Tam Khí Công Tử

Chương 32




Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa

Chương 32:

Editor: Miklinh

Đầu thu, trời bắt đầu chuyển lạnh. Lá trong viện rụng nhiều, không khí thanh lãnh. Trong cơn gió thổi, một chiếc lá khẽ bay rồi rơi xuống trán người nằm trong viện. Lông mi nàng hơi rung, dần tỉnh.

Yên Chi gượng dậy. Nàng đợi trong viện này, đợi đến ngủ gục, đến khi tỉnh lại ở đây vẫn không có một bóng người như cũ. Sáng sớm, sương còn đọng, Yên Chi hơi rùng mình.

Nàng bắt đầu thấy nản, lúc nàng đến, viện này đã phủ một lớp bụi, có lẽ Diệp Dung Chi sẽ không quay lại đây, tốt nhất nhất là nên tìm biện pháp khác để gặp hắn, ngồi chờ không phải cách tốt.

Nàng cầm lấy gói đồ bên cạnh, định đến chợ ăn sáng nhưng vừa ra khỏi cửa được vài bước nàng đã thấy một người khoanh tay ôm kiếm đứng đợi ngay đầu ngõ. Xe ngựa tiến đến từ đằng xa cũng dừng lại.

Thập Nhất thủ thế, làm động tác mời Yên Chi lên xe ngựa. Yên Chi im lặng một lát rồi mới bước lên. Hương trà từ bên trong thoảng ra, không gian yên tĩnh làm người ta nhanh chóng thả lỏng cảnh giác.

Thế nhưng người ngồi trong xe ngựa mang bộ dáng ôn hòa có lễ chỉ là biểu tượng, bản chất của hắn là tâm ngoan thủ lạt giấu tận trong xương, làm người ta không rét mà run. Chỉ bởi vì từng bị nhục mạ kì thị mà hắn hãm hại tính mạng toàn thôn, ngay cả hài tử mới xuất thế cũng không buông tha...

Yên Chi mải nghĩ, vẫn đứng trước rèm xe ngựa không nhúc nhích. Thập Nhất thấy thế liền thay nàng vén rèm. Nàng không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt người ngồi trong xe ngựa. Đôi mắt của hắn lộ ra vài phần lạnh bạc. Nàng im lặng thêm một lúc rồi mới kéo váy bước vào.

Bố trí của xe ngựa cực kì thoải mái, bên dưới trải mấy lớp chăn bông, bên cạnh là mấy chiếc gối mềm, chính giữa là một bàn trà nhỏ, trên bàn có bày một đĩa điểm tâm và một ấm trà ngon vẫn còn tỏa khói trắng.

Yên Chi hơi cúi đầu, nàng ngủ ở ngoài sân viện một đêm, hắn thì tự tại thoải mái lắm.

Diệp Dung Chi một tay chống đầu, một tay cầm cuốn sách, cả người nằm nghiêng, tựa vào gối. Hắn mặc thanh sam thanh giản, hông đeo một khối noãn ngọc; một chân hắn hơi dựng lên, bộ dáng thảnh thơi nhàn nhã. Xe ngựa bắt đầu chạy. Từ lúc nàng lên xe, Diệp Dung Chi chỉ nhìn sách trên tay, chưa từng liếc qua nàng dù chỉ một lần.

Yên Chi cũng không biết rốt cuộc là tại sao nàng lại không sợ một kẻ tang tâm bệnh cuống như hắn, còn chủ động đến cửa. Nàng hơi cảm thán, quả nhiên là nhờ ngụy trang tốt, vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc của hắn lúc nào cũng khiến nàng thả lỏng, cứ tiếp tục như thế, nàng chết thế nào cũng không biết.

Yên Chi nhìn chằm chằm Diệp Dung Chi hồi lâu. Mãi hắn mới đột nhiên nói: "A Dung đợi phu tử mười sáu năm, phu tử lại một ngày cũng không đợi được..." Hắn khẽ nâng mi, nhìn về phía nàng. Đôi mắt lạnh bạc hơi cong lên, tựa như vành trăng non, thanh âm tựa suối chảy: "Phu tử nói xem...như vậy rất không công bằng đúng không?"

