Theo bước chân của hắn, đèn đóm sáng ngời. Trường minh đăng được thắp sáng khắp nơi, nơi này tuy là đáy cốc, nhưng không hề tối tăm.
Điển Khổ lần lượt đi xuống từng tầng, phá giải cơ quan, cho đến tầng thứ mười mới dừng lại.
Thư quyển có liên quan tới Thần Ưng Sách, quả thực để ở trong này. Những thứ trong tầng thứ mười đều có dính dáng tới triều đình, Điển Khổ rất muốn đứng lại xem một chút, nhưng sợ Thẩm Tinh chờ bên ngoài quá sốt ruột, đành phải nhanh chóng lướt qua, thẳng đến mục tiêu. Hồ sơ về Thần Ưng Sách có hơn mười rương, xếp chồng lên nhau. Điển Khổ lấy từng chiếc rương gỗ nặng nề xuống, ngồi luôn dưới đất, theo số thứ tự đánh dấu trên rương mà mở ra.
Nếu như Trì Dạ Bạch không giấu diếm, tư liệu của Kiệt Tử Lâu sẽ đầy đủ hơn rất nhiều so với Ưng Bối Xá. Thầy của Điển Khổ từng là người trong triều đình, có nhân mạch cực kỳ phức tạp, nhờ hắn giật dây bắc cầu, Kiệt Tử Lâu gia tăng không ít con đường mua bán tin tức. Những tư liệu trong tầng mười, đại đa số là công khai, chỉ có một phần nhỏ là tuyệt mật. Thần Ưng Sách hiển nhiên thuộc loại phần nhỏ này.
Điển Khổ ngồi dưới đất, mở ra bốn quyển sổ trên đùi. Sổ đã hơi bạc, nhưng vì cơ hồ không ai lật xem, vẫn mới tinh.
Thần Ưng Sách chỉ có một, là kế hoạch bồi dưỡng nhân tài quân dụng lệ thuộc trực tiếp triều đình, nhưng Thần Ưng Doanh lại có hai cái, một do triều đình cắt cử Lỗ Vương quản lý, một do Lỗ Vương tự mình thành lập bên ngoài.
Tài chính mà Thần Ưng Doanh thứ hai này cần, xa xa vượt qua bản thân Lỗ Vương có thể chu cấp. Sau lưng “Thần Ưng Doanh” này, mơ hồ xuất hiện bóng dáng của đương kim Hoàng thượng.
Vị hoàng tử lúc ấy còn chưa phải hoàng đế, thậm chí không phải Thái tử, chẳng hề có giao tình với Lỗ Vương, nhưng trước lúc Thần Ưng Doanh thứ hai được xây dựng, vị hoàng tử tuổi trẻ này quanh co lắt léo, đem một đống tài vật giá trị xa xỉ chuyển dời đến Lỗ Vương phủ. Cùng ngày hôm đó, tất cả những người có liên quan tới việc này đều biến mất trên đời, đến nay chưa tìm được ai.
Lỗ Vương thuận lợi thành lập Thần Ưng Doanh thứ hai, hơn nữa còn xây dựng nó trong sơn cốc bí ẩn.
Khác với Thần Ưng Doanh do triều đình quản lý, Thần Ưng Doanh mà Lỗ Vương trực tiếp quản lý đều là cô nhi không cha không mẹ, không một ai là kẻ quyền quý.
Điển Khổ xem rất lâu, chậm rãi đứng dậy, thắp sáng toàn bộ trường minh đăng trong tầng mười mới trở lại chỗ ngồi, tiếp tục lật xem. Hắn thậm chí xoa xoa mồ hôi thấm ra bên thái dương, khiến bản thân bình tĩnh trở lại.
Đệ tử trong Thần Ưng Doanh thứ hai không nhiều lắm, chỉ có hơn trăm đứa trẻ. Những đứa trẻ này đều đã chết, chết trong một lần bạo loạn bùng nổ ở doanh.
Bọn chúng hình thành một tổ chức nghiêm mật, giết hết người thủ doanh, giết hết những đứa trẻ không gia nhập tổ chức này, cuối cùng mở ra cửa chính của Thần Ưng doanh, vượt qua sơn cốc trở lại nhân thế.
