Tầm Hung Sách

Quyển 6 - Chương 8: Cốt đầu trại (7)




Tầng thứ năm cũng chính là tầng đỉnh, so với tầng thứ tư nhỏ hơn rất nhiều. Ở đây cũng không tồn tại thứ gì đó đáng sợ hơn tầng thứ tư, đập vào mắt, là một vùng trống rỗng.

Bên ngoài tựa hồ hoàn toàn tối đen, Trì Dạ Bạch không thể mượn dùng ánh sáng bên ngoài, chỉ có thể dựa vào thị lực của chính mình để quan sát. Hắn nhanh chóng nhìn thấy trên mặt đất trống rỗng có một cái bàn nho nhỏ.

Cái bàn vuông vắn, bốn chân, vững vàng đặt trên nền xương cốt. Mặt bàn có hai ngọn nến tàn.

Trì Dạ Bạch cẩn thận ngửi, sau khi xác nhận chỉ là hai ngọn nến thông thường, ngón tay chà xàt tâm nến, châm lửa.

Ánh lửa từ ngọn nến ấm áp sáng rực, nhất thời xua tan phần lớn bóng tối. Trì Dạ Bạch nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng dán mắt vào mặt bàn.

Trên bàn có một cái hộp gỗ nhỏ màu đen, cùng màu với chiếc bàn, nếu không có ánh nến, chỉ sợ không trông thấy. Hắn lắc lắc hộp gỗ, phát hiện bên trong cũng không có cơ quan, nhưng chứa một vật nặng. Trì Dạ Bạch mở nắp hộp, vật ở bên trong nhất thời lộ ra dưới ánh sáng

Đó là một chiếc vòng tay bạch ngọc ôn nhuận, trên vòng tay có một đường màu đen uốn lượn.

Hắn không khỏi giật mình: đây chính là chiếc vòng tay mà Tư Mã Phượng nhiều lần nhắc tới, vòng tay của Văn Huyền Chu.

Ngày đó ở Đông thái thị trong thành Thập Phương gặp được Văn Huyền Chu, Trì Dạ Bạch quả thật không phát hiện trên tay hắn có thứ này. Vòng tay đặt trong hộp gỗ, bên ngoài hộp gỗ còn có một tầng bụi mỏng, như là đã để ở đây một khoảng thời gian.

Cốt Đầu Trại không người có thể đi vào này, Văn Huyền Chu đã từng tới.

Trì Dạ Bạch ngạc nhiên nghi ngờ. Vòng tay này được đặt nghiêm chỉnh ở đây, cũng không phải Văn Huyền Chu vô tình đánh rơi. Tại sao y phải để nó ở đây? Y đến Cốt Đầu Trại làm gì?

Hắn lập tức nhớ ra, bản thân Cốt Đầu Trại chính là một trong những nội dung được giảng dạy trong Thần Ưng Doanh: loại bẫy rập này được cố ý thiết kế nên, dùng để mê hoặc và vây khốn đối thủ, nhân tiện tra tấn đối phương. Trì Dạ Bạch thả vòng tay xuống, tim đập thình thịch.

Mục tiêu của Văn Huyền Chu là hắn sao? Nhưng sao hắn biết mình sẽ tới nơi này?

Trì Dạ Bạch cầm một ngọn nến lên. Hắn hiện tại muốn lập tức rời khỏi nơi này, không thể ở lại dù chỉ một khắc.

Hắn cầm nến đến gần vách tường của tầng năm, đột nhiên phát hiện dựa vào ánh sáng của ngọn nến, mơ hồ trông thấy trên xương cốt có văn tự.

“…..Tháng nào đó ngày nào đó trong thôn có sản phụ sinh một đứa bé đầu cứng như đá mắt như chuông đồng…”

“….Thân thú mặt lớn hai tai hai rắn…”

“….Thường lấy mười hai người phá giặc cỏ vô cớ lấy mấy vạn tại cửa rồng chiến hết một phòng tiễn….”

