Tam Hỏa

Chương 32




Sau khi Lâm Sân đi, Tống Tịnh Vãn chậm rãi đóng cửa lại. Cô đưa mắt nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, bây giờ là 12 giờ 5 phút sáng.

Nếu tính đúng theo chu kỳ thời gian, hôm nay đã sang ngày thứ hai cô có bạn trai.

Cảm xúc phức tạp xen lẫn một chút không thể tin nổi. Cô bất giác đưa tay chạm lên khóe miệng, trên môi vẫn phảng phất xúc cảm nóng ẩm, thì ra không cho cô chạm vào là sợ sẽ kích thích đến cảnh tượng lãng mạn kia.

Đây chính là hôn sao?

Cô vừa ngồi xuống giường, điện thoại cùng lúc phát sáng thông báo tin nhắn.

Lâm Sân: Chúc ngủ ngon, Tiểu Vãn.

Rõ ràng trước đó anh đã từng nói câu này nhưng không hiểu sao, sau khi về căn phòng hiu quạnh trống trải kia bỗng dưng tự động lấy điện thoại ra.

Đêm hôm nay dường như kéo dài vô tận, khiến cho người ta lưu luyến không đành lòng chìm vào giấc ngủ.

Tống Tịnh Vãn: Ngủ ngon.

Cô cân nhắc hai chữ này, lo rằng như vậy có hơi lạnh lùng nên lạch cạch gõ thêm mấy chữ “Ngày mai gặp”.

Suy nghĩ lại, không phải ngày mai mà là hôm nay mới đúng.

Bữa tiệc trên thuyền vẫn tiếp tục diễn ra, tiếng âm nhạc còn chưa ngừng lại, không biết ai đang hát bản tình ca da diết, giai điệu êm tai du dương trong đêm tối.

Một đêm muộn không ngủ, có người vui vẻ, có người u sầu.

Tần Thời chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi thì bắt gặp một bóng hình nhỏ gầy đứng ở hành lang vắng ngắt. Lúc đầu cậu chỉ định coi như không thấy nhưng sau khi đi qua được mấy bước, cậu quay người nhìn từ cao xuống cái gáy mang đầy vẻ đáng thương kia.

“Này, đứng đây khóc cái gì, muốn khóc thì về phòng mà khóc.” Thật sự phiền chết, hơn nửa đêm không biết gào cái gì, ai mà nhát gan còn tưởng ma quỷ từ đâu đến kêu oan.

Thật ra người kia hầu như không phát ra âm thanh nào, mọi người tạm biệt nhau tại cửa ra đều không nhận ra sự khác lạ.

Cô như vậy không hề gây sự chú ý cũng chẳng ai quan tâm đến sự tồn tại mà phát hiện.

“À vâng… tôi xin lỗi.” Cô hừ hừ một câu như ruồi muỗi kêu rồi cúi đầu chạy mất.

Khúc nhạc đệm nhỏ về cô gái thích khóc này khiến cho Tần Thời chẳng để trong lòng.
Không biết từ khi nào thuyền đã chạy ra biển, Tống Tịnh Vãn được ngắm nhìn khung cảnh bình minh nơi đây. Mặt trời màu vàng kim đội biển nhô lên, cảnh vật bừng bừng sức sống.

Nhưng lại không được hoàn hảo cho lắm, vì Lâm Sân không thể thưởng thức cảnh đẹp chỉ riêng hai người với Đầu Gỗ Nhỏ của anh. Anh cũng không nghĩ tới, tối hôm qua bọn họ vui đùa đến tận đêm muộn lại có thể dậy sớm như vậy. Một đám bình thường đều không có dáng vẻ lãng mạn, ấy vậy mà cũng biết đón mặt trời mọc.

Người đầu tiên bọn họ gặp là Tiểu Trịnh và Văn Ngữ.

