Tam Khí Công Tử

Chương 2




Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa

Chương 2:

Editor: Miklinh

Nàng là âm vật Yên Chi, do oán khí người chết biến ảo mà thành, sở thích là đi dạo bãi tha ma.

Bãi tha ma có nhiều lệ quỷ, tính tình không cần phải nói, thường xuyên đột ngột phát cuồng, mà nàng cũng chẳng khác là bao. Do oán khí quá nặng, tính tình bất thường, hai bên đều ngứa mắt đối phương, động một tí là ném đất đánh một trận to, phạm vi trăm dặm gào khóc thảm thiết, quấy đến mức cô hồn dã quỷ không được an bình.

Đêm đen gió lớn, Yên Chi cùng lệ quỷ đang chuẩn bị đánh nhau. Đất vừa hất lên, một nửa lệ quỷ bỏ chạy, nàng đành phải chậm rãi cầm đất trở về. Phía sau, bỗng nhiên có một lệ quỷ mạnh đánh lén, nàng bị hành vi vô sỉ này khiêu khích, oán khí ngập trời; bèn lật tay dùng một chưởng đánh lệ quỷ kia hấp hối.

Sau này Yên Chi mới biết nàng đánh trúng liễm quỷ (đại để là quỷ thu gom linh hồn), quỷ sai của địa phủ phái đến. Con quỷ kia thấy nàng oán khí đầy người nên định thu nàng, bị nàng đánh chạy về địa phủ.

Bãi tha ma là nơi cô hồn dã quỷ tụ tập, rất nhiều chuyện; cái lá trên cây rơi xuống cũng trở thành chuyện được buôn khắp trăm dặm.

Địa phủ tức giận, liền phái mười hai đạo quỷ sai tới bắt Yên Chi, nàng mặc dù đánh không thắng một đám quỷ sai, nhưng quỷ sai cũng không bắt được nàng.

Nhưng nàng cả ngày bị quấy nhiễu, phiền phức vô cùng, chỉ có thể rời khỏi bãi tha ma, đi vào sâu trong rừng.

Ban đêm yên tĩnh, sương mù tràn ngập rừng cây, lá cây xanh ngắt, đẫm sương. Yên Chi lướt qua thổi bay lá khô, từng đợt lá xào xạc vang lên, làm khu rừng không một dấu chân càng thêm khiếp người.

Yên Chi lướt đi, không bao xa bỗng ngừng lại, tiếng lá ngưng bặt, cánh rừng càng thêm yên lặng, so với vừa rồi, không khí thêm phần căng thẳng.

Nàng híp híp mắt rồi đột nhiên lao về phía trước, đang định tung một chưởng, sát khí toàn thân còn chưa kịp thu hồi; nàng kinh ngạc.

Trong rừng núi âm trầm khủng bố có một tiểu nhi (đứa bé, để nguyên cho nó cổ trang =))), thật sự có chút quỷ dị, mà nơi này lại có một bầu không khí làm nàng thư thái. Nàng vì oán khí mà sinh nên trước giờ đều âm âm lãnh lãnh, nhưng bây giờ oán khí trên người lại giảm đi rất nhiều.

Tiểu nhi khuôn mặt tinh xảo, bên phải trán có một vệt lớn màu đỏ, giống như cô nương thoa yên chi( phấn)

Đáng tiếc, nếu không vì vệt đỏ này, hắn mà lớn lên thì ngay cả quỷ hí tử (quỷ là diễn viên, diễn kịch =)) Thanh Y "người người" khen ngợi đều chịu thua kém.

Cái tên Thanh y kia chính là kiểu người mà ai cũng thường khen là phong lưu lỗi lạc, ngọc thụ lâm phong. Trong phạm vi trăm dặm, đến so một ngón tay cũng không có con quỷ nào bì được hắn. Đáng tiếc hắn chết sớm còn chết oan, cả ngày y y nha nha, thần bí lẩm nhẩm. May mà bộ dạng tốt, âm sắc dễ nghe, con quỷ nào cũng đều thích xem. Hắn ở bãi tha ma cũng khá có danh vọng.

Yên Chi quan sát hết một lượt, không thấy có gì thú vị, liền lắc lư theo hướng khác, không bay xa bỗng phát hiện mình lại biến về trạng thái âm âm lãnh lãnh, nàng chầm chậm, nhẹ nhàng trở về. Quả nhiên, hơi thở quen thuộc này, hơi thở ngày càng phai nhạt, vì tiểu nhi này sắp chết.

Người bị bệnh nguy kịch hấp hối, nàng ở bãi tha ma thấy được nhiều lắm; người chưa chết hẳn bị khiêng đến, cô hồn dã quỷ rảnh đến mốc còn đánh cược, xem người đó lúc nào thì chết. Yên Chi cũng chơi vài lần, bây giờ đoán, tiểu nhi sống không quá năm canh giờ.

Nhưng nàng rất luyến tiếc, loại khí tức an tường này nàng chưa từng gặp, người phàm muốn có được thứ này, vài đời tu cũng không đạt. Cơ hội tốt vậy bỏ phí thật đáng tiếc.

