Cuốn 2: Nhị thế hạ hiên vũ
Chương 54(17)
Editor: Miklinh
Yên Chi đâm lao phải theo lao, nếu nàng không nhận phong thư này, hắn nhất định sẽ nghĩ cách khác. Đinh Lâu Yên đã gả cho Tạ Minh Thăng, cứ tiếp tục dây dưa, cả ba người họ đều chẳng được lợi gì. Nàng chỉ đành cách mấy hôm lại viết cho Tạ Thanh Trắc một phong thư để dỗ hắn tạm thời, tạo thời cơ giải quyết Châu Đức Nhi.
Thường thường, nàng cũng làm chút bánh hoa quế đưa đến cho Tạ Thanh Trắc, mấy ngày hôm nay hắn cũng hơi im ắng, khiến Yên Chi thoải mái không ít.
Yên Chi chỉ lo hắn và Đinh Lâu Yên đụng mặt nhau, cũng may Đinh Lâu Yên tị hiềm, mỗi lần có việc đều tránh mặt Tạ Thanh Trắc, hơn nữa nàng còn nhắc chuyện tránh nhau trong thư nên hai người họ không có cơ hội bắt chuyện, khiến Yên Chi tạm thời rảnh tay.
Không ngờ rằng khi Yên Chi đang nhẫn nại đợi thời cơ thì Châu Đức Nhi lại...mang thai. Việc này chẳng khác nào một kích hủy hoại hoàn toàn quan hệ giữa Đinh Lâu Yên và Tạ Minh Thăng. Hơn nữa Tạ lão thái gia và Tạ Minh Thăng sẽ không từ bỏ đứa trẻ ấy, cho dù chuyện này có làm Đinh Lâu Yên mất mặt. Tạ lão thái gia tự mình quyết định, cho phép đứa nhỏ này sinh ra, sau đó sẽ đưa Châu Đức Nhi đi.
Lão thái gia đã nói như vậy, Đinh Lâu Yên còn có thể nói gì? Nàng chỉ đành đồng ý, mà nàng cũng không ngoan độc đến mức ra tay với bào thai của Châu Đức Nhi.
Chuyện này quá lệch so với bản mệnh. Châu Đức Nhi làm gì có đứa con nào. Tuy ngày ngày hầu hạ Tạ Minh Thăng, nhưng mỗi lần nàng ta đều phải uống tị tử canh (thuốc tránh thai), phải uống trọn một năm kể từ lúc Đinh Lâu Yên gả vào mới được.
Chuyện ra nông nỗi này, Yên Chi cũng không cảm thấy quá kinh ngạc. Hẳn là do Tạ Thanh Trắc động tay động chân, Châu Đức Nhi không có gan làm chuyện lớn vậy.
Yên Chi vừa xem bản mệnh vừa luận, hận không thể xé nó tan tành. Cũng may, đợi lâu như thế, cuối cùng thời cơ cũng đến. Việc Châu Đức Nhi mang thai thoạt nhìn có vẻ là tử cục nhưng thực chất cũng là một cơ hội lớn. Thông phòng nha hoàn có thai, đương nhiên không thể tiếp tục hầu hạ chủ tử. Yên Chi nếu nắm được cơ hội, có thể sửa chữa quan hệ giữa Đinh Lâu Yên và Tạ Minh Thăng. Mẫu chốt chính là thái độ của Đinh Lâu Yên, nàng ta vốn lãnh đạm, hiện giờ vì chuyện của Châu Đức Nhi, lại càng trở nên lạnh lùng. Nếu cứ tiếp tục như thế, Yên Chi dù có năng lực cũng không biết làm cách nào.
Nàng sót ruột đến phát hỏa mà tiếng đàn hiu quạnh của Đinh Lâu Yên vẫn văng vẳng.
Yên Chi: "...:"
Kẻ thù đã đánh đến cửa rồi, nàng ta vẫn còn hứng đánh đàn vẽ tranh, Yên Chi vội muốn nóng cả ruột gan rồi...Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng chỉ biết thở dài. Đồ vô liêm sỉ Tạ Minh Thăng này, nàng tức hắn sắt không thành thép. Với kẻ như hắn, chẳng cần ảo tưởng hắn có thể an an ổn ổn độ tình kiếp. Có khi chỉ vì nàng giúp hắn tranh đoạt quá nhiều, hắn mới gây ra chuyện hồ đồ như thế; để hắn cả đời hối hận, cầu mà không được, cũng xứng đáng!
