Tâm Hữu Bất Cam

Chương 29: Kissing championship




Trên pháp luật hai chữ ly hôn định nghĩa là cái dạng này: vợ chồng song phương trải qua hiệp nghị hoặc phương thức tố tụng giải trừ quan hệ hôn ước, là một hành hộng pháp lý để chấm dứt tất cả quyền lợi cùng nghĩa giữa hai vợ chồng.

Khi Tô Dần Chính cầm lấy giấy chứng nhận ly hôn, hắn nghĩ, cái này không xong rồi, về sau bất luận chuyện gì của Chu Thương Thương đều cùng hắn không có liên quan, Chu Thương Thương từ trong bản hộ khẩu của hắn dời đi, sau đó nam nữ kết hôn không còn liên quan gì với nhau, mà tên của Chu Thương Thương có khả năng sẽ điền vào trong một sổ hộ khẩu khác, hắn cũng không còn quyền lợi hỏi đến cuộc sống của cô, mặc kệ cô sống tốt hay là không tốt.

Nhưng hắn vẫn nghĩ mọi cách để biết tất cả mọi thứ về Chu Thương Thương, trước khi ly hôn hắn tránh né Chu Thương Thương. Sau khi ly hôn, trên pháp luật hắn cùng Chu Thương Thương cách nhau một bức tường, hắn lại chịu không nổi, hắn thực sự muốn đục bể bức tường nhìn Chu Thương Thương ở mặt tường bên kia sinh hoạt như thế nào.

Vài năm nay Chu Thương Thương ở trong đầu óc của hắn rất mờ nhạt không cụ thể, cho nên chỉ cần vừa nghĩ đến Chu Thương Thương, hiện lên trong đầu Tô Dần Chính chính là hình dạng Chu Thương Thương lúc 17 tuổi, khi đó khuôn mặt cô tròn tròn còn rất non nớt, tóc vửa đen lại vừa dài, hắn yêu nhất dáng dấp cô khi mặc chiếc váy màu xanh lục, lộ ra đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần, dịu dàng đứng ở cổng trường, hắn đi tới về phía cô, cô đối diện với khuôn mặt hắn giãn ra nụ cười.

Hắn với cô thực sự không nên là cái dạng này, tình yêu là cái gì, hôn nhân lại là cái gì, hắn với cô có nhiều năm như vậy cùng chung hồi ức, kết quả vẫn chỉ là nhận được một cái kết cục chó nối đuôi chồn.

Hắn từng yêu Chu Thương Thương, Chu Thương Thương nói cô chỉ có thể thông qua hồi ức mới biết được hắn từng có yêu cô, mà hắn làm sao không là cái dạng này, tựa hồ cũng chỉ có thể thông qua hồi ức chứng minh hắn với cô từng yêu nhau qua, có đôi khi nhớ tới chuyện cũ, hắn có chút đố kị Tô Dần Chính khi đó, cái Tô Dần Chính thích mặc áo sơmi trắng quần jeans xanh, cái Tô Dần Chính toàn tâm toàn ý đi yêu Chu Thương Thương.

Thời gian thực sự là thứ vô tình nhất, hắn 17 tuổi cùng Chu Thương Thương gặp gỡ, 23 tuổi Chu Thương Thương trở thành cô gái của hắn, 29 tuổi, Chu Thương Thương trở thành người vợ hợp pháp của hắn, năm nay hắn 31 tuổi, hắn lĩnh giấy chứng nhận ly hôn, sau đó hai người không còn liên quan lẫn nhau, sau đó sẽ giống như hai người xa lạ chưa từng nhận thức nhau.

Nhưng làm sao có thể như vậy đây, mặc kệ là yêu hay là thương tổn, cô đã trở thành một bộ phận không thể tách rời trong sinh mệnh của hắn, hiện tại hắn đã không rõ ràng lắm yêu một người là cái tâm tình gì, hắn còn yêu hay không yêu Chu Thương Thương, thế nhưng có một chút này hắn biết rất rõ chính là, hắn vẫn có thể vì Chu Thương Thương làm bất cứ chuyện gì, hắn còn muốn tham dự vào tương lai của cô.

