Cuốn 2: Nhị thế hạ hiên vũ
Chương 10( 47):
Editor: Miklinh
Yên Chi không thể ngờ rằng, lần này Đinh Lâu Yên lại làm ngơ liền mấy tháng, hao tốn hết thảy tâm tâm huyết để làm ngơ.
Nàng nhìn thư của Tạ Thanh Trắc, không khỏi trầm tư. Chữ viết của hắn rất khác so với đời trước. Chữ của hắn đời này hiển hiện nét trầm ổn, lịch sự lại tao nhã, thoạt nhìn đã biết đây là nét chữ của một công tử thượng giai. Nét chữ này cũng mất đi sự tiêu sái như mây trôi nước chảy của đời trước nhưng nếu để ý kĩ, nét sắc bén nơi đầu bút vẫn còn còn vẹn nguyên, không hề thay đổi.
Trong lòng Yên Chi hơi thấp thỏm, bởi theo bản mệnh, Tạ Thanh trắc không thể nào viết được những nét chữ như vậy, cứ cho là hắn có thể viết đẹp, nhưng với học thức nông cạn, hắn hoàn toàn không thể viết ra ý cảnh trong chữ.
Nàng không biết sai sót nơi nào. Nhưng rõ ràng là lời nói, cử chỉ và nét chữ của Tạ Thanh Trắc hoàn toàn khác so với những gì mà bản mệnh đề cập. Điều duy nhất mà nàng có thể nắm chắc là tính cách của hắn. Chỉ sợ dù luân hồi chuyển thế, tính cách kia cũng không thay đổi mấy phần.
Yên Chi nghĩ nghĩ rồi lại cảm thấy không nên phỏng đoán lung tung, chữ viết cũng chẳng nói lên điều gì. Nàng không nên học Lý Ngôn Tông, vừa nhìn đã phán hắn là một kẻ ngụy quân tử.
Thế nhưng, Yên Chi đã xem nhẹ một điều, rằng Lý Ngôn Tông khi ấy không hề đoán sai.
Thư của Tạ Thanh Trắc viết thật ra cũng khá quy củ, cũng chỉ là hỏi Đinh Lâu Yên ăn gì, làm gì, hệt như hắn muốn biết nhật báo của Đinh Lâu Yên vậy.
Mỗi lần yên Chi không biết hồi đáp thế nào thì sẽ bù thêm những lời ngọt ngào đến mức buồn nôn để dỗ hắn. Ban đầu, nàng nghĩ nếu cứ viết như thế thêm vài lần, hắn sẽ ghê tởm đến mức thôi chuyện viết thư, đổi thành tặng quà như cũ. Không ngờ rằng kết quả lại hoàn toàn trái ngược với dự kiến của nàng. Nếu như trước đây cứ bảy tám ngày lại có một phong thư thì dần dần cứ cách hai ba ngày lại có, và bây giờ biến thành thư hằng ngày. Thế là Yên Chi không những phải nhận thư, mà còn phải chăm chỉ góp nhặt những lời sến rồi viết hồi âm sao không cho sẩm. Sai lầm này, người còn không thể lường trước huống chi là một âm vật như nàng, nghĩ như thế, Yên Chi lại cặm cụi viết... Còn Tạ Thanh Trắc, trước sau chỉ viết nhật báo đưa nàng, khó khăn lắm mới tìm được một câu có đôi chút ngọt, quá đủ để Yên Chi hâm mộ mệnh làm người của hắn. Nàng ấy à, có mệnh phải làm mẹ kẻ khác, phải chăm sóc hết tổ tông này đến tổ tông kia.
Còn quá đáng hơn là, Tạ Thanh Trắc không hề dễ hầu hạ. Yên Chi chỉ hơi lười một chút, đem câu nói sến súa đã dùng cách mấy chục thư tái sử dụng. Ai ngờ hôm sau nhận thư hắn, mở đầu vẫn là nhật báo bình bình đạm đạm, kết thúc lại là câu nói: "Nội dung thư hôm qua đã từng đọc"
Yên Chi: "???"
Yên Chi: "!!!"
Không phải bản mệnh nói, hắn đời này, tài trí bình thường, không có gì đặc biệt sao hả?
