Tầm Hung Sách

Quyển 3 - Chương 14: Thập Nhị Kiều (13)




Thiệu Kim Kim nắm tay Hạ Linh, thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Tư Mã Phượng ngồi xổm xuống, cười thật ôn hoà: “Mười năm trước thì sao? Mười năm trước ngươi kiếm đủ số chưa? Mẫu thân có vui không?”

“Vui!” Hạ Linh khẩn trương nhìn hắn, “Nhưng sao ngươi lại biết?”

“Vậy tại sao ngươi biết mẫu thân vui?”

“Bà ấy không theo ta nói chuyện nữa.” Hạ Linh có chút vui vẻ, “Ngủ không mơ đến bà, ban ngày bà ấy cũng không đến đây.”

Tư Mã Phượng dịu dàng hỏi: “Ban ngày bà ấy cũng tới sao?”

“Sẽ…sẽ đến! Luôn đi theo sau ta, không ngừng hỏi ta, kiếm đủ chưa, có muốn để mẫu thân an tâm không.” Hạ Linh khẩn trương đứng lên, trợn mắt nhìn xung quanh, “Tối hôm qua bà ấy còn ở đây, hiện tại, hiện tại ta không thấy nữa.”

Khi nàng nói chuyện cái cổ quái dị rụt rụt, tròng mắt loạn chuyển, đôi tay vẫn luôn bị Thiệu Kim Kim nắm chặt, trong động tác cổ quái thoạt nhìn càng thêm đáng thương.

Trì Dạ Bạch quả thật cảm thấy nàng ta rất đáng thương, vừa đáng giận vừa đáng thương. Tư Mã Phượng lại không suy nghĩ nhiều như hắn, ngược lại quay sang nhìn Thiệu Kim Kim.

“Phu nhân võ công mất hết, bắt trẻ con và ném chúng nó đi hẳn không phải là nàng.” Ngữ khí của hắn bình thản, không giống chất vấn, “Là ngươi phải không, Thiệu Các chủ?”

Thiệu Kim Kim không phủ nhận, cúi đầu thở dài một tiếng.

Mười năm trước khi hắn mang Hạ Linh đến thành Vinh Khánh khám bệnh, Hạ Linh đã vài ngày liên tục không ngủ yên giấc. Nàng ngày đêm cầm tay Thiệu Kim Kim nói Hạ Tam Tiếu đã trở lại, chỉ đứng ở cạnh giường nhìn nàng. Thiệu Kim Kim nhìn đầu giường không một bóng người, bất đắc dĩ khuyên giải an ủi nàng.

Ngoài cửa y quán có mấy đứa trẻ đang nô đùa, ít tuổi nhất là một đứa bé mặc y phục đỏ mới tinh, chạy lon ton xung quanh: “Nương làm xiêm y mới cho ta! Đẹp không?”

Khi đó Hạ Linh vất vả lắm mới an tĩnh lại, dựa vào cửa sổ ngơ ngác nhìn đứa bé kia.

“A Thiệu, ngươi nhìn, Kế Thánh ngoan quá.” Hạ Linh cười nói với hắn, chỉ vào đứa bé mặc y phục đỏ kia.

Khi Thiệu Kế Thánh lên bảy, Hạ Linh còn chưa hồ đồ như vậy, bắt đầu dạy hắn kiếm pháp của Chiếu Mai Phong. Kiếm pháp của Chiếu Mai Phong là võ công của Hạ Tam Tiếu, trên thực tế cũng là võ công của Hạ gia, Hạ Linh dạy Thiệu Kế Thánh học võ, cũng theo lệ ở dưới mắt hắn chấm hai nốt ruồi. Hai nốt ruồi này là dấu hiệu người nhà họ Hạ. Thiệu Kim Kim mặc kệ nàng, cũng không ngăn cản, chỉ hy vọng nàng vui vẻ làm chuyện này, có thể khiến bệnh tình của nàng giảm bớt phần nào.

Ai ngờ Hạ Linh sau đó bệnh ngày càng nặng, ngay cả Thiệu Kế Thánh cũng không muốn gặp, mỗi khi thấy hai nốt ruồi dưới mắt hắn, liền hét lên, cầm lấy vũ khí nói muốn báo thù.

