Tam Liệt Chi Đế Tôn Huyễn Thiên

Chương 20: Thức ăn phàm nhân thật khó ăn




Quân Dạ Nguyệt sau khi tỉnh lại liền cảm thấy cơ thể thay đổi rất nhiều, hấp thụ linh khí cũng dễ dàng hơn trước. Nàng ngồi dậy khoanh chân điều hoà linh khí trong cơ thể, sau khi cảm thấy hoàn toàn thoải mái mới đứng dậy.

Tử Diễm nhìn thấy chủ nhân đã tỉnh, vui mừng quấn quít lấy nàng. Cũng không biết nàng là rồng hay cún nữa mà cứ liên tục thè lưỡi liếm tay Dạ Nguyệt.

"Nàng đâu?" Dạ Nguyệt nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Hiên Viên Thần Nhi, đột nhiên buộc miệng hỏi.

Tử Diễm cắn cắn tay áo Dạ Nguyệt, ra hiệu người nàng tìm đang ở bên ngoài. Dạ Nguyệt hơi chút nhíu mày, sau đó đứng dậy để tiểu hắc xà trên vai. Một người một thú đi ra ngoài.

Đúng lúc Hiên Viên Thần Nhi làm xong việc trở về, hai người một thú bắt gặp nhau ở cửa.

"Ngươi tỉnh?" Hiên Viên Thần Nhi tiến lên trước, nhẹ nhàng vung tay, một luồng sáng nho nhỏ quấn quanh cơ thể Dạ Nguyệt.


Dạ Nguyệt lập tức biến thành tư thế phòng bị, cảnh giác vốn dĩ đối với nàng vốn là một loại thói quen. Cho dù thân thiết đến trình độ nào đi nữa, nàng cũng sẽ không cách nào buông xuống đề phòng của mình. Huống chi quan hệ của nàng cùng Hiên Viên Thần Nhi chỉ là một loại giao dịch.

"Đừng lo, chỉ là muốn kiểm tra tình trạng cơ thể của ngươi thôi." Quả thật như lời Hiên Viên Thần Nhi nói, một cảm giác khoan khoái chạy dọc theo cơ thể nàng.

Hiên Viên Thần Hi nhàn nhạt mỉm cười, hài lòng gật đầu nói: "Ngươi hiện tại chính thức là Võ Đẳng nhất phẩm. Tuy nhiên, ngươi đột phá bình cảnh không lâu, nên bế quan một thời gian để củng cố thực lực."

"Ừh." Dạ Nguyệt lạnh lùng gật đầu, chuyện này nàng cũng đã tính toán qua, làm chuyện gì đều phải xây dựng nền tảng vững chắc. Tu luyện cũng không ngoại lệ, nàng không muốn qua loa cho xong, sẽ rất nguy hiểm.


"Xin lỗi" Hiên Viên Thần Nhi nhẹ giọng nói. Nàng tuy thân phận tôn quý, nhưng cũng không phải giống như những người khác khinh thường người. Nàng có của nàng kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo không đồng nghĩa với việc coi rẻ mọi người. Nàng sai, nàng sẽ nhận lỗi, đây chính là tính cách của nàng.

Dạ Nguyệt mặt lạnh nhìn nàng hỏi: "Vì sao?"

"Ngươi bị thương là do ta sơ suất. Ngươi an tâm, sẽ không có lần sau" Hiên Viên Thần Nhi nghiêm túc trả lời, của nàng ánh mắt thâm trầm chứng minh chuyện lần này cũng khiến nàng rất tức giận.

Dạ Nguyệt gật đầu dự định xoay người vào phòng, nhưng nghĩ nghĩ một lát đột nhiên mở miệng: "Không trách ngươi."

Hơi chút nhướng mày, người này là đang an ủi nàng sao? Hiên Viên Thần Nhi biểu tình thoáng chốc nhu hoà, xem ra cũng không phải lạnh lùng như nàng nghĩ.


Thoáng chốc bởi vì câu nói của Dạ Nguyệt mà cảm thấy người này thú vị, Hiên Viên Thần Nhi cũng không ngần ngại nói: "Hôm nay ngươi muốn ăn gì? Ta nấu cho ngươi xem như chuộc lỗi đi."

"Không cần" Dạ Nguyệt lạnh lùng bỏ lại câu đó, xoay người vào trong thì lại nghe tiếng Thần Nhi từ sau lưng vọng đến.

"Ngươi nếu không ăn vậy xem như không tha lỗi cho ta" Hiên Viên Thần Nhi giả vờ ủy khuất nói, nàng muốn xem thử phản ứng người này.

Không ngoài dự đoán của nàng, người kia quả nhiên không đi nữa. Dạ Nguyệt im lặng trong một chốc, cuối cùng lạnh lùng bỏ lại một câu: "Vậy ngươi tuỳ tiện đi."

