Tam Khí Công Tử

Chương 24




Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa

Chương 24:

Editor: Miklinh

Diệp Dung Chi ở bên cạnh cười rộ lên: "Chỉ sợ khiến phu tử thất vọng rồi, quạt xếp này ta chỉ tiện tay mua ở chợ, không phải A Dung viết"

Yên Chi bước chậm lại, quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Người bán còn ở đó không?"

Diệp Dung Chi cũng nhìn nàng: "Đã lâu không gặp, ta thấy bộ dạng hắn như đang khốn quẫn nên mới phải bán quạt kiếm tiền. Nếu phu tử thật thích, ta sẽ giúp phu tử để ý, không chừng sẽ gặp người nọ"

Yên Chi thấy tròng mắt hắn trong suốt, không giống giả bộ liền tin bảy phần. Tung tích của người bí ẩn kia lại bị chặt đứt khiến nàng bực mình thật sự. Nàng miễn cưỡng cười: "Được rồi, nếu hắn quay lại ngươi nhớ báo ta một tiếng để ta đi xem, mua nhiều nhiều rồi mang về"

Diệp Dung Chi gật đầu, thấy sắc trời đã tối muộn nên thắp đèn lồng: "Đã muộn rồi, nơi này lại hẻo lánh, để ta tiễn phu tử ra khỏi ngõ"

Hai người chậm rãi bước, trong ngõ không có một bóng người. Ban ngày khung cảnh rực rỡ, sinh khí mười phần, bây giờ lại u tĩnh đến đáng sợ.

Không được vài bước, Yên Chi đột nhiên dừng lại, thần sắc ngưng trọng nhìn về phía cửa ngõ. Chỗ kia không có một bóng người, gió thổi nhẹ làm lay đèn lồng, ánh nến lập lòe.

Diệp Dung Chi thấy nàng ngừng lại, cũng không hỏi lí do, chỉ nhìn nàng. Vẻ mặt hắn hờ hững, cực kì quỷ dị.

Yên Chi cực kì chú ý cửa ngõ, không để ý đến người bên cạnh.

Nàng lẳng lặng đứng một lát, người ẩn mình ở cửa ngõ không đủ kiên nhẫn, đành hiện thân.

Vài tên hắc y đứng ngay cửa ngõ đằng trước, nhưng nếu không nhờ có ngọn đèn, chỉ sợ không thể nhìn rõ.

Yên Chi duỗi tay nắm lấy bàn tay Diệp Dung Chi, kéo hắn quay ngược lại, không ngờ vừa quay đầu đã thấy phía sau cũng có mấy hắc y nhân cản đường.

Kẻ cầm đầu nói với Yên Chi: "Mọi người đồn rằng Lý gia có một vị nữ bán tiên, hôm nay gặp mặt quả nhiên có vài phần bản sự, nhưng liệu bán tiên có thể có tính được kiếp nạn ngày hôm nay?"

Yên Chi thầm nghĩ không ổn, nhưng trên mặt vẫn bát phong bất động (bình ổn), ra vẻ không hiểu hỏi: "Ta không hiểu ý ngươi, nữ bán tiên nào?"

Người nọ nghe xong âm trầm nói: "Bán tiên đừng giả bộ, năm đó Lý thị đã gần suy bại nhưng vài năm gần đây lại phồn thịnh đến thế, giống như đã tiên đoán được hết tất cả, nếu không có ai chỉ điểm, há có thể thuận buồm xuôi gió như vậy?"

Yên Chi thấy bọn chúng từng bước ép sát, dáng vẻ chắc chắc, không khỏi giận tái mặt: "Các ngươi muốn làm gì?"

"Gia chủ chúng ta kính ngưỡng bán tiên, muốn gặp ngài một lần" Vừa dứt lời, hắc y cầm đầu đã mạnh mẽ nhào tới, dùng rất nhiều sức, muốn một chiêu tóm gọn Yên Chi.

Tuy rằng Yên Chi đã không có pháp lực như ở bãi tha ma nhưng vẫn còn nguyên phản xạ. Tốc độ đánh nhau với quỷ quái, người thường há có thể so sánh? Thấy hắc y nhân cứ thế lao tới, nàng nhanh nhẹn kéo Diệp Dung Chi cùng tránh sang một bên.

Nàng và hắn tránh được, hắc y nhân kia lao thẳng vào khoảng không, hắn lại dùng quá nhiều sức nên mất đà, cứ thế sõng soài ra đất.

