Tầm Hung Sách

Quyển 2 - Chương 2: Yên hồn vũ phách (1)




Tư Mã Lương Nhân đang ở dưới gốc cây hải đường khoe bộ râu được chăm sóc kỹ càng của mình với phu nhân Phó Cô Tình, chợt thấy con trai hấp ta hấp tấp xông vào viện.

“Linh Thuỵ.” Phó Cô Tình vui vẻ gọi tên con trai, “Lại đây nhìn râu của cha con này.”

Linh Thuỵ là tên tự của Tư Mã Phượng, mẹ hắn phải hỏi thăm một đống hoà thượng đại đạo trưởng mới chọn được cái tên này. Vì trước đây hắn thường bị gặp nạn với nước, trong chữ này sẽ có thứ khắc thuỷ. Đáng tiếc cái tên này thật sự chẳng ra sao, Tư Mã Phượng trước nay chưa từng dùng. Hắn phản cảm với hai chữ “Linh Thuỵ”, giống như Trì Dạ Bạch thấy khó hiểu với hai chữ “Mục Nhai” vậy.

“Đẹp!” Tư Mã Phượng như cũ hấp tấp, “Cha, ta có chuyện quan trọng muốn nói.”

Phó Cô Tình cực kỳ khổ sở: “Còn có việc quan trọng hơn việc nói chuyện với mẫu thân ư?”

“Tiểu Bạch ở ngay bên ngoài đó, mẹ.” Tư Mã Phượng nói, “Chuyến này chúng ta tới đảo Thanh Bình, hoa đào ở đó cực kỳ đẹp. Hắn chắc chắn có rất nhiều điều muốn kể với mẹ.”

Vì thế liền đưa Phó Cô Tình tới chỗ Trì Dạ Bạch.

Tư Mã Lương Nhân và Tư Mã Phượng cùng nhau đến thư phòng, Tư Mã Phượng lập tức hỏi hắn về Văn Huyền Chu.

“Văn Huyền Chu có phải chính là vị tiên sinh đã từng tới nhà chúng ta?”

“Phải” Tư Mã Lương Nhân gật gật đầu, “Có mang người về không?”

“Tại sao cha lại muốn con và Tiểu Bạch đi tìm hắn?” Tư Mã Phượng thoáng tức giận, “Ngày đó khi hắn rời đi rõ ràng đã dặn chúng ta, tuyệt đối không được nhắc tới hắn trước mặt Tiểu Bạch, hoặc khiến Tiểu Bạch biết chuyện của hắn. Thế mà cha còn bảo Tiểu Bạch đến đảo Thanh Bình?!”

“Đó là yêu cầu của Văn Huyền Chu.” Tư Mã Lương Nhân vuốt ve chòm râu của mình, “Hắn nói bản thân nhiễm bệnh nặng, sống được không lâu, nhất định phải gặp lại Mục Nhai một lần. Năm đó Mục Nhai do hắn chữa trị, hắn sợ sau khi mình chết Mục Nhai sẽ bất ổn. Ta sợ gặp chuyện chẳng may, mới cho con đi cùng Mục Nhai.”

Tư Mã Phượng dở khóc dở cười: “Con đi cùng thì có ích gì!”

Tư Mã Lương Nhân: “Năm đó chẳng phải con vẫn ở bên Mục Nhai sao?”

Tư Mã Phượng: “…Ở bên thì ở bên chứ.”

Hắn thoáng trầm mặc, bắt đầu kể lại mọi chuyện trên đảo Thanh Bình với Tư Mã Lương Nhân.

Lúc này trong đại sảnh của Tư Mã gia, Trì Dạ Bạch đang đổ mồ hôi ứng phó Phó Cô Tình.

“Hoa đào quả thật rất đẹp…Cá chưa kịp ăn. Nhìn rất ngon. Ừm, đẹp. Đẹp như thế nào…con không biết tả ra sao. Thật sự rất đẹp.” Trì Dạ Bạch luống cuống tay chân, “Tình di, chi bằng ngươi đến hỏi Tư Mã Phượng, hắn biết quan sát hơn con.”

“Nó bảo ta tới tìm con mà.” Phó Cô Tình kéo tay Trì Dạ Bạch, “Tiểu Bạch à…”

Trì Dạ Bạch thiếu chút nữa run rẩy. Cách xưng hô này Tư Mã Phượng hay dùng, hắn trăm triệu lần không ngờ tới Phó Cô Tình cũng dùng nó gọi mình.

“Gần đây đầu còn đau không?” Phó Cô Tình rất lo lắng, “Con đừng suy nghĩ nhiều quá, Tình di thấy con mỗi ngày bôn ba bên ngoài, thực sự rất lo lắng.”

“Không sao đâu.” Trì Dạ Bạch nhẹ nhàng nói, “Hiện tại con đã có thể chỉnh lý những thứ mình muốn nhìn và những điều cần ghi nhớ, chuyện trước kia sẽ không xảy ra nữa. Cảm ơn Tình di, năm ấy nếu không có mọi người giúp con, hẳn con đã phát điên rồi.”

