- Tạm biệt Hà sư huynh.
Tiểu Phàm vẫy tay, nói.
- Ừ, đệ vào nghỉ ngơi đi.
Hà Anh gật đầu đáp lại, rồi chậm rãi rời khỏi sân một trang viện nhỏ.
Tiểu Phàm đứng yên trong trang viên nhỏ này, nhìn ngó xung quanh…
- Đây là “phòng” mà Si Thực Lão Quái nói sao?
Tiểu Phàm tự lẩm bẩm.
Không sai đây là khu vực kí túc xá của Vô Cực viện. Khi nghe Si Thực Lão Quái nói là phân cho hắn ở “phòng 406 khu vực nam sinh phía Đông”, Tiểu Phàm cứ nghĩ đó sẽ là một căn phòng nhỏ trong một khu nhà ở tập thể kiểu kiến trúc cao tầng. Nhưng… không ngờ là cuối cùng đó lại là một tiểu viện!
Khu vực kí túc xá của Học viện nằm ở phía Bắc trong lòng chảo dãy Vô Cực Sơn. Nơi đây hết sức rộng lớn, bên trong chứa tới vài ngọn núi nhỏ, nhưng lại chỉ chứa khoảng hơn hai trăm học viên mà thôi. Cho nên chỗ ở cho mỗi học viên đều được học viện thiết kế rất thoải mái và có phần biệt lập với nhau. Thực chất thiết kế như vậy cũng một phần là do yêu cầu về sự yên tĩnh cần thiết cho việc tu luyện của tu đạo giả mà tạo ra. Cuộc sống ở nơi đây thực sự rất thoải mái, có điều vì khu vực kí túc xá là một khu vực riêng trong quần thể kiến trúc của Học viện nên nó nằm cách biệt ra hẳn với phần Học viện trung tâm. Cũng tức là nói khi sống ở kí túc xá, học viên sẽ gặp bất tiện khi đi học tại Học viện. Tuy rằng danh giới của khu vực này sát ngay vùng trung tâm, nhưng dù sao cũng không thể nào thuận tiện bằng những học viên ở ngay tại những cơ sở kiến trúc trung tâm được. Nhưng tất nhiên, có mất thì phải có được. Dù phải ở xa Học viện trung tâm nhưng bù lại giá thuê kí túc xá lại rất rẻ, thêm vào đó với những người được học bổng thì nó lại còn là miễn phí nữa. Vì thế với Tiểu Phàm, một kẻ có nguy cơ nhẵn túi cao, thì nơi đây chính là lựa chọn duy nhất và tốt nhất rồi.
Tiểu Phàm bắt đầu đi ngắm nghía toàn bộ tiểu viện – nơi hắn sẽ ở trong thời gian học tập sắp tới…
Tiểu Viện này thiết kế rất đơn giản nhưng lại có được phần thanh cao kì lạ. Cửa vào tiểu viện chỉ là một cánh cửa gỗ bình thường, với phần mái lợp bằng ngói đã ngả màu. Bao quanh tiểu viện là một bức tường thấp chỉ ngang đầu người, không hề có gì đặc sắc, chỉ đơn giản là được tạo nên bằng những tảng đá lớn xếp lại mà thôi. Chính giữa tiểu viện, chắn ngang không gian là hai căn phòng có kích thước gần như tương đương nhau. Tiểu Phàm tiến tới trước cửa một căn phòng, rút ra chiếc thẻ chứng minh thân phận mà lúc trước được An cô đưa cho. Hắn cắm chiếc thẻ vào một cái khe trên cửa phòng, nghe “cách” một tiếng, cửa phòng hé mở ra… Trước khi bước vào tiểu viện, Hà Anh đã dặn dò hắn vài điều, cho nên bây giờ hắn mới biết cách để mở cánh cửa phòng này. Tấm thẻ thân phận này có tác dụng đúng như tên gọi của nó. Nó giúp cho chủ nhân có thể chứng minh thân phận của mình, và vì thế mà căn phòng này sẽ chỉ có mỗi Tiểu Phàm mở được mà thôi. Sau khi bước vào phòng, nhìn mọi thứ một lượt, Tiểu Phàm vui vẻ xoay lưng lại, bước ra ngoài. Căn phòng này chính là phòng ngủ của hắn, bên trong không có gì nhiều, mà chỉ đơn giản có vài thứ đồ thiết yếu và công trình phụ khép kín mà thôi. Có điều sự đơn giản này cũng đủ để cho Tiểu Phàm vui vẻ rồi, vì dù sao hắn cũng chẳng cần cái gì hơn nữa.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, Tiểu Phàm bước vào căn phòng nhỏ hơn đôi chút bên cạnh… Bên trong có một cái bàn bếp bằng đá khá lớn, trên có để đủ loại nồi, xoong, chảo, dao, đũa, bát, thìa… Hóa ra đây là một căn phòng bếp với đầy đủ mọi thứ dùng để nấu ăn. Nồi, xoong, chảo thì có đủ lại kích cỡ. Dao thì đủ kiểu cách, nào là dao chặt, dao sơ chế, dao tỉa, dao răng cưa,… Đũa thì cũng có nhiều loại như đũa sứ, đũa cả, đũa thường,… Nói chung là đủ thứ dụng cụ, có những dụng cụ mà Tiểu Phàm biết nhưng cũng có cái hắn chẳng biết để làm gì. Xem xét thêm một chút rồi Tiểu Phàm cũng khép cửa đi ra ngoài.
