Editor: Miklinh
Nam tử thấy hắn vô thanh vô tức, càng giận, vớ bừa cái chổi trong góc tường, quật tới tấp.
Từng tiếng mạnh vang lên, nàng là một âm vật nhìn còn thấy đau vậy mà tiểu nhi này vẫn không chút nhúc nhích, ánh mắt yên lặng lại làm nàng kinh hồn táng đảm.
Ánh mắt như vậy, nàng đã thấy ở bãi tha ma, là một lệ quỷ. Con quỷ ấy khi còn sống giết mẹ, sau lại giết hơn mười người, ra tay cực kì tàn nhẫn. Hắn lại giỏi ngụy trang, xử thế khéo léo, đưa đẩy lõi đời. Nghe nói lúc còn sống, địa vị hắn cực cao, hại chết vô số người, phàm là kẻ thù đều rơi vào kết cục không được chết tử tế. Hắn chết nhưng không muốn đầu thai, quỷ sai của địa phủ thấy hắn đều nhượng bộ lui binh.
Ánh mắt của lệ quỷ kia chính là loại ánh mắt này, có vẻ im lặng vô hại nhưng thật chất như có chứa độc, một khi bị nhìn chắm chằm sẽ sống không bằng chết.
Đó là con quỷ duy nhất ở bãi tha ma nàng không dám chọc, mà không chỉ nàng, trong bãi tha ma rộng trăm dặm, tất cả cô hồn dã quỷ đều không dám đụng chạm gì đến hắn. Những con quỷ không thức thời, đều rơi vào kết cục mất hồn mất vía.
Vậy mà người này tuổi còn nhỏ đã mơ hồ có loại ánh mắt làm cho người ta lạnh cả sống lưng này, làm sao nàng lại không sợ hãi. Tuổi mới như thế, không biết sau này lớn lên liệu chăng còn đáng sợ hơn con lệ quỷ kia?
Phụ nhân vừa vỗ ngực liên hồi vừa chửi bậy. Bên ngoài, thôn dân tụ tập đông đủ, xem náo nhiệt.
Nam nhân càng đánh càng chán, không có tiếng kêu xin khoan dung, dù dùng lực lớn hơn nữa cũng không hé răng nửa lời. Sinh ra một quái thai như thế, thật là xui tám đời. Hắn đánh thấy mệt, liền hùng hổ bắt tiểu nhi làm việc.
Tiểu nhi dùng hết sức bình sinh mới chậm rãi đứng lên. Hắn hơi nhếch môi, mồ hôi trên trán nhiều như dính mưa phùn, theo lông mi dài nhỏ xuống. Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, vết thai kí (vệt, bớt từ khi sinh ra) càng thêm đỏ tươi. Tướng mạo phấn điêu ngọc mài thêm vào bảy phần quỷ dị.
Yên Chi yên lặng bước ra phía sau vài bước, vẻ mặt này thật giống, hệt như lúc nàng thấy con lệ quỷ kia chuẩn bị bạo phát. Nét âm ngoan được kìm hãm, được che giấu bởi vẻ ngoài sóng yên biển lặng, nàng càng nhìn càng hoảng.
Thôn dân bên ngoài thấy hết náo nhiệt cũng tản đi, phụ nhân ôm hài tử vào nhà, nam nhân cũng đi theo..
Yên Chi tinh tế đánh giá gia đình này, cảm thấy rất ngạc nhiên. Đôi vợ chồng này có diện mạo hết sức bình thường, thế mà sinh được hài tử mặt mày tinh xảo đến thế. Mà hài tử phụ nhân đang ôm kia, diện mạo cũng phổ thông. Có lẽ tiểu nhi sinh ra liền có khuôn mặt rất đẹp nên ông trời mới điểm thêm vết thai kí cho công bằng một chút. Nàng càng nghĩ càng những kẻ làm việc nơi địa phủ thật công chính.
