Tầm Hung Sách

Quyển 4 - Chương 7: Ô Huyết (6)




Ưng mà Trì Dạ Bạch gọi về mang theo một tờ giấy bay đi. Theo bóng dáng dần dần biến mất ở phía chân trời của nó, Trì Dạ Bạch trông thấy trong tầng mây xám xịt có ánh chớp loé sáng.

“Sắp mưa rồi.” Hắn nói, “Đi thôi.”

A Tứ ngoan ngoãn theo sau, không dám vượt lên trước dẫn đường. Tư Mã Phượng nghe tiếng đoán vị trí, bước nhanh vượt qua Trì Dạ Bạch, bắt lấy tay hắn: “Dắt ta.”

Trì Dạ Bạch hừ một tiếng, phản thủ nắm lấy tay hắn, đi về phía ngựa của hai người.

Ba người hai ngựa, rất nhanh đến quan phủ. Nhưng vì không ai dẫn đường, bọn họ không thể tiến vào. Tư Mã Phượng nghĩ muốn lên mặt một chút, nhưng ngẫm lại cha mẹ đang ở bên trong, không cẩn thận chưa biết chừng sẽ bị phê bình. Bị phê bình không đáng sợ, nhưng hắn hiện tại không muốn ở trước mặt Trì Dạ Bạch bị cha mắng chửi, vì thế đứng chờ trên đường lớn ngoài cửa phủ.

Đợi ước chừng nửa canh giờ, ba người ăn hết cả điểm tâm trong quán trà, bình trà cũng thay hai lần, cuối cùng cũng trông thấy Tư Mã Lương Nhân và Phó Cô Tình đi tới.

Vợ chồng hai người đến quan phủ là vì vụ án giết người kia, thấy đám Tư Mã Phượng đứng bên ngoài chờ, liền từng người dắt ngựa thong thả trở về, nói ra tình hình hiện tại.

Quan lão gia của thành Thanh Hà đã từng qua lại với Tư Mã Lương Nhân, cho nên cũng không giấu diếm, kể lại cẩn thận chi tiết vụ án cho Tư Mã Lương Nhân nghe.

Phát hiện thi thể chính là hàng xóm của cặp lão phu thê kia. Hắn sáng sớm rời khỏi nhà, chuẩn bị ra khỏi thành đốn củi, đi được nửa đường đột nhiên búa bị gãy thành hai đoạn, rơi xuống đất. Hoá ra cán búa đã mục, hắn đành phải xoay người quay về, định đến nhà lão phu thê mượn búa để dùng.

Nơi này ngay cạnh thành Thanh Hà, xung quanh nhiều cống rãnh bẩn thỉu, ruồi muỗi cực nhiều. Lão nhân vừa gõ cửa, cửa liền mở hé, lập tức một đám ruồi bọ dầy đặc từ trong phòng tuôn ra, lão nhân bị doạ sợ té ngã trên đất.

Trong phòng toàn là máu, một cây búa bị ném ở cạnh bàn, ba thi thể được xếp đặt chỉnh tề ở ngay dưới bàn.

Lão nhân tè ra quần chạy đi, túm được bộ khoái thông báo sự việc.

Vốn hung thủ không thể bị bắt giữ nhanh như vậy, nhưng đôi giày của hắn đều là máu, bị thủ thành binh sĩ trông thấy, lúc ấy mới ngăn cản lại.

Thanh niên kia tên là Hứa Anh, tuổi ước chừng trên dưới ba mươi, ngôn ngữ chất phác, nhanh chóng thừa nhận mình là kẻ giết người.

“Hắn tự thuật đêm qua đi ngang qua nơi ấy, ngửi thấy có mùi cháo, liền tiến lên gõ cửa, muốn xin một bát.” Tư Mã Lương Nhân nói, “Nhưng lão phu thê thấy hắn là người xa lạ, trong nhà toàn là người lớn tuổi, đứa bé còn quá nhỏ, vì thế không cho hắn vào cửa, cự tuyệt. Hứa Anh tìm thấy cây búa trong viện, xoay người trộm lẻn vào.”

Sau khi Hứa Anh giết ba người kia xong, sắp xếp chỉnh tề thi thể, tay cũng không rửa liền uống hết ba bát cháo trên bàn. Hắn tìm kiếm một lúc trong phòng, không tìm thấy thứ gì đáng giá, vì vậy lột giày của ông lão đeo lên chân, rồi nằm ngủ ngay bên cạnh ba cái xác kia.

