Vô Cực Viện nằm tại Thương Lan Quốc, thuộc Thất Thải Giới (thế giới bảy màu) – một đại giới của Nhân giới thế lực. Đây là một ngôi trường chuyên đào tạo tu đạo giả. Học viện này không chỉ đã đào tạo ra vô vàn những cao thủ thuộc Kim Đan cảnh giới, mà còn từng đào tạo ra một đại cường giả thuộc Tạo Hóa cảnh! Từ đó có thể thấy rõ chất lượng đào tạo của Vô Cực Học viện tốt đến mức nào. Cũng vì lẽ đó, danh tiếng của nó chính là đã lan rộng ra rất rất nhiều đại giới của Nhân giới thế lực…
Khuôn viên Vô Cực Viện được bao bọc trong dãy núi Vô Cực Sơn hùng vĩ. Có thể hình dung địa phương này giống như một cái chảo lớn, xung quanh thì cao vút lên, ở giữa lại bằng phẳng, trũng xuống, tạo nên một thế giới rộng lớn cách biệt với bên ngoài. Vô Cực viện phân làm năm khu vực khác nhau, gồm có: Đông Lâm (khu rừng phía Đông) – khu vực rộng lớn nhất, Ký Túc Xá ở phía Bắc – nơi nghỉ ngơi của học viên, Tu Luyện khu vực tại phía Tây – nơi tập trung linh lực mạnh nhất cả Học viện, Nghênh Lai khu vực (nơi đón khách) được xây dựng ở phía Nam – tên cũng như ý nghĩa – địa phương nghỉ ngơi của khách khứa tới thăm Học viện, và Học viện nằm tại trung tâm – nơi trọng yếu nhất hơn tất cả…
Đêm đầu tiên của Truy Phong Hội, tại bìa rừng phía Đông…
Xoạt… xoạt…, hai thân ảnh nhảy vào trong rừng, lao qua mấy bụi cây, tạo nên những tiếng xoạt xoạt khe khẽ trong đêm tối. Hai người đó, không ai khác chính là Tiểu Phàm và Hỏa Phượng.
Sau khi lấy được định phương cụ tại dạ tiệc tại quảng trường tại Học viện trung tâm, hai người nhanh chóng hướng về phương Đông, chạy nhanh tới nơi đây – Đông Lâm khu vực.
Hai người đứng lại, Tiểu Phàm mở bản đồ của bộ định phương cụ ra, không ngờ, bản đồ đã thay đổi!
- Sao lại như vậy?
Tiểu Phàm nghi hoặc hỏi Hỏa Phượng.
- Có lẽ đây là một loại bản đồ đặc biệt do Học viện tạo ra. Dù sao bản đồ của một bộ định phương cụ cũng là chế tạo dựa trên trận pháp, mà Học viện chắc chắn phải có rất nhiều cao thủ nghiên cứu về mảng này, cho nên việc cải tiến bản đồ không phải là không thể. Muội thật sự chưa từng nghe tới loại bản đồ có thể thay đổi được phạm vi quy chiếu, nên cũng không thể giải thích thêm được…
Hỏa Phượng đáp.
"Trận pháp kiến thực sự vô cùng! Chắc chắn sau này ta phải học về thứ này…", Tiểu Phàm thầm nghĩ.
Hóa ra bản đồ của định phương cụ từ sơ đồ giản lược của Vô Cực Viện, giờ đã chuyển thành bản đồ chi tiết của khu vực Đông Lâm. Cũng tức là, bản đồ này, một cách thần kì, đã nhận biết được vị trí của người sử dụng nó mà biến đổi hình dạng.
Tiểu Phàm xem lại lộ trình lần nữa, rồi cùng Hỏa Phượng tiến sâu hơn vào trong khu rừng. Hai người vừa lao nhanh đi, vừa bàn về kế hoạch hoạt động trong ba ngày tới…
- Theo chàng chúng ta nên đi tới khu vực nào trước?
Hỏa Phượng hỏi.
- Ừm… Nam tử Lưu Vũ kia có nói nhiệm vụ của chúng ta trong Truy Phong Hội không chỉ là chạy thi để về đích sớm nhất, mà quan trọng hơn là còn phải kiếm đủ số ma tinh hạch nữa. Trong bản đồ Đông Lâm chi tiết có chỉ rõ địa bàn phân bố hoạt động của các loại ma thú trong khu rừng.Theo đó, khu vực này phân làm bảy vòng tròn đồng tâm, chính là ứng với ma thú cấp Dẫn khí sơ giai – trung giai – đỉnh cấp, ma thú Trúc cơ sơ giai – trung giai – đỉnh cấp, và vòng trong cùng thì lại là một vùng đen được ký hiệu hình đầu lâu, có lẽ chính là cảnh báo chúng ta không được phép tiến vào. Như vậy càng vào vùng trung tâm khu rừng, ma thú sẽ càng hùng mạnh…
Tiểu Phàm vừa suy nghĩ vừa nói.
- Vậy là chúng ta sẽ đi săn ở vòng ngoài cùng sao?
Hỏa Phượng vội nói xen vào.