Thiệu Kim Kim cũng biết năm đó Chiếu Mai Phong đã xảy ra chuyện gì. Hắn vạn không nghĩ tới hai nốt ruồi ấy lại có thể khiến Hạ Linh nhớ tới Hạ Nhất Hùng và Hạ Nhị Anh, vội vàng tìm nước thuốc, lau đi dấu hiệu trên mặt Thiệu Kế Thánh. Nhưng Hạ Linh bị kinh hãi, trong lòng không biết nghĩ cái gì, Thiệu Kế Thanh mất đi dấu hiệu vẫn như cũ khiến nàng sơ hãi và oán hận. Thiệu Kim Kim hết cách, đành phải tách Hạ Linh và Thiệu Kê Thánh ra, không cho Hạ Linh gặp Thiệu Kế Thánh nữa.

Thiệu Kế Thánh tự giác cha không yêu mẹ không thương, từ đó với ý nghĩ tự sinh tự diệt xung quanh gây hoạ, Thiệu Kim Kim nghĩ rằng thê tử đã quên mất đứa con này, ai ngờ nàng lại chỉ vào đứa bé xa lạ kia gọi tên con.

Hắn rất nhanh nhớ lại, lúc sinh nhật bốn tuổi của Thiệu Kế Thánh, Hạ Linh quả thật đã vì hắn làm một bộ quần áo có màu sắc tương tự.

Thiệu Kim Kim trong lòng đau khổ, lại có chút vui sướng: thê tử có thế nhớ đến con trai, chưa biết chừng thuốc và châm cứu có tác dụng, xem ra sẽ nhanh chóng khoẻ lại.

Đại phu thu châm, Thiệu Kim Kim thấy Hạ Linh không thích mùi vị của y quán, liền bảo người hầu mang nàng về ngồi chờ trên xe. Hắn lấy thuốc trở về, thấy Hạ Linh dựa vào đệm nhắm mắt nghỉ ngơi, liền ngồi bên ngoài xe, không quấy rầy nàng. Về tới Ô Yên Các, hắn xốc bố liêm lên gọi Hạ Linh, lại trông thấy Hạ Linh từ bên trong đống chăn lôi một đứa bé đang mê man ra, chính là đứa bé ban nãy mặc y phục đỏ.

“Ta từng nghĩ mang đứa bé về, nhưng sau khi nàng có đứa bé ấy thì không khóc không nháo….” Thiệu KIm Kim nhắm mắt lại, tối nghĩa nói, “Nàng ngày thường…thật sự rất ồn ào, ta thấy nàng không khóc, cũng không đánh người, chỉ ôm đứa bé kia chăm sóc nó như chăm sóc Thiệu Kế Thánh trước đây, ta bèn…bèn mặc kệ nàng.”

Hạ Linh ở trong lòng hắn giật giật, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của hắn, thấy hắn chau mày liền vươn tay sờ mặt hắn, thấp giọng gọi A Thiệu.

Thiệu Kim Kim cầm tay thê tử, ngừng một chút rồi tiếp tục nói.

Hạ Linh có đứa bé kia quả thật yên tĩnh và bình thường rất nhiều. Đứa bé kia ban đầu cũng khóc nháo không ngừng, nhưng sau đó lại gọi Hạ Linh là “di di”, có ăn có uống, không gây ầm ĩ nữa. Thiệu Kim Kim cho rằng chứng cuồng của Hạ Linh vì đứa bé này mà khỏi hẳn, trong lòng vui mừng không thôi, thậm chí còn nghĩ tới việc trở lại thành Vinh Khánh tìm cha mẹ của đứa bé, lấy thân phận Các chủ của Ô Yên Các nhận đứa bé kia làm con nuôi, để Hạ Linh tiếp tục sông vui vẻ như vậy.

Nhưng ước chừng hơn nửa tháng trôi qua, Thiệu Kim Kim lại phát hiện thi thể lạnh lẽo của đứa bé kia trong phòng Hạ Linh. Cả người đứa bé ướt đẫm, là Hạ Linh đã rửa mặt cho nó, sau khi đổi sang bộ quần áo mới thì dẫn nó đến dòng suối nhỏ trên núi, ấn đầu nó xuống nước, dìm chết nó.

Trì Dạ Bạch nghe đến đây, trong lòng khẽ động. Mười năm trước đứa bé đầu tiên bị giết thi thể ở bên trong Phù Yến Khê, bởi vì chết chìm, hơn nữa ngỗ tác kiểm tra thì thấy xoang mũi, phổi của nó đều là nước bẩn, liền trực tiếp cho rằng đứa bé chết chìm trong Phù Yến Khế, hiện tại xem ra, chỉ sợ chết trong Phủ Yến Khê chỉ có đứa bé thứ ba bị ngac hết và đứa bé thứ tư bị đông chết.

