Cuốn 2: Hạ hiên vũ
Chương 12 (49) tiếp:
Editor: Miklinh
Yên Chi bưng một chậu nước đến phòng Đinh Lâu Yên, vừa đến gốc cây cổ thụ trong sân, vài chiếc lá vàng từ tàng cây rụng xuống, khẽ rơi vào trong chậu nước tạo ra những đợt sóng gợn, ý cảnh hơi quạnh quẽ, lương ý.
Hôm nay mùng chín tháng mười, là ngày Đinh Lâu Yên cập kê, cũng đã qua kì thi Hương, mà Tạ Minh Thăng lại bỏ lỡ cơ hội tỏa sáng lần này.
Theo bản mệnh, đáng ra hắn phải đạt được giải nguyên. Năm sau, mùa xuân tháng hai, hắn lại đạt giải nguyên kì thi Hội, cùng năm, tiếp tục đạt giải nguyên kì thi Đình. Từ lúc đó, danh tiếng Tam nguyên vang xa, hắn trở thành ngôi sao sáng nhất. Huống chi từ khi có khoa cử, chỉ có hai người thi đỗ Tam nguyên. Người đầu tiên không kém Yên Chi mấy tuổi, xương cốt bây giờ đã nhỏ hơn cả bụi, mà người còn lại chính là Tạ gia đại công tử Tạ Minh Thăng.
Thiên tử trọng anh tài, hơn nữa còn là kì tài trăm năm khó gặp, nhân trung long phượng. Bởi Tạ Minh Thăng, thiên tử cũng có tâm tư đề bạt Tạ gia, dù sao Tạ gia rễ sâu lá tốt (ý chỉ căn cơ, nhân mạch sâu rộng), lực ảnh hưởng cũng lớn. Nếu có thể thu nạp Tạ Minh Thăng dưới trướng mình, việc triều chính, thiên tử cũng được đỡ một hai phần. Hơn nữa hiện giờ Tạ lão thái gia tuổi tác đã cao, thiên tử cũng đã có thể nắm đại cục trong tay. Hắn coi trọng Tạ Minh Thăng, đương nhiên sẽ thuận tay chiếu cố Tạ gia vài phần.
Tạ Minh Thăng thiếu niên xuất thế, vậy mà văn nhân trong thiên hạ không những không đố kị mà còn bội phục, kì tài trăm năm khó kiếm, huống hồ Tạ Minh Thăng còn trẻ,, sĩ đồ ngày sau càng không thể đoán định.
Tạ gia nhờ Tạ Minh Thăng mà trở thành thế gia bậc nhất, được mọi người truy phủng, kể cả những kẻ từng đám tiếu dè bỉu Tạ gia trước đây cũng không dám coi khinh, chỉ chằm chằm cung phụng vị tân Trạng nguyên lang trong truyền thuyết.
Trạng nguyên lang tài mạo song toàn lại còn xuất thân danh môn, người như vậy dù ở đâu cũng trở thành đề tài câu chuyện, làm người khác ngưỡng mộ.
Yên Chi vừa đọc vừa thấy hâm mộ lại ghen tị, Long vương cũng cố sức quá rồi, đem hết mọi danh hào xếp vào bản mệnh của con trai lão. Bản mệnh thế này...chậc chậc... Đầu thai ở danh môn thế gia, Tam nguyên trạng nguyên, lại còn được thiên tử coi trọng. Cái này thì lịch kiếp gì, rõ ràng là đầu thai để khoa khoang, nếu để lũ quỷ ở bãi tha ma đọc được, sợ rằng sẽ cười đến đại loạn mất.
Thế nhưng đường hoa hồng vốn đã trải sẵn, thỉnh lình lại xuất hiện ngã rẽ.
Tạ Minh Thăng bỏ lỡ kì thi Hương lần này bởi hắn gặp tai nạn. Một tiểu khất cái không biết từ đầu xuất hiện trước vó ngựa của Tạ Minh Thăng, vì ghìm cương đột ngột, Tạ Minh Thăng ngã ngựa, hôn mê bất tỉnh, khi hắn tỉnh lại, giờ thi đã qua mất.