Chẳng nhẽ bản mệnh lại lừa nàng? Trình độ này giống hệt đời trước, đọc một lần là không quên còn gì! Mấy dòng ấy, Yên Chi đã viết từ mấy tháng trước, thế mà hắn lại nhớ không sót một chữ.
Nàng bỗng kinh hãi khi nhớ đến đời trước, ngay cả người như Quý phó còn phải ăn mệt với Diệp Dung Chi. Nếu đời này không cho hắn cưới Đinh Lâu Yên, chẳng phải Tạ Minh Thăng sẽ trở thành cá trên thớt, mặc người chặt chém hay sao? Nghĩ đến đây, Yên Chi sợ đến mức vội vàng hồi âm, dốc hết tâm sức mà viết năm trang thư đầy mật ngọt rồi gửi đi. Ngày hôm sau nàng đọc hồi âm, dòng cuối thư, hắn viết: " Được rồi, nhưng nếu tái phạm, viết thêm mười trang"
Yên Chi: "..."
Hay là mặc kệ đi đi nhỉ? Nàng tìm cơ hội, thọc Tạ Minh Thăng vài đao, mọi người cùng vui vẻ xuống địa phủ cho đỡ lắm chuyện!
Mấy tháng nay, Đinh Lâu Yên vốn ít nói lại càng thêm kín miệng. Yên Chi chỉ hơi nhắc đến chuyện liên quan tí xíu với Tạ Thanh Trắc là khuôn mặt nàng ấy lại lạnh băng, thậm chí còn nghi ngờ Tạ Thanh Trắc đút lót nàng cái gì nên mắng nàng một trận, cũng dần lãnh đạm với nàng. Yên Chi không còn cách nào khác, chỉ đành không nhắc đến hắn nữa để xoa dịu Đinh Lâu Yên. Dù sao thì bên Tạ Thanh Trắc vẫn còn giữ liên lạc, chỉ cần Đinh Lâu Yên hồi tâm chuyển ý, hai người bọn họ sẽ trở lại thành một đôi. Nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp, biến cố lại xảy ra.
Tạ phủ đến Đinh phủ xin cưới, Đinh Thiện Cầm, người cực kì hài lòng về mọi mặt của Tạ Minh Thăng vốn đã có sẵn quyết định, nhưng hắn vẫn hỏi ý kiến của Đinh Lâu Yên.
Yên Chi không ngờ được rằng, Đinh Lâu Yên gật đầu đồng ý.
Yên Chi có nghĩ đến chết cũng không hiểu tại sao. Vẫn biết là Đinh Lâu Yên thích Tạ Thanh Trắc nhưng vì đủ thứ lí do mà không muốn gả nhưng không gả cho Tạ Thanh Trắc thì thôi, sao lại gả cho ca ca hắn, sau này ở chung chẳng phải sẽ xấu hổ lắm sao? Chẳng lẽ Đinh Lâu Yên cũng thích Tạ Minh Thăng? Chẳng lẽ lần du thuyền ngày ấy, hai người cầm tiêu hợp tấu nên nảy sinh tâm ý?
Nếu như vậy, chẳng phải là không chỉ huynh đệ Tạ gia cùng thích Đinh Lâu Yên, mà Đinh Lâu Yên cũng đồng thời thích hai người ấy... Thật là không tưởng mà, nếu thật vậy, nàng nên giúp ai đây?
Nếu hai người bọn họ tiếp tục là địch, nàng phải làm sao bây giờ? Nàng không thể không che chở Tạ Minh Thăng, nhưng Tạ Thanh Trắc, nàng thật sự... không hạ thủ được...
Nàng thật sợ hắn sẽ lại dùng ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ ngày ấy, nói: "Bỏ đi thôi, phu tử!"
Sự bi thương tuyệt vọng ấy, nàng không muốn nhớ lại lần nữa...
Yên Chi nhíu chặt mày, nghĩ nghĩ rồi quyết định đến khuê phòng của Đinh Lâu Yên.
Mặt trời ló rạng phía chân trời. Nếu là thường ngày, Yên Chi phải đợi một canh giờ mới gặp được Đinh Lâu Yên, nhưng hôm nay nàng lại đến sớm.