Yên Chi: "..."

Diệp Dung Chi: "..."

Hắc y nhân: "..."

Nhóm hắc y: "???"

Nhóm hắc y: "!!!"

Không khí nhất thời cực kì xấu hổ, Yên Chi ho nhẹ một tiếng, hòa dịu nói: "Này... Không đi sao? Gia chủ của các ngươi không phải là muốn gặp ta sao?"

Hắc y nhân kia thộn ra một lúc, đoạn nhảy bật lên như tôm rồi hung tợn nói với hắc y nhân phía sau: "Trói bọn chúng lại"

Yên Chi sờ sờ mũi, cảm thấy hơi ủy khuất. Nàng nhìn quanh, các hắc y nhân đều đang buông lỏng. Nàng khẽ híp mắt, tròng mắt lướt qua một tia rét thấu xương.

Ba hắc y nhân đằng sau định tiến đên trói hai người, một trong số chúng chỉ vào Diệp Dung Chi, hỏi: "Kẻ thừa này xử trí thế nào?"

Hắc y nhân cầm đầu âm trầm: "Kéo ra ngoại thành giết, nhớ xử trí sạch sẽ"

Hắn vừa dứt lời, còn chưa kịp phản ứng gì, Yên Chi đã chọc thẳng hai ngón tay vào mắt kẻ đứng bên cạnh Diệp Dung Chi rồi cướp kiếm của hắn, thẳng tay cắt cổ kẻ bên cạnh mình rồi đá hắn ngã nhào vào bốn kẻ đang tiến lên. Đoạn, nàng nghiêng người, tránh một nhát kiếm từ phía sau, lại xoay người đâm một nhát vào hắc y nhân gần nhất.

Lấy được một lối thoát, nàng lôi Diệp Dung Chi chạy thục mạng. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, nhóm hắc nhân gồm bảy người đã mất đi ba, chỉ còn lại bốn.

Yên Chi cứ lôi kéo Diệp Dung Chi chạy về phía trước; thấy hắc y nhân càng ngày càng sát, lòng nàng trầm xuống. Ban nãy nàng chỉ ỷ vào tốc độ mau lẹ của mình, bọn chúng không có phòng bị mới dễ dàng hạ thủ.

Nay bọn chúng đã cảnh giác, nếu để chúng đuổi kịp, căn bản không chống đỡ được mấy chiêu. Không có pháp lực, nàng chỉ giống như một cái thùng rỗng, lại thêm một gánh nặng là thư sinh Diệp Dung Chi, muốn thắng được kẻ giang hồ mang đao liếm máu là chuyện khó như lên trời.

Nàng nếu bị bắt còn có thể tạm thời giữ được mạng, nhưng Diệp Dung Chi chắc chắn sẽ chết. Nàng đẩy mạnh hắn về phía trước: "Ngươi mau chạy" rồi xoay người. Sinh tử trước mắt, tay Diệp Dung Chi vẫn mang đèn lồng, nến trong đèn vẫn sáng, thu hút như thế nhưng hắn vẫn không dập đi. Theo lực quán tính, hắn bị đẩy lên vài bước, nghe thấy lời nàng thì sửng sốt, cũng quay người lại nhìn nàng, vẻ mặt hốt hoảng.

Bốn người cùng Yên Chi đánh đấm túi bụi, tốc độ ra đòn của nàng cực nhanh, đòn nào cũng quyết liệt, vừa nhìn đã biết là có kinh nghiệm đánh đấm nhưng lại không dùng toàn bộ sức lực. Bốn người kia cũng không dám dùng hết sức, dè dặt lại cẩn trọng, sợ trúng gian kế rồi mất mạng.

Nhưng làm gì có chuyện Yên Chi không dốc hết sức, nàng ra đòn đã nhanh đến gân xanh nổi lên, nếu như có pháp lực, chỉ một ngón tay đã có thể ấn chết bọn chúng, cần gì mất sức như thế.

Hắc y nhân cầm đầu sót ruột, thoáng nhìn Diệp Dung Chi đứng đằng xa bèn bỏ đội chạy thẳng đến chỗ Diệp Dung Chi.

Diệp Dung Chi không né không tránh, thong dong lạnh nhạt; thấy kẻ tấn công thế như chẻ tre, khuôn mặt hắn mới thoáng hiện ý cười.