Dù nghĩ thế, bằng bất cứ giá nào, Yên Chi cũng phải giúp hắn một phen, nếu không xuống địa phủ, nàng lại bị trách phạt.
Yên Chi buông mi, đứng ở cửa, đợi thật lâu sau, đến khi tiếng đàn ngừng lại mới bưng đĩa hoa quả bước vào. Nàng để hoa quả trên bàn, nhìn Đinh Lâu Yên đang thất thần, im lặng một lát rồi mở miệng: " Tiểu thư, nô tì có chuyện không biết có nên nói hay không?"
Theo quy củ, nàng phải gọi Đinh Lâu Yên một tiếng "thiếu phu nhân", nhưng Yên Chi vẫn gọi nàng ấy như những ngày nàng ấy còn là tiểu thư khuê các, khiến Đinh Lâu Yên thả lỏng tâm tình. Yên Chi biết nàng ấy hiện giờ không muốn làm thiếu phu nhân Tạ gia nữa, hành vi của Tạ Minh Thăng khiến nàng ấy cảm thấy cực kì bài xích, đây cũng là vấn đề khó giải quyết nhất.
Đinh Lâu Yên vươn tay, vô ý thức gảy loạn huyền cầm, một lát sau mới hỏi nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Yên Chi thấy nàng không chuyên tâm, liền tùy ý gợi chuyện:"Tiểu thư, Châu Đức Nhi đã mang thai."
Đây là chuyện rõ mười mươi, Đinh Lâu Yên vừa nghe câu này đã đoán được câu tiếp theo của Yên Chi, quanh đi quẩn lại, vẫn là khuyên nàng tính toán chuyện tương lai, cố gắng thân cận Tạ Minh Thăng, sớm sinh con nối dõi...Những lời này, Lưu ma ma đã nhắc nàng không biết bao nhiêu lần, đã sớm nhàm tai.
Dựa vào đâu mà bảo nàng đi lấy lòng Tạ Minh Thăng? Ngươi như hắn cũng xứng?
Yên Chi thấy Đinh Lâu Yên nhíu mày, đôi mắt hiện lên hận ý mới mở miệng: " Tiêu thư có biết hôm nay ta nghe được điều gì không?"
Câu này không giống lời của Lưu ma ma, khiến Đinh Lâu yên thu hồi suy đoán trước đó. Yên Chi thấy thế mới tiếp tục nói: " Người ta nói đại tiểu thư Đinh phủ hóa ra chỉ là gối thêu hoa, chỉ để bày chứ không dùng được!"
Đinh Lâu Yên nghe những lời này, hơi ngẩn ra, một lát sau mới mạnh mẽ đứng dậy, đôi mắt đẹp trợn tròn, giận dữ: "Ngươi nói rõ cho ta, là ai lắm mồm nói xấu sau lưng ta?"
Đinh Lâu Yên dù thế nào cũng là thiếu nữ, lại yêu thể diện, không chịu được chút đả kích. Chuyện gì nàng cũng có thể không quan tâm nhưng nhất định chú ý đến chuyện người khác nhìn nàng thế nào.
Yên Chi nghe mắng mà mí mắt cũng không nâng: "Tiểu thư có thể trách phạt bọn họ, có thể khiến bọn họ im miệng nhưng không thể cấm bọn họ nghĩ. Tạ gia nhiều người như vậy, tiểu thư có thể quản hết sao?"
Đinh Lâu Yên nghe vậy, không nói nên lời.
Yên Chi giương mắt nhìn Đinh Lâu Yên, hơi hơi nhắc nhở: "Châu Đức Nhi sẽ sinh hài tử đầu tiên cho cô gia( cách gọi người đàn ông trong nhà), sau này thiếp thất, từng người từng người được nâng vào trong phòng, con nối dỗi từng đứa từng đứa sẽ được sinh ra, trong đó, không ai là hài tử của tiểu thư, ngài thử đoán những khuê tú kinh đô sẽ nói gì về ngài?" Yên Chi hơi ngừng lại, khuôn mặt mang vài phần chế nhạo: "Các nàng sẽ nói, đại tài nữ kinh đô thì sao, không phải cũng chịu kết cục độc thủ khuê phòng? Đến trượng phu cũng không câu được, cũng không gì đặc biệt!"
