Tầm Hung Sách

Quyển 4 - Chương 5: Ô Huyết (4)




Tư Mã Lương Nhân nghe vậy gật đầu, bảo Trì Dạ Bạch cứ nói.

Tin tức do thám tử bên thành Thanh Hà truyền tới, báo rằng đã xảy ra kỳ án giết người.

Thành Thanh Hà cách thành Bồng Dương không xa, cũng là một thành thị gần sông, có điều vị trí địa lý không tốt bằng Bồng Dương, không có sông lớn chảy ngang qua, cảng cũng chật hẹp sơ sài.

Cái gọi là “Kỳ án giết người” xảy ra vào đêm khuya mấy ngày trước đây, một cặp lão phu thê và cháu gái của họ bị người dùng chuỳ sắt đập đến chết, tử trạng thê thảm, cực kỳ đáng sợ. Hung thủ vào rạng sáng ngày thứ hai bị bắt ở cửa thành, khi đó chân hắn còn mang một đôi giầy dính đầy máu.

“Nếu đã bắt được, còn cần chúng ta làm gì?” Tư Mã Lương Nhân ngạc nhiên nói.

“Bởi vì hung thủ có chút quái dị, nghe nói sau khi bị bắt rất nhanh liền thừa nhận chính mình đã giết người.” Trì Dạ Bạch đáp, “Cách hắn lẻn vào và cách hắn giết người rất thuần thục, quan phủ hoài nghi hắn không chỉ một lần giết người, mặc dù đã tra tấn nhưng lại không hỏi ra được gì.”

Tư Mã Lương Nhân gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Trì Dạ Bạch mang bọn họ tiến vào Ưng Bối Xá, Trì Tinh Kiếm và Anh Tác đã chờ ở đại sảnh.

Vì Ưng Bối Xá buôn bán tin tức, phòng ốc được xây dựng khác xa thông thường, vừa bước chân vào đã cảm thấy kinh ngạc: tuy bên ngoài kín cổng cao tường, nhưng vào trong mới nhận ra cực kỳ thông thoáng. Không có gì ngoài hành lang thật dài và hoa cỏ trước mắt, còn lại không phát hiện chút dấu vết nào của một nơi buôn bán tin tức.

Nhưng Ưng Bối Xá xây dựng trên vách núi trên thực tế đã khoét rỗng cả khối nham thạch dưới chân, tất cả tư liệu tình báo đều cất giữ dưới đất, tứ phía được bịt bằng nước thép lỏng, cực kỳ chặt chẽ. Nơi ấy thủ vệ sâm nghiêm, không phải người họ Trì thì không được tiến vào, tuy Tư Mã Phượng rất tò mò, nhưng chưa bao giờ yêu cầu Trì Dạ Bạch mình muốn vào xem.

Nơi cao nhất Ưng Bối Xá là lều ưng, nhưng vì xây dựng ở bờ biển, mặc dù cao cũng chỉ là sáu bảy tầng mà thôi. Lều ưng có bậc thang, hướng thẳng lên trên, tất cả ưng Ưng Bối Xá chăn nuôi đều ở đây, ngoại trừ hầm ngầm trong đất, lều ưng là nơi quan trọng nhất trong Ưng Bối Xá.

Anh Tác là đệ tử của Tư Mã Lương Nhân, lại có quan hệ tỷ muội vô cùng tốt với Phó Cô Tình, bốn người qua loa nói chút chuyện rồi bắt đầu ngồi một bên uống rượu. Trì Tinh Kiếm bảo Trì Dạ Bạch đưa những người còn lại của Tư Mã gia đến sương phòng, còn cẩn thận dặn dò phải bố trí Tư Mã Phượng ở ngay bên cạnh sương phòng của Trì Dạ Bạch hắn.

“Mắt của Linh Thuỵ bị thương, con phải chăm sóc nó.” Trì Tinh Kiếm nói, “Không được cáu kỉnh.”

