Tầm Hung Sách

Quyển 1 - Chương 2: Nhân diện đăng(1)




Sáng sớm tinh mơ, khắp chốn mịt mờ.

Cửa thành Bồng Dương phát ra tiếng động nặng nề, thong thả bị đẩy mở.

Hai bên bờ từ đông sang tây của dòng Úc Lan có rất nhiều cảng cá thương cảng, mà thành Bồng Dương là bến cảng cuối cùng của dòng sông lớn này.

Bồng Dương nằm ở nơi sông Úc Lan đổ vào biển, địa thế bằng phẳng, so với nông nghiệp và buôn bán phát đạt, ngư nghiệp không đủ hưng thịnh. Nhưng vì nơi này khí hậu thích hợp, bốn mùa không có mùa đông lạnh, trong thành thương nhân lui tới trao đổi hàng hoá nhiều, cho nên cực kỳ phồn hoa náo nhiệt. Thi nhân nổi tiếng đương triều Bạch Như Nguyên1 từng làm thơ ca ngợi “Lan thương thử cảnh trung, thiên địa tá nhất xuân”, chính là hai câu thơ năm trước dùng làm đề thi và trở thành ác mộng của vô số người đọc sách, một thời gian sau số lượng văn nhân vì Bồng Dương viết thơ ca ngợi khá ít.

(tạm dịch: trong cảnh sóng xanh biếc, thiên địa mượn sắc xuân)

Hình danh thế gia Tư Mã ở ngay trong thành Bồng Dương này.

Mấy hôm nay nhà Tư Mã chuẩn bị hỉ sự, nhân sĩ giang hồ đến chúc mừng rất đông, cửa thành vừa mở liền ồ ạt tiến vào. Binh sĩ thủ thành đại khái chỉ nhận ra Võ lâm minh chủ, Thiếu Lâm phương trượng, đạo nhân Võ Đang, hoặc một số nhân vật thanh danh vang dội như giang hồ đệ nhất mỹ nhân Minh Mi, thiên hạ đệ nhất tài tử Liễu Vấn, Tây Bắc đệ nhất đao Hồ Đại Phong. Trông thấy có người mang theo vũ khí hoặc thần sắc dữ tợn, mặc dù bọn họ trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì tiến lên kiểm tra văn điệp thông hành.

Gần trưa, có binh lính trông thấy một hàng người ngựa từ trên quan đạo thong thả đi tới. Người đi đầu thần thái tuấn dật, khí độ phi phàm, một thân áo trắng lưu loát lỗi lạc, ngay cả mấy người tuỳ tùng đằng sau ai nấy đều thân hình cao lớn, dung mạo xuất chúng.

Tiểu binh đứng ngay đầu tiên vội vàng chọt chọt cánh tay người bên cạnh: “Mau nhìn, người của Ưng Bối Xá đến, kẻ dẫn đầu chẳng phải là Trì Dạ Bạch ‘Chiếu Hải Thấu’ đó sao?”

(Chiếu hải thấu: hiểu rõ cả biển, ý nói không gì không biết)

Mọi người lập tức lên tinh thần, ưỡn ngực thẳng lưng, đồng thời nhìn chằm chằm đội nhân mã đang đến gần.

Mấy con ngựa trắng kia quá mức nổi bật, ngay cả người đứng quanh cửa thành cũng phải dừng chân quay lại nhìn.

Xung quanh Bồng Dương có ba huyện sáu trấn mười tám hương, phân bố rải rác. Thôn trấn ven biển có ba bốn, trong đó cảnh sắc đẹp nhất, nổi tiếng nhất là trấn Vân Dương.

Trấn Vân Dương nhiều mỹ nhân, tương truyền “Vân Dương nhất lai, đông cung thất sắc”, nhắc tới diễm ngộ khi hoàng đế tiền triều đến Bồng Dương du ngoạn.