Tiểu Phàm cười cười, lắc đầu, đáp:
- Ồ không… chúng ta sẽ chỉ thử xem xét ở vòng ngoài mà thôi. Còn mục tiêu thực sự sẽ là vòng khu vực thứ hai từ ngoài vào. Chúng ta sẽ đi săn Dẫn khí trung giai ma thú!
- Hả? Sao lại làm vậy? Không phải ma thú ở ngoài sẽ dễ săn hơn ư?
Hỏa Phượng nghi hoặc.
- Chính vì lẽ đó nên ta mới phải đi săn ở vòng trong!
Tiểu Phàm cười nói như thể đó là "lẽ tất nhiên".
Hỏa Phượng nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu.
Tiểu Phàm tiếp:
- Nàng phải nhớ rằng lần này tham gia Truy Phong Hội, số người cũng phải lên đến một ngàn nhân mạng, trong đó đa phần đều là Dẫn khí kì sơ giai. Vòng ngoài cùng chính là khu vực thích hợp nhất để những người thuộc đẳng cấp này liệp sát ma thú (đi săn ma thú). Vì lẽ đó, nơi đây sẽ trở thành một sàn đấu vô cùng lộn xộn, hỗn chiến, cướp đoạt là không thể tránh khỏi. Thậm chí để kiếm được một khỏa ma tinh hạch mang về đích, người ta sẽ phải đấu tới trăm trận chứ chẳng chơi. Cho nên, nếu ta dấn thân vào vòng thứ hai từ ngoài tính vào, thì sẽ chỉ phải tranh đấu với những cao thủ thực sự. Mà số cao thủ cùng đẳng cấp với nàng chính là rất ít, có lẽ chỉ khoảng mười tới mười lăm người mà thôi. Nhưng chúng ta còn một lợi thế rất lớn, đó là: chúng ta có hai người! Nếu nói thực sự có kẻ nào trong số mười, mười lăm người kia có khả năng cùng lúc đánh bại được cả hai người chúng ta liên thủ thì có lẽ cũng chỉ chưa tới ba người. Lại nói, khu vực vòng thứ hai này rất rộng lớn, căn bản để chạm mặt một người có cùng đẳng cấp với nàng chính là đã rất khó…
- Nhưng, ngộ nhỡ trong số những cao thủ cùng cấp với ta, có người liên thủ thành một nhóm thì sao?
Hỏa Phượng bỗng nhiên như nghĩ ra gì đó, chợt hỏi.
- Không phải không có khả năng này. Nhưng ta nghĩ xác suất rất thấp. Bởi lẽ, những người tham gia Truy Phong Hội đều là thí sinh tham gia thi tuyển, cũng chính là đối thủ của nhau, cho nên họ sẽ không dễ dàng liên thủ đâu. Ngoài ra, cao thủ Dẫn khí trung kì, mỗi người đều có ngạo khí của mình, vì thế việc hiệp đồng tác chiến càng là không có khả năng… Với lại, dù sao, không có kế hoạch nào là không có lỗ hổng, muốn thực hiện bất cứ việc gì đều phải có tinh thần chấp nhận nguy cơ.
Tiểu Phàm giải thích.
Hỏa Phượng gật gật đầu đồng tình.
Đúng! Nếu muốn thành công, con người ta chính là phải chấp nhận rủi ro!
- Gào…
Hai người Tiểu Phàm đang nấp trong một bụi cây kín đáo, quan sát tình hình trước mắt.
Họ đang theo dõi cuộc chiến của hai tu đạo giả Dẫn khí sơ giai và một con Phong Lang ("sói gió" – tên một loài ma thú). Tiếng gầm vừa rồi là do con Phong Lang kia tạo ra, nhằm thị uy với đối thủ.
Hai người này đang tạo thành thế gọng kìm, một bên trái, một bên phải, dần dần dồn con Phong Lang kia vào giữa.
Bên phải là một nam tử tóc đen để xõa ngang vai, mặc hoa phục màu tía, tay cầm loan đao sáng loáng. Còn bên trái là một nam tử cột tóc đuôi ngựa vổng vểnh, bên ngoài mặc một bộ y phục võ giả hạt sắc (màu nâu), hữu thủ (tay bên phải) nắm một cây trường thương, để chênh chếch xuống dưới…
- Gầm gừ…
Con Phong Lang lại nhe răng dọa nạt, hàm răng sắc nhọn, trắng muốt của nó lộ ra, nhớt dãi thành dòng không ngừng chảy xuống. Con Phong Lang này cao khoảng một bộ (xấp xỉ 1,66 mét), cơ nhục lồ lộ, săn chắc vô cùng, toàn thân lông mao xanh xanh, đen đen rất huyền bí. Xung quang thân thể Phong Lang, không gian bị uốn éo một cách kì lạ, cảnh tượng giống như là hơi nóng của sa mạc làm uốn khúc ánh sáng mà "bẻ gãy" hình ảnh vậy.
- Hỏa Phượng, con vật này chính là ma thú Phong Lang hả?
Tiểu Phàm hiếu kì, vừa quan sát, vừa hỏi.
- Phải. Bộ huynh chưa từng thấy bao giờ sao?
Hỏa Phượng thấy kì lạ hỏi lại.