Tiểu Trịnh không ngờ Lâm Sân lại hào hứng như thế. Nhìn thấy Tống Tịnh Vãn đứng sau lưng anh cũng chẳng suy nghĩ nhiều, đàn ông lắm mồm cũng không thể bằng đàn bà tinh tế. Buổi sáng ngắm bình minh có nhiều người như vậy nên chỉ coi như tiện đường thôi, rõ ràng cậu và Văn Ngữ cũng là tình cờ gặp.

Nếu nói về giác quan thứ sáu, hiển nhiên Văn Ngữ vẫn luôn chú ý Lâm Sân nhạy cảm hơn cả, huống chi cô còn thông minh.

Khoảng cách giữa hai người bọn họ không gần nhau lắm, ánh mắt của Tống Tịnh Vãn cũng chẳng hề tỏ ra né tránh, nhưng Lâm Sân lại có hàm ý sâu xa, gần như anh cố tình che khuất cô ở phía sau.

Điều này rất bất bình thường.

Cô ấy biết Lâm Sân không có ý gì với mình, có thể chỉ là nhất thời chưa buông bỏ được nên mới ghi nhớ hành động này trong lòng, lẳng lặng theo dõi sự việc.

Đồng thời Tống Tịnh Vãn cũng cảm nhận được ánh mắt khác thường của Văn Ngữ.

Đám người náo nhiệt ngắm mặt trời mọc xong thì trở về phòng nghỉ ngơi chờ đợi bữa sáng. Trong lúc ấy phát sinh ra một chuyện ngoài ý muốn, có người bất ngờ rơi xuống biển nhưng may mắn đã được thuyền viên cứu lên.

Lâm Sân là ông chủ nên đương nhiên phải chạy đến xem xét tình huống, vốn định tranh thủ thời gian nói chuyện với Đầu Gỗ Nhỏ mấy câu, thì nghe thấy Tiểu Trịnh vội vàng tới báo có người rơi xuống biển, anh liền lập tức đi theo.

May mắn phát hiện kịp thời, thuyền viên nhanh chóng cứu hộ nên người này không có gì đáng ngại. Khi Lâm Sân đến, cô ấy đã tỉnh, đang được đồng nghiệp tận tình dìu vào trong.

“Tiểu Diệp Tử, cô dọa sợ chúng tôi quá. Nhỡ cô xảy ra chuyện gì bất trắc thì sao chúng tôi ăn nói với người nhà cô đây.”

Lâm Sân vội vàng chạy đến, thấy người quấn khăn lông run lẩy bẩy, mặc dù kịp thời được cứu nhưng mùa đông dính nước biển lạnh buốt, không phải ai cũng chịu được.

“Không sao chứ?” Anh giống như một trưởng giả tốt bụng hỏi thăm.

Cô vốn đang phát run, cho nên cũng không ai chú ý tới bàn tay đang xoắn xuýt nắm chặt góc khăn kia của cô.

“Không có… không có việc gì.”

Nghe được đáp án xong, anh cũng không phớt lờ mà sắp xếp một số nhân viên nữ chăm sóc cô ấy, sau đó dặn mọi người nếu có vui chơi trên boong tàu thì phải cẩn thận chú ý an toàn.

Một chuyện không nhỏ ngoài ý muốn xảy ra khiến mọi người tự nhắc nhở bản thân, cũng may là không sao nên không lâu sau, mọi người cũng tản ra trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Lâm Sân xử lý xong xuôi thì đi tìm Tống Tịnh Vãn, cùng lúc đó Tống Hoài Quân đã có mặt.

Xem ra hôm nay khả năng người này tìm được cơ hội nói nhiều lời với cô rất khó.

Quả nhiên Tống Hoài Quân đã biết được có người bất ngờ rơi xuống biển, trước tiên anh liên tục căn dặn Tống Tịnh Vãn chú ý an toàn, cuối cùng nói: “Thôi được rồi, hôm nay cháu đi theo chú. Cứ để cháu một mình chơi thế này, lại không trong tầm mắt quan sát của chú, chú không yên tâm nổi.”

Tống Tịnh Vãn nói lý với chú nhỏ: “Cháu không phải trẻ con, tự cháu sẽ chú ý an toàn.”