Yên Chi thấy nàng ấy ngồi trước bàn trang điểm bèn cầm lấy lược, chậm rãi chải tóc thay. Nàng nhìn dung nhan trong gương, đoán được hẳn nàng ấy nhất định là một đêm không ngủ. Yên Chi giúp nàng ấy chải nhẹ đuôi tóc, rồi nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu thư, sao người lại đồng ý gả cho Tạ đại công tử?"
Đinh Lâu Yên bình tĩnh đáp: "Lệnh của cha mẹ, lời người mối mai, không phải cứ ta muốn là được."
Tay đang chải tóc của Yên Chi bỗng chựng lại: "Nhưng tiểu thư rõ ràng thích Tạ nhị công tử, sao giờ lại muốn gả cho ca ca của ngài ấy chứ?"
Khuôn mặt Đinh Lâu Yên hiện lên nét khinh thường nhưng khóe mắt nàng lại thẫm ướt. Nàng khẽ cười, nụ cười khiến người ta thương tiếc: "Thích thì có ích gì, xuất thân của hắn như vậy, còn có lối thoát nào? Nếu ta gả đi rồi, chỉ sợ sau này đến cái danh cáo mệnh phu nhân cũng chẳng đến tay, thật sự quá mức khó coi, sớm muộn cũng trở thành trò cười cho thiên hạ!"
Yên Chi vòng ra trước mặt Đinh Lâu Yên, nàng hạ thấp thân mình, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, nói, với giọng không thể tin: "Ngài từ nhỏ đã sống theo suy nghĩ của người đời, chẳng nhẽ giờ đây lại vì cái nhìn của kẻ khác mà quyết định cuộc sống sau này?"
Đinh Lâu Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình bỗng trở nên bình tĩnh. Nàng thở dài: "Ngươi thì biết gì, chẳng qua chỉ là một nha hoàn, sao có thể biết thứ nào là quan trọng"
Yên Chi đúng là không hiểu, nàng chỉ là âm vật nơi bãi tha ma, ngày ngày sống cùng với cô hồn dã quỷ, bọn chúng vì chấp niệm quá sâu mà không thể đầu thai, hoặc vì danh vì lợi, hoặc vì hận vì ái...
Yên Chi vẫn luôn muốn hiểu những điều ấy nhưng lại không có cơ hội để hiểu. Bây giờ, nàng chỉ thấy bất công thay cho Tạ Thanh Trắc, dẫu biết rằng thế đạo này làm gì có công bằng, nếu Tạ Thanh Trắc là long tử, muốn cái gì cứ nói là được, đáng tiếc là...hắn không phải.
Yên Chi nhớ đến Diệp Dung Chi, lại càng không đành lòng, nàng kéo ống tay áo của Đinh Lâu Yên: "Tiểu thư, Tạ nhị công tử thích ngài mà, nếu ngài gả cho ca ca hắn, hắn làm sao chịu đựng nổi?"
Đinh Lâu Yên nhíu mày, không biết những lời này đã đụng chạm đến chỗ nào mà trở nên cực kì tức giận. Nàng ta hất phăng tay của Yên Chi, khóc ròng; "Sao ngươi không hỏi hắn vì sao hắn không phải là Tạ Minh Thăng? Vì sao không phải là đích trưởng tôn của Tạ gia? Vì sao lại có cha mẹ như thế? Ngươi nghĩ rằng ta muốn vậy hay sao? Từ nhỏ đến lớn, cái gì của ta không phải là thứ tốt nhất? Dựa vào cái gì mà ta phải gả cho một kẻ là con vợ lẽ? Hắn căn bản không xứng với ta!" Trong lòng Yên Chi chua xót, người ngàn tốt vạn tốt trong lòng nàng, trong mắt kẻ khác lại ti tiện chừng ấy, mà nàng chỉ có thể âm thầm đau lòng.
Đinh Lâu Yên không sai, nàng ta chỉ lựa chọn thứ nàng ta muốn có nhất mà thôi.
