Tâm Hữu Bất Cam

Chương 21: Dần Chính, chúng ta ly hôn đi.”




Chu Thương Thương ở đêm trước sinh nhật thay đổi kiểu tóc mới, một đầu tóc đen thui mềm mại xén thành tóc ngắn ngang tai, sau đó còn sấy cong. Thợ cắt tóc chuyển động ghế dựa của cô, hai tay đặt trên bả vai cô, ánh mắt chân thành: “Có đúng là rất xinh đẹp hay không?”

Chu Thương Thương đối diện với cái gương xem xét vài lần, hỏi thợ cắt tóc: “Cảm hứng của cô đến từ tổ chim sao?”

Chu Thương Thương tuy rằng đối với kiểu mới tóc không phải thực vừa lòng, nhưng mà tâm tình vẫn là không tệ, vì cái tổ chim trên đầu này, còn đặc biệt đi khu bách hóa mua mấy bộ quần áo rất có cảm giác màu mè.

Cô quẹt là thẻ tín dụng của Tô Dần Chính, hôm nay vẫn lấy thân phận vợ hắn quẹt thẻ.

Dạo đến lầu 6 chuyên bán trang sức, Chu Thương Thương ở quầy Patek Philippe mua một cái đồng hồ nam, cũng là lấy thân phận người vợ mua cho Tô Dần Chính.

Chu Thương Thương cảm thấy mình đúng là quái đản, quái đản mà còn ra vẻ phóng khoáng.

Tuy nhiên cũng tốt, cô không có bản lĩnh cũng không có biện pháp sau khi ly hôn có thể làm được thu phóng tự nhiên, trái tim không có chỗ nào để treo, nhưng thật ra có thể ra vẻ phóng khoáng giơ tay chém xuống đối với đoạn tình cảm dài hơn mười năm này, thống thống khoái khoái đến cái kết thúc.

Cho nên quái đản thật sự là một việc tốt, nó có thể che giấu sự yếu đuối cùng không muốn của cô, còn có sự không cam lòng của cô.

Mấy năm trước cô đã muốn tẩu hỏa nhập ma, đối với một đoạn hôn nhân bệnh trạng như tê liệt, rõ ràng mỗi ngày qua đi khó chịu như bị kim châm, cô còn hưởng thụ xem như là được gãi ngứa.

Hiện tại, cô muốn từ đoạn hôn nhân làm người ta hít thở không thông này giãy dụa đi ra, có lẽ vẫn như cũ không có ngày đẹp trời chờ cô, nhưng ít nhất có không khí mới mẻ có thể hô hấp.



Tô Dần Chính bảo thư ký đặt phòng suite ở khách sạn Bốn Mùa, còn bảo người ta đặc biệt từ thành phố hoa vận chuyển máy bay một bó hoa tươi, hoa hồng vàng kiều diễm ướt át còn mang theo sương sớm, giống như thượng đế lưu lại nụ hôn trên người tình nhân.

Lễ vật cũng là thư ký chọn lựa, một chiếc đồng hồ nữ của Patek Philippe, Tô Dần Chính khi nhìn đến lễ vật là một cái đồng hồ đeo tay, cảm thấy Thương Thương khẳng định sẽ không thích, trước kia đồng hồ hắn đưa cho cô, cô chưa bao giờ mang quá một ngày.

Tuy nhiên cứ như vậy đi, dù sao cô cũng nói tùy tiện.



Trần Uyển Di đã rất lâu không liên hệ với Tô Dần Chính, ả lại không dám đi đến công ty hắn tìm, lúc ả quay phim không yên lòng, NG vài lần, đạo diễn hung hăng dạy bảo ả một hồi, Trần Uyển Di nhất thời tức giận muốn giở quẻ nghĩ diễn.

Thời điễm xoay người rời khỏi trường quay, phía sau có người khinh thường nở nụ cười thành tiếng: “Bị người ta bao dưỡng tính tình còn lớn như vậy, bộ phim này nếu như không phải họ Tô kia là người đầu tư, cô ta có thể đến diễn nữ phụ sao?”

Trần Uyển Di ngồi ở trong xe khóc lớn một hồi, trợ lý thở hổn hển đưa khăn tay cho ả, Trần Uyển Di lau khóe mắt, hỏi: “Cô cảm thấy Tô Dần Chính có yêu tôi không?”

Trợ lý an ủi nói: “Đàn ông rất nhiều thời điểm đều là thân bất do kỷ, huống chi Tô Dần Chính bây giờ còn có vợ.”