Yên Chi không muốn nghĩ đến tâm tư phức tạp của hắn dẫu rằng nàng cũng cảm thấy tiếc thay cho hắn khi hắn đi đến bước đường này, nhưng so với nuối tiếc, nàng càng ghê tởm hành vi của hắn: "Nếu không phải vì Ngôn Tông, một canh giờ ta cũng không chờ. Nay chúng ta thẳng thắn với nhau, nếu như ngươi có oán hận gì cứ việc nhằm vào ta, đừng liên lụy đến người khác!" Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, mà Yên Chi cũng không gấp, chỉ lẳng lặng chờ.

Có lẽ bánh xe ngựa lăn qua một phiến đá kênh nên trong xe hơi lắc. Bên ngoài xe, là không khí náo nhiệt của những cửa hàng, xa xa là tiếng nhi đồng đọc sách.

Diệp Dung Chi lặng im một lát, đoạn buông sách trong tay rồi ngồi dậy. Hắn cầm lấy một khối điểm tâm rồi đưa kề môi của Yên Chi. Hắn tiếu tựa phi tiếu nói: "Phu tử còn chưa ăn sáng, đây là đồ ăn A Dung chuẩn bị riêng cho người"

Yên Chi ngồi ngay ngắn, môi khép chặt, ánh mắt vẫn hướng thẳng về phía trước, hoàn toàn lờ đi khối điểm tâm ngay khóe miệng.

Diệp Dung Chi thấy nàng không ăn cũng không miễn cưỡng, hắn cắn miếng vừa chạm môi Yên Chi rồi thôi. Hắn nhai kĩ nuốt chậm rồi nhìn Yên Chi cười rộ lên: "Phu tử lúc đến đã nói rõ với Lý huynh, sau này người sẽ ở cùng A Dung?"

Yên Chi ghé mắt nhìn về phía Diệp Dung Chi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giả lả: "Khi nào thì ta nói như vậy?"

Khuôn mặt Diệp Dung Chi tươi cười, thanh âm lại lộ vài phần âm trầm: "Phu tử cho rằng mình còn có thể trở về?"

Yên Chi hơi nhíu mày, hơi lộ ra vài phần oán giận, nhưng tổng thể khuôn mặt vẫn rất bình thản: "Vậy phải xem A Dung có năng lực hay không."

Diệp Dung Chi hơi dựa vào thành xe, nhìn nàng chỉ cười không nói.

Yên Chi nheo mắt, thầm nghĩ: Đồ vô liêm sỉ, ngươi nghĩ lão tử là tôm tép á? Cẩn thận có ngày lật thuyền trong mương.

Từ khi đến tân phủ của Diệp Dung Chi, đã hơn mười ngày nàng không gặp được hắn. Nhưng nàng lại được tặng nhiều món đồ thú vị, nhất là một con chim hoàng yến, nàng rất thích, ngày nào cũng chơi với nó.

Hôm nay trong phủ bày đại tiệc, thế của phe Ninh Vương nay cực tốt, nếu tiếp tục như thế chỉ sợ đêm dài lắm mộng. Diệp Dung Chi không thể tồn tại, hắn là một cọc chuyện xấu. Nghĩ đến đây, Yên Chi rầu thúi ruột, một góc áo nàng cũng không thấy, nói gì đến việc lấy tính mạng của hắn?

Yên Chi suy nghĩ một chút rồi xách lồng chim ra ngoài, nha hoàn theo sát, nhưng vô thanh vô tức, hệt như cái bóng của nàng. Yên Chi không quen nhưng cũng không có cách nào, dù gì nàng cũng không phải chủ tử.