Phải biết rằng Phong Lang chính là một loài ma thú cấp thấp, cho nên nó khá là phổ biến. Thậm chí người ta còn mua loài này về để làm ma thú bảo vệ nữa. Vì lẽ đó, khi thấy Tiểu Phàm có vẻ không hề biết gì về loài này, Hỏa Phượng mới bất ngờ như vậy.
- Ừ. Không phải ta đã nói rồi ư? Quê ta ở nơi rất hẻo lánh, cho nên những vấn đề mà nàng cho là thường thức, ta đều không biết.
Tiểu Phàm giải thích.
- Ồ ra vậy…
Hỏa Phượng gật gù.
- Mà nè. Loài này tên là Phong Lang, vậy nghĩa là chân khí của nó thuộc Phong hệ hả?
Tiểu Phàm hỏi tiếp.
- Đúng vậy.
Hỏa Phượng đáp.
- À…
Tiểu Phàm chợt nhớ ra một chuyện, nên hỏi tiếp:
- … Nàng có biết ma tinh hạch có tác dụng gì không?
- Cái này hả? Ma tinh hạch có rất nhiều tác dụng, nhưng ta chỉ biết chủ yếu có ba tác dụng phổ biến thế này. Ma tinh hạch chứa đựng chân khí của ma thú, cho nên ba tác dụng này của nó đều dựa trên đặc tính ấy. Một, và cũng là cái đơn giản nhất, chính là dùng để cho tu đạo giả hấp thu, nhằm bổ sung thêm linh khí thuần nguyên tố cho bản thân trong quá trình tu luyện. Công dụng thứ hai của ma tinh hạch là cung cấp năng lượng cho đa phần các trận pháp trong thiên hạ.Và, tác dụng thứ ba, đó là để làm nguyên liệu quan trọng chế tạo linh cụ…
Hỏa Phượng giảng giải.
- Linh cụ? Đó là cái gì?
Tiểu Phàm nghi hoặc.
- Hả?...
Hỏa Phượng lại mắt tròn mắt dẹt nhìn Tiểu Phàm, nhưng sau đó lại thở dài, chậm dãi nói:
-… Ài, chàng thật là. Có lẽ sau này, ta phải bổ sung kiến thức cho chàng mới được… Giờ nói về linh cụ. Linh cụ thực chất là một loại khí cụ đặc biệt, được chế tạo để có những năng lực liên quan tới linh khí, đa phần là để tăng cường sức mạnh cho tu đạo giả. Nói như vậy, cũng tức là nói linh cụ đa phần là các loại vũ khí có chứa linh khí bên trong, giúp khuếch đại sức mạnh chân khí của tu đạo giả. Do đó, khi nói "linh cụ" đa phần chính là nói tới những loại vũ khí có linh khí bên trong, hoặc có khả năng gia tăng, cường hóa sức mạnh chân khí của tu đạo giả. Linh cụ giống như công pháp tu luyện, chia làm tam cấp Thiên – Địa – Nhân, và tam giai sơ – trung – đỉnh phong. Ngoài ra, linh cụ còn có Huyền cấp – chính là những linh cụ do trời đất tạo ra… Nói tới linh cụ, người ta nói tới chức nghiệp Chế tác sư, và kiến thức về chế tác. Kiến thức về chế tác vô cùng rộng lớn, ta cũng không biết được bao nhiêu, cho nên cũng chỉ có thể giải thích cho chàng tới đây…
Hỏa Phượng diễn giải.
Tiểu Phàm mắt vừa quan sát trận chiến của hai người – một thú phía trước, vừa thâu nạp những kiến thức vừa rồi. Hắn lại hỏi tới:
- Vậy, vũ khí của hai nam tử kia có phải là linh cụ không?
- Ừm…
Hỏa Phượng tập trung quan sát, rồi đáp:
-… không phải. Thường thì linh cụ sẽ có những hoa văn trận pháp chế tác được khắc ở trên, và sẽ có những viên ma tinh hạch chạm tại trận nhãn (mắt trận – có thể hiểu là vị trí quan trọng của một trận pháp). Với lại, linh cụ không phải là thứ gì nói có là có được. Linh cụ chính là một loại vũ khí hiếm có và quý giá. Bởi vì, linh cụ rất khó tạo ra, hơn nữa, nó có khả năng gia tăng chiến lực (sức chiến đấu) của tu đạo giả một cách đáng kể nữa…
Tiểu Phàm gật đầu, suy nghĩ đôi chút rồi lại hỏi:
- Vậy, ngoài linh cụ, thì có thứ gì khác có thể gia tăng chiến lực của tu đạo giả nữa không?
- Có phải chàng muốn hỏi về những yếu tố quyết định chiến lực của một tu đạo giả không?
Hỏa Phượng hỏi.
Tiểu Phàm gật đầu.