Trần Uyển Di nhất thời có loại cảm xúc ‘hận bất tương phùng khi quân vị thú’. (vị thú = chưa cưới hỏi)

Ả đột nhiên rất muốn trông thấy vợ Tô Dần Chính, trở lại căn hộ, ả dụng tâm chọn lựa quần áo, sau đó còn trang điểm rất cẩn thận, so với thời điểm muốn gặp Tô Dần Chính còn ăn diện tỉ mỉ hơn.



Chu Thương Thương trước khi ra cửa cũng trang điểm sơ qua, thời điểm đứng trước gương kẹp lông mi, đột nhiên phát hiện khóe mắt của mình đã muốn có vài nếp nhăn, nhưng mà cũng bình thường, phụ nữ hai mươi chín tuổi, là không còn trẻ.

Chu Thương Thương lông mi vừa dài vừa dày, không cần chải mascara, dùng kẹp uốn sơ lông mi, giống như hai con bướm đậu ở trên mắt, ở trên mí mắt phác họa hai nét cắt xinh đẹp.

Lái xe của Tô Dần Chính sớm đã ở ngoài cửa chờ Chu Thương Thương, Chu Thương Thương mang theo lễ vật mua cho Tô Dần Chính, trên chiếc Mercedes màu đen này chạy băng băng.



Tô Dần Chính hôm nay rời công ty trước thời gian, Tô Dần Chính rời đi sau, vài nữ đồng nghiệp nhỏ giọng cùng thư ký bát quái vài câu

“Tô tổng hôm nay có hẹn với giai nhân?”

Thư ký: “Hôm nay là sinh nhật vợ của Tô tổng.”

“Cô xác định là sinh nhật vợ Tô tổng, không phải giai nhân khác?”

Thư ký một bộ biểu tình tùy tiện mấy người có tin hay không, lúc muốn rời khỏi đi làm việc lại bị một vị nữ đồng nghiệp giữ chặt: “Chuyện Tô tổng cùng Trần Uyển Di, thật hay là giả vậy?”



Chu Thương Thương đi theo bồi bàn đi vào lầu 16 khách sạn Bốn Mùa, bồi bàn thay cô mở cửa ra, Chu Thương Thương đứng ở cửa, đối với Tô Dần Chính đã ngồi sẵn ở bên trong nhợt nhạt cười.

Tô Dần Chính từ trên ghế ở bàn ăn đứng lên, đánh giá cô từ trên xuống dưới, cả người có chút sững sờ, như là đột nhiên bị đứng hình, ngơ ngác mở miệng hỏi: “Em cắt tóc?” ”

Chu Thương Thương thản nhiên đi đến trước mặt Tô Dần Chính, cười hỏi: “Đẹp mắt không?”

“Có thể nói thật không?” Tô Dần Chính nhìn Chu Thương Thương, “Có chút xấu đấy.”

“Phải không, vậy thật sự là đáng tiếc.” Chu Thương Thương hơi tiếc nuối nói, “Cắt hết 5000 tệ lận.”

Tô Dần Chính muốn giơ tay sờ sờ đầu tóc quăn của cô, không ngờ Chu Thương Thương phủi xuống dưới, làm nũng trừng mắt nhìn Tô Dần Chính liếc một cái: “Đừng có làm loạn kiểu tóc của tôi.”

Tô Dần Chính buồn cười một tiếng, sau đó tiến lên hôn trán Chu Thương Thương: “Sinh nhật vui vẻ, Thương Thương.”

Chu Thương Thương vẻ mặt đau khổ: “Sang năm sẽ ba mươi tuổi.”

Tô Dần Chính nhìn cô, thanh âm trầm thấp: “Em tuyệt không già.”

“Cám ơn.” Chu Thương Thương nghe xong lời của Tô Dần Chính, cười tươi như hoa, đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, một tay nâng cằm, sau đó giương mắt hỏi Tô Dần Chính, “Chúng ta ăn chút gì đây, bụng tôi có chút đói.”

Tô Dần Chính ở đối diện Chu Thương Thương ngồi xuống: “Nơi này vừa mời đến một vị đầu bếp người Pháp, nghe nói tay nghề tốt lắm.”

Chu Thương Thương lắc đầu: “Tôi muốn ăn món Trung Quốc.”

Tô Dần Chính gật đầu: “Được.”

Tô Dần Chính kêu bồi bàn tiến vào, Chu Thương Thương chọn vài món điểm tâm thông thường, đều là trước kia Tô Dần Chính thích ăn, Tô Dần Chính tìm tòi nghiên cứu nhìn Chu Thương Thương: “Nếu muốn ăn món ăn nhà, thành nam có một chỗ làm rất ngon.”