Tư Mã Phượng vốn đang cao hứng, nhưng vừa nghe Trì Tinh Kiếm mở miệng một cái đã lôi tên tự của mình ra, lập tức cảm thấy buồn bực.

Thật sự khó nghe….quá khó nghe.

Từ nhỏ đến lớn, Tư Mã Phượng thường đến Ưng Bối Xá chơi, gian sương phòng kia không phải khách phòng. Trên thực tế nó chẳng khác nào nơi hắn sống ở Ưng Bối Xá.

Viện tử của hắn và viện tử của Trì Dạ Bạch rất gần nhau, chỉ cách một bức tường thấp. Trước đây Tư Mã Phượng thường xách rượu và thức ăn trèo tường đi tìm Trì Dạ Bạch, nhưng hiện tại đang giả vờ, hắn không thể trèo tường, vì vậy sờ soạng tiến về phía trước.

Lúc này đêm đã khuya, A Tứ từ nhà bếp mang cho hắn chút đồ ăn lót dạ, sau đó đến thăm Mộ Dung Hải, Tư Mã Phượng cầm rượu và thức ăn, đi lại cực kỳ cẩn thận.

“Vì sao không đến dìu ta?” Sau khi thiếu chút nữa lại bị vấp, hắn căm giận nói.

“Đã mù, sao ánh mắt còn chuẩn như vậy?” Trì Dạ Bạch khẽ cười nói,  “Ta đây trên đường đặt bốn tảng đá, người đều tránh rất chuẩn.”

“Không giận ta nữa?” Tư Mã Phượng ngẩng đầu cười nói.

Trì Dạ Bạch đứng ở đầu tường, bóng dáng tĩnh lặng lãnh đạm trong đêm.

Tư Mã Phượng tuy không nhìn thấy, nhưng dường như có thể trông thấy: trông thấy thanh niên sắc mặt bình tĩnh, khoé miệng tựa tiếu phi tiếu, quần áo tôn lên đường cong thanh thoát toàn thân, eo nhỏ chân dài, bội kiếm bên hông dưới ánh trăng lấp lánh ánh sáng.

Hắn nhếch miệng nở nụ cười, giơ rượu và thức ăn trong tay lên: “Tới tìm ngươi uống rượu.”

Trì Dạ Bạch nhảy xuống, đứng trước mặt hắn, nghĩ nghĩ, vươn tay ra. Tư Mã Phượng không nhìn thấy, cũng không biết động tác này của hắn, vẫn như cũ giơ rượu và thức ăn cười với hắn. Trì Dạ Bạch nhận lấy đồ trong tay Tư Mã Phượng, thuận tiện cầm tay hắn, dắt vào trong viện mình.

Rượu được hâm nóng, đồ ăn cũng chưa nguội. Hoa quế nhưỡng của Thiếu Ý Minh cực kỳ đậm, Trì Dạ Bạch không dám uống nhiều.

“Gạt ta vui lắm sao?” Trì Dạ Bạch hỏi.

“Không gạt ngươi, ta quả thật không nhìn được.” Tư Mã Phượng đáp.

“Gạt ta nói không cưỡi được ngựa, vậy hôm nay ngươi tới đây bằng cách nào?”

“….” Tư Mã Phượng giờ mới hiểu được nguyên nhân đối phương trông thấy mình lại không chào hỏi, vội vàng cười nói, “Ngựa này là ngựa mà không phải ngựa, nó quen thuộc ta nha, mặc dù ta ngồi không vững, nó cũng không hất ta xuống.”

Trì Dạ Bạch hừ một tiếng.

Tư Mã Phượng đột nhiên thấy thích sự yên ắng này, vì thế cũng thu lại vẻ mặt trêu ghẹo, sờ soạng trên bàn, nắm lấy ngón tay của Trì Dạ Bạch.

Trì Dạ Bạch: “?”

Tư Mã Phượng thoáng do dự, nhanh chóng kéo tay hắn đến bên môi, hôn một cái.