Hắn đi ra hậu viện…
Hít… hà…
Tiểu Phàm thoải mái hít thở không khí mát mẻ. Hậu viện này chính là một khu vườn trúc nho nhỏ. Chính giữa khu vườn có một căn đình xinh xắn với bộ bàn ghế đá giản dị cùng với một con đường lát gạch đỏ con con dẫn tới. Tuy thiết kế rất đơn giản, lại khá phổ biến, nhưng với một người tới từ địa cầu như Tiểu Phàm, thì nơi này thực hết sức đặc biệt và toát ra một cái gì đó thật thanh cao hiếm có.
Xào xạc…, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến một vài chiếc lá múa bay trên nền đất tạo nên âm thanh của sự tĩnh lặng.
Tiểu Phàm thích thú với nơi ở mới, miệng mỉm cười, lòng tự nhủ: “Đây sẽ là nhà của mình trong một thời gian dài tới…”
Đoạn, hắn quay trở lại phòng ngủ…
Đóng cửa phòng lại, Tiểu Phàm lập tức cởi bỏ y phục, trèo vào trong chiếc bồn tắm. Chiếc bồn tắm bằng gỗ này cùng một loại với chiếc bồn tắm ở quán trọ của Bao huynh lúc trước cho nên hắn thừa biết cách sử dụng ra sao. Tiểu Phàm thành thục pha nước tắm, sau đó nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ. Mặc chiếc quần ngủ vào, hắn nhanh chóng leo lên giường. Nằm trên chiếu mát, gối êm, Tiểu Phàm tiến vào giấc ngủ… Hắn có lẽ đã lâu lắm rồi không có ngủ, mà thường thay giấc ngủ bằng việc tu luyện. Nhưng lần này, hắn cảm thấy đã trải qua thật nhiều chuyện, và hắn cần thực sự nghỉ ngơi. Hơn nữa, đây lại là phòng ở mới của hắn, không rõ chính xác hắn đã nghĩ gì, nhưng có lẽ hắn cho rằng việc ngủ ở phòng mới chính là một nghi thức “nhập phòng” vậy, giống như là hắn đã chính thức xác định sở hữu cho nơi này…
Cạch… cạch…
Một tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên làm Tiểu Phàm từ từ thức giấc.
Hắn khoác tạm chiếc áo ngoài vào, vội vã bước xuống giường. Dụi dụi đôi mắt, Tiểu Phàm hỏi:
- Xin hỏi ai vậy?
Một giọng nói nam tử bên ngoài vọng vào:
- Ta là người mang đồng phục cho ngươi.
Tiểu Phàm mở cửa, nhìn thấy một nam tử để tóc ngang vai, khuôn mặt tròn trịa, liền nói:
- Xin hỏi huynh là?
Người kia mỉm cười đáp:
- Ta tên là Lam Hải, học viên năm hai. Ngươi cứ gọi ta là Lam Huynh là được. Ta hoạt động bên Tài các, cho nên được sai tới đây đưa đồng phục cho ngươi. Hiện tại mấy tân sinh khác có lẽ hẳn là cũng nhận được đồng phục rồi. Nè… ngươi cứ cầm lấy đi. Ta hiện đang có việc nên phải đi gấp…
Y vội vàng nhét một bộ y phục vào tay Tiểu Phàm, rồi lập tức quay người đi.
Tiểu Phàm đón lấy bộ y phục, liền nói ngay:
- Cảm phiền Lam sư huynh.
Người kia vừa chạy đi vừa xua tay, ý nói: “Chuyện nhỏ”.