Người này thủ pháp giết người cực kỳ lưu loát rõ ràng. Ba người đều bị một đập mà mất mạng, ra tay cực ác độc, đầu lâu đều bị vỡ nát, trên cây búa trắng đỏ đan xen.

Những hành động liên tiếp sau đó của hắn đều chứng mình, đối với hiện trường án mạng và chuyện mình vừa giết người không hề có sợ hãi, cuối cùng còn nằm ngay dưới đất ngủ say.

“Tên này không phải người bình thường.”Tư Mã Phượng nói.

Tư Mã Lương Nhân liếc nhìn hắn: “Đó là đương nhiên. Còn có gì muốn nói không?”

“Có thể làm lưu loát đến vậy, đủ để thấy hắn là tái phạm. Nhưng hắn quen giết người, mà không quen xử lý thi thể, bằng không sao chưa rửa sạch vết máu trên giày mà đã đi ra ngoài.” Tư Mã Phượng ngừng lại một chút, “Cha gặp hắn chưa?”

“Hiện tại chưa gặp được. Giết người là trọng tội, chúng ta không mời mà đến, không có quyền gặp phạm nhân.” Tư Mã Lương Nhân đáp, “Nhưng nghe nói phản ứng của hắn có chút trì độn, một vài câu hỏi hỏi nhiều lần đều không lấy được đáp án, khiến bộ khoái phải dụng hình hai lần.”

“Đã biết tên họ, cộng thêm một số chi tiết vụ án, hẳn Ưng Bối Xá có thể tra ra được một ít tin tức khác.” Trì Dạ Bạch ở một bên bổ sung nói, “Huống hồ ban nãy chúng ta đã tìm thấy Cam Hảo – sư huynh của Cam lệnh sử, hắn nói cho chúng ta biết, ở bên thành bắc cũng xảy ra án mạng tương tự, nhưng không ai báo án, nên bị ép nhẹm đi.”

So với vụ án, Phó Cô Tình càng lo cho đôi mắt của con trai mình hơn, nghe vậy vội vàng hỏi: “Cam đại phu nói thế nào? Có chữa được không?”

“Đương nhiên có thể.” Tư Mã Phượng cười nói, “Chữa xong, còn đẹp trai hơn so với bây giờ.”

Phó Cô Tình lườm hắn một cái, tha thiết nhìn Trì Dạ Bạch.

“Có thể chữa.” Trì Dạ Bạch nói.

Phó Cô Tình lúc này mới yên lòng: “Có thể trị là tốt rồi. Khó không? Cần bao lâu?”

Đợi sau khi hỏi rõ mọi chuyện, A Tứ mới phát hiện bọn họ đã đi tới cửa thành. “Phương hướng không đúng.” Hắn nhắc nhở nói, “Lão gia phu nhân, nhà Cam tiên sinh không phải ở bên này.”

Tư Mã Lương Nhân khoát tay: “Không sao, các ngươi về tìm Cam tiên sinh, ta và phu nhân về trước.”

Đám Tư Mã Phượng sửng sốt: “Đi luôn bây giờ?”

“Lúc xuất môn nhận được tin của Song Đồng, nói hình như mình bị nghén, muốn ta đến chăm sóc nó.” Phó Cô Tình cười nói, “Ngươi cũng biết cha mẹ nàng mất sớm, khi ở nhà thân thiết với ta nhất.”

Trì Dạ Bạch lập tức nhớ đến Tư Mã Song Đồng cách đây không lâu vừa thành thân với một vị mệnh quan triều đình, nàng là đường tỷ của Tư Mã Phượng, dáng vẻ có vài phần tương tự với Tư Mã Phượng.

“Huống hồ Tĩnh Khải tựa hồ có chuyện quan trọng muốn bàn, trong thư viết hy vọng chúng ta sớm ngày khởi hành.” Tư Mã Lương Nhân đè ấp thanh âm, “Chỉ sợ chuyện quan trọng này, có liên quan tới triều đình. Tĩnh Khải biết tính tình ta, nếu không có đại sự, hoặc liên quan tới triều đình, chắc chắn hắn sẽ không viết thư mời ta đến.”

Tư Mã Phượng thoáng ngây người: “Tĩnh Khải là ai?”

Tư Mã Lương Nhân sửng sốt một lúc, rồi giận dữ nói: “Là trượng phu của đường tỷ người, đường tỷ phu của ngươi!”

Tư Mã Phượng: “….Tỷ phu tên là Khúc Vĩnh Xương, cha nói Tĩnh Khải ai biết đâu mà lần!”