Trên đường hẳn đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng tư liệu trên tay Điển Khổ nói không tỉ mỉ, dường như người sưu tập tư liệu khi ấy cũng không cách nào biết được đã xảy ra chuyện gì – chỉ biết tất cả đều chết trên đường rời khỏi núi.
Điển Khổ áp chế buồn bực trong lòng. Bạo loạn trong Thần Ưng Doanh khiến hắn nhớ tới một sự kiện tương tự cũng xảy ra ở Thần Ưng Doanh. Cũng là từ nhóm các thiếu niên tự tổ chức, kích động, nhưng lần này càng thêm thành công so với lần trước đó.
Người khởi xướng lần đầu đã chết, mà lần này, hắn lờ mờ tựa hồ biết là do ai làm. Bởi vì không phải ai cũng chết, ít nhất “Văn Huyền Chu” còn sống.
Tại sao Văn Huyền Chu lại muốn có được tư liệu về Thần Ưng Sách. Bản thân y chính là người bên trong Thần Ưng Sách, y còn gì mà không biết? Nếu thảm án xảy ra trong Thần Ưng Doanh thứ hai thật sự do Văn Huyền Chu kích động, sao y có thể làm được? Điển Khổ nhíu mày, đau khổ suy tư. Mà phương pháp y dùng trên người Tống Bi Ngôn, có phải là pháp thuật quái dị y học được từ Thần Ưng Doanh năm đó, hơn nữa từng sử dụng thành công.
Tống Bi Ngôn bị ai đó nhớ đến hung hăng hắt xì một cái, cả người rét run.
“Thầm đại hiệp…”
“Xuỵt!” Thẩm Quang Minh lập tức ra hiệu, ý bảo cậu đừng lên tiếng.
Hai người ở trên thềm đá cùng người ở Cốt Đầu Trại đối mặt, đã đối mặt một lúc lâu rồi.
Ít nhất Thẩm đại hiệp cảm thấy đã rất lâu.
Người nọ thật không phải người chết gì đó, mà là một ông lão râu tóc lộn xộn. Ông lão cười tủm tỉm nhìn hai người họ, tựa hồ đã trốn ở trong lùm cây quan sát bọn họ từ lâu. Thẩm Quang Minh lên tiếng hỏi, nhưng ông lão không rên một tiếng, chỉ cười.
Hắn rất gầy, quần áo và tóc tai lộn xộn, lông mày và râu đều trắng, Thẩm Quang Minh chưa từng gặp ai già như vậy. Nhưng ông lão này hai mắt linh hoạt, thân thủ cũng mạnh mẽ cực kỳ, bằng không không thể bò lên trên tán cây chỗ hiểm trở này náu mình được.
“Bé con!” Ông lão đột nhiên lên tiếng, doạ hai người nhảy dựng, “Bái ta làm thầy được không?”
“Không được.” Thẩm Quang Minh bừng lên can đảm của đại hiệp, lớn tiếng trả lời, “Ta đã có sư phụ, hơn nữa là sư phụ tốt nhất trên đời này!”
“Ta cũng có sư phụ.” Tống Bi Ngôn nhỏ giọng trả lời sau hắn. Có điều sư phụ của cậu không tốt lắm. Cậu ảo não nghĩ.
Khoé miệng ông lão rũ xuống, cực kỳ thất vọng: “Đáng tiếc, đáng tiếc. Ta có một thân tuyệt thế hảo võ công muốn dạy cho các ngươi.”
“Nếu võ công ngươi thật sự cao cường, sớm đã có vô số người xếp hàng bái ngươi vi sư, làm gì tới lượt chúng ta.” Thẩm Quang Minh nói.
“Ta có đồ đệ nha.” Ông lão cười quái dị nói, “Chỉ là ta thấy hai người các ngươi cốt cách thanh kỳ, là kỳ tài luyện võ, thu thêm hai người cũng không sao.”
Thẩm Quang Minh: “Thúc bá bán thuốc bên đường cũng nói ta cốt cách thanh kỳ.Ai cũng nhìn ra ta cốt cách thanh kỳ, ngươi không tính là gì.”