- Để quyết định chiến lực của một tu đạo giả, nếu chỉ xét về mặt chủ quan, thì phải bàn tới ba vấn đề. Đầu tiên, cũng là cơ sở của tất cả, chính là đẳng cấp công pháp tu luyện của mỗi người. Đẳng cấp công pháp quyết định tới chất lượng chân khí của tu đạo giả, cũng như khả năng duy trì sự bền bỉ trong chiến đấu của họ. Yếu tố thứ hai là linh cụ. Nếu như có một linh cụ tốt, thích hợp với bản thân người sử dụng, thì chiến lực của kẻ đó sẽ được gia cường một cách đáng kể. Và yếu tố cuối cùng, chính là chiến kĩ. Chiến kĩ chính là khái niệm để chỉ những phương pháp thi triển chân khí, di chuyển thân thể, vận động cơ nhục,… của con người, nhằm giúp tu đạo giả sử dụng chân khí, cơ thể, vũ khí của mình một cách tối ưu nhất có thể. Cho dù người ta có chân khí hết sức hùng hậu, hay linh cụ đặc biệt chân quý và mạnh mẽ, nhưng nếu không có linh kĩ thích hợp thì cũng chẳng thể phát huy được sức mạnh của mình. Để cho dễ hiểu, thì có thể hình dung, công pháp tạo ra chân khí chính là nhiên liệu, còn chiến kĩ chính là những cỗ máy sử dụng nhiên liệu đó. Chiến kĩ vô cùng đa dạng, giống như có vô vàn cỗ máy có thể sử dụng được cùng một nhiên liệu vậy, chân khí tùy vào từng loại chiến kĩ mà sẽ có thể được thi triển ra theo nhiều phương thức, hình thức khác nhau. Nếu phân chia theo đẳng cấp sức mạnh thì Chiến kĩ cũng như công pháp và linh cụ vậy: phân làm Thiên – Địa – Nhân tam cấp, tam giai sơ – trung – đỉnh, và Huyền cấp. Nhưng nếu phân chia theo loại thì lại rất phức tạp, căn bản là không thể kể hết, ví dụ như là: linh kĩ – loại chiến kĩ sử dụng chân khí của tu đạo giả để tạo ra đòn tấn công; thể kĩ – một loại chiến kĩ hướng dẫn phương pháp sử dụng thân thể cho tu đạo giả dưới hình thức của những bộ quyền pháp, cước pháp,trảo pháp…; ma pháp – một loại chiến kĩ sử dụng ký tự, ngôn ngữ để tạo ra sức tấn công thần kì… Nói chung chiến kĩ là vô cùng, vô tận, không thể nói cho hết được. Hơn nữa, có những loại chiến kĩ thuộc nhiều chủng loại cùng lúc, hay nói khác đi, có rất nhiều loại chiến kĩ là sự dung hòa của nhiều phân loại… Tóm lại, chiến lực của một tu đạo giả rất khó đoán, bởi vì ba yếu tố trên đều là ẩn số với người khác, khi chiến đấu, người ta đều cố gắng che dấu những yếu tố ấy. Ngoài ra, chiến lực tức thời của tu đạo giả còn có yếu tố khách quan tác động nữa…
Hỏa Phượng giảng giải.
- Ừm… chiến kĩ sao? Làm thế nào để kiếm được thứ đó, nàng có biết không?
Tiểu Phàm thích thú hỏi.
- Chiến kĩ cao cấp thì rất khó tìm được, nhưng những chiến kĩ Nhân cấp trung giai, hay sơ giai thì kiếm rất đơn giản. Chàng có thể dễ dàng mua được chúng ở những cửa hàng bán chiến kĩ tại các thành thị lớn. Ngoài ra, nếu chàng muốn kiếm được những chiến kĩ cấp cao hơn thì có thể tìm đến những địa điểm đấu giá, hay gia nhập các Học viện, tông phái, thế lực để sở hữu chúng. Một trong những lý do trọng yếu mà người ta muốn gia nhập các Học viện cũng là do muốn có được những chiến kĩ mạnh mẽ mà bên ngoài vô pháp có được.
- Thì ra là vậy…
Tiểu Phàm hiểu ra nói.
Hai người Tiểu Phàm lại tiếp tục theo dõi diễn biến cuộc chiến của hai nam tử kia và con Phong Lang – giờ đã tới hồi gay cấn.
Xéo…, hạt sắc y phục nam tử (nam tử mặc đồ nâu) lao nhanh về phía con Phong Lang, cúi thấp người, kích tới một thương tạo ra tiếng xé gió đầy uy lực. Ngay tức khắc Phong Lang nhảy sang một bên để né đi một thương sắc bén đó. Nhưng nam tử cầm loan đao còn lại đâu để yên. Vừa thấy Phong Lang nhảy bật sang bên, thân hình nó còn trên không, y đã bạt ngang một đao. Loan đao vốn đã là loại vũ khí có tốc độ xuất ra vô cùng nhanh, nay Phong Lang lại đang ở trên không – chính là không hề có một điểm mượn lực nào cho nên gần như là không thể né tránh, tình thế có lẽ chính là đã định Phong Lang phải lãnh trọn một đao này. Nhưng tất nhiên… Phong Lang kia không hề đơn giản như thế! Chính vào sát na (khoảnh khắc) loan đao chém tới, một cách xảo diệu, nó lập tức uốn éo thân mình, né đi đường đao của nam tử, khiến cho loan đao vô cùng sắc bén, cho dù đến nhanh như thiểm điệm cũng chỉ có thể chém lẹm đi một nhúm lông của nó mà thôi.