(Tạm dịch: Vân Dương liếc mắt, đông cung thay đổi)

Tổ chức tình báo Ưng Bối Xá nổi tiếng nhất trên giang hồ ở tại trấn Vân Dương. Mà “Chiếu hải thấu” Trì Dạ Bạch chính là đương gia tân nhậm của Ưng Bối Xá.

Trì Dạ Bạch trời sinh tướng mạo phong lưu, tu mi trường mục, mũi cao môi mỏng, nhưng vẻ mặt lại lãnh đạm, dáng vẻ phong lưu nhưng không cách nào khiến người ta sinh ra cảm giác phong lưu. Trên búi tóc của hắn có cài một chiếc trâm Lục tùng thạch cốt, cây trâm đó dưới ánh mặt trời cực kỳ bắt mắt, tạo chút màu sắc hiếm thấy trên khuôn mặt trắng nõn cùng mái tóc đen kịt của hắn.

Trì Dạ Bạch thường xuyên ra vào thành Bồng Dương, khi ngang qua cửa thành chỉ cần đưa yêu bài ra là có thể thuận lợi thông qua.

Ngoảnh lại nhìn vẻ mặt của những binh sĩ, thị tòng Mộ Dung Hải bên người Trì Dạ Bạch không nhịn được cười nhẹ ra tiếng: “Đương gia, bọn họ vẫn đang nhìn kìa.”

“Đừng nhìn, đi mau.” Trì Dạ Bạch thấp giọng nói, “Lưu đội trưởng lần nào gặp ta cũng hỏi ngày sinh tháng đẻ hòng gán ghép ta với muội muội hắn, thật phiền.”

Mọi người nín cười, chậm rãi đi theo sau hắn. Mộ Dung Hải cái miệng quá mức rảnh rỗi, túm dây cương đi đến bên cạnh Trì Dạ Bạch, thần sắc tò mò.

“Đường tỷ của Tư Mã Phượng tên là gì?” Hắn hỏi, “Chúng ta từ xa đến uống rượu mừng, người còn chưa gặp lần nào, rất đáng tiếc. Nghe nói nàng là đệ nhất mỹ nhân Bồng Dương, rốt cuộc đẹp đến mức nào?”

“Có gặp cũng không nhất định là của ngươi. Phu quân của Tư Mã Song Đồng chính là mệnh quan triều đình, loại khách giang hồ như chúng ta không lọt được vào mắt đại mỹ nhân.” Phía sau có người cười nói.

“Kể ra thì, nói là đại mỹ nhân, ai đã từng thấy chứ? Chưa biết chừng là vô cùng xấu xí, bởi vì quyền thế của Tư Mã gia, mà bị nói thành khuynh thế mỹ nhân.” Mộ Dung Hải hỏi Trì Dạ Bạch, “Đương gia, ngươi gặp nàng chưa?”

Trì Dạ Bạch: “Gặp rồi.”

Mộ Dung Hải: “Như thế nào?”

Trì Dạ Bạch thầm cảm thấy vấn đề này của hắn cực kỳ nhàm chán, sau khi giáo huấn bọn họ đôi câu, chậm rãi nói: “Có vài phần tương tự với Tư Mã Phượng.”

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó đều cúi đầu nở nụ cười.

Trì Dạ Bạch: “….Cười cái gì?”

“Tương tự với Tư Mã thiếu gia, vậy hẳn rất đẹp.” Mộ Dung Hải nghiêm túc nói, “Đương gia không cần nhiều lời, chúng ta hiểu mà.”

Trì Dạ Bạch: “…Hiểu cái gì?”

Mộ Dung Hải: “Đều hiểu, đều hiểu, đi thôi nào.”

Nói xong vung roi ngựa, vỗ vài cái vào mông ngựa Trì Dạ Bạch.

Lúc này trong Tẩm Sương Viện phía đông nam thành Bồng Dương, một bình trà vừa mới pha xong.