Tay Trì Dạ Bạch cứng đờ, không khống chế được run rẩy, nhưng không rút ra.

“….Làm gì vậy?” Hắn thấp giọng nói.

Tư Mã Phượng trong sự dung túng của hắn lấy được chút dũng khí, lại hôn hôn, lần này lâu hơn một ít. Trì Dạ Bạch như cũ không rụt tay lại, chỉ co ngón tay, nắm chặt tay Tư Mã Phượng.

“Cám ơn ân nhân cứu mạng của ta.” Tư Mã Phượng cười nói, “Hiện tại không có giấy bút, không thể ký kết, coi như ta với ngươi có một ước định. Sau này ngươi có thể yêu cầu một điều với ta, lên trời xuống đất, ta đều làm cho ngươi.”

“….Không ai cảm kích ân nhân cứu mạng như vậy.” Trì Dạ Bạch nói, “Buông ra đi, ta sắp tức giận rồi.”

“Ngươi sẽ không tức giận.” Tư Mã Phượng nói.

Trong thanh âm của Trì Dạ Bạch mang ít ý cười, tựa hồ có chút tò mò: “Tại sao không tức giận?”

Tư Mã Phượng ngực nóng lên, thốt ra: “Bởi vì ta là ý trung nhân của ngươi.”

Lúc này trong nhà Mộ Dung Hải, ba người ngồi vây quanh chiếc bàn nhỏ đều đang hưng trí bừng bừng, vẻ mặt vui mừng.

“Cùng cưỡi một con ngựa!” Phu nhân của Mộ Dung Hải bắt lấy tay của trượng phu mình, “A Hải, cùng cưỡi một ngựa kìa!”

Mộ Dung Hải bị nàng nắm đến phát đau: “Vâng vâng vâng, chẳng phải chỉ cùng nhau cưỡi ngựa sao, không tất vui mừng sớm như vậy.”

“Ngay cả ngựa cũng cùng cưỡi…..” Mộ Dung phu nhân cười toe toét, “Còn gì nữa không? Nói tiếp đi?”

A Tứ miệng khô lưỡi khô, ấm trà lại rỗng tuếch.

“Tuy cùng cưỡi ngựa, nhưng Trì thiếu gia luôn bày vẻ mặt khó chịu với thiếu gia nhà ta, ta cảm thấy nguy hiểm.” Mộ Dung Hải đứng dậy đi lấy nước nóng, A Tứ tiếp tục nói, “Thiếu gia thật đáng thương, mắt thì mù, trên mặt trên tay đều là vết thương.”

Mộ Dung phu nhân ôm ngực: “Ôi, khổ nhục kế.”

“Đương gia chắc chắn nhận ra đây là khổ nhục kế.” Mộ Dung Hải nói, “Chỉ là hắn không chọc thủng mà thôi.”

“Vì sao lại không? Sợ thiếu gia nhà ta mất mặt?” A Tứ ngạc nhiên hỏi, “Thiếu gia nhà ta ở trước mặt đương gia nhà ngươi đâu biết cái gì là xấu hổ, sợ gì chứ?”

Mộ Dung Hải và Mộ Dung phu nhân đồng thời cười lắc đầu, vẻ mặt thần bí khó lường.

A Tứ: “Vì sao? Vì sao chứ?”

Mộ Dung phu nhân: “A Tứ, ngươi chưa từng thích ai phải không?”

A Tứ mặt ửng đỏ: “Cái đó liên quan gì đến ta?”

“Một việc nếu không nói thẳng ra, có thể sợ đối phương mất mặt, cũng có thể là bản thân không muốn nói toạc ra.” Mộ Dung phu nhân nói nhỏ, “Nếu nói thẳng ra, còn cùng thiếu gia nhà ngươi cưỡi ngựa kiểu gì?”

A Tứ “à” một tiếng, cái hiểu cái không.

“Ý của ngươi là, Trì thiếu gia…..cũng rất vừa ý thiếu gia nhà ta?”