Yên Chi thấy thế bất chấp nguy hiểm, vội xoay người, vung kiếm về phía hắc y nhân cầm đầu, không ngờ hắn lại tránh được, nàng lại mất phòng bị ở phía sau, lãnh trọn một kiếm. Yên Chi cảm thấy không ổn, vội vã cúi người tránh một nhát kiếm khác, đồng thời sống chết túm lấy chân của hắc y nhân cầm đầu, hung hăng kéo.

Hắc y nhân nương theo lực của Yên Chi, lùi mạnh ra phía sau cho, để Yên Chi đứng trước hắn rồi mạnh mẽ tung một chưởng vào lưng nàng.

Yên Chi không né kịp, bị hất về phía trước. Diệp Dung Chi hơi nhíu mày, bước lên đỡ lấy Yên Chi. Yên Chi trúng một kiếm một chưởng, ý thức mơ hồ, nàng dựa đầu vào bả vai Diệp Dung Chi, hôn mê.

Diệp Dung Chi ôm Yên Chi, nghiêng đầu gọi khẽ: "Phu tử?" Hô hấp của nàng nhè nhẹ lướt qua gáy của Diệp Dung Chi, lưng của nàng đã thấm ướt. Thần sắc Diệp Dung Chi tối sầm.

Nhóm hắc y đằng sau còn muốn tiến lên. Diệp Dung Chi tiếu tựa phi tiếu, nghiêng người ôm Yên Chi tránh công kích rồi nâng tay ném đèn lồng về phía hắc y, đoạn lấy từ trong ngực ra một bình dược, đem nó hất ra mặt đất. Bình dược vừa vỡ, ngọn nến trong đèn lồng bỗng bùng lên, lửa cao bằng người, trong ngõ tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt.

Nhóm hắc y tay chân mềm nhũn, la liệt ra đất. Chúng nhìn thư sinh bộ dáng văn nhược, thầm hận chính mình quá khinh định, liên tiếp mắc sai lầm. Cũng tại hai người kia diễn quá giỏi, nếu không phải nữ nhân kia một mực che chở thư sinh, bọn hắn làm sao lại nghĩ ấy chỉ là một kẻ trói gà không chặt? Hóa ra nàng diễn cho bọn chúng xem, đúng là âm hiểm giả dối!

Mà bọn chúng bây giờ ngay cả một ngón tay cũng không thể động đậy, chỉ có thể trừng mắt nhìn thư sinh kia từng bước tiến lại gần. Tròng mắt bọn chúng chứa đầy hung tàn, thầm nghĩ thư sinh văn nhã này hẳn không dám dùng đao giết người, lần sau nếu tóm được hai kẻ này nhất định phải khiến chúng sống không bằng chết mới giải được mối nhục này. (lại khinh địch:v)

Cách màn lửa lay động, người trước mắt một thân thanh sam thanh giản, dáng vẻ chính nhân quân tử, khuôn mặt còn mang vài phần tiếu ý, nhưng đôi mắt lại ẩn dấu sự thô bạo tối tăm. Khoảng khắc này, khung cảnh này, ai cũng phải sợ hãi.

Lửa yếu dần, Diệp Dung Chi đá chiếc đèn lồng lên người hắc y nhân cầm đầu, đợi lửa lớn dần, Diệp Dung Chi mới xem thường nói: "Đồ vô dụng, làm ta phí công dẫn các ngươi tới"

Hắc y nhân hoảng sợ, hai mắt như muốn rớt ra. Ý thức hắn thanh tỉnh nhưng toàn thân lại bất động, đến sức lực cầu xin tha mạng cũng không có, chỉ có thể bất lực nhìn lửa dần lan khắp thân mình, cảm thụ cảm giác đáng sợ gọi là sống không bằng chết.

Mấy hắc y nhân còn lại thấy cảnh như vậy cũng sợ đến mao cốt tủng nhiên (lông dựng đứng), muốn cắt lưỡi tự sát lại không có khí lực mở miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng bọn chết đi, nhìn ngọn lửa cứ thế lan đến, tuyệt không có đường phản kháng. Chờ đợi cái chết cũng là một loại khổ hình, so với cái chết thật sự còn đáng sợ hơn gấp trăm nghìn lần.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Nhóm hắc y: "Chưa kịp hiểu gì đã lĩnh cơm hộp?"

Đan Thanh Thủ: "Ta cũng không ngờ các ngươi vừa ra khỏi cánh gà đã chết..."

Nhóm hắc y: "..."