Tư Mã Lương Nhân vốn muốn nói với hắn phỏng đoán của mình, lúc này lại tức giận đến mức cạn lời, phất tay áo lên ngựa, bực bội rời đi.

Trì Dạ Bạch đành phải nói với Phó Cô Tình mình đã bảo người của Ưng Bối Xá đi điều tra xem gần đây có xảy ra vụ án nào tương tự nữa không, Phó Cô Tình lại dặn dò vài câu, lôi kéo tay Tư Mã Phượng khẩn thiết nói: “Chớ chọc Mục Nhai tức giận. Nếu nó mặc kệ con, A Tứ cũng không giúp được gì.”

A Tứ: “….??? Ta…Phu nhân, sao ta lại không giúp được gì!”

Cáo biệt vợ chồng Tư Mã, ba người Trì Dạ Bạch liền ở lại trong viện của Cam Hảo, thứ nhất là tiện cho Cam Hảo giải độc giúp Tư Mã Phượng, thứ hai là tiện Trì Dạ Bạch giúp đỡ Cam Hảo.

Tuy Cam Hảo chỉ mở hàng bán thịt, nhưng hắn nói bảy tám cái viện tử xung quanh đây, còn cả con phố này, đều là sản nghiệp của hắn.

Tư Mã Phượng chấn động. Hắn cũng không biết một tên bán thịt thế mà lại nhiều tiền như vậy.

Nhưng dưới sự nhắc nhở của A Tứ, hắn nhanh chóng nhớ tới đôi mắt của hắn Cam Hảo đã thu một ngàn lượng bạc, đó còn là giá sau khi đã giảm, liền lập tức hiểu được tiền của hắn từ đâu mà có.

Bắt đầu từ ngày thứ hai, Thanh Hà liền mưa liên miên không dứt. A Tứ ngày ngày đến quan phủ tìm hiểu, nhưng không thu được tin tức gì mới, vì cặp vợ chồng già và cô cháu gái kia đều nghèo khổ, trong nhà cũng không còn thân nhân, hung thủ đã tập nã quy án, thái độ của quan phủ bèn gọi là cho có lệ: cho dù người này phạm tội giết một người hay hai người, đều phải chịu hình phạt như nhau, nếu đã vậy, không cần thiết phái nhân lực đi điều tra thêm.

Hôm đó A Tứ từ bên ngoài trở về, trên tay cầm theo bốn năm bao dược liệu, quăng một cái trước mặt Cam Hảo.

Cam Hảo đang tránh mưa dưới mái hiên lựa dược liệu, bị hắn làm cho giật mình, cực kỳ bất mãn: “Không lễ phép! Không đúng mực! Không biết lớn nhỏ!”

“Lúc ngươi sai bảo ta, cũng không thấy có gì đó đúng mực a Cam tiên sinh!” A Tứ tức giận đến mức nở nụ cười, “Ta từ khi nào trờ thành trợ thủ của người?”

“Chỉ ngươi mới có thể làm trợ thủ, thiếu gia nhà ngươi không làm được, Trì Dạ Bạch lại càng không rảnh làm.” Cam Hảo nhanh chóng mở bao dược liệu hắn vừa mang về, lấy thứ mình cần dùng ra, “Mấy thứ này đều là dược liệu thiếu gia nhà ngươi cần dùng, tiểu thị vệ nhà người thật nhẫn tâm.”

A Tứ: “Có ý gì?”

Cam Hảo: “Hiện tại ngươi không thể tức giận với ta. Chẳng may ta động chút tay chân lên dược liệu, hại thiếu gia nhà ngươi thì làm sao bây giờ?”

A Tứ: “Ngươi không động tay chân được đâu. Trì thiếu gia sớm đã ghi nhớ toa thuốc giải độc cùng thảo dược của ngươi, bao lạng bao phần, khi nào thì thả vào, hắn đều nhớ rõ mồn một.”

Cam Hảo: “…Hừ. Ngươi giống hệt sư đệ ta, thật đáng ghét.”

A Tứ: “Sư đệ ngươi thú vị hơn ngươi nhiều!”

Dứt lời hắn cầm lấy ô, nhanh như chớp chạy sâu vào trong.