A Tứ cảm thấy chuyện trước nay mình chỉ dám âm thầm nghiền ngẫm trong lòng đột nhiên sáng tỏ, không kiềm chế được kích động, “Trì thiếu gia tại sao lại như vậy…..Ừm, cũng có thể là thiếu gia nhà ta không biết xấu hổ, cho nên đương gia của các ngươi như vậy mới là bình thường?”

Mộ Dung Hải bừng một ấm trà mới pha đến, trước hết rót đầy chén cho phu nhân mình.

“Tính tình của đương gia và thiếu gia nhà ngươi hoàn toàn không giống nhau, chuyện lo lắng cũng không giống nhau.” Mộ Dung Hải nói, “Mặc dù hắn thực sự vừa ý thiếu gia ngươi, nhưng tuyệt đối hắn sẽ không nói ra, lại càng không làm ra hành động gì.”

A Tứ: “Tại sao?”

Mộ Dung phu nhân cười nói: “Bởi vì hắn không chỉ có một mình, trên vai hắn còn cả Ưng Bối Xá.”

A Tứ: “Trên vai thiếu gia cũng có cả Tư Mã gia.”

Mộ Dung Hải lắc đầu: “Không giống nhau. Tư Mã gia có quan hệ sâu xa tới triều đình, mặc dù xảy ra chuyện gì sẽ có quan đạo và giang hồ – hai cách thức đến giải quyết. Ưng Bối Xá thuần tuý là bang phái giang hồ, nếu đương gia làm thông gia với một đại bang phái khác, như vậy chỗ đứng của Ưng Bối Xá càng thêm vững chắc, bằng không….Ngươi cũng biết, Ưng Bối Xá buôn bán tin tức, đắc tội không ít với người giang hồ và bang phái giang hồ.”

A Tứ sau một lúc lâu sửng sốt, lúng ta lúng túng nói. “Không còn con đường nào sao?”

Mộ Dung phu nhân ăn một miếng mứt hoa quả: “Kỳ thật ta cảm thấy đường thì có, nhưng ở trong mắt đương gia, tất cả đều không bền chắc bằng con đường này.”

“Đương gia không thể mạo hiểm.” Mộ Dung Hải bổ sung, “Lão đương gia chỉ có một đứa con là hắn, tất cả mọi người trong Ưng Bối Xá đều dõi theo hắn, hắn không dám mạo hiểm.”

Tư Mã Phượng nói xong cái câu khiến bản thân nóng lên kia, phát hiện Trì Dạ Bạch thoáng chốc sửng sốt, yên lặng rút tay về.

…..Nói sai rồi sao?

Tư Mã Phượng bắt đầu khẩn trương: “Tiểu Bạch?”

“Uống rượu xong rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi.” Trì Dạ Bạch đứng dậy nói, “Sáng sớm mai phải khởi hành, đừng thức quá muộn.”

“…Ngươi tức giận?” Tư Mã Phượng vội vàng sửa miệng, “Ta nói sai rồi, ngươi mới là ý trung nhân của ta. Có phải ta hay không, thật ra không liên quan lắm….”

“Không giận.” Trì Dạ Bạch khựng lại, thanh âm nhẹ nhàng, “Không những giận, mà còn có chút cao hứng.”

Tư Mã Phượng đứng bật dậy.

Rượu ngấm vào lòng khiến mặt hai người đều nóng lên. Tư Mã Phượng đứng thật sự gần, Trì Dạ Bạch ngửi thấy mùi trên người hắn, là hoa quế nhưỡng, còn có mùi khác, tóm lại là thứ mùi mà hắn không chán ghét. Một mùi vị ấm áp, khiến hai gò má hắn nóng ran.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn, mở miệng nói: “Thôi, ngươi trở về ngủ đi.”

Tư Mã Phượng kinh ngạc nhíu mày. Trì Dạ Bạch dường như hiểu được ý hắn, mà dường như lại không hiểu- hắn đột nhiên ý thức được, Trì Dạ Bạch không phải không hiểu, mà là giống với trước đây, giả ngốc lảng tránh.