Tiểu nhi chậm rãi bước từng bước đến gian nhà phía sau. Yên Chi đi theo. Xu lợi tránh hại là bản tính, tiểu nhi này thời niên thiếu đã giống con quỷ kia đến bảy phần, chỉ sợ sau này sẽ "trò giỏi hơn thầy". Nàng là âm vật, không sợ. Dù sao hắn không nhìn thấy nàng.
Sau nhà có một cái chòi lộ thiên, trước cái chòi ấy là một cái kệ bếp (nguyên văn là "táo", là cái bếp lò bằng đất nung hoặc xếp đá chồng lên), bên trên bày cơm thừa canh cặn đã nguội từ lâu.
Hắn chậm rãi tựa vào kệ bếp (táo =)) rồi ngồi xuống nhìn vết thương trên người. Hắn không khóc, biểu cảm cũng nhạt nhẽo, làm nàng cảm thấy hoang vu, ngột ngạt đến không thở được.
Hắn nghỉ ngơi một lát liền đứng dậy, tùy tiện ăn một chút liền bắt đầu dọn dẹp. Nàng chợt nhớ ra tiểu oa nhi này đã một ngày không ăn gì. Nhà nông không lúc nào rỗi, trên kệ bếp này đĩa bát bày lung tung lẫn lộn, nên thức ăn đúng là kiểu có cho chó cũng bị chê, vậy mà có người ăn được cái này.
Lúc hắn dọn dẹp xong xuôi đã là đêm hôm khuya khoắt. Yên Chi nghĩ hắn sẽ đi ngủ, nên đi theo hắn đến gian nhà trước, lại thấy hắn đẩy cửa ra ngoài.
Thân thể hắn vốn bị thương, lại chịu thêm đòn nên đi rất chậm. Hắn đi xuyên qua vài thửa ruộng, lội qua một dòng suối nhỏ mới đến trước cửa một căn nhà gỗ.
Hắn gõ cửa vài lần, sau một lúc mới mang máng có tiếng người đáp lại, hẳn là bị phá vỡ giấc mộng đẹp. Người bên trong khoác y phục, mở cửa; là một người thư sinh, trông thấy người đến là ai liền kinh ngạc.
Tiểu nhi mang bạc kiếm được hồi sáng đưa cho nam tử, nhìn hắn: " Lời ngươi nói lúc trước giờ vẫn còn tính chứ?"
Nam tử: "Đương nhiên còn, chẳng qua không nghĩ rằng người thật sự kiếm được bạc". Nam tử ngừng một chút, xem thường cười: "Nhưng tiền này không phải đồ trộm chứ?"
Tiểu nhi không đáp, mặt vô cảm. Nam tử thấy không thú vị liền xoay người vào phòng, mang ra một quyển sách đưa cho nam hài: "Hôm nay đưa quyển này cho ngươi, nếu vẫn còn muốn thì sau này tới tìm ta, ngươi có bao nhiêu bạc, ta liền đưa ngươi bấy nhiêu sách. Nhưng không được cho người khác biết bất cứ điều gì giữa ta và ngươi".
Hắn gian khổ học tập hơn mười năm, dù chưa từng đề danh bảng vàng, nhưng vẫn hiểu phải cách xa tai tinh này( ngôi sao tai họa). Người trong thôn phần lớn ngu muội, đứa nhỏ này từ khi sinh ra mang thai kí lạ lùng, lại đúng lúc thu hoạch của ruộng lúa trong phạm vi trăm dặm càng ngày càng kém. Lâu dần, mọi người đều coi đấy là lỗi của nó.
Nếu như không phải hắn đang cần bạc gấp, hắn sẽ không cùng đứa nhỏ này tiếp xúc, hắn còn muốn làm tiên sinh dạy học yên ổn ở thôn Bách Trúc nên không thể có điều gì liên quan đến thằng nhóc bị cả thôn vứt bỏ.