Tạ lão thái gia tức giận đến suýt nữa ngất đi, tiểu khất nhi kia còn nhỏ, hỏi gì cũng không biết, chỉ nói lúc đó hắn nhìn thấy có người ném chân gà ăn thừa xuống đất nên chạy tới đoạt thực, không để ý xung quanh; bộ dáng kể lể của tiểu khất cái khi đó, thật là vô tội, đáng thương
Tạ lão thái gia ái tôn, dưới cơn thịnh nộ liền bắt tiểu khất nhi đến quan phủ nhưng Tạ Minh Thăng lại ngăn trở. Tuy rằng hắn không cam lòng, không sớm không muộn, tai nạn lại xảy ra khi ấy nhưng đành chỉ coi là thiên ý, có truy cứu cũng không giải quyết được gì, hắn cuối cùng vẫn phải đợi ba năm, mà tiểu khất nhi này nếu bị bắt đến quan phủ, sao còn có đường ra?
Dù sao cũng là mạng người, đành phải bỏ qua.
Sự tình truyền đến Đinh phủ, Đinh Thiện Đoàn cực kì tiếc hận, nhưng cũng chỉ có thể thở dài, cảm thán thế sự vô thường.
Thế nhưng sự thật thế nào, trong lòng Yên Chi hiểu rõ, bởi bản mệnh cũng có một đoạn nghịch cảnh như vậy. Chuyện này là do một tay Tạ Thanh Trắc bày ra.
Theo bản mệnh, Tạ Thanh Trắc muốn tham gia thi hương, ngặt nỗi tài học của hắn bình thường, không thể so bì với Tạ Minh Thăng; bởi vì không muốn mất mặt với Đinh Lâu Yên nên hắn giở thủ đoạn hãm hại Tạ Minh Thăng.
Hắn tìm vài người qua đường (lạ mặt, không quan biết), sai bọn họ hễ Tạ Minh Thăng đi qua đoạn đường đó sẽ ném thức ăn xuống đất, khiến khất cái xung quanh thành thói, nghĩ rằng cứ đợi ở đoạn đường ấy, thể nào cũng có đồ ăn. Hôm ấy, bọn chúng cũng ném đồ ăn xuống khi Tạ Minh Thăng đi đến, trong mắt tiểu khất cái chỉ có đồ ăn, vừa thấy đã chạy vọt ra đường, vừa vặn xông ra trước mũi ngựa của Tạ Minh Thăng, không hề sơ hở, khiến người khác nghĩ rằng đó chỉ là ngẫu nhiên. Thủ đoạn này đơn giản nhưng hiệu quả vô cùng, đặc biệt là đã lợi dụng triệt để tâm địa lương thiện của Tạ Minh Thăng. Tạ Thanh Trắc thừa hiểu, theo phản xạ, hắn (TMT) sẽ né tránh, dù khiến bản thân bị thương cũng không muốn làm hại tính mạng người khác.
Mà trong bản mệnh có viết, vì có Đỗ Cảnh kịp thời giúp đỡ, Tạ Minh Thăng mới không bị ảnh hưởng gì, nay Đỗ Cảnh đổi phe, Yên Chi quyết định tự thân vận động. Nàng vốn có thể có mặt kịp thời, khốn nỗi lại bị Lưu ma ma giáo huấn, để lỡ thời gian nên không thể cứu vãn, khi nàng chạy đến đó, mọi sự đã xong xuôi cả.
Yên Chi nghĩ đến đây, tức đến muốn thổ huyết. Để đề phòng, nàng đã sớm tìm người, đưa tin nhắc nhở về tai nạn này cho Tạ Minh Thăng, để hắn tai qua nạn khỏi, nàng còn cẩn thận nhìn nô tài thân cận của Tạ Minh Thăng nhận lấy giấy đưa tin, thế mà tai nạn vẫn xảy ra, tên long tử ấy không nghe lời nàng, thật không cẩn thận.
Đầu óc Tạ Minh Thăng chắc chắn là bị yểm bùa rồi, nàng nói rõ ràng đến thế, hắn vẫn ngang nhiên cưỡi ngựa, thích cưỡi ngựa đến thế hả? Thế đừng tiếc chân của mình nha, một ngày nào đó nàng sẽ chặt chân của hắn.
Thế nhưng, dù Yên Chi có mắng Tạ Minh Thăng mấy nghìn lần cũng không thể ngờ tờ giấy nàng gửi cho Tạ Minh Thăng đã rơi vào tay Tạ Thanh Trắc.