Tam Hỏa

Chương 33




Yêu đương với Tống Tịnh Vãn không phải một chuyện dễ dàng, người luôn sợ phiền toái như Lâm Sân nay lại vui vẻ chịu đựng.

Anh có hiểu rõ chừng mực, trêu chọc cô xấu hổ loạn tâm trí, sau đó lại trở về dáng vẻ bình tĩnh.

Nắm tay cô về nhà, chút phúc lợi nên có Tống Tịnh Vãn thân là bạn gái sẽ không cự tuyệt.

Dắt tay thôi mà, chỉ là cùng để tay ở một chỗ.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay giao hòa, cô thì hơi lạnh, anh thì hơi nóng, hai phía truyền đến vừa vặn ấm áp. Cô không thích nghi, vui sướng, dù chỉ một chút cũng không thể coi nhẹ.

“Mệt không? Buổi tối em muốn ăn gì?” Bên cạnh cuối cùng cũng hết người thừa thãi, anh không muốn đi ra ngoài lắm, “Anh nấu cho em.”

Cô rủ mắt xuống, ôn nhu nói: “Anh cũng mệt mỏi rồi, chúng ta tùy tiện tìm một chỗ ăn đi.”

Ra ngoài ăn tốn thời gian, gọi thức ăn ngoài cũng không phải không thể, thế nhưng anh muốn tự làm cho cô. Anh ngay cả cửa nhà mình cũng không mở, chạy theo cô đi vào phía đối diện, mặc dù trước đó đã tới rồi, nhưng cảm giác bây giờ và lúc đó hoàn toàn khác nhau.

Đây là chỗ của người yêu anh.

Ra ngoài hai ngày, trong tủ lạnh không rau củ quả mới, nhưng các nguyên liệu nấu ăn cũng không ít, cô thích nấu cơm, mà làm không được tốt lắm, thấy anh bắt đầu nấu cơm, cô không ngồi yên nổi đi qua hỗ trợ, trợ thủ này ngược lại rất đắc lực, thái băm gọt rửa gì đấy vô cùng nhuần nhuyễn.

Cô búi tóc lên rồi buộc tạp dề, cẩn thận thái cà rốt thành những sợi dài. Anh rất thích dáng vẻ lúc chăm chú làm một việc nào đó của cô, giống như cách cô đối mặt với cuộc sống, cẩn thận làm từng tí, chưa từng ngó lơ.

Phát hiện Lâm Sân đang nhìn mình, cô xấu hổ: “Em cắt cà rốt sai chỗ nào sao?”

Làm sao mà sai được, anh nhẹ nhàng đưa tay lên vén cọng tóc rớt xuống qua sau tai cho cô: “Đúng, em làm rất tốt.”

Dù sao thì có thành hình thù gì anh cũng làm.

Ba món mặn một món canh đơn giản, sau nửa tiếng, bọn họ đã ngồi ở bàn ăn cơm. Yên lặng, không có lời thừa thãi, anh và cô nghiêm túc thưởng thức bữa ăn.

Thời gian dài, anh đã hiểu được chút vấn đề tại sao lúc ăn cơm cô không thích nói chuyện. Lúc ăn cơm tại sao lại muốn nói chuyện chứ? Thế này tốt hơn nhiều.

Trên TV đang chiếu tin tức, ăn cơm xong thời gian đã không còn sớm, Tống Tịnh Vãn thăm dò anh nửa ngày, hình như anh không có ý định về. Bọn họ ngồi dựa vào nhau trên ghế, lúc cô có chút thần thần, anh nắm lấy tay cô đặt trong bàn tay mình.

Tin tức nói cái gì cô căn bản không biết, thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, ai cũng không cảm thấy nhàm chán.

Anh chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, một ngày này không muốn kết thúc. Đến thời gian cô nên đi ngủ, anh đứng dậy tạm biệt, cách một cái hành lang, anh vẫn giữ nguyên không bỏ.

“Ngủ ngon, tiểu Vãn.” Anh cúi đầu hôn trán cô một cái chúc ngủ ngon, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô, lại kìm lòng không được, hôn một cái ở tóc, không buông được.