"Ngươi lớn mật!" Đinh Lâu Yên không kịp thở, cầm lấy đĩa hoa quả trên bàn hung hăng ném vào người Yên Chi.
Yên Chi đứng bất động tùy ý để nàng ấy phát tiết. Chiếc đĩa vỡ thành hai mảnh, đủ loại trái cây vương vãi khắp sàn. Yên Chi quỳ xuống thỉnh tội, bình tĩnh nói: " Nô tì chỉ thay tiểu thư suy nghĩ một chút, tiểu thư có thể tiếp tục ngày ngày đánh đàn vẽ tranh, tiêu dao tự tại...Nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy, nếu cứ mãi không có con nối dõi, người sẽ chẳng có vị thế gì ở Tạ gia, người Tạ gia sẽ chỉ quan tâm mẫu thân của gia chủ đời tiếp theo, với bọn họ, người khác chẳng là gì. Cứ thế, đau khổ không chỉ là chút ít như những gì mà nô tì vừa kể"
Yên Chi giương mắt nhìn Đinh Lâu Yên, tròng mắt hơi hơi sắc bén: " Người không muốn bị khinh thị, bị khi dễ (bắt nạt) thì phải chứng minh năng lực của người, có những thứ nếu không tranh thì vĩnh viễn cũng không có được."
Sau ngày hôm ấy, Đinh Lâu Yên bắt đầu cố gắng không bài xích Tạ Minh Thăng. Nàng ấy vốn là một người trí tuệ, chẳng qua là bị cái tôi che mờ mắt, bây giờ có Yên Chi – người biết rõ sở thích của Tạ Minh Thăng phụ giúp, Đinh Lâu Yên dễ dàng lung lạc trái tim của Tạ Minh Thăng.
Châu Đức Nhi dù mang thai, hiện giờ cũng chỉ là vật bài trí. Nàng ta rơi vào thế hạ phong nhưng Tạ Thanh Trắc không hề có động tĩnh. Trong lòng yên Chi hơi bất an, nếu hắn làm gì, nàng cũng không cần phòng bị quá nhiều, nhưng hắn im hơi lặng tiếng, lại khiến nàng mệt mỏi.
Tạ phủ nhiều viện, một số nơi hẻo lánh đều không có bóng dáng người, ngoại trừ người quản lí đến quét dọn một lần một ngày.
Hoa cỏ tươi tốt, ngẫu nhiên có giả sơn. Xung quanh, hoa cỏ đã cao đến nửa người, thu hút hàng đàn bươm bướm; khuôn viên không được cắt tỉa, hỗn độn mà đẹp đẽ.
Sáng sớm, Yên Chi đến vườn truyền tin. Mọi khi, Tạ Lãm hẳn đã phải ở đây đứng chờ, nhưng hôm nay lại chẳng thấy ai. Yên Chi đi xung quanh, thấy thấp thoáng phía xa có một màu áo, hình như có người ngồi trên ghế đá nhưng không nhìn được mặt người. Yên Chi hơi nhíu mày, hắn muốn chơi trốn tìm với nàng sao? Một chút kĩ năng quèn ấy, sao trốn được nàng? Hồi còn ở bãi tha ma, trò tiêu khiển vui nhất là trốn tìm rồi ú òa với lũ cô hồn dã quỷ, nhìn bọn chúng bị nàng dọa đến khóc thét, thật là thỏa mãn.
Yên Chi chậm bước khe khẽ, nương hoa mộc che người, đợi đến gần mới nhảy ra trước mặt tạ Lãm, cười đến cong cả mặt mày, thanh âm lại âm thầm, kinh dị: "Tiểu Lãm"
Hoa Mộc bị ống tay áo Yên Chi làm cho tán loạn, đong đưa. Qua lớp hoa cỏ, nàng thấy rõ người trước mặt.
Là Tạ Thanh Trắc...