Nhà của Cam Hảo nhìn qua rất bình thường, một sân, hai ba gian sương phòng, nhưng hắn từ lâu đã nối thông mấy viện tử xung quanh đây lại với nhau, A Tứ lần mò hai ngày mới thuộc hết đường đi lối lại. Cam Hảo bố trí Tư Mã Phượng ở căn phòng hẻo lánh nhất, Trì Dạ Bạch để tiện chăm sóc hắn, cũng ở chỗ này. Tốc độ đọc và chỉnh lý sách của hắn rất nhanh, mới qua mấy ngày đã sắp xếp sạch sẽ ngăn nắp nửa thư phòng. Cam Hảo lại bảo hắn phân loại viết ra tên và đầu mục, Trì Dạ Bạch cũng nhất nhất dựa theo ý hắn mà làm.

Lúc này hắn đang ở trong phòng Tư Mã Phượng, vừa căn cứ vào danh sách trong trí nhớ viết ra sách, vừa đợi nước thuốc trong thùng sôi.

Dựa theo những gì Cam Hảo nói, giải độc này cần trong ngoài hai bút cùng vẽ, một mặt mỗi ngày ngâm mình trong nước thuốc hai canh giờ, một mặt ăn uống các loại dược liệu. Chất độc xâm nhập kinh mạch rất khó giải, cho nên lúc ngâm nước thuốc, còn cần Trì Dạ Bạch và A Tứ dùng nội lực duy trì, giữ cho nước thuốc luôn ở độ ấm thích hợp, dễ dàng để dược lực vào cơ thể.

Mộc dũng được quét dầu cây trẩu rất nặng, bên trong lại đổ đầy nước thuốc, tuy rằng lẫn lộn, nhưng màu nước lại như xanh như vàng, có một mùi kỳ quặt nói không nên lời.

Ban đầu Tư Mã Phượng không chịu nổi, nhưng ngâm vài ngày, hắn như tìm thấy niềm vui trong nỗi khổ, từ trong thứ mùi ấy cảm thấy được vài phần hương vị ngọt ngào của mứt hoa quả cùng thanh mát của núi rừng sau cơn mưa. Có điều Trì Dạ Bạch và A Tứ đối với sự phát hiện của hắn đều không bày tỏ ý kiến gì, không đồng ý, cũng không nghi hoặc, sau đó Tư Mã Phượng lại suy nghĩ, nhận ra hai người này phỏng chừng đang nhẫn nhịn không muốn nói, mặc kệ chính mình.

Trì Dạ Bạch chuyên tâm làm việc, không rảnh để ý tới hắn, Tư Mã Phượng đành bắc ghế ngồi ở cạnh cửa, nghe tiếng mưa rơi mà ngẩn người. Trì Dạ Bạch viết rất nhanh, thỉnh thoảng có tiếng trang giấy bị lật qua, gác bút, rồi lại cầm bút lên. Tuy hắn không nhìn thấy, nhưng dựa vào âm thanh mà thầm miêu tả đủ loại thần thái của Trì Dạ Bạch ở trong lòng, tự cảm thấy thú vị.

“Ưng còn chưa trở về sao?” Hắn lơ đễnh hởi Trì Dạ Bạch.

“Chưa.” Trì Dạ Bạch dừng một chút, “Trời mưa, khả năng sẽ trì hoãn một hai ngày, ta lại thúc giục vậy.”

“Không cần không cần.” Tư Mã Phượng ngăn cản động tác muốn thổi còi ưng của hắn, “Một hai ngày thì một hai ngày, không vội. Ưng nhà ngươi, rất vất vả, thân là đương gia, ngươi phải thông cảm với chúng nó nhiều hơn.”

“Vậy sao?” Trì Dạ Bạch vô tình chọc thủng ý nghĩa của hắn, “Dù trì hoãn thêm mười ngày hai mươi ngày, ngươi cũng không chiếm tiện nghi ta được.”

Bị hắn nói trắng ra như vậy, mặt Tư Mã Phượng có hơi nóng, “Cái gì mà chiếm tiện nghi! Chỉ là buổi tối ta ngủ không ngon, muốn nghe thanh âm của ngươi.”

“Cho nên mò sang phòng ta?”

“Khụ.” Tư Mã Phượng ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói, “Dù sao nơi này không phải Ưng Bối Xá, cũng không phải nhà của ta, ta lo ngươi lạ giường, không ngủ được.”

“Chúng ta trước đây ra ngoài, có đôi khi ngay cả giường cũng không có mà ngủ, có vấn đề gì đâu?” Trì Dạ Bạch ngoài miệng thì nói mà động tác trên tay vẫn không chậm lại.

