Ở trước mặt hạnh phúc Hàn Tranh luôn luôn rất hẹp hòi, nếu Tô Dần Chính muốn xem, anh cứ bày hạnh phúc ra cho hắn xem thôi. Chu Thương Thương trừng mắt liếc Hàn Tranh, cầm lấy điện thoại của Hàn Tranh nhấn phím nghe máy: “Tống Thiến, là tôi, cô
tìm Hàn Tranh có việc sao?”
Chu Thương Thương đi tới trước mặt Hàn Tranh, mặt
bình tĩnh làm một động tác bảo Hàn Tranh chớ có lên tiếng, Hàn Tranh mở
to mắt nhìn Chu Thương Thương, vẻ mặt đau khổ, rốt cục yên tĩnh lại.
Sau khi Chu Thương Thương đặt câu hỏi, đầu bên kia điện thoại liền lập tức trầm mặc xuống.
Chu Thương Thương nhấn phím khuếch đại âm thanh, sau đó cố ý đưa điện thoại ở trước mắt Hàn Tranh lắc lư.
Hàn Tranh ngồi ngay ngắn trên sô pha, đôi mắt hai
mí chớp chớp, hé ra khí khái bức người, đôi mắt bay xéo giờ khắc này
ngược lại thoạt nhìn phá lệ nhu thuận, ngoài nhu thuận ra còn có chút
oan ức, tựa như đứa trẻ làm trò bị bắt ra ngoài trong cuộc thi, ngồi ở
trong phòng làm việc đợi thẩm vấn.
Chu Thương Thương người chủ nhiệm lớp xấu xa này
hung ác liếc mắt trừng Hàn Tranh, sau đó quay đầu hỏi lại một lần với
điện thoại bên kia: “Tống Thiến, có cái gì nói cô cứ nói với tôi đi.”
Bên kia điện thoại di động vẫn như trước trầm mặc,
nhưng mà cũng không có cắt đứt, hai tiếng hít thở qua đi, Tống Thiến rốt cục mở miệng: “Cô để cho Hàn Tranh tiếp điện thoại. . .”
Chu Thương Thương cười cười, đi đến sô pha ngồi xuống, tốt bụng đưa điện thoại cho Hàn Tranh.
Hàn Tranh nhìn Chu Thương Thương, cầm lấy di động, qua một lúc: “Tống Thiến.”
Tống Thiến: “Hàn Tranh, anh nói xem để cô ấy xem ảnh chụp thì có chán ghét hay không đây?”
Cái “Cô ấy” này hẳn là chính mình, Chu Thương
Thương đưa người qua ghé vào đầu vai Hàn Tranh, Hàn Tranh xoay mặt qua
nhìn cô, Chu Thương Thương nhướng nhướng cằm, ý bảo anh nhanh lên một
chút nói tiếp.
Hàn Tranh xoa nhẹ mi tâm: “Tống Thiến. . .”
Tống Thiến: “A Tranh, Chu Thương Thương căn bản
không thương anh, cô ấy chỉ là muốn tìm một chỗ dựa vào, anh người này
coi tiền như rác. . .” Tống Thiến nói nói, thanh âm mang chút khóc nức
nở, nộ kỳ bất tranh? Bi phẫn không ngớt?
Chu Thương Thương như trước ghé vào trên vai Hàn Tranh, Hàn Tranh chớp chớp mắt nhìn cô, kéo lấy tay cô, nhéo nhéo.
Chu Thương Thương đuôi mắt khẽ nhướng, nhàn nhạt liếc mắt quét Hàn Tranh.
Hàn Tranh: “Tống Thiến, tôi có coi tiền như rác hay không là chuyện của tôi, cô thật nhiều chuyện, mặt khác tình cảm của
tôi với Thương Thương, không phải chỉ vì mấy tấm ảnh chụp của cô là có
thể phá hư, cho nên cô ít hao phí tâm tư đi.”