Ông lão tức giận, cong môi, phun ra ám khí về phía hai người. Hắn phun ra lực đạo rất mạnh, Thẩm Quang Minh còn chưa kịp chớp mắt, ám khí trắng bóng đã phập một tiếng đâm vào trong vách núi giữa hắn và Tống Bi Ngôn. Tống Bi Ngôn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hiểu ra trong lúc chỉ mành treo chuông, Thẩm Quang Minh đã kéo chặt đai lưng của cậu, để ngừa cậu bởi vì giật mình mà ngã từ trên thềm đá xuống.
Hai người quay đầu, nhận ra ám khí kia là một cái xương đùi chim cút đã gặm sạch.
Ông lão đã nhảy đi mất, hai người xa xa nghe thấy hắn cười quái dị, đều thấy khó hiểu.
“….Cao nhân.” Tống Bi Ngôn lắp bắp nói, “Cao nhân khó hiểu.”
Thẩm Quang Minh bị kích thích, thấy cao nhân kia ở trên Cốt Đầu Trại nhảy lên nhảy xuống, như vào chỗ không người, vì thế bản thân cũng rục rịch,muốn đi tìm tòi đến tận cùng. Tống Bi Ngôn hỏi hắn có nên đợi đám Đường Âu đến đây rồi nói không, Thẩm Quang Minh lắc đầu: “Chờ hắn đến ta phải đi về.”
Hắn túm một thân cây mây rắn chắc đưa cho Tống Bi Ngôn, mình cũng bám vào một cây, hai chân đạp lên vách núi, mượn lực đu về phía Cốt Đầu Trại.
Hai chân chạm tới xà đá, hắn lập tức thả tay ra. Tống Bi Ngôn ở sau hắn đung đưa ba vòng mới rơi xuống đất, lòng bàn tay ướt đẫm.
Nhưng lòng hiếu kỳ đối với Cốt Đầu Trại một lần nữa áp chế sợ hãi, hai người đứng trước mặt trại, ngẩng đầu nhìn. Cốt Đầu Trại quả thực xây dựng từ xương cốt, nhưng kỳ lạ là, đến gần mà nhìn lại không thấy quái dị. Có lẽ bởi vì trên trại leo đầy cây mây, hoa cỏ xanh um tươi tốt, nở hoa kết quả, tự dưng hoà tan cảm giác cổ quái của trại.
Hai người chỉ có thể trông thấy mặt trước trại, quả thực khó vào khó ra, bởi vì căn bản không có cửa.
“Hay cửa vào ở bên trên?” Thẩm Quang Minh ngạc nhiên nói, “Cũng có thể, trại này xây thành hình dáng như vậy, không giống như để người sống. Tiểu Tống, ngươi đứng yên ở đây, ta đi lên xem thử.”
Tống Bi Ngôn căng thẳng muốn chết, lại không dám ngỗ nghịch Thẩm đại hệp, đành phải gật đầu.
Có điều Thẩm đại hiệp mới nhún nửa người lên, đã bị người ta túm lấy đai lưng từ phía sau, kéo trở về mặt đất.
“Không được lỗ mãng, nói bao nhiêu lần rồi?” Đường Âu đứng sau lưng hắn, sắc mặt có chút hung dữ, “Bên trên có thể đứng được hay không ngươi còn chưa biết cứ vậy mà nhảy lên, khinh công của ngươi tốt lắm sao? Chẳng may ngã xuống, ai vớt ngươi lên?”
“Ngươi.” Thẩm Quang Minh giật lại đai lưng từ tay hắn, nhanh chóng buộc chặt, ngẩng đầu nhếch miệng cười, “Ngươi đến rồi ta sẽ không sợ.”
Đến cùng Đường Âu, không phải Cam Nhạc Ý mà là Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch. Hoá ra người của Kiệt Tử Lâu nghe nói bọn họ muốn tới Thiên Sinh Cốc xem Cốt Đầu Trại, đều báo cho biết nơi đó địa thế hung hiểm, người không có võ công không thể đi được. Cam Nhạc Ý nghe thấy vậy, quyết đoán không đi nữa, đi tìm Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng, vì vậy hai người này liền cùng xuất phát với Đường Âu.
