Nói không muốn là nói dối. Tống Bi Ngôn năm đó di theo Văn Huyền Chu lưu lạc khắp nơi, đã từng sống trong núi, cạnh bờ sông. Nhưng trại được xây dựng từ xương cốt, cậu chưa thấy bao giờ, cũng chưa nghe đến bao giờ.
Cậu không khỏi động tâm,nhưng nghĩ đến việc mình bị quản chế chặt chẽ, vừa kích động vừa ảo não: “Có thể không đi được.”
“Vì sao không đi được?” Thẩm Quang Minh ngạc nhiên hỏi.
“Cam đại ca bảo ta sắp xếp lại dược thảo giúp hắn.” Tống Bi Ngôn nói dối.
Thẩm Quang Minh nhảy từ trên ghế đá xuống: “Đi đi đi, ta mang ngươi đến nói chuyện với Cam lệnh sử.”
Đường Âu: “Thẩm Quang Minh, đừng chạy loạn.”
“Biết biết.” Thẩm Quang Minh lung tung trả lời, kéo Tống Bi Ngôn bỏ chạy.
Hai người tìm được Cam Nhạc Ý, hắn đang nghiêm túc phân loại thảo dược trồng trong chậu.
Nghe Thẩm Quang Minh giải thích ý đồ đến, Cam Nhạc Ý lập tức cự tuyệt: “Không được.”
Thẩm Quang Minh: “Chúng ta không đi xa, Thiên Sinh Cốc ở ngay gần đây.”
Cam Nhạc Ý liếc mắt nhìn Tống Bi Ngôn: “Tiểu Tống phải giúp ta sắp xếp dược thảo.”
Tống Bi Ngôn cúi đầu, không nói được một lời.
Thẩm Quang Minh: “Đường Âu giúp ngươi được không? Chúng ta chơi ngay gần đây thôi.”
Cam Nhạc Ý đang muốn tiếp tục cự tuyệt, Tống Bi Ngôn đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Cam đại ca, ngươi không chịu tin ta sao?”
Cam Nhạc Ý: “…”
Hắn không thể nói phải, cũng không thể nói không phải, nhất thời lâm vào xấu hổ.
Nói thật ra, Kiệt Tử Lâu này, xung quanh đều là sơn cốc đỉnh núi, gây sức ép cũng không được gì. Cam Nhạc Ý thấy Tống Bi Ngôn vẻ mặt tha thiết lại đáng thương, tuy rằng biết chắc hẳn đã khuếch đại vài phần, nhưng vẫn cảm thấy có chút khổ sở. Hắn bảo Thẩm Quang Minh nói tỉ mỉ vị trí của Thiên Sinh cốc, đồng ý để hai người đi trước, hắn và Đường Âu thu dọn xong thảo dược sẽ đến sau.
Vừa nhận được sự đồng ý của hắn, vẻ mặt bi thương của Tống Bi Ngôn biến mất ngay tức khắc: “Cam đại ca ngươi thật sự quá tốt!”
Cam Nhạc Ý: “Ta biết ngay là ngươi giả vờ!”
Tống Bi Ngôn cười hề hề, cùng Thẩm Quang Minh chạy đi. Đường Âu ngồi xổm bên cạnh Cam Nhạc Ý.
“Cam lệnh sử, ngươi nói cho ta biết phải làm thế nào.” Đường Âu nói, “Ta biết phân loại thức ăn.”
Cam Nhạc Ý: “Đây không phải thức ăn…”
Đường Ấu nhếch miệng nở nụ cười: “Đừng lo, tuy võ nghệ của Thẩm Quang Minh còn chưa bằng chúng ta, nhưng đã có thể một mỉnh đảm đương.”
“Chỉ là không yên tâm.” Cam Nhạc Ý lời ít ý nhiều.
“Hai người họ cũng không phải trẻ con cần chúng ta luôn luôn bảo vệ.” Đường Âu cầm một gốc cây lên, “Đây là cái gì? Rau hẹ à?”
“Đây là Huyết xương bồ…” Cam Nhạc Ý cầm lên một cái cây khác chỉ điểm cho Đường Âu, “Ngươi nhìn thân cây của nó mà xem, lấm tấm như vết máu, sau khi bẻ gẫy còn có thể chảy ra nhựa màu đỏ tươi, mùi và trạng thái đều rất giống máu…”
Hắn liên miên mà nói, tạm thời quên đi chuyện về Tống Bi Ngôn. Đường Âu cũng lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng nhặt lên một gốc cây hỏi hắn.