Chu Thương Thương vẫn nghĩ lời này của Hàn Tranh
không thích hợp, anh chính là không muốn để cho Tống Thiến mang ảnh
chụp đưa cho cô xem a.
Chu Thương Thương ở sau thắt lưng Hàn Tranh hung
hăng nhéo một chút, không lên tiếng giương khẩu hình “Em muốn xem ảnh
chụp.”
Lúc này, Tống Thiến còn đang nói nói: “A Tranh, Chu Thương Thương căn bản không quan tâm anh, nếu không chúng ta thử xem
đi, chuyện anh che giấu có khả năng cô ấy chỉ xem như trò cười, cô ấy
chỉ quan tâm Tô Dần Chính. . .”
Hàn Tranh: “Tống Thiến, mẹ nó cô còn không để yên.”
Chu Thương Thương cười nhìn Hàn Tranh, trong lòng
hoang mang tức giận sao? Cho nên phải nặng thêm ngữ khí để gia tăng sức
lực.
Hàn Tranh trấn an vỗ vỗ miệng Chu Thương Thương,
lúc muốn tiếp tục nói với Tống Thiến, Chu Thương Thương một phen đoạt
lấy điện thoại của Hàn Tranh, nhìn Hàn Tranh liếc mắt, mở miệng nói
chuyện với di động: “Tống Thiến, cô cứ mang ảnh chụp gửi cho tôi xem đi, có một số việc không phải tôi nói cô a, cô một cô gái chưa kết hôn làm
thế nào cứ như vậy thích làm cố vấn cho hôn nhân nhà người khác, đây
thật không phải là cái chuyện gì tốt a, Thập Nhất cái người này coi tiền như rác hiện tại đã là chồng của tôi, mặc kệ tôi ở nhà có quan tâm tới
anh ấy hay không, tôi cũng không thể thấy anh ấy như vậy bị cô uy hiếp,
cô nói một chút đi, rốt cuộc là cái ảnh chụp gì, cô một cô gái còn không sợ, Hàn Tranh sợ cái gì đây, nếu không cô bây giờ gửi cho tôi xem, tôi
chọn tấm đẹp nhất lại gởi cho Tống Lâm Sinh?”
Chu Thương Thương đang nói còn chưa hết, điện thoại di động lập tức truyền đến tiếng “Tút tút” ngắt máy.
“Thương Thương.” Hàn Tranh lo lắng nhìn cô.
Chu Thương Thương đứng lên, đem di động trả lại cho Hàn Tranh: “Trong vòng hai ngày này viết một bản kiểm điểm 5000 chữ cho em.”
Dừng một lúc, “Hàn Tranh a Hàn Tranh, anh thực sự
cần phải kiểm điểm cho tốt vào, không thì anh thật phân không rõ cái gì
là trọng điểm cái gì là chuyện rắm thúi.”
Hàn Tranh cúi đầu, vẻ mặt hối lỗi.
Chu Thương Thương dừng một chút: “Còn có, tối hôm nay anh ngủ sô pha.”
Hàn Tranh ngẩng đầu: “Đừng mà. . .”
Buổi tối, Hàn Tranh nằm ở trên sô pha, ôm một cái
gối đầu đối diện với trần nhà, Tống Thiến có một câu nói thật chạm đến
đáy lòng anh, Thương Thương rốt cuộc có quan tâm anh hay không đây?
Hàn Tranh yếu ớt thở dài, sau đó từ trên sô pha đứng lên, nhẹ tay nhẹ chân trở về phòng.
Anh dè dặt leo lên trên giường, dán ở sau lưng Chu Thương Thương, mang cô kéo vào trong lòng mình.
Chu Thương Thương ở lúc Hàn Tranh bò lên trên
giường liền tỉnh, tùy ý anh ôm, làm tổ trong lòng Hàn Tranh, tìm một vị
trí thoải mái.
“Thương Thương. . .”
“Ừ. . .”