“Khi đó đôi ta ngủ cùng nhau, đương nhiên không có vấn đề.”

Một giọt mực rơi lên trang giấy.

Trì Dạ Bạch áp chế lửa giận: “Ai ngủ cùng với ngươi!”

“Tuy rằng một người trên cây một người dưới tàng cây, nhưng chung quy vẫn là cái cây ấy, coi như là cùng nhau…” Tư Mã Phượng đang nói, chợt nghe bên tai có tiếng gió, một vật từ phía Trì Dạ Bạch bay sang đây.

Hắn vội vàng nghiêng người tránh, cái chặn giấy bay sượt qua, bị A Tứ vừa chạy tới bắt được.

“Đừng ném đồ!” A Tứ thấp giọng rống giận, “Ta sẽ bị Cam tiên sinh mắng! Cái gì cũng không được ném, cầu xin hai vị thiếu gia, hai người nhẫn tâm cứ để ta chịu tiếng xấu cho người khác thế à?!”

Trời đã mưa liên tục vài ngày, chưa có dấu hiệu tạnh, trời đất giống như bị một cái lưới khổng lồ bao vây, nhốt người ta vào một cái lồng kín không kẽ hở. A Tứ đặt chặn giấy xuống bàn, chuồn ra cửa cùng Tư Mã Phượng ngồi yên nghe tiếng mưa. Hắn từ trong lòng lấy ra một bao giấy dầu, đem hạt thông bên trong để vào tay Tư Mã Phượng, “Thiếu gia, cái này ăn ngon.” A Tứ nói.

Tư Mã Phượng lấy một hạt ra gặm: “Không ăn được, vỏ quá cứng.”

“…Không phải ăn như vậy.” A Tứ đành phải bóc vỏ cho hắn.

Bóc được vài hạt, hắn mới phản ứng lại: “Thiếu gia ngươi cố ý?”

Tư Mã Phượng: “Hửm?”

A Tứ nổi giận: “Ta làm trợ thủ cho Cam tiên sinh, giờ lại phải bóc hạt thông cho ngươi!”

Tư Mã Phượng: “Ngươi vốn là thủ hạ của ta mà.”

A Tứ càng thêm bi phẫn: “Nhưng năm ngoái ngươi còn nói với ta ta và ngươi không phải huynh đệ mà hơn hẳn huynh đệ, tết năm nay lúc đốt pháo, ngươi còn làm trò trước mặt mọi người nói ta và ngươi sống chết có nhau, muốn kết nghĩa.”

Trì Dạ Bạch ở trong miệng ung dung mở miệng: “Đó là bởi vì hắn muốn lừa ngươi đi đốt dây pháo kép sáu mươi sáu kia, hắn đánh cược với ta.”

A Tứ: “…”

Tư Mã Phượng vội vàng lên tiếng trấn an: “Ấy, A Tứ, đừng tức giận, thiếu gia thật lòng coi ngươi như huynh đệ…”

Trì Dạ Bạch: “Là tiểu đệ.”

A Tứ buồn bực, cộng thêm thương tâm, cúi đầu ra sức bóc vỏ. Bóc xong, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tư Mã Phượng.

“Thiếu gia.” A Tứ nhỏ giọng mở miệng, “Vừa nãy ở trên đường, ta gặp được Sương Hoa cô nương.”

Tư Mã Phượng: “Hửm?”

A Tứ: “Nàng đánh tiếng với ta trước, nàng thế mà nhớ rõ ta!”

Tư Mã Phượng: “Đúng vậy, sao có thể không nhớ rõ ngươi, ngươi chính là người hầu của ta.”

A Tứ làm như không nghe thấy: “Nàng gọi ta là Tứ gia.”

Tư Mã Phượng cười ra tiếng. Hắn muốn nhịn xuống, nhưng không làm được. A Tứ đỏ mặt, phẫn nộ dịch mông, cách Tư Mã Phượng một khoảng.

“Ngươi có nói cho nàng ta biết, tên họ của ngươi là Tư Mã Tứ?”

“Ta…” A Tứ thoáng khựng lại, “Ta về nhà sẽ thỉnh cầu phu nhân, phu nhân học thức uyên bác, nàng có thể lấy cho ta một cái tên tự tốt.”

“Cha mẹ ta đều không có thiên phú đặt tên tự, ngươi ngẫm lại tên ta, rồi ngẫm lại tên của Tiểu Bạch xem.”

A Tứ nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy tên tự của Trì thiếu gia nghe rất hay, bát ngát lại mạnh mẽ.”