Khi y vừa ra khỏi cánh cửa gỗ của tiểu viện, thân hình lập tức phóng vút đi, thoăn thoắt, nhảy lên, hụp xuống mấy cái đã biến mất trong màn đêm!
Tiểu Phàm trợn tròn mắt nhìn thân thủ của người tên Lam Hải kia, lòng thầm nhủ: “tốc độ nhanh quá! Đây là thực lực năm hai sao?”
Sau vài giây bần thần, Tiểu Phàm cười cười lắc đầu xua tán ý nghĩ về vị sư huynh vừa rời khỏi. Với niềm háo hức trong lòng, hắn đóng cửa lại, lập tức rũ bộ y phục đã được gấp gọn trên tay ra, ngắm nghía một hồi.
- Không hiểu ai thiết kế ha? Kiểu cách rất kì lạ, nhưng lại rất đẹp mắt…
Hắn lẩm nhẩm.
Tiểu Phàm liền mặc thử bộ y phục vào, đứng nhìn lại mình trước chiếc gương đứng…
Lần này hắn để kiểu tóc đuôi ngựa quen thuộc, trên có buộc lại bằng một giải dây màu trắng. Khuôn mặt hắn vốn đã tuấn tú, giờ lại để kiểu tóc này, hoàn toàn không để một cọng tóc nào che đi khuôn mặt, khiến cho toàn bộ đường nét của hắn được hiển lộ ra hoàn toàn. Sự khỏe khoắn, tràn đầy sinh lực ngay từ đầu đã được toát ra từ kiểu tóc của hắn. Bộ đồng phục của Học viện – một cách dễ đoán, chính là chỉ lấy hai màu hắc bạch làm chủ đạo. Đồng phục thiết kế theo kiểu võ phục nhưng có sự đổi mới khá độc đáo. Nội bào là một chiếc áo màu đen tuyền, tạo từ chất liệu co giãn và rất thoáng mát. Áo thiết kế hai vạt đan chéo theo kiểu y phục bình thường, ống tay dài nhưng lại được bó lại gần cổ tay bằng hai chiếc hộ oản trắng tinh, cứng cáp. Phía dưới là quần dài cùng chất liệu đặc biệt như chiếc áo đen, nhưng lại toàn một màu trắng tinh khôi. Dưới nữa là một đôi giầy hắc sắc cổ cao tới gần đầu gối. Chất liệu của đôi giầy cũng rất lạ, giống như là da mà lại không phải. Nó có phần dẻo dai nhưng lại tạo cho người ta cảm giác chắc chắn đến kì lạ. Cuối cùng để hoàn chỉnh bộ đồng phục của Học viện chính là một chiếc tinh thuần bạch sắc ngoại bào. Chiếc ngoại bào này thiết kế có phần giống như một chiếc áo măng – tô loại dài tới ngang bắp chân của địa cầu, nhưng lại có những điểm phá cách riêng biệt. Trước tiên chiếc áo này xẻ ở giữa, chia áo thành hai phần. Ở giữa chẳng hề có cúc hay dây kết mà chỉ đơn giản là để suông. Cổ áo tạo kiểu cổ tròn, chứ không phải cổ dựng như măng – tô thông thường. Đặc biệt, ngoại bào này không hề có ống tay áo, phần trên tạo theo kiểu áo di – lê không tay rất thuận tiện, đồng thời lại cũng rất phong cách. Ngoài ra, phía góc dưới hai tà áo còn có hoa văn hình thái cực đen trắng khá nổi bật. Từ đó, có hai dải dây màu đen gắn tiểu thiết hoàn (bi sắt nhỏ) buông xuống. Khi người mặc chạy nhanh, tà áo sẽ tung bay, nhưng dải dây gắn tiểu thiết hoàn sẽ kìm giữ hai góc dưới, làm cho ngoại bào phồng lên rất đẹp mắt… Nói chung, nhìn vào bộ đồng phục này của Học viện, Tiểu Phàm không còn điểm gì có thể chê trách cả…
Tiểu Phàm ra ngoài, nhìn sắc trời vẫn tối đen. Thì ra hắn mới ngủ được gần nửa canh giờ thôi. Tiểu Phàm liền xải bước ra khỏi tiểu viện số 406, hướng về phía Học viện trung tâm.
Bây giờ có lẽ cũng đã đến giữa giờ Hợi rồi (khoảng mười giờ đêm), cũng chính là vừa kịp thời gian hẹn tổ chức tiệc của đám mấy người Tiểu Phàm và Minh Tâm…
- HẾT CHƯƠNG 34 -