Bịch… Xoạt.
Phong Lang vừa hạ hai chân sau xuống đất, thân mình lập tức gồng cứng lên, hai chân trước vồ tới, phóng thẳng về phía nam tử dụng thương.
Nam tử dụng thương không hề nao núng; phải, trái hai chân lui nhanh về phía sau, "khoát… khoát…" – y huy ra hai đường thương để kéo dãn khoảng cách. Sau rồi, gập eo lại, chỉ nghe "phập" một tiếng, y đâm thẳng mũi thương xuống đất. Thân thương vốn một màu thiết sắc (màu sắt), bất ngờ nhanh chóng chuyển thành lục sắc kì thương (cây thương màu xanh lá kì lạ). Lục sắc bắt nguồn từ hổ khẩu (lòng bàn tay) của nam tử, rồi như một chất dịch thủy, nó nhanh chóng chùm lấy thân thương. Từ mũi thương ngập trong đất, lục sắc quang mang (ánh sáng xanh lá) lan tràn ra xung quanh…
Xát… xát…, một hàng rào mộc đằng (dây leo) xanh tươi, đầy gai nhọn, trong chớp nhoáng, đội đất lao lên, bảo vệ phía trước nam tử dụng thương!
Nói thì lâu, nhưng toàn bộ diễn biến chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt…
Nghe cái "Khắt…", hàng "mộc thuẫn" của nam tử kia đột ngột bị cắt ra thành một lỗ hổng lớn… Phong Lang vọt qua!
Cang.
- Aaaaa….
Phong Lang vồ tới, nam tử hoành thương ngang ngực đỡ lấy cú vồ của ma thú, nhưng y không đỡ được cú đớp chớp nhoáng vào bả vai trái của nó. Cơn đau khủng khiếp từ vai lan tỏa khắp cơ thể khiến nam tử dụng thương phải gào lên đau đớn. Loạng choạng lùi lại mấy bước, cầm thương bằng một cánh tay, nam tử kinh hãi nhìn con Phong Lang đang gầm gừ phía trước…
- Chết đi…
Ngay khoảng khắc đó, nam tử còn lại, tay cầm loan đao sáng loáng chạy nhanh tới, vặn hông, múa liền ba đao…
- Tam Tinh… Vẫn (ba ngôi sao… rơi xuống)!
Y hét lớn. Ba ánh đao quang lóe lên, lòa sáng như thể tam tinh lúc này đã thực hiện diện ở ngay đây.
Bphù…, từ thân thể của Phong Lang phun ra ba vòi máu!
Xệt… xệt…, Phong Long trúng liền ba đao, tiên huyết phun ra, lập tức tự thân tung mình ra xa, bốn chân cào lê trên mặt đất, kéo dãn khoảng cách với hai nam tử. Còn hai người kia cũng tiến lại gần nhau, cảnh giác nhìn Phong Lang.
Tiểu Phàm nấp sau bụi cỏ, quan sát trận chiến cân sức của hai người – một thú kia. Tuy rằng hai người kia chiếm lợi thế về số lượng, nhưng cuối cùng lại là không hề chiếm được một chút thượng phong nào khi so đấu với Phong Lang. Tiểu Phàm quay sang hỏi Hỏa Phượng:
- Hỏa Phượng, có phải ma thú nào cũng vậy không? Tuy rằng cùng đẳng cấp với tu đạo giả nhưng cuối cùng lại là cường đại hơn hẳn?
- Ừm… Không sai, đa phần đều là vậy hết! Nhưng có lẽ con Phong Lang này thuộc vào dạng khá mạnh trong giống loài của nó, cho nên hai người kia mới chật vật như vậy.
Hỏa Phượng đáp.
- Hả? Nếu là vậy thì đáng ra thiên hạ này đều đã phải nằm dưới sự thống trị của ma thú rồi chứ?
Tiểu Phàm kinh ngạc đưa ra phán đoán của mình.
- Đúng là vậy… nếu chúng có được ngộ tính như chúng ta…
Hỏa Phượng cười nói.
Tiểu Phàm nghe xong, giây lát cũng ngẩn người. Phải ha! Đơn giản như vậy mà hắn cũng hỏi nữa. Ma thú căn bản là kém tu đạo giả ở cái mà người ta gọi trí tuệ. Tiểu Phàm cũng cười cười, hắn chợt cảm thấy mình thật đãng trí. Hỏa Phượng bỗng nhiên nói:
- Nhưng mà… đó chỉ là đa phần ma thú mà thôi!
- Nàng nói vậy là sao?
Tiểu Phàm nhíu mày.
- Thực ra, trong giống loài của ma thú cũng có tu đạo giả! Chỉ là số lượng rất ít ỏi mà thôi…
Hỏa Phượng đáp.
- Là sao? Nàng thật làm ta rối trí quá…
Tiểu Phàm càng nghe càng khó hiểu.