“…Ta cảm thấy mình rất ngốc.” Tư Mã Phượng thấp giọng nói, “Ta ngốc, ngươi thật đáng ghét.”

Hắn cúi đầu chộp lấy chén rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, xoay người bước về tường thấp. Bức tường này ít nhất hắn đã bay qua mấy trăm lần, mặc dù không nhìn thấy cũng biết rõ vị trí của nó ở đâu, vươn tay bám lấy đầu tường nhảy một cái liền đứng vững ở trên đó.

“Trì Dạ Bạch, coi như ta chưa nói gì.”Tư Mã Phượng quay đầu lại nói, “Ngươi cái đồ nhát gan, tên hỗn trướng.”

Trì Dạ Bạch: “Ngươi say rồi.”

“Ta không say, mỗi câu ta nói đều thanh tỉnh, chỉ là ngươi giả vờ hồ đồ mà thôi.” Tư Mã Phượng hung tợn nói, “Như vậy có nghĩa lý gì? Ngươi cảm thấy có nghĩa sao?”

“Không có ý nghĩa.” Trì Dạ Bạch bị câu nói của hắn khơi dậy chút tức giận, thanh âm bất giác đề cao, “Ngươi cũng hiểu, sao phải năm lần bảy lượt trêu chọc ta? Quả thật không có ý nghĩa, cho nên ta nói thôi đi!”

Lời còn chưa dứt, Tư Mã Phượng đã nhảy về phòng.

Hôm sau trước lúc khởi hành, A Tứ đến gọi Tư Mã Phượng dậy.

Đi vào mới phát hiện Tư Mã Phượng đã dậy từ lâu, đang nằm bò lên tường thấp nhìn trộm căn phòng cách vách của Trì Dạ Bạch.

“Thiếu gia.” A Tứ ở sau lưng gọi hắn, “Trì thiếu gia đã đi từ lâu, lúc nửa đêm còn luyện công ở lều ưng.”

Tư Mã Phượng quay đầu lại: “Luyện công gì?”

“Không biết. Mộ Dung Hải nói lúc Trì thiếu gia không vui sẽ ngồi yên trên lều ưng, có điều ai cũng không dám nói là ngẩn người, chỉ nói Trì đương gia đang luyện công. Tối qua còn mưa, nhưng hắn cũng không đi xuống.”

Tư Mã Phượng thầm nghĩ chả trách không tiếng động không hơi thở gì cả. Hắn từ trên tường nhảy xuống, hỏi: “Hiện tại thì sao? Hắn đang ở đâu?”

“Tất cả mọi người đang ở ngoài cửa chờ ngươi.”

“Đi mau đi mau.” Tư Mã Phượng liên thanh thúc giục, chỉnh lại quần áo bước đi thật nhanh.

Đêm qua hắn nhảy về phòng mình, mới rơi xuống đất đã hối hận. Những lời hắn nói có chút nặng nề, có chút tuỳ hứng, khiến hắn lo sợ trong lòng. Nhưng hối hận thì hối hận, thể diện vẫn không thể mất, hắn trằn trọc ngủ một giấc, sáng sớm liền trèo lên đầu tường chờ Trì Dạ Bạch, ai ngờ lại chẳng đợi được.

Mọi người quả thực đang chờ bên ngoài, Tư Mã Phượng vểnh tai cẩn thận lắng nghe, phát hiện Trì Dạ Bạch và con ngựa của hắn đứng cách xa hắn nhất.

Hắn cực kỳ ảo não, hận không thể quay trở lại đêm qua, kéo cái tên nhảy lên đầu tường ăn nói ác độc kia trở về.

Cả đường đi, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa. Nơi này cách thành Thanh Hà không xa, mặt trời vừa lên không lâu, liền nghe được A Tứ bên người nói đã trông thấy cửa thành.

Trong thanh âm dần dần ồn ào, Tư Mã Phượng nghe thấy Trì Dạ Bạch dắt mã, đi đến trước mặt mình.