Huống chi đứa nhỏ này lại rất biết phỏng đoán nhân tâm, chỉ liếc mắt nhìn, nó đã có thể biết rõ tâm tư sâu kín của một người. Ai cũng không muốn mình bị nhìn thấu, huống chi đứa nhóc này chỉ mới sáu tuổi, làm sao không khiến người khác đề phòng.
Tiểu nhi vươn tay nhận sách, bàn tay nho nhỏ vuốt phẳng bìa. Yên Chi ngó nhìn, ngạc nhiên, đứa nhỏ này mua sách luật điền (luật ruộng đất) làm cái gì?
Hắn nhìn sách hồi lâu rồi ngẩng đầu nói: "Chỉ cần ngươi không nói, người khác sẽ không biết." Nói xong liền xoay người đi.
Thư sinh ở Bách Trúc thôn luôn được đãi ngộ, ai cũng khách khách khí khí với hắn. Người khiến hắn khó chịu vậy, còn chưa thấy qua. Hắn cả giận mắng: "Một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không có!" rồi đóng sập cửa.
Đến khi tiểu nhi ôm quyển sách còn to hơn đầu của hắn về đến nhà, Yên Chi nghĩ hẳn là hắn sẽ đi ngủ. Ngày hôm nay đi qua nhiều chỗ vậy, vậy mà hắn cũng không mệt chết.
Không nghĩ tới, hắn lại vào phía sau nhà, đi đến cạnh một cái kệ bếp khác, đặt cuốn sách phía dưới rồi nằm lên đám cỏ khô sát cạnh. Yên Chi giờ mới biết chỗ hắn ngủ, thế này thì khác gì người chết ở bãi tha ma?
Nàng suy nghĩ một chút rồi kết luận, hóa ra cũng có điểm khác. Người chết ở bãi tha ma ít nhất còn có một cái chết đấy!
Mà ngay cả đám cô hồn dã quỷ ở bãi tha ma cũng có chỗ ở, bọn họ có thể trú nhờ bên trong mộ người, cũng có thể chui vào vài cái chai cái lọ. Yên Chi cũng có chỗ ở, nàng sống trong ngôi mộ của của một vị thiên kim tiểu thư tiền triều.
Tất nhiên ở chỗ tốt như thế, nàng cũng bị mấy con quỷ khác đến khóc nháo tranh đoạt, nàng mỗi ngày đều phí công dạy dỗ những kẻ dám có suy nghĩ lệch lạc ấy nên ngày nào cũng vất vả. Bây giờ nàng rời đi nhưng lại thoải mái hơn nhiều.
Tiểu nhi vừa nằm xuống một lát liền ngủ, Yên Chi nhìn bộ dáng yên tĩnh vô hại của hắn. Ừm, quả nhiên tính tính tối tăm cũng có lí do, nếu nàng chịu cảnh như thế, sợ nàng không chỉ hắc hóa ở trình độ này
Trời còn chưa sáng, gà đã gáy (gáy canh). Hắn còn chưa ngủ được nửa canh giờ (chưa được một tiếng), đã phải vội vã dậy, đến bờ sông múc nước vo gạo nấu cơm, lại phải bưng cơm vào nhà, bên trong lại truyền ra tiếng chửi rủa oán trách.
Yên Chi nhìn thấy, không khỏi bĩu môi, thầm nghĩ: làm việc như thế, chỉ sợ vài năm nữa, cơ thể hắn cũng bị vét sạch; mà hắn cũng là người giỏi chịu đựng, hôm qua bệnh nặng mới khỏi mà hôm nay cũng không nghỉ ngơi cho tốt
Yên Chi cảm thấy như vậy rất không ổn, hắn càng cố chịu, cơ thể phải gồng lên. Nếu sau này đột ngột thả lỏng không làm nữa, hậu quả là không thể tưởng tượng được.
Yên Chi không muốn tiếp tục nhìn, thấy trời đẹp liền lắc lư đi dạo một vòng.