Mà hiện tại, chỉ cần nghĩ đến tương lai sau này của Chu Thương Thương không có hắn, hắn thực sự có chút không cam lòng, rất không cam lòng a.

-

Lúc Hàn tranh cõng Chu Thương Thương từ trong thang máy đi ra, Tô Dần Chính đang dựa trên tường nghĩ lại chuyện cũ, có lần Chu Thương Thương kéo hắn đi dạo khu mua sắm, sau đó thử mặc hai chiếc váy cùng kiểu không cùng màu, cô khó có thể quyết định, hỏi hắn: “Dần Chính, rốt cuộc là màu cam đẹp? Hay màu đỏ?”

Vừa lúc Tô Dần Chính nghĩ Chu Thương Thương mặc màu đỏ đẹp hơn màu cam, thì hắn thấy Hàn Tranh cõng Chu Thương Thương từ trong thang máy đi ra.

Trư Bát Giới cõng vợ quay về ổ, Tô Dần Chính thấy buồn cười lại châm chọc, rõ ràng người trên lưng chính là vợ của hắn.

“Thập Nhất, có thể mời tao vào cửa uống ly trà không?” Hắn mở miệng nói như vậy, hắn nghĩ không ra mình thật đến căn hộ của Hàn Tranh, nếu đã tới, dù sao cũng không thể quay mặt đi mất, tuy rằng hắn thật muốn nhắm mắt làm ngơ với một màn vừa rồi.

Hàn Tranh híp mắt, sau đó cũng dâng lên một dáng tươi cười, anh không dự định thả Chu Thương Thương xuống, chìa khóa nhà anh đặt trong túi tiền, nhưng anh không muốn lấy ra nữa, anh nhớ kỹ anh có đưa cho Chu Thương Thương một chùm, cho nên anh hỏi Chu Thương Thương: “Thương Thương, có mang chìa khóa theo không?”

Chu Thương Thương nói: “Có mang.”

Sau đó Hàn Tranh đi tới cửa, Chu Thương Thương ở trên lưng Hàn Tranh từ trong túi lấy ra chìa khóa, Hàn Tranh vòng vo thân mình thuận tiện cho cô mở cửa.

Chu Thương Thương một tay đặt ở trên vai Hàn Tranh, một tay cầm cái chìa khóa mở cửa, lúc mở cửa tầm mắt không cẩn thận quét đến Tô Dần Chính, yên lặng chớp đôi mắt.

“Tách” một tiếng, cửa mở, Hàn Tranh trước cõng Chu Thương Thương vào cửa, sau đó xoay người lại nói với Tô Dần Chính: “Dần Chính, vào đi.”

Vào cửa xong, Chu Thương Thương nói với Hàn Tranh: “Thập Nhất, trước bỏ em xuống đi.”

Hàn Tranh nhẹ “Ừ” một tiếng, sau đó dè dè dặt dặt đem Chu Thương Thương đặt trên sô pha, Chu Thương Thương cúi đầu, chỗ mắt cá chân sưng đỏ rất nhỏ, tuy nhiên đã không có cái loại đau đến lợi hại như khi vừa mới bị trật.

“Dần Chính, muốn uống cái gì?” Hàn Tranh đứng thẳng người, đối diện với Tô Dần Chính, “Trong nhà có rượu đỏ, trà xanh và phổ nhị, được rồi, Thương Thương ngày hôm qua còn mua mấy quả cam, nếu không thì một ly nước chanh?”

Tô Dần Chính: “Không cần phiền phức.”

Hàn Tranh giật nhẹ khóe miệng, hướng về phía nhà bếp đi đến, lấy một ít đá đi ra, sau đó dùng túi giữ lạnh bao lại, đi tới phòng khách, đưa cho Chu Thương Thương: “Đắp một chút.”

Chu Thương Thương tiếp nhận nước đá trên tay Hàn Tranh, sau đó đặt ở mắt cá chân, cúi đầu, trầm mặc không nói.