“Tỉnh rượu chưa?”

Tư Mã Phượng vực dậy tinh thần: “Tỉnh-không phải, ta không có say.”

“Xuống dưới đi.”Trì Dạ Bạch vươn tay về phía hắn.

Tư Mã Phượng lập tức túm lấy, xoay xoay lắc lắc xuống ngựa.

Mọi người dẫn ngựa vào thành, mới vượt qua cửa thành liền nghe thấy tiếng động náo nhiệt ào ào xông tới. Trì Dạ Bạch ở bên cạnh nhẹ giọng nói với hắn những sự vật sự việc trước mắt. Sau khi vào thành, Tư Mã Lương Nhân và Phó Cô Tình đi tìm quan phủ, vì bên cạnh Tư Mã Phượng có Trì Dạ Bạch, hai người họ cực kỳ yên tâm.

A Tứ như cũ đi theo Tư Mã Phượng, nhân lúc Trì Dạ Bạch gặp thám tử của phân xá thành Thanh Hà, vội áp sát lại hỏi: “Thiếu gia, ngươi và Trì đương gia làm lành rồi?”

Tư Mã Phượng sửng sốt một lúc mới hiểu A Tứ không phải đang nói đến chuyện đêm qua, liền trả lời cho có lệ: “Tốt rồi.”

Ánh mắt A Tứ ẩn hàm thương xót: “Thiếu gia a….”

Tư Mã Phượng: “Cái gì?”

A Tứ: “Ta cảm thấy, Trì đương gia là không nỡ tức giận với ngươi.”

Tư Mã Phượng: “Hửm?”

A Tứ liên tục gật đầu, tự giác cực kỳ có lý: “Bằng không vì sao mỗi khi ngươi chọc hắn tức giận, chỉ cần ngươi nhận sai, hắn lập tức tha thứ cho ngươi?”

Tư Mã Phượng nhếch mi, cũng hiểu được hắn nói rất có lý. Đúng lúc ấy Trì Dạ Bạch đã chạy chậm trở về.

“Chúng ta đến tìm sư huynh của Cam Nhạc Ý thôi.” Trì Dạ Bạch nói, “Sư huynh của hắn tên là Cam Hảo, là một người nhàn rỗi.”

Cam Nhạc Ý từ nhỏ đi theo lão ngỗ tác học nghệ, mà Cam Hảo chính là con trai của vị lão ngỗ tác này, cũng là sư huynh của Cam Nhạc Ý.

Ở trong mắt Ưng Bối Xá, Cam Hảo là nhân vật rất được hoan nghênh. Hắn am hiểu chế độc, cũng am hiểu giải độc, hơn nữa cứu người không có điều kiện gì hà khắc: thấy thuận mắt thì giải độc cho ngươi, không thuận mắt nhưng trả đù tiền cũng vẫn giải độc cho ngươi. Hàng ngày đều có vô số người giang hồ đưa ra thực kim bạch kim, từ tay Ưng Bối Xá mua tin tức của Cam Hảo, rồi ngàn dặm xa xôi tới tìm hắn.

“Dễ tìm như vậy?” Tư Mã Phượng lắp bắp kinh hãi, “Ta còn tưởng là giang hồ kỳ sĩ, thấy đầu không thấy đuôi chi đó.”

“Quả thật thấy đầu không thấy đuôi.”Trì Dạ Bạch nói, “Tới rồi.”

Tư Mã Phượng trong tiếng người ồn ào khịt mũi, ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc: “Đây là đâu?”

“Hàng thịt.” Trì Dạ Bạch đáp, “Hàng thịt của Cam Hảo.”

Ba người đang đứng trước cửa hàng thịt Cam Ký. Nam tử tinh tráng trong hàng thịt huơ trảm cốt đao thường thường ngẩng đầu nhìn bọn họ, từ lỗ mũi phun ra một tiếng cười nhạo: “Hì.”