Cuốn 2: Nhị thế hạ hiên vũ
Chương 18 (55)
Editor: Miklinh
Yên Chi nhìn hắn, sờ sợ, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi.
Ánh sáng mặt trời hơi hắt lên khuôn mặt hắn làm vẻ thanh lãnh thường ngày thêm vài phần ấm áp. Hắn ngồi đó, sau lưng là vườn hoa, dáng vẻ thản nhiên, hoàn toàn không bị nàng dọa sợ. Hắn nhìn nàng, không nói lời nào. Dung sắc hắn vốn đã hơn người, giờ đây lại càng thêm hút hồn hút phách.
Hoa mộc rơi lả tả đầy đất. Tạ Thanh Trắc rũ mắt nhìn xuống rồi mới ngước lên nhìn nàng. Yên Chi hơi cứng ngắc, khẽ hỏi: "Sao nhị công tử lại tự mình đến đây?"
Tạ Thanh Trắc đứng dậy, duỗi tay nắm lấy tay Yên Chi. Hắn hơi dùng lực kéo nàng lại gần hắn rồi mân mê bàn tay Yên Chi, nói: " Đã lâu chưa gặp nên đến thăm ngươi". Lời nói ngọt ngào, nhưng đáy mắt lại hờ hững; bởi bộ dáng hắn vốn lạnh lùng nên rất khó để nhận ra.
Yên Chi thấy hắn nhìn nàng với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, nàng vội vàng giải bộ e lệ, thấp giọng đáp: " Nô tì cũng muốn công tử có thể thường xuyên đến thăm nô tì, mấy ngày không được gặp ngài, nô tì...thật khó chịu"
Tạ Thanh Trắc nhíu mày, thần sắc không rõ ràng, lời nói có vài phần vi diệu: "Phải không?"
Đôi mi Yên Chi khẽ rung, nàng không đoán được suy nghĩ của hắn, lại bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên, đành khẳng định: " Đương nhiên, nô tì sao có thể lừa gạt công tử chứ?". Yên Chi thấy hơi bất an, chẳng lẽ hắn đã biết nàng âm thầm tác hợp Đinh Lâu Yên và Tạ Minh Thăng?
Yên Chi suy nghĩ một chút lại cảm thấy mình nghĩ nhiều. Cửa phòng của Đinh Lâu Yên, Châu Đức Nhi còn chưa được đặt chân, nàng ta không thể biết tin này. Tạ Thanh Trắc bởi vậy, cũng không thể biết. Nàng đúng là nghi thần nghi quỷ đến mệt thân rồi.
Tạ Thanh Trắc chớp mắt, đoạn ý vị thâm trường nói: "Ngươi nghe lời như vậy, sẽ không gạt người, ta tin tưởng ngươi"
Yên Chi nghe vậy, hơi cứng ngắc. Nàng hơi chột dạ, khẽ rút tay lại rồi đưa cho hắn một phong thư: "Công tử, đây là thư tiểu thư gửi cho ngài"
Tạ Thanh Trắc nhìn nhìn phong thư, lát sau mới nhận lấy. Yên Chi vội mang từ ống tay áo một gói điểm tâm đưa cho hắn, cười nói: " Tiểu thư còn làm bánh hoa quế, sai nô tì đem cho công tử"
Tạ Thanh Trắc nhìn thoáng qua thư và điểm tâm trong tay, đột nhiên hỏi: "Ta nghe hạ nhân trong phủ nói đại ca cũng thích ăn bánh hoa quế..." Hắn dừng một chút, khuôn mặt hơi lộ ra tính trẻ con, đôi mắt hắn tràn đầy sự hoài nghi, không hiểu: "Trước đây chưa từng nghe nói hắn có sở thích này, chẳng lẽ còn muốn cùng ta giành đồ ăn?"
Từ trước đến giờ, Yên Chi chưa từng thấy bộ dạng trẻ con của hắn, bây giờ thấy, lại hơi thích, thậm chí còn có tâm, đưa tay sờ sờ đầu hắn. Sự đề phòng ban nãy đã tiêu mất, tim nàng mềm lại, cười khẳng định: "Yên tâm đi, đại công tử không hề thích đồ ngọt ngấy như vậy, sẽ không tranh với ngài". Vừa dứt lời, Yên Chi liền hơi cứng ngắc, thầm hối hận. Nàng không nên nói như vậy, nàng là nha hoàn của Đinh Lâu Yên, làm sao biết được Tạ Minh Thăng thích gì, dù có biết cũng không thể khẳng định thế. Nếu Tạ Thanh Trắc thấy Đinh Lâu Yên đột nhiên hiểu rõ sở thích của Tạ Minh Thăng, tất sẽ đem lòng nghi ngờ nàng, hậu quả...