Yên Chi chỉ là một âm vật, nàng chưa từng có được điều gì, đương nhiên sẽ không cảm thấy mấy thứ phù hoa ấy rất khó từ bỏ, nên nàng cũng không có lập trường để để trách nàng ta.
Đều là ngươi đáng thương, không ai sai cả.
Nàng cụp mi, mãi sau mới chậm rãi nói: "Nô tỳ không nên nhắc đến ngài ấy, tiểu thư đừng tức giận, làm hại đến thân mình"
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Yên Chi đã chạy đến đình bên ngoài Trà Chương tự. Thế nhưng Tạ Lãm mãi không tới. Lòng Yên Chi nặng nề, quả nhiên là có chuyện...
Lòng nàng lo lắng cho Tạ Thanh Trắc, cũng lo cho Tạ Minh Thăng, nhưng quan trọng nhất là, Tạ Thanh Trắc không dễ dàng bị lừa gạt cho qua chuyện, hơn nữa, nàng làm sao tìm được cho hắn một nữ tử tài mạo song toàn như Đinh Lâu Yên?
Yên Chi chờ đến chính ngọ vẫn không thấy Tạ Lãm, đành phải đến tận Tạ phủ tìm người. Nàng phải phí nhiều công phu mới nhờ được người gọi Tạ Lãm ra ngoài, lại đợi ở quán trà đầu đường hồi lâu mới thấy Tạ Lãm xuất hiện. Yên Chi thấy hai mắt hắn như hạch đào bèn vội vàng kéo hắn ngồi xuống. Nàng nhìn hai mắt hắn, muốn nói lại thôi, nàng im lặng hồi lâu, không nhịn được đành hỏi: "Tiểu Lãm, ngươi nhìn thấy được ta không?"
Tạ Lãm, xuyên qua kẽ mắt, nhìn về phía Yên Chi, lại yên lặng gật gật đầu. Yên Chi thấy thế, thở phào nhẹ nhõm, cũng may, hắn chưa khóc đến mù.
Nàng nhìn xuống góc bàn đã cũ, hỏi: "Nhị công tử thế nào rồi?"
Tạ Lãm vừa nghe đã không ngăn được nước mắt. Từng giọt từng giọt như hạt đậu, rơi lã chã lên bàn, khiến người qua đường không khỏi ghé mắt.
"Yên Chi, công tử xong rồi, lão thái gia thật sự phát giận, hôm qua còn dùng gia pháp, nhị công tử bây giờ còn không xuống được giường...huhuhuuu...Yên Chi, khoa cử sắp tới, chuyện thế này biết tính sao a?"
Tạ Lãm khóc cực kì thương tâm, trên bàn đã đọng một vũng nước. Đôi mắt của tiểu nhị đứng cách vài bước bỗng sáng lên, vẻ mặt ham muốn lau bàn.
Yên Chi lặng im không nói, Tạ Lãm càng khóc càng thương tâm: "Rõ ràng là đại công tử gây chuyện trước, thế mà lão thái gia chỉ phạt công tử nhà ta, lão thái gia quá bất công! Huhuhuuu...Yên Chi...Rốt cuộc là vì sao tiểu thư nhà ngươi lại vậy chứ?"
Lòng Yên Chi trầm xuống, hẳn là Tạ Minh Thăng biết được điều gì mới kiếm chuyện khiêu khích, con vợ lẽ thế gia vốn không dễ làm, huống chi là cùng thích một nữ nhân với trưởng tử đại phòng. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ lại thành trò vui chốn trà dư tửu hậu.
Cứ tiếp tục như vậy, e rằng Tạ Thanh Trắc sẽ không còn có chỗ đặt chân ở Tạ phủ nữa, bởi nếu chỉ có thể lựa chọn một trong hai tôn tử, Tạ lão thái gia nhất định sẽ chọn Tạ Minh Thăng.
Yên Chi trầm mặc hồi lâu, bên tai là tiếng khóc của Tạ Lãm xen lẫn tiếng người qua đường khe khẽ nói nhỏ. Nàng suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Đợi công tử khỏe lại, ngươi nhắn hắn đến Trà Chương tự một chuyến, tiểu thư nhà ta muốn gặp hắn một lần"