Yên Chi thích khí tức trên người tiểu nhi. Nàng ở bên cạnh hắn hai ngày, đã cảm thấy thoải mái toàn thân. Nhưng nói đúng ra, nàng chỉ nghĩ đây là một chỗ ở tốt, việc xung quanh nàng không quản được mà cũng không muốn quản.
Lúc nàng lắc lư một vòng trở về, hắn đang đốn củi; rõ ràng không có một khắc nào ngừng lại, lúc nào cũng luôn tay luôn chân từ sáng đến tối mà cũng không xong rồi lại bị đánh chửi. Người hắn gầy như cây tăm, sớm muộn cũng xuống địa phủ báo danh
Yên Chi lướt qua lướt lại, bỗng tiểu nhi hơi ngừng tay, nhìn ra ngoài. Nàng nhìn theo hắn; một người bán hàng rong đang rao to; một nam nhân đang ôm một tiểu nhi phấn điêu ngọc mài đi phía bên cạnh.
Tiểu nhi trông thấy gánh hàng rong liền kêu la muốn ăn kẹo hồ lô, nam nhân kia sủng nịch sờ sờ đầu tiểu nhi, mua kẹo, lại nhẹ nhàng dặn: "Không được ăn hết, nếu không sẽ đau răng."
Tiểu nhi nhìn nhìn kẹo hồ lô trên tay, bĩu môi cò kè mặc cả: "Cha, nếu hài nhi chừa một viên, hôm sau có được thêm một viên không?"
Nam tử cười, nhéo nhéo mặt nam hài, đáp ứng.
Yên Chi lại thấy bộ mặt lạnh đạm, không buồn, không vui, không hâm mộ kia của tiểu nhi (DDC) lại thấy có vẻ rất khổ sở. Nàng nghĩ nàng sai rồi, địa phủ không công bằng.
Có một số người muốn ăn kẹo hồ lô há mồm là có thể ăn, mà có một số người... Có lẽ cả đời cũng chạm không đến...
Yên Chi nhìn tiểu nhi, trong lòng đột nhiên hơi khó chịu. Nàng không biết nàng thương hắn không được ăn kẹo hồ lô hay đang cảm thán thế đạo bất công...
Ngày ngày làm việc, chịu đánh chịu mắng như cơm bữa, gặp người trong thôn không bị châm chọc thì cũng bị coi như chó trên đường mà chửi. Yên Chi nhìn cũng thành quen, trong lòng lại vì người thôn Bách Trúc đổ mồ hôi.
Tiểu nhi ngày càng âm trầm, không cần thiết liền không nói chuyện. Nếu không phải từng nghe hắn nói, Yên Chi đã ngỡ hắn là người câm điếc. Quyển sách kia, hắn mỗi ngày đều xem nhưng hắn cũng chẳng có bao nhiêu thời gian để xem. Ban ngày làm việc làm không xong, ban đêm lại không thấy rõ chữ, chỉ có thể vội vội vàng vàng liếc nhìn chữ rồi ghi nhớ trong lòng. Hắn vốn không biết chữ (nên editor mới dùng chữ "xem"), chỉ có thể nhìn mấy chữ trong sách, theo đó mà viết lên mặt đất.
Hắn rất thông minh, đã xem qua thì không quên được, mỗi chữ đều chỉ cần xem một lần là có thể viết. Nhưng rõ là chả lợi ích gì, không có phu tử dạy hắn, sao hắn biết được chữ này đọc thế nào, ý nghĩa chữ ấy ra sao, viết được đúng theo sách mà không hiểu cũng có tác dụng gì đâu?
Tác giả có chuyện muốn nói:
Yên Chi: "Một xâu kẹo hồ lô đều không được ăn, bảo sao tính tình âm dương bất định."
Đan Thanh Thủ: "Cẩu thí (nói bậy, shit of dog nha), liên quan gì đến một xâu hồ lô?!"
Yên Chi: "Thế hai chuỗi thì sao?"
Đan Thanh Thủ: "..."