Chu Thương Thương hỏi bồi bàn: “Nơi này làm không được sao?”

Bồi bàn nhìn Tô Dần Chính một cái, thấy Tô Dần Chính gật gật đầu, khuôn mặt cung kính trả lời: “Có thể.”

Bồi bàn rời đi, toàn bộ phòng ăn liền lâm vào im lặng, trên cửa sổ sát đất lộ ra rèm cửa màu vàng nhạt, Chu Thương Thương tầm mắt chuyển hướng đến cửa sổ, bên ngoài bầu trời một vầng trăng sáng treo cao chiếu ánh sáng lung linh xuống mặt sông, từ lầu thứ 16 nhìn xuống, trên mặt sông ánh đèn từ những chiếc tàu thuỷ chiếu ra tựa như những ngôi sao trên mặt nhung đen.

Tô Dần Chính pha cho cô một ly Thiết Quan Âm, Chu Thương Thương nhấp một ngụm, hương trà nồng đậm quanh quẩn giữa những kẻ răng.

Tô Dần Chính nhìn cô mỉm cười, sau đó theo từ phía sau đưa ra một hộp lễ vật đóng gói tinh xảo cho cô: “Tùy tiện mua, hy vọng em thích.”

Chu Thương Thương tiếp nhận lễ vật, mở ra giấy gói, mắt nhìn thấy nhãn hiệu đồng hồ, mặt lộ ý cười: “Thật sự là quá khéo.” Nói xong, từ trong túi xách lấy ra một cái cái hộp nhỏ màu đen đưa cho Tô Dần Chính, “Đây là quà đáp lễ.”

Tô Dần Chính hơi kinh ngạc tiếp nhận lễ vật, nhìn giấy gói bên ngoài, không có lập tức mở ra xem, mà là đem lễ vật cất đi.

“Cám ơn.” Tô Dần Chính nói.

Chu Thương Thương lắc đầu: “Dù sao cũng là dùng tiền của anh mua.”

“Thương Thương.” Tô Dần Chính kêu một tiếng tên của cô, nhưng không có tiếp tục mở miệng nói chuyện.

Chu Thương Thương cười.

Qua một lúc, bồi bàn đẩy xe đi vào đưa đồ ăn, bưng hết đồ ăn xong, còn bưng lên hai chén cơm gạo kê, bộ đồ ăn tinh xảo bằng gốm Thanh Hoa, đồ ăn dù đơn giản nhưng nhìn cũng phá lệ khiến người ta ngon miệng.

Từ đầu tới đuôi, Tô Dần Chính vẫn dùng vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn Chu Thương Thương, Chu Thương Thương ngẩng đầu nói với Tô Dần Chính: “Tôi có lời muốn nói với anh, tuy nhiên chúng ta ăn xong trước.”

Tô Dần Chính “Ừ” một tiếng, buông lỏng cánh tay: “Được.”

Chu Thương Thương im lặng ăn cơm, bao tử của cô so với mặt cô thành thật hơn, một chén nhỏ cơm ăn muốn gần nửa giờ. Rốt cục đem chén cơm ăn xong, cô buông đũa, nhìn về phía Tô Dần Chính, Tô Dần Chính chỉ ăn sơ sơ hai miếng, sớm buông đôi đũa đang đợi cô.

“Anh làm sao không ăn?” Cô hỏi.

Tô Dần Chính kéo ra nụ cười: “Nếu em là anh, nuốt trôi sao?”

Chu Thương Thương ngẩng đầu: “Vậy được, tôi đây bắt đầu nói.”

Tô Dần Chính thản nhiên “Ừ” một tiếng.

Chu Thương Thương cúi đầu, lời nói còn chưa nói ra miệng, trong mắt đã có đau đớn nóng lên như kim châm, cổ họng cũng có chút nghẹn, cô lấy tay che mặt, sau đó hai tay đặt ở trước bàn, cực kỳ chăm chú nghiêm túc nhìn về phía Tô Dần Chính.

“Dần Chính, chúng ta ly hôn đi.”

Tô Dần Chính cũng nhìn cô, tầm mắt nặng nề, sau một lúc lâu không nói chuyện.

Chu Thương Thương hít sâu một hơi, đem nước mắt còn chưa chảy ra nuốt vào trong bụng, nói lại một lần nữa: “Dần Chính, chúng ta ly hôn đi.”