- Chắc hẳn là chàng đã hiểu sai khái niệm về tu đạo giả rồi. Tu đạo giả là khái niệm niệm để chỉ những kẻ tu tập để tìm hiểu về đạo, nhìn thấu luân hồi nói chung, chứ không chỉ hiểu đơn giản là chỉ nói về nhân loại (con người – loài người) tu đạo. Vì thế nói ma thú giống loài cũng có tu đạo giả chính là nói có những ma thú thoát khỏi tạo hóa đơn thuần, mà có được ngộ tính, từ đó bước được trên con đường tu đạo. Huynh phải biết rằng, ma thú trời sinh tuy không có ngộ tính cao, nhưng lại có cơ thể vô cùng thích hợp để tu luyện, bằng chứng chính là chúng không hề sử dụng bất kì công pháp nào mà vẫn có thể hấp thụ linh khí thiên địa, kết tinh thành ma tinh hạch trong cơ thể mình. Vì thế, nói cách khác, nếu chúng lại có thêm ngộ tính, thì chính là một tu đạo giả sinh ra để tu luyện! Lẽ đó, hầu như các tu đạo giả của ma thú giống loài đều là những cường giả đỉnh cấp cả. Cho nên, dù tu đạo giả thuộc ma thú giống loài số lượng rất ít, nhưng bù lại chất lượng lại rất cao. Ngược lại nhân loại chúng ta thì số lượng rất lớn, có điều cường giả thực sự lại chẳng có được bao nhiêu…
Hỏa Phượng chậm dãi "nạp" một lượng kiến thức mới vào đầu Tiểu Phàm.
Tiểu Phàm gật đầu, cảm thán:
- Thật không ngờ! Thiên hạ này đúng là không gì không thể có…
- Phải rồi, huynh có biết về "thuyết tam thiên ức giới" (thuyết ba tỷ thế giới) không?
Hỏa Phượng lại hỏi.
Tiểu Phàm lắc đầu, nghi hoặc.
Hỏa Phượng liền giải thích "thuyết tam thiên ức giới" cho Tiểu Phàm nghe… (thuyết này đã nói ở đầu chương ba. Chính là nói tới cấu tạo của thế giới)
Sau khi nghe xong, Tiểu Phàm mắt trợn, mồm há, sững cả người…
- Thật sự thế giới cấu tạo như vậy ư?
- Đúng thế!
Hỏa Phượng gật đầu, khẳng định.
Nàng nói tiếp, như để khẳng định lần nữa:
- Chúng ta chính là đang ở tại Thương Lan Quốc, một quốc gia thuộc Thất Thải Đại Giới, nằm trong Nhân giới thế lực. Còn những tu đạo giả của ma thú chủng loài thì đa phần ở tại các đại giới của Vật giới thế lực…
- Ực…
Tiểu Phàm nuốt khan một cái. Kiến thức này chính là đã khiến cho quan niệm về thế giới của hắn thay đổi hoàn toàn. "Phải chăng đây chính là thuyết thế giới song song mà các nhà khoa học ở Địa Cầu từng đưa ra…", hắn chợt nhận ra: hắn đã từng biết tới thuyết này ở kiếp trước.
Lúc Tiểu Phàm còn đang thần người, Hỏa Phượng liền huých nhẹ khuỷu tay vào sườn hắn, khẽ nói:
- Kết thúc rồi kìa…
Tiểu Phàm lập tức tập trung tinh thần vào trận chiến cân sức phía trước.
Toàn thân nam tử dụng thương đang được bao chùm trong một làn khói lục sắc (màu xanh lá cây) bốc lên ngùn ngụt. Trên vai trái y, tại vị trí bị thương lúc trước, một dải mộc đằng (dây leo) uốn éo, ngoằn nghèo, bao phủ lấy vết thương, khiến cho tiên huyết đã không còn chảy ra nữa…
Người còn lại, thay vì một thanh như ban đầu, thì không ngờ lại cầm tới hai thanh loan đao. Trên thân đao, bạch quang thánh khiết sáng lòa, không ngừng chớp động, bên ngoài là những "sợi ánh sáng" uốn lượn, quấn quanh thân đao.
- Ồ… là Quang hệ chân khí?
Hỏa Phượng nheo mắt nhìn nam tử sử song đao ngạc nhiên tự hỏi.
- Thì sao?
Tiểu Phàm thấy lạ hỏi lại.
- Thì hiếm chứ sao.
Hỏa Phượng đáp.
- Hiếm? Sao mà hiếm?
Tiểu Phàm vẫn không hiểu hỏi tới.
- Chàng… cái gì cũng không biết.
Hỏa Phượng mãy liễu nhíu lại, nhìn nhìn Tiểu Phàm, vẻ trách móc.
Đoạn, nàng tiếp:
- Ngũ hành chân khí (chân khí thuộc Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ) là những loại phổ biến trong giới tu đạo. Nhưng… Tứ tố (Phong – Lôi – Quang – Ám) chân khí thì lại rất hiếm có. Tại sao ư? Tại vì, bốn yếu tố này là biến dị của Ngũ hành, nói khác đi là chúng xuất phát từ Ngũ hành, là tiến hóa, hòa trộn của Ngũ hành. Mà đã là tiến hóa thì rất hiếm rồi. Giả như Quang nguyên tố chẳng hạn. Nó chính là một tiến hóa tố của Hỏa hành, cùng với sự kết hợp của Kim hành hoặc Thủy hành. Bản thân lửa đã là ánh sáng. Nhưng khi sử dụng ngọn lửa đốt nóng kim loại, chính là đã tạo ra ánh sáng mạnh hơn rất nhiều, hoặc giả lửa phản chiếu trong nước, ánh sáng lại được khuếch đại lên… Như thế… tứ tố rất đặc biệt và hiếm gặp. Hơn nữa, tu đạo giả có chân khí thuộc Tứ tố cũng thường mạnh mẽ hơn những tu đạo giả có chân khí thuộc Ngũ hành nữa…
- Ồ… ra là thế…
Tiểu Phàm làm bộ bình thản, đáp.