Tư Mã Phượng cười nói: “Ta đây lấy tên cho ngươi đi? Hay là để Mục Nhai lấy cho?”

A Tứ nghĩ nghĩ, có vài phần cảnh giác: “Thiếu gia, ta không tin ngươi.”

Tư Mã Phượng cọ lên người A Tứ: “Ta bây giờ không nhìn thấy, ngươi nói ta nghe xem, hôm nay Sương Hoa có dáng vẻ thế nào? Chỉ một mình nàng ra ngoài?”

A Tứ nháy mắt mấy cái, da mặt có cảm giác nóng lên phần nào: “Hôm nay Sương Hoa cô nương không giống với trước đây.”

Bởi vì Tư Mã Phượng thường đến Kim Yên Trì uống rượu nghe hát, A Tứ gặp Sương Hoa rất nhiều lần. Dáng vẻ của Sương Hoa lúc ở Kim Yên Trì rất đẹp, đầu tóc quần áo đều thanh lịch tinh xảo, không quá đẹp đẽ quý giá, nhưng đến trên người nàng lại cực kỳ nổi bật. Ngày ấy nàng vì tỷ muội Kim Yên Trì một mình đến bái phỏng Tư Mã gia, ăn mặc giản dị, lại có một vẻ đẹp khác.

“Thành Thanh Hà đang có hội thi hoa khôi, cho nên đặc biệt đến Kim Yên Trì mời vài vị cô nương đến đây góp vui. Ngoại trừ Sương Hoa còn có vài người khác, nhưng ta không mấy quen biết.” A Tứ thấp giọng nói, “Hôm nay Sương Hoa cô nương….cực kỳ đẹp.”

“Đẹp như thế nào?” Tư Mã Phượng hưng trí bừng bừng hỏi.

Mặt A Tứ càng đỏ hơn. Hắn nói không nên lời rốt cuộc đẹp như thế nào, chỉ biết khi Sương Hoa đứng trước mặt hắn, hắn liền không biết nói năng chi nữa, ngay cả tay chân cũng giống như chán ghét thân hình ngốc nghếch mà động tác càng thêm vụng về,

Nụ cười của nàng ấy trong trẻo, ở trong mưa thoáng nâng lên mép ô, gọi hắn “Tứ gia”. Nước mưa đập lên mặt ô giấy dầu rồi từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống đất, hết thảy sự việc cùng âm thành đều như nháy mắt rời xa, chỉ có người ở trước mắt là trở nên rõ ràng.

“…” A Tứ thoáng run rẩy, ôm mặt, “Không nói nữa….Nói không nên lời.”

Tư Mã Phượng chưa bao giờ thấy hắn thẹn thùng như vậy, vừa kích động vừa buồn cười, cộng thêm hiện tại cực kỳ nhàm chán, vì vậy không ngừng khuyến khích hắn hình dung.

A Tứ từ kẽ ngón tay lộ ra đôi mắt, liếc nhìn Tư Mã Phượng: “Ta thực không biết phải nói như thế nào, chỉ biết nàng hôm nay đặc biệt đẹp. Thiếu gia….Ngươi rất quen thuộc với Sương Hoa cô nương, ngươi cũng hiểu nàng nhất, ngươi….ngươi dạy ta đi?”

“Có gì mà nói không nên lời, ta sẽ dạy cho ngươi.” Tư Mã Phượng rất nhiệt tình, khoác tay lên vai hắn, “Hôm này màu son của nàng là gì? Hai hàng lông mày đậm hay nhạt, có hình dáng thế nào? Sương Hoa tuy không thích trang điểm đậm, nhưng đối với son phấn hương cao này đó đặc biệt để ý, là cao thủ ăn diện số một số hai trong Kim Yên Trì. Nếu được mời tới tham gia thi đấu hoa khôi, quần áo chắc chắn không thể quá sơ sài, nàng mặc quần áo màu gì, thêu cái gì, đai lưng….”

Đang liên miên không dứt, chợt nghe phía sau có tiếng loảng xoảng nho nhỏ.

“Tư Mã Phượng.” Trì Dạ Bạch buông bút, lạnh lùng nói, “Canh giờ tới rồi.”

Tư Mã Phượng sửng sốt: “Nhanh như vậy? Nước sôi?”

“Sôi.” Trì Dạ Bạch nâng tay phẩy nhẹ trước mũi, làm như muốn gạt đi mùi dược thảo nồng nặc, “Lại đây cởi quần áo.”