Chu Thương Thương ngồi ngay ngắn ở đối diện Tô Dần Chính, sắc mặt ngữ khí phá lệ trang trọng, giống như từ thiên sơn vạn thủy đi tới chính là đặc biệt để nói những lời này.

Tô Dần Chính vẫn không nhúc nhích nhìn cô, thật lâu sau, hắn rốt cục chớp xuống ánh mắt, đại khái lại qua hơn mười giây, hắn mở miệng: “Thương Thương, hôm nay là sinh nhật em, đừng nói loại chuyện này.”

Chu Thương Thương kéo môi nở nụ cười: “Dần Chính, tôi thật muốn đã rất lâu, tôi không muốn dây dưa tiếp với anh nữa.”

Tô Dần Chính nhìn về phía cô: “Vì sao đột nhiên muốn ly hôn?”

Chu Thương Thương: “Không có đột nhiên, chỉ là hôm nay đề xuất ra, tôi nói, quyết định ly hôn này tôi nghiêm túc suy nghĩ đã thật lâu.”

“Em đã không còn trẻ nữa, Thương Thương.”

Chu Thương Thương nhìn hai tròng mắt đen thẳm của Tô Dần Chính: “Anh vừa mới nãy còn nói tôi tuyệt không già.”

Tô Dần Chính: “Thực xin lỗi.”

“Thực xin lỗi cái gì.” Chu Thương Thương nói, “Lừa tôi sao, thật ra là tôi già đi?”

Tô Dần Chính nhếch môi, không trả lời vấn đề này của cô.

Chu Thương Thương cúi đầu uống lên một hớp trà lạnh.

“Nhất định phải ly hôn sao?”

Nghe được Tô Dần Chính nói, Chu Thương Thương ngẩng đầu, nhịn xuống chua xót tràn đầy hỏi: “Vậy anh còn yêu tôi sao?”

Tô Dần Chính hai tay che mặt, sau đó cả người dựa sát về sau ghế, hai tay buông xuống, ánh sáng óng ánh từ ngọn đèn trong phòng ăn đánh và trên gương mặt tuấn nhã của hắn, đã mơ hồ một mảnh.

“Đúng vậy, không yêu, giữa hai chúng ta chỉ còn có hồi ức.” Chu Thương Thương đột nhiên nhìn Tô Dần Chính, ngữ khí thổn thức, “Dần Chính, đã một đoạn thời gian thật lâu, tôi chỉ có thể thông qua nghĩ lại chuyện trước kia mới cảm thấy anh có yêu tôi.”

“Thương Thương, trong lòng anh có em.” Tô Dần Chính thanh âm có chút nghẹn ngào. (cái câu này nghe thúi hoắc, cứ đi ngoại tình như vậy mà còn có em, yêu em…, đi chết đi)

Chu Thương Thương cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, anh còn quan tâm tôi, cũng còn nhớ rõ sinh nhật của tôi, tôi sinh bệnh cũng còn có thể sốt ruột, tôi biết trong lòng anh còn có tôi…” Nói tới đây, thanh âm của Chu Thương Thương cũng có chút nghẹn ngào, “Nhưng đã không còn yêu không phải sao, anh nói, chúng ta còn có thể trở lại như trước kia sao?”

Tô Dần Chính trầm mặc.

Chu Thương Thương nhìn Tô Dần Chính, nước mắt rốt cục khắc chế không được tràn ra bên ngoài, cô giơ tay đi lau, nước mắt ngược lại càng mãnh liệt, rốt cục, Chu Thương Thương không khống chế được nằm sấp trên bàn ăn khóc rống lên.

“Là anh có lỗi với em.” Đỉnh đầu truyền đến thanh tuyến nặng nề của Tô Dần Chính.

Chu Thương Thương ngẩng đầu, hít sâu mấy hơi, xoa xoa lung tung nước mắt trên mặt.

“Đúng, là anh có lỗi với tôi.”

Tô Dần Chính nghiêng mặt qua, không nhìn tới Chu Thương Thương.

Chu Thương Thương đứng lên: “Cho nên tôi không thể lại cho anh tiếp tục có lỗi với tôi nữa, tôi cũng không muốn tiếp tục có lỗi với bản thân mình, Dần Chính, sau khi rời khỏi anh, tôi chỉ biết tôi sẽ qua rất tốt, anh nhất định phải tin tưởng những lời này, xin anh nhất định phải nhớ kỹ, rời khỏi anh, tôi sẽ qua rất tốt, về phần anh, xin thứ lỗi tôi không có biện pháp chúc phúc cho anh.”