Lúc này Thẩm Quang Minh và Tống Bi Ngôn đã rời khỏi Kiệt Tử Lâu.
“Đi theo ta là được.” Thẩm Quang Minh cười hắc hắc. “Ta muốn đi Thiên Sinh cốc từ lâu rồi.”
“Đường đại hiệp không thể đi cùng ngươi sao?”
“Cũng có lúc không muốn hắn đi cùng. Hắn quá lợi hại, sẽ khiến ta cảm thấy mình rất vô dụng.” Thẩm Quang Minh đi không nhanh không chậm, Tống Bi Ngôn có thể thoải mái đuổi kịp, “Cho nên hôm nay hắn cố ý để ta mang ngươi ra ngoài chơi.”
Tống Bi Ngôn ngạc nhiên nói: “Vì sao? Võ công của ngươi chẳng phải không tốt bằng hắn sao? Hắn không lo lắng à?”
“Nhưng ta không thể cứ đi theo hắn mãi, đi theo hắn, ta vĩnh viễn đều là Thẩm thiếu hiệp bên cạnh Đường đại hiệp.” Thẩm Quang Minh để cậu đi theo mình qua một đỉnh núi thấp, “Trước kia ta luôn khiến hắn lo lắng, nhưng hắn hiện tại đã dần dần học được không cần lúc nào cũng nhìn chăm chú ta.”
“Chứng tỏ Thẩm đại hiệp ngươi đã trở nên lợi hại.” Tống Bi Ngôn lập tức nói.
Thẩm Quang Minh hít vào một hơi khí lạnh: “Tiểu Tống, công phu vuốt mông ngựa của ngươi học được từ đâu vậy? Rất lợi hại đó.”
Tống Bi Ngôn đỏ mặt: “Không tính là vuốt mông ngựa….Ở trong lòng ta ngươi thật sự lợi hại.”
Cậu sử dụng cả tay cả chân theo sát Thẩm đại hiệp rất lợi hại trèo núi. Tống Bi Ngôn nhìn ra được võ công của Thẩm Quang Minh tuy không tốt bằng Đường Âu tmp, nhưng vẫn hơn xa công phu mèo cào của cậu. Nếu chỉ có một mình Thẩm Quang Minh, đương nhiên có thể rất nhanh đến Thiên Sinh Cốc. Nhưng hắn thả chậm cước trình, là muốn chờ cậu.
Không biết vì sao, Tống Bi Ngôn cảm thấy Thẩm Quang Minh và Đường Âu, rất giống với đám người Tư Mã Phượng Cam Nhạc Ý mà cậu quen.
Thiên Sinh cốc sở dĩ tên là Thiên Sinh cốc, là bởi vì nó cực kỳ hiểm trở, hoàn toàn do thiên nhiên tạo ra.Nghe nói vào một ngày nào đó từ thời thượng cổ, trời giáng cự thạch, đập xuống dãy núi tạo ra một hố sâu. Cự thạch kia hiện giờ ngay tại đáy cốc của Thiên Sinh cốc, giống như một quả trứng dưới đáy một cái bát lớn. Trong cốc nhiều quái thạch kỳ thụ, che trời lấp đất, số lượng chim chóc muông thú rất nhiều, đương nhiên không thiếu vài loài quý hiếm.
Thợ săn ở những thôn xung quanh thỉnh thoảng sẽ tới Thiên Sinh cốc săn bắn, nhưng rất hiếm người xâm nhập đáy cốc, đáy cốc tình huống phức tạp, nếu chỉ vì săn bắn, không tất mạo hiểm. Thẩm Quang Minh từng nghe thợ săn nói, đáy cốc là một cái hồ rất lớn rất sâu, khối cự thạch từ trên trời rơi xuống kia nằm trong hồ, nhưng đứng bên rìa Thiên Sinh cốc hoàn toàn không thể thấy được đáy cốc, đáy cốc bị tán cây to lớn và sương mù dày đặc che đậy.
“Dưới Kiệt Tử Lâu có sáu mươi tầng, cực sâu, không biết so với Thiên Sinh cốc bên nào sâu hơn?” Đi được nửa ngày, Thẩm Quang Minh và Tống Bi Ngôn đã đứng ở cửa vào của Thiên Sinh cốc.