Nói xong liền đóng cửa lại, ngay cả tiểu Diễm Diễm cũng bị nàng nhốt ở ngoài, ngốc ngốc chớp chớp cặp mắt to đen láy nhìn cánh cửa đóng chặp, nó ủy khuất quay đầu nhìn Hiên Viên Thần Nhi.
Môi đỏ mọng khẽ nhếch, vươn tay nói: "Quá ngốc rồi, lên đây đi. Ta cùng ngươi đi nấu chút gì cho chủ nhân của ngươi ăn."

Tử Diễm gật đầu đầu nhỏ, sau đó bò lên tay Hiên Viên nữ thần thoải mái nằm bẹp trên đó. Tâm trạng của Hiên Viên Thần Nhi thoáng chốc khá lên, nàng chậm rãi biến mất trong không gian.

Dạ Nguyệt vào trong phòng, khoanh chân muốn tu luyện lại nhớ đến mấy lời khi nãy của mình. Nàng cũng không biết sao mình lại nói vậy, ý thức được chính mình không bình thường, nhưng lại không biết chỗ nào không bình thường.

"Hiên Viên Thần Nhi..." lẩm bẩm nhắc lại cái tên này. Cảm thấy tên này thật sự rất dễ nghe. Lại nhớ đến nàng nói sẽ nấu thức ăn cho chính mình, trong lòng không khỏi vọt lên một cảm giác kỳ lạ, là...chờ mong sao?

Khẽ lắc đầu, Dạ Nguyệt cảm thấy chính mình thật sự không bình thường, vứt bỏ mấy suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu. Nàng tiếp tục công việc tu luyện của mình.
Cảm nhận cơ thể có biến chuyển, điều này làm Dạ Nguyệt có chút hài lòng. Một trận chiến với Huyết Sát lang vương mang cho nàng rất nhiều kinh nghiệm. Ma thú so với người hơn rất nhiều mặt, nhất là về thể lực vào tốc độ. Nếu như ma thú cùng Võ Đấu Sư đồng cấp đánh nhau, Võ Đấu Sư nhất định không thể thắng được ma thú.

Suy nghĩ một chốc, Dạ Nguyệt vẫn không tìm ra biện pháp phù hợp đối phó với ma thú. Nàng đang đau đầu suy nghĩ thì ngửi thấy mùi thức ăn từ xa bay đến.

Dạ Nguyệt đứng dậy, vừa mở cửa ra, Tử Diễm liền vui vẻ nhào vào lòng nàng. Dạ Nguyệt ánh mắt đặt lên người trước cửa.

"Đồ ăn xong" Hiên Viên Thần Nhi nhẹ nhàng nói một câu, Dạ Nguyệt rất thức thời lách người để nàng đi vào.

Thần Nhi vào trong liền nhẹ nhàng phất tay một cái, nháy mắt một bàn thức ăn nóng hổi bày ra. Dạ Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng: "Này là....."
"Ta làm, xem như chuộc lỗi, ngồi xuống cùng ăn đi a." Hiên Viên Thần Nhi kéo tay Dạ Nguyệt ngồi xuống, Tử Diễm ham ăn sớm đã ngồi sẳn trên bàn, không dời mắt nhìn đống thức ăn trên bàn, miệng nó suýt nữa thì chảy nước miếng rồi.

Dạ Nguyệt theo lực kéo của Thần Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, nhìn bàn đồ ăn nóng hổi, trong lòng có không hiểu xúc động, nhưng tính cách lạnh lùng khiến nàng không bày tỏ ra ngoài, chỉ lãnh đạm nói một câu: "Đa tạ."

"Không cần đa tạ, này là ta chuộc lỗi, lần đầu tiên nấu, hi vọng ngươi đừng chê." Hiên Viên Thần Nhi mỉm cười, tuyệt sắc dung nhan mất đi vẻ lãnh đạm xa cách thường ngày, thêm một ôn hoà cùng ấm áp.

Nàng vốn dĩ không cần ăn, cũng chưa ăn thức ăn phàm giới. Đừng nói là nấu, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua. Mấy món này đều là nàng xem trong mấy cuốn sách ở phàm giới nấu ra, cũng không biết mùi vị thế nào.
Dạ Nguyệt gật đầu không tiếp tục nói, cầm đũa lên gắp thức ăn cho vào chén, sau đó đẩy tới chỗ Tử Diễm. Tiểu tham ăn sớm đã chờ lâu, hai mắt sáng rửa nhìn cái chén, sau đó chúi mũi vào ăn, không thèm để ý hai người kia làm gì nữa.

"Ăn" Dạ Nguyệt đem thức ăn để vào chén của Hiên Viên Thần Nhi. Lạnh lùng để lại một chỗ rồi tự mình ăn phần của mình.