Tô Dần Chính nhìn một màn này, nhất thời không mở miệng được, tựa như có trong nháy mắt hắn nghĩ bản thân thực sự dư thừa, hắn nhìn về phía Hàn Tranh: “Thập Nhất, đi ra ngoài trò chuyện vài câu đi.”

Hàn Tranh nhìn về phía Chu Thương Thương, Chu Thương Thương cúi đầu, hai tay che trên chỗ sưng đỏ ở mắt cá chân.

“Được.” Hàn Tranh nói.

-

Tại cách đó không xa khu căn hộ Kim Long có mấy cái quán bar, Hàn Tranh đi tới một quán yên tĩnh, đẩy cửa ra, bên trong nam nữ rải rác ngồi vài bàn đối ẩm, quán bar mở một bài nhạc nhẹ Âu Mỹ, âm sắc trong veo, êm tai dễ nghe.

Hai người tìm một vị trí an tĩnh ngồi xuống, Hàn Tranh ôm ngực, không đợi Tô Dần Chính mở miệng, liền chủ động nói: “Tao cùng Thương Thương cùng một chỗ.”

Tô Dần Chính dựa vào sô pha, khuôn mặt hắn dưới ánh sáng mờ ảo của quán bar có vẻ bất định, qua một lúc, hắn nói: “Thập Nhất, mày đừng hại Thương Thương.”

Hàn Tranh: “Tao là nghiêm túc.”

“Nghiêm túc?” Tô Dần Chính cười nhạt, “Mày đối với bất kỳ cô gái nào không nghiêm túc qua?”

“Mày không tin tao cũng không có biện pháp, tao nói tiếp, mày đã cùng Thương Thương ly hôn, tao thật không cần phải giải thích cái gì với mày, ngày hôm nay ra ngoài với mày, chủ yếu là vì giao tình nhiều năm giữa chúng ta, tao không có biện pháp lừa mày.”

“Được, tao tin tưởng mày nghiêm túc.” Tô Dần Chính nhìn Hàn Tranh, “Nhưng mày có thể nghiêm túc được bao lâu đây?”

Hàn Tranh bỗng nhiên đứng lên: “Tô Dần Chính, mày con mẹ nó tự mình không được trung trinh cũng đừng có chụp bô lên đầu tao!”

Tô Dần Chính cũng thong thả đứng lên, không vội không nóng mở miệng: “Chờ mày có cơ hội biểu hiện trung trinh lại nói với tao hai chữ trung trinh, Thập Nhất, nếu như mày thật yêu Thương Thương, cũng đừng lôi kéo cô ấy, nói thật, tao tình nguyện thấy cô ấy gả cho một người bán rau cũng tốt hơn hiện tại cô ấy ở với mày, đừng trừng tao như vậy, không tin a, mày gọi điện thoại hỏi một chút ông cụ nhà mày, hỏi một chút mẹ mày, hỏi một chút anh hai mày, mày đi nói cho bọn họ mày muốn kết hôn với một phụ nữ từng kết hôn, còn từng là con dâu Tô gia, mày xem bọn họ có đồng ý hay không.”

Hàn Tranh xanh mặt, Tô Dần Chính không cho là đúng, cười cười, tiếp tục nói: “Thương Thương bây giờ còn rất đẹp đúng hay không, tao biết Thương Thương vẫn là một gút mắt trong lòng mày, nguyên nhân là Thương Thương ngay từ đầu cô ấy đối với mày xa cách, cô ấy không có thỏa mãn dục vọng chinh phục mãnh liệt của mày đúng hay không, quên rồi sao, người bạn gái trước đây cùng một chỗ với mày lâu nhất, nguyên nhân không phải vì ban đầu cô gái kia không để ý tới mày sao?”

-

Hàn Tranh trở lại căn hộ, khi vào cửa Chu Thương Thương xoay qua … Nhìn anh, sau đó vẫy tay về phía anh, Hàn Tranh cười đi tới trước mặt Chu Thương Thương, ngồi chồm hổm xuống, nhìn chân cô một chút: “Cảm giác thế nào?”

“Khá hơn rồi.” Chu Thương Thương nói, sau đó đem khối băng để qua một bên, mở miệng hỏi Hàn Tranh, “Đi lâu như vậy, đều nói cái gì?”