“Nghe nói người của Ưng Bối Xá đã vào thành.” Nước trà xanh ngắt từ miệng bình chảy vào trong chén, nữ tử châm trà dung mạo kiều mỵ, một đôi tay thon dài trắng nõn, quay đầu nói chuyện với một thanh niên tuấn tú đang nằm nghiêng trên tháp, “Tư Mã công tử không về nhà xem thử?”

Tư Mã Phượng sáp lại gần ngửi hương trà, không nhịn được khen: “Trà ngon nha. Rất quý giá, Sương Hoa nha Sương Hoa, chẳng phải nói tích cóp tiền chuộc thân sao, ngươi lấy đâu ra bạc mua trà này?”

“Ngươi lần trước cho ta!” Sương Hoa đặt mạnh ấm trà lên bàn, cười mắng, “Ngươi đưa cho Trì Dạ Bạch mấy lạng, kết quả hắn không nhận, ngươi liền chuyển qua cho ta.”

Tư Mã Phượng cuối cùng cũng nhớ ra, thu hồi quạt vỗ vào lòng bàn tay, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc khoa trương: “Đúng!”

Sương Hoa: “Ở trước mặt ta còn diễn trò làm gì. Về đi về đi.”

“Trong nhà cũng không thoải mái như ở chỗ ngươi, mau đàn khúc nhạc lần trước cho ta nghe.” Tư Mã Phượng thoả mãn uống trà, phe phẩy quạt nói, “Sương Hoa, ngươi đốt hương gì vậy? Mùi thơm câu dẫn quá đi chứ?”

“Hằng xuân hương2, không những quý, còn khó mua.” Sương Hoa thở dài, “Ngươi muốn nghe cái gì?”

Chờ uống xong trà, khúc nhạc mới cũng nghe xong rồi, Sương Hoa nhìn canh giờ, lại hạ lệnh trục khách với Tư Mã Phượng.

Tư Mã Phượng bất động, xoa xoa cổ tay, nhấc cây bút trên kỷ trà lên, nói muốn vẽ tranh tặng cho Sương Hoa.

Sương Hoa kéo hắn từ nhuyễn tháp đứng lên. Tư Mã Phượng chân dài ngoắc lấy kỷ trà trên tháp, Sương Hoa sống chết lôi đi cũng không động.

“Tẩm Sương Viện vậy mà lại đuổi khách!” Tư Mã Phượng kêu lên, “Truyền ra ngoài sẽ tổn hại thanh danh các ngươi.”

“Đi đi Tư Mã công tử. Nếu ngươi không đi, vị kia nhà ngươi sẽ tới tận cửa tìm đấy.” Tư Mã Phượng không thả chân, Sương Hoa cũng không buông tay, “Hắn đã phá hỏng cửa phòng ta mấy lần rồi, ngươi xem xem..”

Còn chưa dứt lời, cửa phòng rầm một tiếng bật mở, quả thực bị người từ bên ngoài đá văng.

Sương Hoá hít sâu một hơi, hai tay buông ra, Tư Mã Phượng lập tức ngã xuống đất.

Bên ngoài trời đã về chiều, hoàng hôn dần buông.

Trì Dạ Bạch đứng ngoài cửa, sắc mặt thực lạnh.

Hai người trong phòng nhìn kẻ đứng ngoài, kẻ đứng ngoài nhìn hai người trong phòng.

Tư Mã Phượng nhanh nhẹn từ trên mặt đấy bò dậy, vỗ vỗ bụi trên đầu gối, vừa cười vừa bước đến: “Tiểu Bạch…”

Hắn còn chưa dứt lời, Trì Dạ Bạch lạnh lùng liếc hắn một cái, hắn lập tức im bặt.

“Về nhà.” Trì Dạ Bạch thấp giọng nói. “Cha ngươi tìm ngươi.”