Cô có chút bị động, cứng nhắc đứng đó để anh ôm, nhưng rất nhanh bị anh lây nhiễm cảm xúc, cũng có chút không nỡ.

Cô đến cùng cũng đâu có bỏ cái gì ra, rõ ràng anh ở đối diện mà. Cô có chút không rõ những ý nghĩ kì quái này đến từ đâu, có thể do cái ôm của anh quá hấp dẫn, nhất thời khiến cô cũng không nỡ buông ra.

Qua hồi lâu, cô không thể im lặng được nữa: “Chú Lâm.”

Lúc này anh mới buông ra, tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt: “Còn gọi anh là chú.”

Xưng hô thế này, lúc trước anh uốn nắn cô đã nhiều lần, nhưng cô cứ kiên trì anh cũng cho qua, không phải sợ gọi thế khiến mình già đi, mà mỗi lần cô gọi kiểu vậy, anh luôn có cảm giác mình đang bắt nạt một bạn nhỏ.

Ừ, đúng là anh muốn bắt nạt cô, nhưng là kiểu bắt nạt giống trong mơ kìa.

Là một người đàn ông, lại đang ở độ tuổi tinh lực dồi dào, đối diện với một người con gái, làm sao mà ngồi trong lòng rồi vẫn không loạn được. Trước mắt, anh đã khống chế hơi bị tốt rồi đó.

Anh nói kiểu này, Tống Tịnh Vãn lại rối rắm.

Hình như không thể gọi bằng chú, bởi vì… Bọn họ đang yêu đương. Nhưng anh vẫn là bạn của chú nhỏ, chỉ là kiêm luôn chức bạn trai cô, không gọi chú Lâm thì gọi thế nào? Đã quen miệng mấy tháng rồi, đâu phải muốn đổi mà dễ.

“Được rồi, không vội vàng, chờ em nói hết cho chú nhỏ, về sau đổi cũng chưa muộn.” Anh lên tiếng che đi sự bối rối của cô, miễn cho một đêm này cô ngủ không ngon giấc.

Lại nhịn không được, hôn một cái trên má cô.

Có chút không chịu được sự nhiệt tình ấy, cô nhẹ đẩy anh ra: “Em muốn đi ngủ.”

Cứ tiếp tục như thế, khả năng đêm nay anh ngủ không được mấy, liền buông cô ra, ánh mắt vẫn còn dán chặt: “Ừ, đi ngủ đi.”

“Ngủ ngon.”

Cuối cùng, cô đóng cửa trước, kết thúc một cuộc chiến chúc ngủ ngon dài đằng đẵng.
Tống Tịnh Vãn biết mình ở chung không tốt lắm, nhưng chuyện cô đã đồng ý thì sẽ cố gắng.

Bởi vì chưa yêu đương bao giờ, nên không biết cách hòa nhập với không khí hai người, cô hỏi người bạn thân nhất Tôn Uẩn, còn tra thêm ở trên mạng vẫn không thấy gì, loại chuyện này làm gì có đáp án chuẩn xác, Tôn Uẩn nói, để cô đi theo tâm tư của mình là tốt nhất.

Trên thực tế, trừ kiểu đó ra cô cũng không có biện pháp khác, bởi vì ở cùng với Lâm Sân, cô thường sẽ quên những chuyện khác, chỉ làm theo trái tim mình.

Sáng sớm, cô nhấn tắt chuông báo thức trên bàn, vừa rửa mặt xong, cửa đã vang lên tiếng gõ, tập thể dục buổi sáng xong Lâm Sân liền mang bữa sáng qua.

Anh gõ cửa, sẽ không tùy tiện đi vào, tôn trọng nơi riêng tư của cô. Nhưng lúc vào cửa, sẽ khẽ hôn lên trán hoặc má cô, kiếm chút phúc lợi của bạn trai.

Tiến thêm một bước, anh tạm thời còn không dám làm. Đêm đó kìm lòng không được hôn cô, đối với cô mà nói đã coi như khác người.