Tống Bi Ngôn bị hiểm trở ở đây doạ sợ. Thẩm Quang Minh so với cậu tinh mắt hơn nhiều, rất nhanh tìm thấy thềm đá nhỏ trên vách núi.
“Hắn là thợ săn xây dựng nên, chúng ta có thể dọc theo nơi đó đi xuống.” Thẩm Quang Minh nheo mắt lại thăm dò quan sát, “Ngươi nhìn, ở chính giữa, nơi màu trắng kia, chắc là Cốt Đầu Trại.”
Tống Bi Ngôn nhìn mỏi cả mắt, mới miễn cưỡng từ trong một vùng um tùm xanh biếc trông thấy một chút dấu vết màu trắng.
Chỉ có điều màu trắng này rất chói mắt, là màu trắng của tử khí trầm trầm.
Cốt Đầu Trại xây dựng giữa vách núi củaThiên Sinh cốc, dường như đem một cái hàng rào sát nhập vào trong núi đá vậy. Vì thời gian đã lâu, bị dây leo từ từ bao trùm, cơ hồ không nhận ra nguyên trạng.
Tống Bi Ngôn vừa tò mò vừa khẩn trương, nhưng chạy tới bên cạnh thềm đá, cậu không dám mở miệng hỏi, bám sát theo Thẩm Quang Minh đi xuống dưới.
“Ta dẫm lên đâu ngươi dẫm lên chỗ đó, chú ý dưới chân đừng chạm vào nơi còn lại.” Thẩm Quang Minh cũng trở nên căng thẳng, “Sao chỗ này nhiều rêu xanh như vậy, chẳng lẽ gần đây không có thợ săn tới sao?”
Như để trả lời cho thắc mắc của hắn, đáy cốc đột nhiên truyền đến tiếng xôn xao, lập tức một đám chim khổng lồ bay xéo mà ra, xẹt qua bên cạnh hai người, hướng thẳng lên trời.
Tống Bi Ngôn dựa lưng sát vào vách núi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Đi thôi.” Thẩm Quang Minh không hề nói nhiều, chỉ phát ra chỉ thị ngắn gọn.
Nhưng sau đó hai người càng đi càng chậm, ai cũng không dám đẩy nhanh cước bộ. Đợi khi mặt trời chênh chếch, chiếu sáng lên trại trắng bệch kia, hai người họ rốt cuộc đã đứng ở nơi rất gần Cốt Đầu Trại.
Thềm đá ở đây bị đứt đoạn, đoạn đến sạch sẽ lưu loát.
Thẩm Quang Minh đứng ở bậc thềm cuối cùng nhìn một lát, ngẩng đầu nói với Tống Bi Ngôn: “Tiểu Tống, hình như chúng ta lầm rồi.”
“Cái gì?” Tống Bi Ngôn nhìn Cốt Đầu Trại, mờ mịt hỏi lại.
“Thềm đá này không phải do thợ săn làm.” Hắn thấp giọng nói, “Nó là con đường do một người muốn tới Cốt Đầu Trại đặc biệt dựng nên.”
tdb thoáng do sự: “Cho nên cơ hồ không ai từng đi?Vì ai mà dựng nên?”
“….Hẳn không phải vì chúng ta mà dựng nên đi?” Thẩm Quang Minh khô khốc nở nụ cười.
Tống Bi Ngôn không dám cười, nuốt nước bọt: “Đường đại hiệp bọn họ….thu dọn dược thảo xong chưa nhỉ?”
“Chắc là xong rồi.” Thẩm Quang Minh nói.
Hai người tựa hồ đều thoáng an tâm, áp sát vách đá, từ xa nhìn Cốt Đầu Trại.
Đến gần mới phát hiện, phía dưới Cốt Đầu Trại kỳ thật dựa vào vài xà đá thô to. Xà đá lộ ra một nửa, nửa còn lại bị trại che lấp, là người xây dựng đã mang chúng nó đưa vào trong thiết kế của Cốt Đầu Trại. Cốt Đầu Trại ngoại trừ những nơi bị che phủ, phần còn lại chỉ có thể mơ hồ nhận ra từng bộ xương phẩm chất không đồng đều. Trại cũng không nhỏ, ước chừng cao năm sáu tầng, nhưng độ cao mỗi tầng không đồng nhất, xiêu xiêu vẹo vẹo, ở trên xà đá duy trì một sự cân bằng gượng gạo.