Yên Chi đi qua vài sân vườn, đến tiền viện thì bị hai gã sai vặt ngăn cản: "Mời cô nương quay lại, đằng trước ồn ào, sợ phiền nhiễu thanh tĩnh của cô nương"

Yên Chi đứng đó, chỉ nghe được tiếng đàn hát vui cười náo nhiệt, thoáng nhìn thấy những góc váy mỏng manh phất phơ qua lại. Yên Chi hơi hâm mộ, ngày tháng của bọn họ thật thoải mái, đáng buồn là ngày ngày nàng chỉ có thể nghịch nghịch chim hoàng yến. "Vậy thôi, nếu hắn xong việc thì mời hắn đến hậu viện, ta có việc muốn hỏi"

Gã sai vặt cúi đầu thi lễ xác nhận. Yên Chi xách lồng chim hoàng yến trở về, thuận tiện đi dạo quanh vườn, mãi lúc sau nàng mới về phòng chờ Diệp Dung Chi. Nàng đợi không bao lâu thì ngủ gục, khi tỉnh lại cũng đã qua hai canh giờ. Đại tiệc này bày lúc trưa, sợ đến tối mới tàn.

Yên Chi nhắm mắt lại định ngủ tiếp thì chợt nghe nha hoàn bên ngoài chào hỏi: "Công tử". Yên Chi giật mình, vội nhắm mắt lại. Đúng là bất ngờ, nàng còn chưa nghĩ ra cách ứng đối với hắn nên đành giả bộ ngủ, thừa dịp hắn thả lỏng cảnh giác thì ra tay vậy.

Yên Chi nhắm mắt, dồn sự tập trung vào thính giác. Nàng nghe thấy Diệp Dung Chi ừ một tiếng rồi sau đó là tiếng hắn bước vào. Hình như hắn đã nhìn qua căn phòng một lượt nhưng không thấy nàng nên bước đến phía giường ở sau bình phong, sau đó thì không còn có âm thanh gì nữa. Yên Chi nghi hoặc, không đoán ra hắn đứng đó làm gì, chỉ cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm, nóng rực mà nguy hiểm.

Yên Chi cố bỏ qua cảm giác không thoải mái, nghiêm cẩn giả vờ ngủ. Dẫu gì nàng cũng xuất thân từ bãi tha ma, giả chết còn dễ như ăn cháo nói gì đến việc vờ ngủ.

Hắn đứng đó một lát rồi tiến tới, Yên Chi còn nghe được tiếng quần áo do hắn bước đi. Giường có vẻ hơi trĩu xuống, lát sau, góc áo nhẹ phất qua mặt nàng, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa mặt mày của nàng, cảm giác hơi man mát.

Yên Chi tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn nhẫn nại xem hắn muốn làm gì. Thế nhưng hắn không tiếp tục hành động, chỉ ngồi bên gối Yên Chi, không có động tĩnh. Đột nhiên, nàng cảm giác có gì đó áp gần khuôn mặt nàng, hơi lành lạnh lại có hương rượi phả đến.

Yên Chi vội mở mắt. Khuôn mặt thanh nhuận của Diệp Dung Chi đập thẳng vào mắt nàng. Đôi môi mỏng của hắn cách nàng chỉ có một li. Nàng cả kinh trừng mắt. Hắn thấy nàng tỉnh thì hơi kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc ấy đi qua nhanh đến nỗi khiến người ta tưởng như đã nhìn lầm.

Yên Chi gặp chuyện như thế sao lại không hiểu? Nàng xấu hổ, chuyện này nằm ngoài dự kiến của nàng. Nàng vội đưa tay đẩy hắn ra, bản thân cũng ngồi dậy. Diệp Dung Chi hất tay nàng, áp sát, ép nàng nằm xuống giường. Hắn nhìn nàng, khuôn mặt thanh nhuận sạch sẽ có vài phần mê ly, càng tôn lên dung sắc liễm diễm của hắn.

Mới ban nãy, khoảng cách tuy gần nhưng chưa có sự đụng chạm nhưng nay rõ ràng là nàng bị đè ép, Yên Chi thậm chí còn cảm nhận được hai khối trước ngực bị ép đến phát đau. Bị đệ tử của mình đè áp, sự xấu hổ này không cần phải tả, hơn nữa nàng còn thập phần tức giận. Nghiệp chướng này dám tùy ý làm bậy!