Thiệu Kim Kim vẫn đang thấp giọng nói chuyện, các đệ tử của Ô Yên Các đứng dưới bức tường đang bốc khói, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn sư phụ và sư mẫu của mình.

Thiệu Kim Kim thấy đứa bé đã chết, mới biết thê tử chưa từng khôi phục bình thường. Hạ Linh nói với hắn vứt thi thể như thế nào, Thiệu Kim Kim không nhịn được nàng cầu xin, lặng lẽ ném thi thể đứa bé vào Phù Yến Khê. Hắn võ công cao, khinh công tốt, đến và đi không bị ai phát hiện.

Tư Mã Phượng gật gật đầu, hỏi hắn: “Vì sao nhất định phải chọn Phù Yến Khế, và vì sao nhất định phải dưới Thập nhị kiều?”

Thiệu Kim Kim nghe vậy cười khổ, vuốt ve tóc Hạ Linh: “Nàng có rất nhiều chuyện không nhớ rõ. Nhưng Phù Yến Khê và Thập nhị kiều nàng luôn nhớ. Đó là nơi ta và nàng ước định chung thân.”

Tư Mã Phượng như cũ cực kỳ bình tĩnh: “Cho nên sau đó, ngươi vì để nàng không khóc không nháo không đánh người, vì để mình được thanh tịnh, cho nên giúp nàng trộm bắt đi trẻ con phải không?”

“Phải.” Thiệu Kim Kim dứt khoát thừa nhận.

“Nhưng giết chúng nó cũng không phải ngươi đi?” Tư Mã Phượng hỏi.

“Có một đứa cho uống thuốc mê sau đó ném vào trong suối, khi ấy nước sông mới tan băng, rất lạnh. Còn một đứa nữa thì trực tiếp ngã chết trong Phù Yến Khê, trẻ con xương cốt mềm, chỉ cần ném một cái, nó liền…” Thiệu Kim Kim đột nhiên ngừng lại, không nói tiếp nữa.

Đệ tử của Ô Yên Các có người ném binh khí trong tay đi, thê lương hô “Các chủ.”

Việc này thật sự khiến bọn họ giật mình: ai cũng không ngờ Thiệu Kim Kim lại là người như vậy.

“Mười năm trước, chúng ta tổng cộng hại năm đứa bé. Đứa bé thứ năm sau khi chết, Tiểu Linh rất vui, nàng nói với ta mẫu thân vui vẻ, mẫu thân sẽ không đến tìm nàng nữa.” Thiệu Kim Kim ngẩng đầu, ánh mắt tử khí nặng nề, “Vốn ta chỉ biết Hạ Tam Tiếu có thâm cừu cùng Hạ thị huynh đệ, là bởi vì Hạ thị huynh đệ nhân quỷ không bằng, lại xuống tay với cả muội muội ruột của mình, nhưng ta khi ấy mới biết, trước Hạ Linh Hạ Tam Tiếu còn có những đứa con khác. Bà ta khi còn bé đã bị chính huynh đệ của mình làm nhục, lúc ấy không có năng lực phản kháng, chỉ đành nén giận hạ sinh đứa bé. Nhưng những đứa bé đều không được bình thường, đứa nào cũng yếu ớt. Hạ Tam Tiếu hết lòng tin theo truyền thuyết Xích Thần, sau khi giết đứa bé liền trốn khỏi nhà đi học võ, sau đó chậm rãi có danh khí, mới chiếm Chiếu Mai Phong, tự xưng Xích Thần.”

“Bà ta sinh được mấy đứa bé?” Trì Dạ Bạch đột nhiên xen lời hỏi.

“Đều là ta hỏi được từ Tiểu Linh, nhưng tình trạng này của nàng, ta cũng không chắc có đáng tin hay không. Nàng nói Hạ Tam Tiếu trước đó sinh được hai người con trai.” Thiệu Kim Kim lắc lắc đầu, “Nhưng sau đó Hạ Tam Tiếu khi nhắc đến việc này với Hạ Linh, lại nói không chỉ có hai người, còn hai người khác chưa sinh ra, mà phá đi.”

Hạ Linh nghe hiểu lời hắn, hồi hộp không thôi, gắt gao ôm Thiệu Kim Kim rơi nước mắt.