Yên Chi cố giữ bình tĩnh, lưng đã nhuốm mồ hôi lạnh. Nàng đứng chôn chân, mắt đăm đăm nhìn Tạ Thanh Trắc.
Tạ Thanh Trắc giương mắt nhìn nàng, không hề cảm thấy có gì đáng nghi, một giây tạm ngừng cũng không có. Đôi mắt hắn mang theo vui vẻ, hắn nói: "Thế thì tốt, đỡ phải tranh đồ ăn với hắn". Đoạn, hắn hơi cúi người tới gần Yên Chi, ngữ khí ôn hòa: "Yên Chi ngoan, cũng nhờ người giúp ta đưa đồ, ngươi thật sự có năng lực, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi"
Yên Chi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hơi cười cười đáp lại hắn. Nàng đã không còn sức để nói thêm điều gì, chỉ ứng phó một lát thôi cũng đủ nàng chết mệt, lo đông lo tây, đúng là lực bất tòng tâm.
Cho đến khi Tạ Thanh Trắc rời đi, hoa trên tay Yên Chi đã rụng hết cánh, chỉ trơ lại cành. Yên Chi nhìn hoa cỏ trong tay, thất thần. Trong lòng nàng cảm thấy hơi bất an, lại không biết điều gì đang sắp ập đến.
Mấy ngày qua đi trong yên ổn. Tạ Thanh Trắc vẫn không có hành động gì, sóng yên biển lặng. Yên Chi bắt đầu cảm thấy mình đa nghi, hơi thả lỏng.
Không ngờ, tối nọ, Yên Chi vừa mới say giấc, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa; chỉ gõ ba lần, tiếng đập cửa ngừng lại. Yên Chi gọi: "Ai?" nhưng không có người đáp, tiếng gõ cửa cũng không có nữa. Không khí bỗng dưng quỷ dị, đêm tối càng thêm phần đáng sợ.
Cũng may, trò này chẳng dọa được Yên Chi. Nàng chỉ bực giấc ngủ của mình bị nhiễu. Yên Chi uể oải thức dậy, đang đêm hôm phải bò lên đúng là bực tức, nhưng nàng làm nha hoàn mười mấy năm, đi sớm về khuya cũng nhiều, chẳng qua nàng chẳng học được cách thoải mái thích ứng.
Người bên ngoài cũng có vẻ không gấp, Yên Chi chậm rãi mặc quần áo rồi mới ngáp ngắn ngáp dài ra mở cửa. Cửa mở, không một bóng người, cả viện yên tĩnh, không khí âm trầm đến mức nổi da gà, tưởng như tiếng gõ cửa ban nãy chỉ là giấc mơ của nàng. Yên Chi lười bước ra khỏi phòng. Nàng khoanh tay, tựa người vào cửa, nhàn nhạt nói: "Đã nửa đêm, không cần giả ma giả quỷ". Thế mới biết tính tình nàng tốt hơn trước đây nhiều lắm. Nếu là trước kia, nàng hận không thể đào ba thước đất tìm người, đem đi đánh một trận.
Đợi một lát không thấy người phản ứng, Yên Chi mất kiên nhẫn. Nàng đang định đóng cửa thì lại thấy đoạn gấp khúc của hành lang hình như có tiếng động. Yên Chi nhìn sang, chỉ thấy một vạt áo thoát ẩn sau chiếc cột. Nàng nhíu mày, bước đến đó, quả nhiên đằng sau cột đã không có ai mà phía cổng vòm xa xa lại có bóng người lướt qua. Yên Chi cong môi, xa bãi tha ma lâu rồi, nàng hơi nhớ "quỷ hồn". Yên Chi hưng phấn đuổi theo bóng người, qua vài viện, đến một đình giữa đại viện, đình viện chia đại viện này ra làm hai nửa khiến sân bớt trống trải mà cũng không làm tầm mắt bị rối, khiến không gian chật hẹp.