Hàn Tranh nuốt nuốt nước miếng: “Kỳ thực chỉ có ba tấm ảnh, Tống Thiến thừa dịp anh ngủ chụp. . .”
Chu Thương Thương ôm thắt lưng Hàn Tranh: “Ừ.”
Hàn Tranh ngửi ngửi mái tóc Chu Thương Thương: “Lúc anh còn trẻ tuy rằng xằng bậy, thế nhưng thật sẽ không xằng bậy đến
mức chơi song phi, việc này là một hiểu lầm, bị bọn Áp tử truyền bậy. .
.”
Chu Thương Thương bắt đầu buồn ngủ lên, nhắm mắt lại: “Ừ.”
Hàn Tranh: “Thương Thương. . .”
Chu Thương Thương chán đến chết xoa bóp viên thịt
trên ngực Hàn Tranh: “Thập Nhất, quá khứ của anh thật không quan trọng,
em cũng có quá khứ, chúng ta đều đã là vợ chồng, còn có chuyện gì không
thể nói, anh chỉ vì ba tấm ảnh mà gạt em?”
Hàn Tranh: “Anh chỉ sợ. . .”
Trong ngực đột nhiên nổi lên một dòng nước ấm, Chu
Thương Thương hôn hôn cằm Hàn Tranh: “Sợ cái gì, sợ em thực sự ghét anh, anh thật khờ a, anh là chồng của em, là ba của ba đứa bé trong bụng em, em làm thế nào lại không quan tâm anh, làm thế nào sẽ vì mấy chuyện
rách nát trước kia mà không để ý tới anh, cho nên anh sợ cái gì đây. .
.”
Hàn Tranh ôm sát Chu Thương Thương.
Chu Thương Thương đẩy đẩy anh ra: “Anh thật đúng là một người coi tiền như rác!”
Hàn Tranh cười khẽ hai tiếng: “Không phải coi tiền
như rác, là oan gia, oan gia.” Nói xong, đưa mặt qua, liền hôn lên Chu
Thương Thương, tinh tế gặm cắn, đầu lưỡi dao động trên lợi Chu Thương
Thương, tới tới lui lui, kiên trì mời Chu Thương Thương đáp lại.
. . .
Hàn Tranh ngày hôm sau đi làm, lúc ghé vào trên bàn làm việc múa bút thành văn viết bản kiểm điểm bị thư ký thấy, cấp dưới
đối với đủ loại hành vi của cấp trên luôn dễ dàng miên man suy nghĩ.
Phó thư ký thân lực là viết văn kiện? Có phải Hàn
Tranh đối với năng lực công tác của mình không hài lòng hay không, thân
là thư ký áp lực thực sự rất lớn.
Thư ký lo sợ bất an mở miệng: “Hàn bí thư, về công tác báo cáo xây dựng pháp trị xã hội tôi đã làm bản thảo rồi.”
Hàn Tranh đưa tay đặt ở trên tờ giấy, ngẩng đầu:
“Báo cáo cuối tuần viết xong cho tôi là được, không cần phải gấp gáp,
mặt khác cậu đi ngoài làm việc đi.”
Hàn bí thư khẳng định không hài lòng năng lực công tác của mình rồi, thư ký thu thu tâm tình ra khỏi phòng làm việc.
Buổi tối Hàn Tranh hăng hái bừng bừng mang bài viết đủ 5000 chữ đọc cho Chu Thương Thương nghe, trừ bỏ 2000 chữ đầu là mấy
lời nịnh hót, 3000 chữ sau căn bản là một bài báo cáo công tác chính
phủ, giảng thuật vấn đề, phân tích vấn đề, chỉ là mang trọng điểm từ
“Dân sinh” xen vào thành “Hôn nhân khơi thông”.
Khóa học ngày hôm qua cũng không phải công toi, bản kiểm điểm này của Hàn Tranh nắm bắt được trọng điểm, Chu Thương Thương
sau khi nghe xong, nổi bệnh nghề nghiệp, cầm một cây bút đỏ chấm cho Hàn Tranh 59 điểm.