“….Dùng khí phá tường trước luyện kiếm này sau đó lấy khí phá …..”

“….Dáng như gà núi mà đuôi dài đỏ như lửa mà mồm xanh….”

Trì Dạ Bạch nháy mắt nhận ra từ ngữ lộn xộn trước mắt đến từ các nơi khác nhau, nhưng vì xuất xứ không giống nhau, nội dung hỗn loạn không đồng nhất tập trung cùng một nơi, lời văn khó hiểu ý nghĩa lẫn lộn, hắn chỉ nhìn qua một lần liền cảm thấy siêu việt lạ thường. Cầm ngọn nến đến gần, hắn cẩn thận đọc kỹ.

Câu này hẳn là vế sau câu, câu này vế giữa lại bị lược bỏ…..quá nhiều, cũng quá hỗn loạn.

Tựa như câu văn và nội dung của đủ loại sách bị vân vê với nhau, viết lung tung lên tường, hắn không ngừng phân biệt, phân tích, chỉnh sửa, hoàn toàn vô ý thức bị cuốn vào trong đó.

Sáp nến rơi xuống tay hắn, hắn lại không cảm thấy đau.

Ánh nến dần dần ảm đạm. Văn tự trước mắt tựa hồ từ trên xương cốt trắng bệch trôi nổi mà lên, gào thét về phía hắn, vây quanh hắn.

“Làm được không?” Phái sau hắn có người nhẹ giọng hỏi, “Ngươi có thể phân biệt hết tất cả không?”

Trì Dạ Bạch thầm nghĩ, có thể, ta đương nhiên có thể.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn chợt giật mình.

Phía sau cũng không có người. Mà thanh âm ban nãy lại quen thuộc như vậy, là thanh âm của Văn Huyền Chu trong trí nhớ của hắn.

Trì Dạ Bạch cầm ngọn nến ngây ngốc mà đứng, chỉ cảm thấy tất cả nội dung xung quanh, ùn ùn kéo đến đè ép hắn.

Nước đầy thì tràn. Hắn đột nhiên nhớ tới câu nói được ghi lại trong Thần Ưng Sách.

Hắn lập tức thổi tắt ánh nến, khiến bản thân chìm trong bóng tối.

Lúc này bên ngoài Cốt Đầu Trại, đám người Đường Âu đều tự đốt sáng hoả chiết tử trong tay mình.

Mọi người đã xem qua một lượt quanh Cốt Đầu Trại, cây cối có thể gạt bỏ đều gạt bỏ hết. Nhưng vẫn không tìm thấy cửa vào Cốt Đầu Trại.

“Chắc chắn có! Ban nãy hắn nói ngay tại tầng hai, hoặc tầng ba tầng bốn.” Tư Mã Phượng đứng trên trại nói, “Tìm lại lần nữa xem….Để ta tìm lại lần nữa.”

“Cho dù có, chắc chắn ngươi cũng không tìm thấy.” Thanh Nguyên Tử không tìm kiếm cùng bọn họ, nằm nghiêng trên một cành cây thô to gặm trái cây, “Ta ở đây ngây người một tháng có thừa, nhưng chung quy vẫn không tìm thấy cửa vào.”

Từ khi rời đảo, hắn vẫn luôn ở trên đất liền chơi đùa.Bởi vì lớn tuổi, lại đã lâu không ra ngoài, thêm chi trước kia cũng không nhiều danh khí, Thanh Nguyên Tử một đường sống phóng túng, nhưng vẫn không ai nhận ra hắn. Hắn cũng không đi tìm đám người Trì Dạ Bạch, thậm chí cố ý không đến thành Bồng Dương, muốn đi đâu chơi thì đi chỗ đó.