Bóng người kia đã biến mất, chỉ có một người đang đứng ở đình. Nếu là nha hoàn bình thường, chỉ sợ gặp cảnh tượng như vậy đã nổi da gà, run tay run chân, miệng nhẩm kinh Phật. Nhưng mà Yên Chi là ai cơ chứ, cảnh tưởng này không những không dọa được nàng mà còn làm Yên Chi cảm thấy quen thuộc, thân thiết. Nàng nhảy qua lan can hành lang, đi một đoạn, nhẹ nhàng vút lên thềm rồi bước đến gần người nọ, sau mới nhận ra ấy là Châu Đức Nhi đang mang thai.
Yên Chi không hiểu gì, giở giọng đùa: "Ôi, làm gì đấy, nửa đêm ngủ không được, chán quá sao?". Giọng này, Yên Chi bắt chước khẩu âm của một tiểu nha hoàn, bắt chước giống cực kì, khiến cho không khí âm trầm đều bị phá tan tành.
Châu Đức Nhi: "..."
Châu Đức Nhi quay đầu nhìn nàng, dường như không đoán được tình huống này sẽ xuất hiện nên hơi sừng sờ.
Yên Chi thấy nàng như thế, hơi khó hiểu, hỏi: "Vừa nãy ngươi có gặp ai không?". Tốc độ đuổi ngươi của nàng rất nhanh, cho nên bóng người ban nãy không phải Châu Đức Nhi. Nàng ta mang thai, sao trốn được nàng. Châu Đức Nhi bấy giờ mới phản ứng. Đôi mắt nàng ta ngập nước, liều mạng lắc đầu, nước mắt quăng lung tung; bộ dáng thương tâm muốn chết.
Yên Chi: "..."
Câu hỏi của nàng khó trả lời đến thế á?
Yên Chi đứng đực ở đó, kiên nhẫn một lát rồi cũng không chịu được. Nàng ta khóc quá giả, đến khóc cũng phải đẹp, không như lũ cô hồn dã quỷ kia, khóc đến lăn lộn.
Nhớ ngày ấy, nàng đi nghe hát, cái gì mà bá vương gì gì biệt cơ, Thanh y diễn, da mặt giật giật, người run run, biểu cảm bi phẫn muốn chết mà vẫn phải kìm nén khiến Yên Chi không thể quên được.
Yên Chi còn nhớ, khi ấy nơi nơi đều là nước, trên sân khấu có nước mắt của Thanh y, dưới khán đài, nam khóc nữ khóc, hai bên trái nhà cũng có tiếng khóc. Ba ngày ba đêm, bãi tha ma như bị ngập, có mấy con quỷ khóc như bị trúng bùa, giữa trời nắng chang chang mà nước mắt vẫn không khô.
Có cảnh đối chiếu rung động tâm can như thế, cảnh tưởng trước mắt chẳng làm Yên Chi có tâm tư nhìn, nàng xoay người, chuẩn bị về phòng.
Không ngờ, phía sau có tiếng người ngã. Yên Chi vừa quay đầu đã tháy Châu Đức Nhi sõng soài.
Cừ thật, nàng ta sao ngã thế? Ban nãy còn yên ổn đứng đó, sao lại tự dưng ngã, hay là tự nhiên ngã?
Châu Đức Nhi ôm bụng, nằm trên mặt đất, thống khổ tiếng rên rỉ, cánh tay run run rẩy rẩy hướng về phía nàng: "Yên Chi... Cứu... Cứu ta... Cầu ngươi..."
Dưới thân nàng ta đổ máu, Yên Chi nghi hoặc bước lên, vừa nắm lấy tay nàng ta vừa xem xét tình hình. Nàng đang định gọi người thì Châu Đức Nhi bỗng cuồng loạn hét lên: "Cứu mạng... Người đâu mau tới... Cứu mạng!"
Máu từ hạ thân Châu Đức Nhi chảy ra ngày một nhiều, thấm ướt cả y phục, dính vào cả váy của Yên Chi. Nàng bị nàng ta kéo đến nghiêng người, tay cũng bị nắm chặt. Yên Chi nhíu mày lông mày, bắt đầu cảm thấy có gì không đúng...