Hàn Tranh: “Vì sao chỉ có 59 điểm?”
Chu Thương Thương: “Rỗng tuếch y như báo cáo chính phủ, có 59 điểm đã là không tệ, thế nào, không phục à?”
Hàn Tranh nở nụ cười, đắc ý nói: “Anh cũng không
phải là dựa vào thành tích lý luận lấy điểm cao, mà là dựa vào hành động thực tế giành thắng lợi.”
Chu Thương Thương tuy rằng hừ hừ, nhưng khóe miệng lại cong lên.
Thành phố S sau trận đại tuyết đầu tiên, khí trời
kịch liệt chuyển lạnh, bởi vì khí trời không tốt, Chu Thương Thương mấy
ngày này vẫn ở trong Hàn trạch đọc sách, nghe nhạc, làm một ít động tác
yô-ga cho phụ nữ có thai, hoặc là cùng mẹ Hàn đan quần áo cho em bé .
Bởi vì là đa bào thai, phản ứng thai nghén so với
đơn bào thai nghiêm trọng nhiều lắm, bởi vì cô nghén càng ngày càng lợi
hại, Chu Thương Thương lại càng ngày càng chờ mong giờ phút ba cái bánh
bao ra đời.
Kỳ nghỉ Nguyên đán, bầu trời thành phố S hiếm khi
trong trẻo, ngày nghỉ đầu tiên Hàn Tranh cùng cô đến trung tâm học khóa
học mang thai, nghe xong khóa, lúc lái xe được nửa đường, Hàn Tranh đề
nghị đi trung tâm thương mại xem giường em bé.
Bình sữa, quần áo, đệm lông. . . Thậm chí tã lót mẹ Hàn đều đã chuẩn bị gần hết, Chu Thương Thương có lần đi dạo cửa hàng
mẹ và bé đều tìm không được thứ muốn mua, nguyên nhân là mẹ Hàn trên cơ
bản chuẩn bị hết toàn bộ, hiện tại ngẫm lại thực sự duy nhất giường em
bé là còn không có chuẩn bị tốt.
Chu Thương Thương thực sự thật lâu không có thấy Tô Dần Chính, từ lúc mang thai đến kết hôn, Tô Dần Chính triệt để biến mất trong sinh hoạt của cô, ngoại trừ thỉnh thoảng trên TV nhìn thấy quảng
cáo Tô thị của hắn.
Cho nên ở quầy chuyên doanh mẹ và bé thấy Tô Dần
Chính, Chu Thương Thương cư nhiên có một loại cảm giác đã lâu không gặp. Về phần vì sao sẽ ở khu mẹ và bé gặp gỡ Tô Dần Chính, Chu Thương Thương ngược lại tuyệt không hiếu kỳ, Trần Uyển Di mang thai, hắn cũng phải
làm ba.
Trước khi gặp phải Tô Dần Chính, cô với Hàn Tranh
đang ở vì mua giường em bé kiểu dáng gì mà sản sinh bất đồng, Chu Thương Thương thích đơn giản, gỗ thô; Hàn Tranh yêu cầu lại tương đối nhiều,
đầu tiên anh mong muốn có thể lắc lư cùng với vài cái công năng, màu sắc ba chiếc giường em bé lại không thể như nhau, bởi vì anh nghĩ như vậy
sẽ không dễ dàng nhận sai, nhằm vào mấy vấn đề này anh còn giơ ra một
cái liệt kê: “Thương Thương em nghĩ xem, về sau tắm cho em bé, nếu như
giường em bé màu sắc giống nhau, sẽ dẫn đến bé cưng số 1 tắm hai lần, bé cưng số 2 một lần cũng không có tắm.”
“Chúc mừng a, hai người là sinh đôi sao?” Cô nhân viên quầy chuyên doanh mở miệng hỏi.
