớn từ trên lan can.
Mọi người lập tức quay lại nhìn hắn. Hắn ra giá?!
Trần lão ngạc nhiên đến sững người. Lão căn bản là không ngờ có người ra giá để mua một thứ vô dụng như cây Thiết Lam Thảo này. Dù rằng chỉ là một đồng tệ nhưng cũng thật là…
Tiểu Phàm nói lớn lần nữa:
- Tại hạ ra giá một đồng tệ để mua cây Thiết Lam Thảo ấy!
Trần lão cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, ầm ừ một lúc rồi khó xử nói:
- Vị tiểu huynh đệ này. Ngươi… ừm… có thể tăng giá thêm một chút hay không vậy? Chứ một đồng tệ… e là…
Tiểu Phàm nhíu mày:
- Một đồng tệ thì sao? Không phải nói là không có giá khởi điểm sao?
Trần lão nhíu mày, đáp:
- Ừm… đúng là nói như vậy. Nhưng mà… đây là vật phẩm của một vị khách rất đặc biệt… cho nên…
Tiểu Phàm cười cười:
- Cho nên giá không được thấp quá phải không?
Trần lão vui vẻ gật đầu…
Tiểu Phàm hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Mấy người muốn nịnh bợ kẻ đó, chứ đâu phải là ta. Hừ… Muốn nịnh bợ kẻ đó thì Ảo Nguyệt Thương Hội đi mà cho thêm tiền vào! Một đồng tệ là một đồng tệ! Bán thì bán, không thì thôi!
Trần lão mắt giật giật. Lão thật không ngờ tên tiểu tử kia một chữ nói ra cũng không nể Ảo Nguyệt Thương Hội một phần nào. Hơn nữa hắn lại còn ép giá tới cùng nữa. Nhưng tất nhiên lão cũng biết nếu như bây giờ không bán cho tên tiểu tử kia thì chỉ sợ chẳng có tên nào sẽ đi mua thứ cỏ vô dụng này nữa…
Tiểu Phàm hỏi tới:
- Thế nào? Bán… hay không?
Trần lão bất lực đành phất tay nói:
- Bán! Cây Thiết Lam Thảo này thuộc về ngươi với giá một đồng tệ!
Đoạn, có người nhanh chóng đem chiếc hạp đựng Thiết Lam Thảo lên cho Tiểu Phàm, trao đổi một đồng tệ cho hắn để hoàn thành thủ tục đấu giá…
Sau khi Trần lão tuyên bố kết thúc Bách Hoa Phách Mại, Ảo Nguyệt Lâu mọi người bắt đầu trở lại việc ăn uống, tán gẫu bình thường… Ngoài ra, cũng có một số người rời khỏi cửa chính của Ảo Nguyệt Lâu, ra về, bởi dẫu sao bây giờ cũng đã khá muộn rồi.
Tiểu Phàm sau khi có được Thiết Lam Thảo tới tay, liền nói với Hỏa Phượng:
- Hỏa Phượng, nàng giúp ta cáo lỗi với các huynh đệ phía dưới nha. Nói ta có việc gấp nên về trước. Ta hiện tại phải về kí túc ngay…
Hỏa Phượng còn chưa kịp trả lời, Tiểu Phàm đã quay sang Hà Anh và mấy người còn lại, nói:
- Mọi người thông cảm, hiện tại ta đang có việc gấp nên phải về kí túc ngay… Để lần sau Tiểu Phàm sẽ tạ lỗi…
Hà Anh nhìn cái hạp Tiểu Phàm vừa đấu giá được, mỉm cười:
- Về đi… Xem ra lão quái ấy rất chiếu cố ngươi đó. Mới nửa ngày mà đã gửi gợi ý cho ngươi rồi…
Tiểu Phàm vui vẻ nói:
- Đa tạ sư huynh đã hiểu… Vậy đệ về trước đây.
Đoạn, Tiểu Phàm vẫy tay chào mọi người rồi hí hửng chạy xuống cầu thang…
Mấy người phía sau Hà Anh chẳng hiểu gì, đều chờ Hà Anh giải thích nhưng y chỉ nói đó là chuyện riêng của Tiểu Phàm, hiểu được thì hiểu không thì thôi…
Két…
Tiểu Phàm đẩy cửa tiểu viện số 406 ra, rồi nhanh chóng tiến vào.
Vào đến phòng ngủ, Tiểu Phàm vội vàng thắp nến lên, đặt chiếc hạp lên bàn…
Chiếc hạp này không có gì quá đặc biệt, chỉ là một chiếc hạp gỗ đơn giản dài độ một xích (khoảng 30 centimet) màu nâu bóng không có hoa văn mà thôi.
Xoạt… xoạt…
Tiểu Phàm mở cuốn sổ cũ kĩ của Si Thực Lão Quái ra xem…
- Thiết Lam Thảo một lượng hai thìa nhỏ…
Tiểu Phàm lật qua lật lại xem kĩ hơn mấy trang nhưng cuối cùng vẫn chỉ tìm được một dòng có liên quan tới Thiết Lam Thảo này mà thôi. Hắn cũng đã đọc mấy lần cái dòng này rồi, nhưng thực sự là chẳng xem ra được trong đó có cái huyền cơ nào cả.
Đóng cuốn sách lại, hắn rơi vào trầm tư…
“Sách này xem tới xem lui, nhìn thế nào vẫn chỉ là một cuốn sách dạy nấu ăn mà thôi. Nếu có nói nó đặc biệt thì chẳng qua là chi tiết hơn những cuốn sách nấu ăn bình thường ở địa cầu mà thôi… Ngoài ra thì có thêm hình vẽ mô tả nữa… Vậy là hết… Rốt cuộc thì nó có chỗ nào quý đây?”
- Ài…
Thở dài một hơi, hắn lại quay ra xem xét món vật phẩm mà hắn mới đấu giá được…
Tiểu Phàm mở chiếc hạp ra, bên trong là một cây ba nhánh Thiết Lam Thảo tầm thường. Hắn cầm lên, để trước ngọn nến, xem xét cẩn thận, nhưng…
- Vớ vẩn!
Tiểu Phàm lơ đãng thả cây Thiết Lam Thảo xuống mặt bàn, và quay sang nghiên cứu cái hạp!
Trên cửa sổ có một bóng người ngồi bên bàn tròn, lật qua lật lại một chiếc hạp giản đơn trước ngọn nến…
- HẾT CHƯƠNG 38 -