Hạ Tam Tiếu oán hận và sợ hãi, ngày qua ngày thổ lộ, đã trở thành khúc mắc của Hạ Linh. Nàng cơ hồ có thể hoàn toàn cảm nhận được tâm tình của Hạ Tam Tiếu, hiểu rõ yêu và hận phức tạp của Hạ Tam Tiếu với những đứa con và huynh đệ của mình. Tại đây trong đêm tối khúc mắc không ngừng, những địch nhân như ác quỷ bên cạnh nàng, chỉ có Thiệu Kim Kim là nơi nương tựa duy nhất của nàng.

Nhận thấy sự ỷ lại của Hạ Linh, Thiệu Kim Kim ôm lấy nàng.

“Các ngươi cũng trông thấy dáng vẻ của Hạ Nhị Anh rồi. Ban đầu hắn không điên loạn như vậy, vẫn rất bình thường. Nếu những gì Tiểu Linh nói là đúng, người đầu tiên xuống tay với Hạ Tam Tiếu chính là Hạ Nhị Anh.” Hắn chậm rãi nói, giống như đang kể một câu chuyện cũ, “Sau đó tại sao Hạ Nhất Hùng cũng tham dự, ta không biết. Nhưng hai người bọn hắn, đến tận khí Hạ Tam Tiếu trở thành thủ lĩnh của Chiếu Mai Phong, thậm chí tự xưng là Xích Thần cũng không buông tha cho bà ta.”

Tư Mã Phượng lấy cây quạt ra, lung tung phe phẩy quạt đi chút gió nóng: “Hạ Linh chính là…”

“Đúng vậy, chính là khi đó thì có nàng. Hạ Tam Tiếu cực kỳ hạn Hạ Nhất Hùng và Hạ Nhị Anh. Sau đó Chiếu Mai Phong đột nhiên gặp đại nạn, chỉ còn một mình Hạ Linh. Sau khi ta cứu nàng về, lúc nào nàng cũng nói phải báo thù cho Hạ Tam Tiếu. Ta cho rằng nàng nói báo thù là chỉ tìm ra người diệt Chiếu Mai Phong, nhưng sau mới biết được, nàng nhớ rõ những gì Hạ Tam Tiếu đã nói, cừu nhân nàng muốn tìm trên thực tế chính là cừu nhân của Hạ Tam Tiếu, Hạ Nhất Hùng và Hạ Nhị Anh.”

Thiệu Kim Kim kế thừa Ô Yên Các, có thể huy động rất nhiều nguồn lực. Hắn nhanh chóng tìm được tung tích của Hạ Nhất Hùng và Hạ Nhị Anh, cũng tự mình ra tay bắt người về. Hạ Nhị Anh theo tuổi tác càng tăng, chứng cuồng cũng càng ngày càng rõ ràng, Hạ Nhất Hùng so ra có vẻ bình thường hơn hẳn.

Cũng bởi vậy, Hạ Nhất Hùng là người đầu tiên trốn thoát khỏi nhà giam của Ô Yên Các.

Thiệu Kim Kim bắt người về, không biết xử lý thế nào. Hạ Linh thỉnh thoảng thanh tỉnh, sẽ cầm binh khí đi đâm bọn họ. Người của Chiếu Mai Phong lại am hiểu dùng độc, Hạ Nhất Hùng và Hạ Nhị Anh bi tra tấn đến gần như tàn tật, thường xuyên như vậy, vài năm trôi qua, tính cnahr giác của các đệ tử cũng dần dần bớt đi. Hạ Nhất Hùng giả điên như Hạ Nhị Anh, cuối cùng tìm cơ hội thoát ra.

Khi đó Hạ Linh đang bận chăm sóc mấy đứa bé, Thiệu Kim Kim bận che giấu giúp nàng, lúc Hạ Nhất Hùng đào thoát không ai phát hiện ra.

Hạ Nhất Hùng bị giam cầm vài năm, chịu đủ tra tấn, đi đứng đã mất linh hoạt, cố gắng chống đỡ đi xuống chân núi. Kết quả, Thiệu Kế Thánh đi đánh nhau ở thành Vinh Khánh về đụng mặt hắn.

Thiệu Kế Thánh không biết Hạ Nhất Hùng, Hạ Nhất Hùng lại biết hắn.

“Con ta là hắn giết, hắn là ta giết.” Thiệu Kim Kim nhắc đến cái chết của Thiệu Kế Thanh, mới rốt cuộc động dung, vẻ mặt trở nên bi thương.