Một tháng trước hắn tới sơn cốc này. Sơn cốc mà có Kiệt Tử Lâu là cái lớn nhất, vì bị Kiệt Tử Lâu chiếm cứ hoàn toàn, xác thực không có gì thú vị, Thanh Nguyên Tử bèn dời lực chú ý đến những nơi xung quanh Kiệt Tử Lâu, leo trèo vách núi, bắt rắn bẫy chim, vui vẻ quên trời đất, suýt chút nữa chơi ra một bộ công pháp mới.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tống Bi Ngôn sốt ruột muốn hỏng, “Đều là lỗi của ta….”

“Đừng nói nữa!” Tư Mã Phượng cả giận nói, chặt đứt lần tự trách thứ hai trăm sáu mươi mốt của cậu.

Tống Bi Ngôn không dám lên tiếng nữa. Đường Âu và Thẩm Quang Minh ra sức phạt cỏ bẻ cành, khi đến đỉnh đột nhiên thoáng trông thấy bên trong lộ ra chút ánh sáng.

Vách tường của Cốt Đầu Trại không chỉ có một tầng xương cốt, ánh sáng quanh co vặn vẹo, vốn sẽ không rõ ràng, Thẩm Quang Minh dán lên tường, trợn to mắt nhìn: “Đường Âu, đó là….ánh nến phải không?”

Đường Âu nhìn một lúc, gật gật đầu: “Đúng vậy. Tư Mã, lại đây!”

Tư Mã Phượng còn đang không ngừng nghiên cứu nơi Trì Dạ Bạch rơi xuống, nghe vậy lập tức chạy tới bên cạnh Đường Âu.

Nhưng ánh nến đã biến mất, không còn trông thấy gì nữa.

“Trì Dạ Bạch có thể đang ở tầng này. Ban nãy ta và Thẩm Quang Minh trông thấy một ít ánh sáng.” Đường Âu bình tĩnh nói, “Nếu hắn có thể từ bên dưới đi vào nơi này, chứng tỏ không sao cả. Bên trong trại không có tiếng động, tựa hồ hắn không nghe được chúng ta nói chuyện, chúng ta cũng không nghe được hắn nói.”

Tư Mã Phượng thoáng trầm mặc, nhíu mày nói: “Kỳ lạ….Sau khi Tiểu Bạch rơi vào trong chúng ta lập tức tìm cửa vào và gọi tên hắn, hắn không thể không nghe được gì.”

“Chứng tở nơi này cách âm tốt.” Thẩm Quang Minh ngạc nhiên nói, “Vậy cũng đâu có gì kỳ lạ?”

“Điều đó càng thêm kỳ lạ.” Tư Mã Phượng nói, “Là ai nói trong Cốt Đầu Trại truyền ra tiếng mãnh thú?”

Tất cả mọi người sửng sốt. Tống Bi Ngôn và Thẩm Quang Minh liếc nhau: “Người của Kiệt Tử Lâu nói.”

“Bọn họ nghe ai nói?”

“…Thợ săn.” Đường Âu nhíu mày. Trước khi xuất phát người của Kiệt Tử Lâu nói với họ, thợ săn ở thôn gần đây từng nhắc tới, Cốt Đầu Trại có mãnh thú chui vào, có thể nghe thấy tiếng kêu cổ quái trong trại.

Ánh mắt Tư Mã Phượng nhất thời trở nên lạnh lùng: “Thợ ăn gì? Thợ săn nào?”

Thanh Nguyên Tử lúc này xoay người ngồi dậy trên cành cây: “Một tháng gần đây không có thợ săn nào tới mà.”

“Những người khác thì sao?” Tư Mã Phượng hỏi.

“Thỉnh thoảng sẽ có sơn dân đi qua, nhưng thường sẽ không vào đây, nơi này không dễ đi.”Thanh Nguyên Tử thấy ánh mắt hắn lo âu, liền hiếm thấy lên tiếng an úi, “Đừng vội, đồ nhi ta lớn như vậy, chẳng lẽ còn xảy ra chuyện gì sao?”