Hình danh thế gia Tư Mã và Ưng Bối Xá Trì gia vì đủ loại nguyên nhân khác nhau mà tới lui thường xuyên, ở giữa lại có các loại…quan hệ phức tạp, người giang hồ đều biết tiểu công tử hai nhà từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình như thủ túc.

Các cô nương trong Tẩm Sương Viện, Hương Châu lâu, Hồng Yên lâu, Phương phi lâu,  Phù Dung Viện của thành Bồng Dương …., cũng biết cả.

Có điều nội dung các nàng biết không giống với người giang hồ.

“Tư Mã công tử, lại bị bắt về?” Cô nương của Hương Châu lâu vẫy vẫy khăn tay.

“Về phải quỳ ván đinh.” Tú bà của Phương Phi lâu cười khanh khách.

“Trì thiếu gia, Trì thiếu gia! Hai tháng không thấy, sao người càng ngày càng tuấn tú vậy?” Cô nương của Phù Dung viện trực tiếp ném hoa cho Trì Dạ Bạch, “Tư Mã công tử sao có thể thức thời như ta chứ?”

Tư Mã Phượng trong tiếng cười nói thúc ngựa đi nhanh: “Tiểu Bạch, mau đi thôi.”

Trì Dạ Bạch cười lạnh nói: “Sao, giờ mới thấy sợ?”

“Ta không sợ.” Tư Mã Phượng cười nói, “Ta là không muốn nhiều người như vậy nhìn ngươi.”

Trì Dạ Bạch: “…”

Tư Mã Phượng: “Ngươi đẹp như vậy, nếu ai nấy đều thích ngươi, vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi chỉ có một, ngươi là ta…”

“Về nhà!!!” Trên khuôn mặt của Trì Dạ Bạch xuất hiện vệt hồng, cả giận nói, “Đi!!”

Tư Mã Phượng cười gật đầu: “Được được được, chúng ta về nhà.”

Hai người ra khỏi khu thanh lâu, mắt thấy gió đêm thổi qua, tâm tình của Trì Dạ Bạch dần dần bình tĩnh lại, lúc này mới nhắc tới chính sự với Tư Mã.

“Ta đã gặp qua cha ngươi.” Hắn nói, “Ông nói trên đảo Thanh Bình có một số việc muốn để ngươi ta đi giải quyết.”

“Đi thôi. Đảo Thanh Bình bây giờ rất đẹp, hoa đào nở khắp nơi, cá cũng béo.” Tư Mã Phượng nói, “Ta còn học một thủ khúc ở chỗ Sương Hoa, có thể dưới gốc đào hát cho ngươi nghe…”

Dưới ánh mắt của Trì Dạ Bạch hắn lặng lẽ ngậm miệng.

“Ông bảo chúng ta đến đảo Thanh Bình tìm một cố nhân.” Trì Dạ Bạch nhìn ngã tư đường trước mắt, “Đảo Thanh Bình xảy ra án mạng, cha ngươi sợ vụ án quái dị này liên luỵ đến lão hữu của ông.”

“Hửm?” Tư Mã Phượng cuối cùng cũng thu lại vẻ cợt nhả, “Có bao nhiêu quái dị??”

“Ngươi đã từng nghe đến đèn mặt người chưa?” Trì Dạ Bạch hỏi.

Tư Mã Phượng: “Thứ gì vậy? Vẽ mặt người lên đèn lồng?”

“Không phải.” Trì Dạ Bạch nói thẳng, “Là dùng da người làm đèn lồng.”

Chú thích:

(1) Hằng Xuân Hương: là một mùi hương trong truyền thuyết, bắt nguồn từ cây Hằng Xuân lá giống như hoa sen, thơm như hoa quế. Trong <Thập Dị Ký> nói Yến Chiêu Vương có được loại hương này từ trong tay tiên nhân.

(2)Bạch Như Nguyên: một vị thi nhân mà Tư Mã Phượng rất thích, viết thơ tình cực kỳ nổi tiếng.

Chú thích trong truyện đều là của tác giả