Yên Chi nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đem tiểu nhi ra khỏi rừng, đến y quán của trấn rồi nâng hòn đá chừng bàn tay đập cửa. (nguyên văn là "dẫn", tớ dùng "nâng", đại để là ma không cầm được đá nên dùng bùa phép gì đấy dẫn tảng đá đập cửa, tớ k biết dùng chữ nào cho đúng, nếu dùng điều khiển thì nghe hiện đại quá)

Rất lâu sau mới có tiếng bước chân vội vàng chạy đến. Người mở cửa là đại phu mặt mũi có râu nhưng trông rất hiền lành. Hắn nhìn người nằm trên đất thì giật mình, lại thấy hòn đá bên cạnh, rồi lại thấy cửa nhà mình bị đập xước liền thay đổi thái độ, đá một cước, cả giận: "Không biết tên ăn mày nào, nửa đêm nửa hôm tìm đến, thật xúi quẩy, suýt nữa ngã xưng môi, phi"

Yên Chi dù phản ứng mau lẹ, cũng không đỡ được tốc độ trở mặt này, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu nhi lăn xuống. Yên Chi tức giận, nâng tảng đá đập vỡ cửa nhà hắn. Tên đại phu kia nhìn hòn đá lơ lửng, hét lên một tiếng rồi hôn mê.

Yên Chi không thể làm gì bèn khống chế hồn của đại phu, hắn chậm rãi đứng lên như một con rối, ôm tiểu nhi đi vào trong y quán.

Thuật khống hồn cực kỳ hung hiểm, hơi vô ý là có thể đoạt mạng người. Yên Chi tập trung, theo sát.

Đại phu chẩn mạch rồi vén y phục của hài tử lên. Toàn thân hắn không một chỗ lành lặn, vết thương mới cũ chồng lên nhau. Yên Chi ở bãi tha ma gặp rất nhiều người bị trọng thương mà chết nhưng từng thấy kẻ nào nhỏ như hài tử này. Nhìn thoáng qua, hắn cũng chỉ khoảng năm tuổi.

Đại phu vừa bồi hắn uống thuốc, vừa bôi thuốc cho hắn, cơn sốt mới thuyên giảm.

Ngoài cửa sổ, trời mịt mờ, lận lộn giữa ánh nắng ban mai và màn đêm.

Yên Chi nhàn rỗi đâm buồn chán, bèn dẫn( điều khiển) đại phu kia uống thuốc xổ. Y quán cũng vì thế mà huyên náo. Yên Chi bay bay, vừa bay vừa ngắm tiểu nhi đã tỉnh, đang mặc quần áo. Nàng bay tới bên cạnh hắn, nhìn bộ y phục rách nát mà cảm thán. Người chết ở bãi tha ma nhiều như thế mà cũng không tìm thấy kẻ nào mặc y phục tơi tả thế. Đúng là người sống còn không bằng người chết.

Hắn mặc xong y phục, nâng thử cánh tay cẳng chân nho nhỏ rồi chậm rãi bò xuống giường, từng bước từng bước đi đến cửa, chống tường ra ngoài.

Trên con đường lát đá, lưa thưa vài người qua đường. Bên vệ đường, có mấy tiệm bánh bao đã mở. Từng cái bánh bao trắng phồng, nóng hổi phả hương thơm đến ứa nước miếng. Ở phía xa, có vài người gánh hàng, khuân vác. Trời còn chưa sáng nhưng bầu không khí dần dần náo nhiệt.

Tiểu nhi đi từng bước một, chậm như rùa. Đến gần trưa mới ra khỏi trấn, dọc theo con đường hướng đến phía chân trời, bên đường cỏ cây lộn xộn.

Đi được hơn nửa canh giờ, một chiếc xe ngựa từ phía xa chạy đến, dừng lại trước mặt tiểu nhi: "Tiểu nhi, gần đây có nơi nghỉ chân không?" Đánh xe là một gã sai vặt, đi rất lâu mới gặp người, không để ý tuổi tác mà hỏi

"Có, cho bạc liền nói cho ngươi."

Gã sai vặt sửng sốt, không nghĩ hài tử tuổi nhỏ vậy mà đã học cách thừa cơ. Thiếu niên trong xe ngựa vén màn xe, liếc nam hài với vẻ mặt ngạo mạn. Người duy lợi hắn gặp nhiều, chỉ là tuổi còn nhỏ vậy đã biết vì mình mưu lợi, về sau sẽ theo đuổi lợi ích lớn hơn nữa, thậm chí không từ thủ đoạn. Người ta nói bộ dạng ba tuổi bên trong lõi đời quả không sai. Hắn không thích người như thế, hắn mí mắt cũng không nâng, ném ra một thỏi bạc: "Đủ chưa?"

Vừa vặn ném tới chân Yên Chi, nàng cúi đầu nhìn nhìn rồi không khỏi trợn trừng mắt: "Một khối nhỏ như vậy, nhét kẽ răng cũng không đủ, thế mà lỗ mùi cũng vểnh lên trời được?" Nàng nhìn tiểu nhi nhặt bạc vụn, nàng trào phúng: " Khẩu vị cũng nhỏ thật nhỉ, một chút ấy đã thỏa mãn"

Tiểu nhi kia ngẩng đầu nhìn nàng một cái. Yên Chi cả kinh, suýt nữa đánh rơi xác móng tay (?), cái này là trùng hợp hả?!

Bị cặp mắt kia nhìn, lông tóc nàng cũng sợ hãi; rõ ràng nàng mới phải là người làm cho người ta sợ nổi da gà a!

Hắn nói với gã sai vặt đứng đằng sau Yên Chi: "Đi về phía trước rồi rẽ phải, đi tiếp là đến trấn" Nói xong tiếp tục đi đường mình, không để ý đến bọn họ.

Yên Chi hít một hơi rồi đuổi kịp.