“Lần này không giống….”

“Rất nhiều người luyện võ thường thường ở trong hoàn cảnh một thân một mình sẽ đột nhiên lĩnh ngộ ra công phu mới.” Thanh Nguyên Tử lẩm bẩm nói, “A, lại nói tiếp có thể các ngươi chưa nghe bao giờ, sư huynh ta có chiêu chế địch bách phát bách trúng, tên là Thiên Thu Đinh…”

Thẩm Quang Minh rất thích nghe kể chuyện, không khỏi vểnh tai lên, vừa nghe vừa gật gù: “Đường Âu, ông lão này nói rất có lý.”

Đường Âu liếc xéo hắn, hắn lập tức cúi đầu,tiếp tục hăng say phạt cỏ.

Thấy không ai nghe chính mình nói nữa, Thanh Nguyên Tử cằn nhằn một hồi, rồi yên tĩnh trở lại.

Hắn nằm nghiêng trên cành cây, ăn hết trái cây cuối cùng trong tay. Bốn người kia thì vẫn đang tìm quanh Cốt Đầu Trại. Cốt Đầu Trại rất lớn, được xà đá vững vàng nâng đỡ, công phu của Thẩm Quang Minh và Tống Bi Ngôn còn chưa tới nơi tới chốn, chỉ có Đường Âu và Tư Mã Phượng vận khởi khing công, lách đến mặt sau trại xem xét.

Tư Mã Phượng quan sát một lượt, áp chế nóng nảy trong lòng: “Nếu vẫn không tìm được, trực tiếp phá bỏ đi.”

“Không dễ phá đâu.” Đường Âu phủ quyết đề nghị của hắn, “Nơi hắn rơi xuống là một cơ quan, không biết ở chỗ này còn có bẫy kiểu như vậy hay không, nếu tuỳ tiệnđộng vào, có thể sẽ sinh ra vấn đề khác.”

“Vấn đề hiện tại còn chưa đủ nghiêm trọng sao?” Tư Mã Phượng lại bắt đầu nóng nảy, “Không thấy hắn!”

“Hắn không phải Thẩm Quang Minh, cũng không phải Tiểu Tống, hắn là Trì Dạ Bạch.” Đường Âu hơi cất cao giọng,”Ta cảm thấy vị lão tiên sinh kia nói đúng, ngươi coi hắn như một đứa trẻ bình thường mà bảo vệ, là rất không thoả đáng.”

Tư Mã Phượng nhất thời nghẹn lời, nhưng cuối cùng cũng dần dần tỉnh táo lại.

Đường Âu và Thanh Nguyên Tử không biết Trì Dạ Bạch trước đó đã xem qua Thần Ưng Sách, cho nên không hiểu Tư Mã Phượng đang lo lắng cái gì. Khoảng thời gian ở Thiếu Ý Minh, Trì Dạ Bạch chưa từng thổi tắt đèn. Bóng tối rất dễ khiến hắn nhớ tới một số thứ không tốt, mà chúng nó sẽ khiến Trì Dạ Bạch lâm vào hoang mang cùng cuồng loạn. Tư Mã Phượng nói chuyện uống rượu với hắn, đốt đèn chờ hắn ngủ rồi mới có thể rời đi.

Hiện tại trong trại tối đen, hắn lo sợ bất an.

Từ trên trại nhảy xuống, Tư Mã Phượng đứng ở mặt sau Cốt Đầu Trại, nhìn chăm chú vào kiến trúc quái dị trước mắt.

Xà đá đến đây đã là điểm cuối, hắn đứng ở đó, gió từ dưới thâm cốc thổi bay góc áo hắn.

“Đường Âu, Thanh Nguyê Tử tiền bối.” Tư Mã Phượng đột nhiên mở miệng, “Bên dưới thì sao? Bên dưới xà đá, chúng ta còn chưa xem xét.”