Nhưng trong lòng hắn thật vui như hoa nở. Bởi vì: Hắn… chính là sở hữu hai nguyên tố trong Tứ tố - Lôi Đình và Hắc Ám!
Xạt…, Một làn gió thổi qua bãi đất trống trong khu rừng khiến lá nhẹ bay là mặt đất…
Dường như một tiếng lá đó đột nhiên đã trở thành tiếng súng lệnh bắt đầu trận chiến cao trào của hai người – một sói…
Hai nam tử cùng lúc với Phong Lang lao vào nhau. Nam tử dụng thương xuất chiêu nghe "vút" một tiếng, mũi thương xoáy tròn như một mũi tên được bắn ra từ nỏ lớn, uy lực kinh người, khiến cho mặt đất bị cày thành một đường rãnh kéo dài tới hạ tầng (tầng dưới) của Phong Lang. Phong Lang bị ép cho phải bật lên né tránh. Đúng lúc đó, từ sau lưng nam tử dụng thương, một bóng ảnh xuất hiện, như là điện quang hỏa thạch ("điện quang hỏa thạch" - ánh chớp, lửa chớp lên từ đá đánh lửa – ý nói xuất hiện trong chớp mắt), xuất liền hai đao sáng lòa. Một dấu thập ánh sáng lao tới với ý định kích sát Phong Lang khi nó còn trên không. Dấu thập ấy không gì khác, chính là song loan đao của nam tử còn lại. Y đã xuất ra sát chiêu của mình: Thập Tự Quang Đao…
- Gào…
Con sói gào lên đau đớn.
Phong Lang cũng không hề đơn giản, sói vốn đã là loài nhanh nhẹn, lại là Phong nguyên tố thuộc tính, cho nên… so về độ linh hoạt, hai nam tử kia, không thể với tới đẳng cấp của nó được. Nhưng, hai người nam tử kia lại là nhân loại, cũng tức là họ sở hữu chiến thuật!
- Thật không ngờ vẫn có thể sống sót sau một chiêu đó.
Tiểu Phàm cũng kinh ngạc nhìn con sói, đau đớn hạ xuống đất…
Trên thân nó bây giờ đã xuất hiện một vết thương lớn hình thập tự ngang lưng, từ đó, tiên huyết như suối chảy ra, thậm chí bên trong còn lờ mờ trông thấy cả xương trắng lẫn với thịt vụn. Lúc trước, trong một sát na sinh tử, nó đã gập người xuống, lấy phần lưng để đỡ lấy một kích của kẻ thù. Tuy rằng nó bị trọng thương, nhưng đã tránh được lưỡi hái của tử thần, đồng thời kéo dãn khoảng cách với kẻ thù.
- Hú ú ú ú…
Bỗng nhiên con sói hú lên một tiếng dài, vang vọng cả không gian…
Hai nam tử nhìn nhau, trong mắt léo lên tia lo ngại. Nhưng…
Vù…, Nam tử dụng thương vận lực tới mức gân xanh hai bên thái dương nổi hẳn lên, vận lực toàn thân lao vào tấn công con sói. Toàn thân y ngùn ngụt bốc lên khói lục sắc của chân khí Mộc hệ, khiến cho mỗi bước chân của y đều tạo nên một bãi cỏ nhỏ trên mặt đất. Người còn lại đồng loạt lướt thân tới, xung quanh thân nam tử này xuất hiện bảy ngôi sao lấp lánh, bay qua bay lại vòng quanh…
Phong Lang sau khi hú lên một tiếng, lông toàn thân dựng đứng lên, dưới chân nó, cát đá bắt đầu bay chạy, Ù… ù…, một vòng lốc từ từ hình thành dưới thân nó. Nhoáng lên một cái chớp mắt, lông toàn thân Phong Lang bay ngược về phía sau, cát đá dưới chân nó bị rẽ ra một đường giống như là sóng biển bị thuyền buồm lướt gió mà xẻ ra, thân hình con sói như một mũi tên lướt trên mặt đất, để lại một loạt những bóng mờ phía sau.
- Ha!
Nam tử dụng thương hét lên, liền tay quét ngang một chiêu. Chỉ thấy bóng ảnh Phong Lang lẹ làng né tránh một thương đó, tiếp tới, tựa như một hồn ma, tựa như một làn gió với đôi mắt đỏ lòm, khát máu, bật cái tấn công vào eo nam tử dụng thương.
- Kết!
Nam tử dụng thương thấy nguy bất loạn, miệng hét lớn, chống thẳng thanh trường thương xuống đất.