Từ chỗ hai người đặt chân đến Cốt Đầu Trại, khoảng chừng còn có hơn mười trượng, không có điểm dừng chân, đều là vách núi trơn trượt. Trên vách núi mọc vài bụi cây mây, từ phía trên rủ xuống, không lẫn vào trong sương mù dưới đáy cốc. Thẩm Quang Minh vươn tay giật giật, rất chắc chắn.
Tống Bi Ngôn thị lực có hạn, thật sự thấy không rõ lắm: “Đây thật sự là Cốt Đầu Trại sao?”
“Tất cả đều là xương cốt.” Thẩm Quang Minh nhỏ giọng nói.
Ngoại trừ xương sọ của thú vật, hắn còn thấy được sọ não xương khô của con người. Trong cốc không có gió, cành lá xung quanh trại lại rung rinh lay động, nhớ đến việc nhóm thợ săn nói trong trại có âm thanh kỳ quái, hai người đều có chút sợ hãi.
“Đường đại hiệp rốt cuộc thu dọn xong chưa đây?” Tống Bi Ngôn nhỏ giọng hỏi.
“Xong rồi, nhất định xong rồi.” Thẩm Quang Minh nhỏ giọng trả lời.
Hai người đối đáp xong, đột nhiên đồng thời ngậm chặt miệng.
Trong tàng cây bên cạnh trại, đột nhiên lộ ra một khuôn mặt.
Bên này hai người dần dần xâm nhập Thiên Sinh Cốc, còn bên trong Kiệt Tử Lâu, Điền Khổ và Thẩm Tinh đã xâm nhập tầng dưới chót của Kiệt Tử Lâu.
Thẩm Tinh lý giải phỏng đoán của Điền Khổ, rốt cuộc vẫn trở về lấy chìa khoá và mật lệnh. Vợ chồng hai người cực kỳ cẩn thận, đi thẳng xuống tầng mười lăm.
Giống với địa khố của Ưng Bối Xá, sáu mươi sáu tầng bên dưới của Kiệt Tử Lâu, mỗi một tầng đều có cơ quan phức tạp khống chế. Tuy xây dựng trong núi, nhưng bên trong cất giấu những thứ cực kỳ trân quý, tường ngoài của sáu mươi sáu tầng này được làm từ nhiều loại vật liệu chắc chắn, nước lửa bất xâm. Điền Khổ đứng trước cánh cửa dẫn vào tầng mười lăm, đưa ngọn đèn trong tay cho Thẩm Tinh.
Thẩm Tinh: “Ta muốn cùng ngươi đi vào.”
Điền Khổ gật đầu: “Được rồi.”
Lúc này Thẩm Tinh mới đưa chìa khoá và mật lệnh cho hắn. Hai nửa chìa khoá và mật lệnh hợp nhất, tra vào cơ quan trên cửa tầng mười lăm,Điền Khổ nghe thấy từ sâu trong vách tường truyền đến tiếng lạch cạch, nặng nề mà khàn khàn.
Khác với những tầng ở trên, từ nơi này bắt đầu, nếu muốn tiền vào mười lăm tầng bên dưới, phải thông qua cơ quan của mười lăm tầng. Điền Khổ từng cùng cha mẹ tới đây, nhưng không có cơ hội nhìn thấy những thứ cất giấu bên trong. Cha mẹ hắn dạy hắn cách mở, sau đó liền dẫn hắn ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cơ quan hoàn toàn mở ra, Điền Khổ ý bảo Thẩm Tinh lùi ra sau: “Ở đây mùi khó chịu, nàng bịt mũi vào.”
Thẩm Tinh làm theo lời hắn.
Điền Khổ chỉ mở hé cửa, lập tức nhanh nhẹn lách người vào trong, trở tay đóng mạnh cửa lại.
Ngọn gió thổi qua cơ hồ thổi tắt ngọn đèn ngọc lưu ly trong tay Thẩm Tinh.
Nàng thoáng ngây ngẩn, hiểu ra, bổ nhào vào trên cửa rống giận: “Điền Khổ! Vương bát đản!”
Điền Khổ ở bên trông lặng lẽ thở dài: “Phu nhân, chờ ta ra ngoài, ngươi hẵng đánh ta.”
“Khốn kiếp!” Thẩm Tinh tức giận đến thiếu chút nữa vứt đèn đi, cuối cùng lại tiếc tiền, giữ vững cầm trong tay.
Điền Khổ không nghe thấy tiếng nàng mắng chửi nữa, biết rằng lúc ra ngoài nhất định không xong, xoay người chậm rãi đi sâu vào trong.