Tính tình cô chậm nhiệt, chỉ có thể tiến hành theo từng bước chắc chắn. Chỉ là, việc cô thích ứng nhanh hơn anh nghĩ nhiều, mới có mấy ngày, cô đã quen với việc anh hôn chào buổi sáng, sẽ không thất thần mà thuận tay tiếp nhận bữa sáng.

Mặc dù, so với tưởng tượng của anh nụ hôn buổi sáng không thuần khiết như hiện giờ, thế nhưng đây đã là khởi đầu cực tốt rồi.

Tống Tịnh Vãn không khó để cảm nhận trái tim mình, thì ra ở cùng với anh, không phức tạp như cô đã nghĩ.

Có thể bởi vì tình yêu không phải chuyện gì như trời sụp đất rạn, chỉ đơn giản là ban đầu do một người biến thành hai người, bọn họ vẫn phải đi làm, sinh hoạt, xã giao. Tình yêu, không phải toàn bộ đến từ một người, là cuộc sống của hai người.

Tống Tịnh Vãn cảm thấy chuyện mình muốn làm trước tiên phải học sự thẳng thắn và dễ dàng tiếp nhận.

Lâm Sân mỗi ngày đều vui vẻ, ai cũng cảm nhận được, Tống Hoài Quân là người cảm nhận trực tiếp nhất, anh vừa tan làm, sẽ không thấy bóng người. Mặc dù Tống Hoài Quân cũng muốn đi hẹn hò, nhưng cái người độc thân nào đó còn tích cực hơn cả anh.

Điều này khiến anh không khỏi hoài nghi, Lâm Sân có phải đang yêu đương hay không. Đã theo đuổi được cô gái trước đó rồi?

Lâm Sân vội vàng, là vì đi đón Tống Tịnh Vãn tan làm, sau đó, đưa cô đi ăn chỗ mà mình thấy ngon, rồi đi làm việc cô muốn.

Hoặc là không cần cố ý làm cái gì cả, hai người ở cùng một chỗ đã vui lắm rồi.

Anh đối xử với cô rất tốt, cô vẫn luôn ghi ở trong lòng, cho nên cô cũng sẽ không để anh cực nhọc. Hôm thứ sáu, anh hỏi cô muốn đi đâu, cô đã chủ động hỏi: “Trước kia anh sẽ hay đi chỗ nào?”

Câu hỏi này cô đang muốn nghe ý kiến của anh, cô cũng muốn hiểu một chút về cuộc sống mà anh yêu thích.

Đương nhiên là người nào đấy vui vẻ cực kì, nhưng cũng có điểm lo lắng: “Anh sợ em không quen, thấy anh chơi sẽ rất nhàm chán.”

Cô lắc đầu, nói: “Sẽ không, con người của em cũng rất nhạt nhẽo, sẽ không cảm thấy nhàm chán.”

Cô bày ra dáng vẻ chững chạc đàng hoàng, lại khiến cho anh muốn hôn cô, người có thể nói ra mấy lời như vậy, sao mà nhạt nhẽo được. Hôm sau, vừa đúng lúc bạn bè cũng mời, anh cô đi câu lạc bộ bắn cung mà bạn mình mở.

“Lúc anh gặp khó khăn trong công việc sẽ đến đây chơi, khi nhắm để bắn cung cần sự chăm chú, sẽ có lợi cho suy nghĩ. Đương nhiên, em cũng có thể coi đó là đồ vật mà em ghét, bắn trúng nó, sau đó vứt nó đi, coi như là đang phát tiết vậy.”

Cuối tuần, câu lạc bộ có không ít người. Người bạn thấy anh đưa phụ nữ đến, kinh ngạc không nói lên lời, Lâm Sân bình tĩnh, tự nhiên giới thiệu: “Bạn gái của tôi.”

Lần này, không chỉ có kinh ngạc, anh ta hận không có loa để nói khắp nơi.

Tống Tịnh Vãn lễ phép chào hỏi, hiện tại không còn cảm khái anh có nhiều bạn bè, chỉ là nói lớn như vậy, còn tự hào thế nữa? Nếu chú nhỏ biết thì sao đây?

Anh nhìn ra lo lắng của cô, giải thích: “Không sao hết, cậu ấy không biết chú nhỏ nhà em.”