Hàn Tranh cúi đầu, cầm lấy chân Chu Thương Thương nhìn kỹ, thờ ơ trả lời: “Có thể có cái gì, hâm mộ ganh tị hận thôi.”

“Hâm mộ ganh tị hận?” Chu Thương Thương nhẹ cười rộ lên, ôm lấy đầu Hàn Tranh, “Bịa cũng bịa cho giống một chút.”

Hàn Tranh không trả lời Chu Thương Thương, trực tiếp nhào lên người cô, hôn triền miên lại nghiêm túc, nóng rực hôn một đường đi xuống, Chu Thương Thương nửa nằm trên sô pha, thở hổn hển.

Hàn Tranh ôm Chu Thương Thương đến toilet: “Ngày hôm nay em hành động bất tiện, không có biện pháp một người tắm, cho nên chúng ta cùng nhau tắm, anh tốt bụng, tiện thể giúp em.” Chu Thương Thương ở trong lòng Hàn Tranh cười như con mèo nhỏ: “Hàn Tranh, anh thật là cầm thú.”

-

Hàn Tranh hai ngày sau được nghỉ ba ngày, sáng sớm ngày đầu tiên được nghỉ, Chu Thương Thương từ trên giường đứng lên hỏi: “Hàn Tranh, ai nói cắm trại dã ngoại đâu?” Hàn Tranh khởi động thân thể, lộ ra thân mình tinh tráng: “Chân em không phải bị thương sao?”

“Cũng không phải bị què, chỉ là trật một chút mà thôi.” Chu Thương Thương thấy Hàn Tranh nửa tin nửa ngờ, “Không được a, anh xem đi.” Nói xong, Chu Thương Thương làm cái tư thế múa ba lê.

Chu Thương Thương từ nhỏ dưới sự áp bách của Trương Lâm học múa sáu năm, về sau đi tới Tống gia lại bỏ hoang, vừa lúc tâm huyết dâng trào, liền làm một động tác cơ bản múa ba lê.

Hàn Tranh nhướng mày, Chu Thương Thương đã đem rèm cửa sổ kéo ra, nắng sớm xuyên thấu qua tầng mây từ ngoài cửa sổ đi vào, Hàn Tranh thấy bóng lưng Chu Thương Thương, làm cái động tác thiên nga ưu nhã xinh đẹp, trên mặt ý cười ngâm ngâm, ánh dương quang ấm áp bao phủ trên người cô, cùng nụ cười của cô dung hợp tại một khối.

Sáng sớm tỉnh lại có thể thấy họa mi đẹp như vậy, Hàn Tranh dự cảm cái này ngày nghỉ này của mình khẳng định sẽ không hỏng bét.

-

Hàn tranh vừa tới thành phố G thì buồn chán gia nhập một câu lạc bộ leo núi, thỉnh thoảng cuối tuần liền đeo ba lô cùng mấy người bạn trong câu lạc bộ khiêu chiến bốn năm ngọn núi, có lúc màn đêm buông xuống trực tiếp cắm lều ngủ lại.

Ba ngày này đúng lúc là lễ leo núi ở thành phố G, cho nên lần trước Hàn Tranh mới kiến nghị với Chu Thương Thương cùng đi cắm trại dã ngoại.

Chu Thương Thương thực sự rất lâu không có hoạt động bên ngoài như vậy, theo Hàn Tranh cùng chuẩn bị tốt nhu yếu phẩm, tổng cộng hai cái ba lô tràn đầy, cô thử xách cái của mình, cô đối với trọng lượng rất thoả mãn, sau đó cô thử xách cái của Hàn Tranh kết quả xách không lên.

“Anh lén bỏ đá tảng vào?”

“Bỏ mấy thứ tốt.” Hàn Tranh một tay mang theo ba lô, một tay dắt Chu Thương Thương, xuất phát.

-

Hàn Tranh chọn Khê Cốc sơn có hệ số độ khó thấp, ngày hôm nay người kết bạn cùng nhau lên không ít, nhất là tình nhân trẻ tuổi, đồng dạng ba lô chật ních, phỏng chừng cũng là tới cắm trại dã ngoại.