Tống Bi Ngôn trông thấy hai người họ, so với trông thấy Cam Nhạc Ý vui mừng hơn, vì thế thuật lại việc mình và Thẩm Quang Minh như thế nào xuống được tới đây, bao gồm cả vị quái lão nhân kia. So với quái lão nhân, mấy vị đại hiệp thật sự như Tư Mã Phượng hiển nhiên đối với trại trước mắt của Cốt Đầu Trại càng có hứng thú hơn.
“Ai xây dựng nên!?” Đường Âu dẫn đầu nhảy lên, “Rất chắc chắn, hơn nữa xem ra đã nhiều năm rồi.”
Thẩm Quang Minh ở bên dưới giơ chân: “Đường đại hiệp ta cũng muốn đi lên.”
Đường Âu lắc đầu: “Ngươi ở dưới đó chiếu cố Tiểu Tống, ta xem xem thử. Trại này….Ngay cả cửa vào cũng không có?”
Trì Dạ Bạch theo sát sau đó nhảy lên tầng hai của Cốt Đầu Trại. “Cửa vào là có, nhưng không ở tầng một, ở tầng hai.” Hắn chỉ vào một góc ở tầng hai nói, “Cửa vào không bằng phẳng, nó có hình sừng gãy, giẫm vào đúng nơi mới có thể mở ra.”
Tư Mã Phượng ngạc nhiên nói: “Ngay cả cái này ngươi cũng biết?”
“Trước đây ta ở dưới địa khố xem….mấy thứ kia, từng đọc được.” Trì Dạ Bạch liếc mắt nhìn Tống Bi Ngôn một cái, “Đây không phải trại bình thường, tác dụng của trại này không phải để cản người hoặc giữ đồ. Nó là một cái bẫy tinh xảo, dùng để tra tấn đối thủ. Có điều hiện tại nơi này, so với cái ta nhìn thấy trước đây trong sổ ghi chép lớn hơn nhiều. Cửa có lẽ không phải ở tầng hai, mà là tầng ba hoặc tầng bốn…”
Hắn vừa dứt lời, chợt thấy tán cây đối diện có một người lấp ló.
Tống Bi Ngôn và Thẩm Quang Minh cùng chỉ vào người nọ, kêu lên: “Quái lão nhân!”
Trong tay ông lão cầm một chùm quả chín, trông thấy trên xà đá không chỉ có hai người, lắp bắp kinh hãi: “Nhiều như vậy…”
Trì Dạ Bạch trông thấy hắn, cũng giật mình: “Sư phụ!”
Mấy giọng nói liền đồng thời vang lên. Thanh Nguyên Tử bẩn thỉu liếc thấy đồ đệ của mình, cực kỳ xấu hổ, ném trái cây cho đám nhóc con trên xà đá, xoay người đạp nhánh cây định nhảy đi. Nhưng nhánh cây này đại bộ phận đã mục nát, bị hắn giẫm mạnh một nhát, rốt cuộc đứt gãy, rơi thẳng xuống dưới.
Tống Bi Ngôn vừa vặn bắt lấy trái cây Thanh Nguyên Tử ném tới, ngẩng đầu lên liền thấy một nhánh cây thô to sắp nện xuống đầu mình. Thẩm Quang Minh ở bên cạnh cậu phản ứng cực nhanh, lập tức ôm lấy cậu lăn sang một bên. Đồng thời Đường Âu cũng nhảy xuống xà đá, thuận tay kéo lại Thẩm Quang Minh.
Nhánh cây còn chưa rơi xuống đất, đã bị một cước của Tư Mã Phượng đá bay, rơi vào trong Thiên Sinh Cốc.
“Nguy hiểm thật!” Thẩm Quang Minh vỗ ngực ngẩng đầu, “Trì đương gia, hoá ra đó là sư phụ ngư…”
Hắn đột nhiên nghẹn giọng, nửa lời còn lại mắc ở yết hầu, nói không thành tiếng.
Trì Dạ Bạch vốn đứng trên Cốt Đầu Trại đã biến mất.