Nhìn thức ăn trong chén, Thần nhi mỉm cười, nàng cũng không biết hôm nay chính mình vì sao lại cười nhiều như vậy, chỉ cảm Quân Dạ Nguyệt người này đôi khi cũng rất khả ái.

Có thể nói Huyết Sát Tu La, gϊếŧ người như ma "khả ái", chắc cũng chỉ có Hiên Viên nữ thần một người.

Tiểu Diễm Diễm vốn nghĩ hôm nay được ăn ngon, ai ngờ ăn miếng đầu tiên, cả người nó lập tức cứng đờ. Mắt to trong suốt ngấn nước, thật sự là... quá mặn rồi!!! Muốn nhả ra lại nhận được tín hiệu cảnh cáo của chủ nhân, nó chỉ đành cắn răng mà nuốt vào.
Dạ Nguyệt ăn miếng đầu tiên phản ứng cơ thể cũng không khác Tử Diễm là bao, nàng hơi chút nhíu mày sau đó lạnh lùng mà nuốt xuống, đồng thời liếc mắt cảnh cáo tên bên cạnh.

Hiên Viên Thần Nhi nhìn hai người ăn ngon như vậy trong lòng không khỏi có chút hân hoan, tuy rằng nàng không cần ăn, nhưng ăn thử thức ăn mình nấu cũng không sao nha.

Cầm đũa gắp cọng rau bỏ vào miệng, Hiên Viên Thần Nhi lập tức nhíu mày, thức ăn dưới phàm giới khó ăn như vậy sao.

Dạ Nguyệt kéo đĩa thức ăn về phía mình, lạnh nhạt nói: "Đừng ăn."

"Thức ăn của phàm nhân các ngươi thì ra khó ăn vậy a" Hiên Viên Thần Nhi lộ ra biểu tình nghi hoặc nhìn Dạ Nguyệt.

Dạ Nguyệt biểu thị không sao cả, tiếp tục dùng phần cơm của mình. Chỉ tội cho tiểu Tử Diễm, bình thường ăn ngon quen rồi, hiện tại chỉ đành cố gắng nuốt vào bụng, trong lòng vô vàn ủy khuất quăng ánh mắt tội nghiệp sang cho Dạ Nguyệt. Mà chủ nhân của nó lại nhắm mắt làm ngơ.
Nguyên bàn thức ăn, trừ tiểu hắc xà ăn một ít ra, còn lại đều vào bụng Dạ Nguyệt. Tử Diễm trong lòng không ngừng ngưỡng mộ chủ nhân, chắc chỉ có mình chủ nhân của nó mới đủ can đảm ngốn hết đống thức ăn này thôi.

Hiên Viên Thần Nhi nhìn đống thức ăn bị tiêu diệt sạch, trong lòng không khỏi có chút hài lòng: "Ngươi thích ăn như vậy, lần sau ta lại làm cho ngươi ăn."

"Ngao....." Tiểu Tử Diễm nghe còn có lần sau, không khỏi sợ hãi kêu lên, nó lật đật từ trên bàn bò dậy chạy ra ngoài, còn có lần sau, hảo đáng sợ...nó không muốn ăn nữa đâu!

"Tử Diễm làm sao vậy?" Hiên Viên Thần Nhi buồn cười nhìn biểu tình phong phú cùng dáng vẻ sợ sệt của nó, buộc miệng hỏi.

"Mặc kệ nó" Dạ Nguyệt trong lòng hiểu rõ suy nghĩ của nó, nhưng nàng cũng không nói gì.

"Ta cảm giác nó so với trước đây thực lực tăng thêm thì phải." Dạ Nguyệt dời đề tài sang trên người Tử Diễm nhìn Hiên Viên Thần Nhi hỏi.
"Ân, tối thiểu là một cấp bậc." Nhắc đến chuyện của Tử Diễm, Hiên Viên không khỏi nhăn mày, quả thật là rất kỳ lạ nàng gần đây đến Tàng khố xem qua rất nhiều loại linh thú, ma thú nhưng chưa từng thấy qua loài thú giống như Tử Diễm. Quả nhiên giống như lời tiên tri, Tử Diễm phỏng chừng thuộc về thế giới khác đi.

"Ngươi linh lực trong cơ thể vẫn còn có thể bạo động bất kỳ lúc nào, thời gian này nhanh chóng bế quan ổn định đi. Ta đi trước" Hiên Viên Thần Nhi đứng dậy đi ra ngoài, thì đột nhiên sau lưng nghe được âm thanh nhỏ như muỗi kêu.

"Rất ngon, cảm tạ." Khẽ cười một cái, Hiên Viên Thần Nhi gật đầu sau đó đi thẳng ra ngoài.