Hàn Tranh vì chiếu cố Chu Thương Thương, trên cơ bản bước chân thả rất chậm, mà thể lực của Chu Thương Thương so với trong tưởng tượng của anh tốt hơn nhiều lắm, trái lại dọc theo đường đi ghét bỏ anh tốc độ quá chậm, gây cản trở.

Khê Cốc sơn là một điểm du ngoạn thắng cảnh ở thành phố G, đối với Hàn Tranh mà nói, lần hoạt động bên ngoài này tuy rằng không có độ khó luyện tập gì, nhưng mà lần này cũng là lần vận động bên ngoài anh hài lòng nhất từ trước đến giờ.

Buổi trưa anh cùng Chu Thương Thương ở một hộ nhà nông giữa sườn núi ăn bữa trưa, sau khi ăn xong nghỉ ngơi một đoạn thời gian, tiếp tục đi bộ du sơn ngoạn thủy. Chậm rì rì đến được mục tiêu cắm trại thì đã là buổi chiều 4 giờ 30. Lúc bọn họ đến, có vài chiếc lều đã được cắm rồi.

Lúc Hàn Tranh giăng lều, Chu Thương Thương cùng mấy nữ đồng bào xiên thịt dê nướng, có vị mày đẹp tóc quăn nói với cô: “Bạn trai cô thật đẹp trai nha.”

Chu Thương Thương nhìn Hàn Tranh, tiếp đó lại suy nghĩ cô cùng Hàn Tranh rốt cuộc là cái quan hệ gì, sau lại cô lên mạng nói chuyện phiếm, thấy “pháo hữu” hai chữ, nghĩ ra cũng rất chuẩn xác.

Cơm tối là thịt nướng và uống bia, đến cắm trại dã ngoại trên cơ bản đều là tình nhân tuổi còn trẻ, Chu Thương Thương hỏi Hàn Tranh làm sao không tìm cái tổ hợp khác, Hàn Tranh cười đến phá lệ ý vị sâu xa.

Màn đêm buông xuống, có người đốt lên đống lửa, sau đó mọi người vây xung quanh đống lửa tiếp tục uống rượu tán gẫu ăn thịt nướng, trên núi buổi tối rất an tĩnh, nhóm cắm trại này cũng náo nhiệt, bốn phía đen kịt cũng chỉ có bọn họ ở đây chói sáng, bởi vì không có gió đêm, lửa cháy không phải rất lớn, trên đầu một vòng trăng rằm, nương theo ánh sáng mỏng manh có thể thấy những ngọn núi xa xa liên miên, đông nghịt một mảnh, thoạt nhìn cũng rất yên lặng.

Chu Thương Thương đi đến nằm trong lòng ngực của Hàn Tranh, mọi người ngồi ở một phía tán gẫu, trò chuyện tin tức quốc tế, cũng trò chuyện bát quái trong quốc nội, trò chuyện tình yêu, cũng trò chuyện ‘tính’ yêu, nơi này có một cô bé người Bắc Kinh, cũng có cậu con trai người Liêu Ninh, còn có một đôi cũng là người thành phố S, là một đôi tình nhân cởi mở, trước mặt mọi người hôn nồng nhiệt, cô gái khuôn mặt nhỏ nhắn trong ánh lửa nổi bật hạ phá lệ đỏ au, Chu Thương Thương nhìn, nghĩ tuổi còn trẻ thật tốt.

“Mọi người đến chơi trò chơi đi.” Có người kiến nghị nói.

“Chơi cái gì?” Cũng có người nói tiếp.

“Thật tình hay đại mạo hiểm?” Có người kiến nghị.

“Quá quê mùa đi, không có ý nghĩa.” Có người phản bác.

“…”

Chu thương thương ngồi ở trong lòng Hàn Tranh có chút hiếu kỳ mọi người sẽ nghĩ ra cái trò chơi gì, sau đó đợi được cái trò chơi khiến cho cô ói ra máu, cái trò chơi này được đại đa số người tán thành, trò chơi tên gọi là ——Kissing Championship.