Tống Hoài Quân thích vui đùa, không thích vận động, đối với mấy cái này càng không có hứng thú, cho nên, bạn bè bọn họ cũng không biết nhau.

Lời anh vừa nói, Tống Tịnh Vãn chỉ nghe được câu mở đầu, lúc đi đến sân bắn hỏi anh: “Anh cũng đến đây vì công việc quá phiền sao?”

Có thể là anh cho người khác một cảm giác quá ổn trọng, đối với tất cả mọi chuyện giống như đều thành thạo điêu luyện, để cho người ta không tưởng tượng được lúc anh gặp phiền toái trong công việc sẽ thế nào.

Anh cười nói: “Đương nhiên, chỉ là công việc gặp khó khăn cũng không sao, làm thế nào để giải quyết vấn đề tâm lý mới quan trọng.”

Đến sân bắn, lúc bắt đầu Tống Tịnh Vãn chỉ nhìn anh đấu với bạn, như lời cô nói, cô sẽ không cảm thấy chán, bởi vì, bộ dáng chăm chú của anh… Nhìn rất đẹp. Chơi một hồi, anh tới hỏi cô có muốn thử không.

Điều này đối với cô vô cùng xa lạ, một phần cũng không thích hợp với khí chất, nếu như không phải vì anh, cả đời này có khi cô sẽ không tới chỗ này.

Thử một lần mà thôi, cô gật đầu đồng ý.

Lâm Sân bắt đầu là muốn cô bớt nhàm chán, để thuận tiện dạy cô thì nắm tay, ôm eo, khụ, cái này thật sự chỉ là thuận tiện. Không nghĩ tới, cô nghiêm túc lạ thường, phát bắn thứ nhất, người bạn đứng bên cạnh khen cô: “Rất tốt đấy, có chút thiên phú.”

Tống Tịnh Vãn học cái gì cũng rất nghiêm túc, thế nhưng từ nhỏ đến lớn người ta chỉ khen cô có gắng, không bao giờ được khen có tài, cô dần dần cảm nhận được loại cảm giác mà Lâm Sân nói, có chút hăng say.

Cô vui vẻ, Lâm Sân tự nhiên càng vui vẻ hơn, nắm tay cô tiếp tục chỉ, cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng không có gì khác thường.

Khả năng Tống Tịnh Vãn trong mắt đại đa số người đều quá nghiêm túc, không thú vị. Có thể anh thật sự không cảm thấy vậy, đại khái là từ lúc cô bình tĩnh tranh luận với Tần Thời, anh đã cảm thấy, cô gái này không giống những người khác.

Cụ thể khác ở chỗ nào anh không diễn tả được, chỉ đơn giản là cô gái này khiến anh ngạc nhiên.
Phí Nhất Triều cùng bạn đến câu lạc bộ bắn cung chơi, một đám người có nam có nữ, mấy cô gái, phần lớn đều đến tham gia náo nhiệt. Anh ta ngại phiền, một mình đến sân yên tĩnh này bắn cung.

Ngoài ý muốn, ở chỗ này gặp được một người có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây.

Lúc thầy Tống Tịnh Vãn, phản ứng đầu tiên là dụi mắt xem có phải mình nhìn nhầm người rồi không.

Cô sao lại tới chỗ như thế này? Ở bất kì chỗ nào gặp được cô cũng cảm thấy hợp lí hơn chỗ này.

Anh mặc định là chính mình nhìn lầm rồi. Cô cùng một người đàn ông đứng chung một chỗ, nhìn rất thân mật, người đàn ông thậm chí còn đặt tay ở eo cô. Trong không gian sáng sủa, cô quay người cười với người đàn ông đó.

Dù không tươi cười, nhưng rõ ràng rất vui vẻ.

Anh ta không tự giác bị nụ cười này mê mẩn.

Cái đó hẳn chỉ là người giống người mà thôi, Tống Tịnh Vãn đã thấy anh ta, thu lại nụ cười trên môi, lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh.

Như vậy, anh ta không thể lừa gạt bản thân đây chỉ là người giống người nữa rồi.