“Đều không phải.” Hàn Tranh giành trước trả lời: “Là sinh ba.”
Cô nhân viên quầy chuyên doanh vẻ mặt mừng rỡ, làm
người bán hàng giường em bé, cô ấy hận không thể mỗi người phụ nữ có
thai đều người mang N cái thai, hận nhất chính là người kế hoạch hóa.
“Thật sự là quá tốt, nhìn hai vị là có thể biết ba bé cưng của hai vị khẳng định sẽ rất đẹp.”
Hàn Tranh khoác lên vai Chu Thương Thương: “Đó là đương nhiên.”
Về phần Tô Dần Chính, Chu Thương Thương chính là
lúc Hàn Tranh nói “Đó là đương nhiên” nhìn thấy hắn, cách hai quầy hàng, lúc cô quay đầu thì thấy Tô Dần Chính, Tô Dần Chính cũng đang nhìn về
hướng này của cô.
Chu Thương Thương trước đó không lâu nghe Triệu
Tiểu Nhu nói lên một chuyện bát quái như vầy, vợ chồng ly hôn vài năm,
nam lại cưới, nữ lại gả, sau đó hai nhà còn thành hàng xóm.
Chu Thương Thương nghe xong cái chuyện bát quái này nghĩ chả ra làm sao, chí ít cô tuyệt đối sẽ không trở thành hàng xóm
với Tô Dần Chính, khổ hay không khổ tâm không phải là vấn đề quan trọng, mà là vấn đề xấu hổ hay không xấu hổ.
Kỳ thực Chu Thương Thương thật nghĩ bản thân tiến
bộ rất lớn, nếu như là trước đây, mặc kệ ly hôn hay không ly hôn, cô
tuyệt đối không tiếp thụ được Tô Dần Chính sẽ sắm vai chồng của một
người phụ nữ khác, tựa như cái tình huống ngày hôm nay, Tô Dần Chính mua đồ dùng em bé cho con hắn, nếu như sớm mấy tháng trước cô nhìn thấy,
nội tâm khẳng định chịu không nổi, thế nhưng hiện tại, cô thật tình nghĩ không hề gì.
Có một số việc đã thấy sẽ không là chuyện gì nữa,
trước đây cô vẫn không cam lòng là vì vẫn mang Tô Dần Chính xem thành
chồng mình, bởi vì yêu nhiều năm lắm rồi, cho dù sau khi kết hôn hai bên dằn vặt lẫn nhau, thế nhưng có một chút vẫn không thay đổi chính là
trong ngực cô nghĩ Tô Dần Chính là của cô.
Đàn ông và phụ nữ đều có ham muốn chiếm giữ, bởi vì ham muốn chiếm giữ cũng là một loại tình cảm, cho nên sẽ mất đi, sẽ di
dời, cùng với tình yêu như bóng dáng tướng tùy.
Tuy rằng Chu Thương Thương nói với anh Tô Dần Chính chỉ là quá khứ của cô, Hàn Tranh vẫn rất quấn quýt cái “Quá khứ” như
vậy, đương nhiên tâm tư đó anh tuyệt đối sẽ không biểu lộ ra trước mặt
Chu Thương Thương.
Ngày hôm nay kỳ thực rất đúng dịp, anh cùng Chu
Thương Thương học khóa tri thức mang thai trở về, trên đường Thời Đại
cùng xe của Tô Dần Chính cắt nhau mà qua, sau đó anh phát hiện xe của Tô Dần Chính vẫn theo sau anh.
Sau đó anh suy nghĩ một chút, nói với Chu Thương Thương: “Thương Thương, chúng ta đi xem giường trẻ con đi.”
Ở trước mặt hạnh phúc Hàn Tranh luôn luôn rất hẹp
hòi, nếu Tô Dần Chính muốn xem, anh sẽ bày hạnh phúc ra cho hắn xem
thôi.