- Gào…
Phong Lang đột ngột dừng lại, gào lên hoảng loạn. Thì ra hai chân sau của nó đã bị hai dải mộc đằng đầy gai nhọn, to bằng bắp tay, quấn chặt lấy.
- Sát….
Nam tử dụng song đao từ nãy tới giờ chỉ chạy vòng quanh, lúc này đã đứng lại, gào lên một tiếng đầy sát khí.
Phùng…, Một mảng quang mang lòa sáng trong khu đất trống.
- Bắc Đẩu Thất Tinh Liên Sát Đao!
Một tiếng nói vang vọng cả khu vực ánh sáng cất lên.
Xoạt… xoạt…., bảy ánh bạch sắc đao manh (đao mang - ánh đao – có thể hiểu là đao ảnh, tức là ảo ảnh đao) xé gió bay tới từ các phương vị khác nhau xung quanh, nhưng tất cả đều ngắm tới con sói đang bị định thân (giữ lại, không cho di chuyển) kia.
- Gừ….
Tiếng kêu của Phong Lang cất lên đầy giận dữ, oán hận.
Bựt…, Không ngờ nó đột ngột gồng mình lên, giây phút bảy ánh đao bổ tới, Phong Lang đã giật đứt hai dải liên đằng!
- Cái gì?
Bốn người Tiểu Phàm, Hỏa Phượng, cùng hai nam tử kia đều kinh hãi.
- Chết tiệt!
Nam tử dụng thương sợ hãi hét lớn.
Phong Lang không bỏ lỡ một giây, lập tức vồ tới kẻ nhân loại đã dùng liên đằng để trói nó.
- Đừng hòng…
Nam tử dụng thương quát.
Kang…, hàm răng sắc nhọn của con sói đã bị cản lại bởi thanh thiết thương. May thay, nam tử bị tấn công đã kịp rút thương lên khỏi mặt đất, hoành ngang trước ngực để đỡ lấy một cú đớp "cầu sinh" của con sói.
Phặp… phặp… phặp…
Ngay lúc đó, Phong Lang to lớn, dũng mãnh đã bị thất đao mang (bảy ánh đao) chém thành tám đoạn!
Bịch!
Nam tử dụng thương cứng đờ một lúc, rồi đột ngột ngồi khuỵu xuống đất. Y sợ hãi nhìn cái đầu sói vẫn đang cắn chặt lấy thân thương của mình, nước dãi và máu của nó vẫn tiếp tục theo thân thương chảy xuống…
Nam tử dụng đao sau khi sử ra một chiêu "Bắc Đẩu Thất Tinh Liên Sát Đao", chém liền bảy quang đao kia cũng đã kiệt sức ngã ra đất, mà thở hồng hộc…
- Hỏa Phượng, chúng ta đi thôi…
Tiểu Phàm nhìn một lúc, rồi nói nhỏ.
- Tiểu Phàm, ừm… chàng đừng nghĩ xấu về ta nha… Sao… sao chúng ta không ra cướp lấy ma tinh hạch kia?!
Hỏa Phượng ngượng nghịu nói.
Tiểu Phàm nhìn nàng, cười cười:
- Ta cũng từng có ý này…
- Thật hả?
Hỏa Phượng vui mừng hỏi lại.
- Có điều…
- Có điều làm sao?
- Chỉ sợ quanh đây không chỉ có mình hai người chúng ta!
- Hả? Ý chàng là?
- Ý ta là… tránh đi thì hơn. Một viên Ma tinh hạch Dẫn khí sơ giai không đáng để chúng ta phải mạo hiểm bộc lộ thực lực. Biết đâu, quanh đây còn có cao thủ Dẫn khí Trung kì. Nếu để họ nắm được thực lực của chúng ta…
- Ừm… ta hiểu rồi… chàng đúng là cẩn thận hơn ta nhiều…
Hỏa Phượng cười nói.
- Vậy, chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Dù gì mục đích của chúng ta cũng chỉ là xem xét chiến lực của ma thú vòng ngoài này ra sao mà thôi. Giờ đã thực hiện được. Từ đây có thể phỏng đoán thực lực của ma thú Dẫn khí trung kì rồi. Tốt nhất là đi khỏi đây càng sớm càng tốt, nếu không lại bị cuốn vào một trận tranh đoạt ma tinh hạch đó…
Tiểu Phàm từ từ lùi ra sau, vừa di chuyển vừa nói.
Hai người Tiểu Phàm vừa rời khỏi, tại mảnh đất trống, hai nam tử mổ đầu con Phong Lang ra, lấy ra được một viên tinh hạch trong suốt…
Xoạt… xoạt…, mmột vài bóng người đột ngột chui ra từ các bụi cây quanh đó. Người nào người nấy đều lăm lăm nhìn viên tinh hạch của hai người kia với ánh mắt tham lam.
Hai nam tử sau khi chiến đấu một trận cam go, sức đã cạn, lực đã kiệt, giờ lại thấy một đám người đi ra từ bụi cây, lập tức hiểu được chuyện gì sắp xảy ra. Cả hai nhìn nhau chán nản…
Một hồi những tiếng va chạm vũ khí cùng những tiếng hét lớn vang lên trong khu rừng…
- HẾT CHƯƠNG 21 -