“Nói gở gì đó.” Phó Cô Tình trách cứ, “Người như con trên trời dưới đất ta cũng chỉ biết một, con lợi hại như vậy, ông trời sẽ không đành lòng tra tấn con.”

Nàng vuốt vẻ tay Trì Dạ Bạch, rất vui vẻ, lại tiếp tục hỏi những chuyện trên đảo Thanh Bình.

Trì Dạ Bạch có trí nhớ kinh người, nhưng lúc hắn còn nhỏ đã từng trải qua tình trạng đáng sợ gần như sụp đổ. Hắn đứng ở cửa Ưng Bối Xá, thanh âm của mọi người, cảnh vật, sắc thái, mùi hương xung quanh điên cuồng tiến vào tai mắt mũi miệng của hắn, khiến đầu hắn đau như sắp nứt ra. Hắn chỉ cần nghe qua một lần sẽ không quên, nhưng trên đời rắc rối nhiều lắm, nhiều đến mức khiến hắn gần như phát cuồng.  Ký ức như khối sắt nặng nề nhồi đầy trong óc hắn, mỗi ngày hắn đều nhắm chặt mắt bưng kín tai, không nhìn không nghe mới có thể tìm được chút tỉnh táo ít ỏi.

Khi hắn càng ngày càng yếu dần, Tư Mã Lương Nhân lật tung cả giang hồ, mới tìm thấy đại phu có thể cứu trị cho hắn.

Trì Dạ Bạch vĩnh viễn ghi tạc chuyện này vào lòng.

Đang nói với Phó Cô Tình chuyện về hoa đào và cá, chợt thấy A Tứ từ bên ngoài chạy vào.

“Đứa nhỏ chúng ta mang về đã sắp xếp ổn thoả chưa?” Trì Dạ Bạch hỏi hắn.

“Đã thu xếp ổn thoả. Phu nhân, thiếu gia đâu?” Vẻ mặt A Tứ hoảng loạn.

Phó Cô Tình: “Đang bàn chuyện với lão gia. Sao thế?”

A Tứ nuốt nước miếng, chớp chớp mắt không nói.

Phó Cô Tình nghĩ hoặc hỏi: “Các ngươi ở bên ngoài gây rắc rối cho thiếu gia? Sợ cái gì?”

A Tứ nhìn Trì Dạ Bạch, mỉm cười nói: “Không phải gây rắc rối cho thiếu gia, mà là chuyện thiếu gia rước lấy tìm tới cửa.”

Trì Dạ Bạch: “…”

A Tứ: “Sương Hoa cô nương của Tẩm Sương Viện đến tìm thiếu gia, đang chờ ngoài cửa.”

Sắc mặt Phó Cô Tình khẽ biến: “Tẩm Sương Viện?! Là Tẩm Sương Viện bên cạnh Kim Yên Trì?!”

A Tứ: “Đúng vậy.”

Phó Cô Tình xoay xoay chiếc vòng trên cổ tay: “Mang theo đứa nhỏ tới? Hay là vác bụng tới?”

A Tứ cung kính nói: “Không có, ăn mặc giản dị, không gây chú ý, đầu đội sa lạp.” (sa lạp: mũ có lớp vải mỏng che mặt)

Phó Cô Tình cười lạnh vài tiếng, lập tức đứng dậy, đi ra ngoài.

*****

Tác giả có điều muốn nói:

Bổ sung tiểu kịch trường đang diễn ra ở một nơi khác:

Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng mang Tống Bi Ngôn về nhà, giao cho A Tứ thu xếp,

A Tứ mang Tống Bi Ngôn đến sương phòng, trên đường bắt gặp Mộ Dung Hải còn đang chờ chủ tử nhà mình.

“Mộ Dung đại ca.” A Tứ nói, “Đứa nhỏ này do thiếu gia và đương gia nhà các ngươi cùng nhau mang về.”

Tống Bi Ngôn: “???”

Mộ Dung Hải: “À, cho nên?”

A Tứ thần thần bí bí: “Nhưng y cũng không phải con của thiếu gia chúng ta với đương gia các ngươi. Ngươi đừng ra ngoài nói lung tung.”

Tống Bi Ngôn: “…???”

Mộ Dung Hải lông mày nhảy dựng, ý vị thâm trường nở nụ cười.

A Tứ cùng Mộ Dung Hải đối mắt với nhau cười hồi lâu, Tống Bi Ngôn vẫn chả hiểu gì.

Cười đủ rồi, Mộ Dung Hải bỗng nghiêm túc.

“A Tứ à.” Hắn véo mặt A Tứ, “Ngươi sớm hay muộn cũng bị thiếu gia nhà ngươi đánh chết.”

A Tứ: “Ế ế ế?”