Cô vốn cẩn thận như vậy, sao có thể tự đưa bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm, không rõ vì sao chú nhỏ lại coi cô như trẻ con.

Tống Hoài Quân đương nhiên biết Tống Tịnh Vãn không phải trẻ con, nhưng bất luận cô có tỉnh táo đến đâu, anh vẫn không thể hoàn toàn yên tâm nên cứ coi cô như đứa trẻ cần chăm sóc.

Đôi khi Tống Hoài Quân cũng không phải ngu dốt nhưng có những lúc lại chậm chạp trong việc nhìn nhận sự việc đang xảy ra xung quanh.

Lâm Sân đi tới: “Chú em nói đúng đấy, em đừng có chạy loạn. Nếu không thì đi theo anh cũng được, tránh cho cậu ta lo lắng.”

Được Lâm Sân phụ họa, Tống Hoài Quân nhẹ gật đầu rồi bảo ban cô: “Nghe rõ chưa? Đừng có để chú phải lo lắng, ngoan ngoãn một chút đi nhé.”

Tống Tịnh Vãn nhìn qua ánh mắt anh, trong lòng có chút không thể tin được những lời mình vừa nghe. Còn anh thì vẫn tỏ ra bình tĩnh một cách tự nhiên, trong mắt tràn ngập ý cười, trắng trợn nhìn.

Tống Hoài Quân vặn vẹo cái lưng mỏi, bỏ qua cái liếc mắt đưa tình giữa bạn thân và cô cháu gái.

“Đi ăn sáng thôi.” Anh không hề phát hiện ra điều gì kì lạ, chỉ rủ rê hai người cùng đi ăn.

Thật ra không nói cho Tống Hoài Quân biết cũng tốt, cảm giác lén lút cũng có chút mùi vị tình thú.

Tựa như bây giờ, anh vụng trộm cầm tay cô phía sau mà cô không dám phản kháng, sợ sẽ gây ra tiếng động khiến Tống Hoài Quân nghe thấy.

Cô vừa thẹn vừa bực, bàn tay hơi co quắp lại trong tay anh.

Cái người này bị sao thế không biết.
Trên đường quay về vẫn ồn ào như cũ.

Phần lớn thời gian Tống Tịnh Vãn đều ngồi yên tĩnh một góc để suy nghĩ về một chuyện quan trọng. Mặc dù cô không thể làm tốt mọi việc nhưng một khi đã làm nhất định sẽ nghiêm túc đối mặt.

Đã quyết định yêu đương, cô sẽ thật lòng coi trọng tình cảm này.

Chỉ là cô không có kinh nghiệm, chẳng biết nên làm những gì.

Yêu đương như thế nào? Cô cũng không biết.

Cô suy nghĩ đến ngơ ngẩn mà không để ý đến ánh mắt của người bên cạnh. Văn Ngữ vẫn lẳng lặng quan sát từ đầu tới cuối, cuối cùng đã nhận ra dấu vết.

Ngay tại cửa phòng rửa tay, cô ấy cố ý chặn Lâm Sân lại.

Cô cười một cách đắng chát: “Hóa ra kiểu người anh thích là như vậy.”

Nói như thế nào nhỉ, cô cảm thấy rất bất ngờ. Nếu không phải sáng nay anh hành động có chút khác thường, có lẽ cô sẽ không nghĩ đến trường hợp ấy.

Cô vẫn cho rằng anh thích mẫu con gái độc lập tự chủ, chứ không phải Tống Tịnh Vãn yếu đuối, hiền lành kia.

Lâm Sân cười cười: “Giữ bí mật giúp anh, đừng nói cho Tống Hoài Quân đấy.”

Nghe chính miệng anh thừa nhận, cô đã hết sạch hi vọng. Lòng kiêu ngạo tự tôn không để cho bản thân đứng đây nữa, liền hồn bay phách lạc rời đi.

Văn Ngữ vừa đi khỏi thì Văn Nghiên từ phòng vệ sinh ra, anh vừa rửa tay vừa hỏi: “Cậu không sợ bị Hoài Quân đánh à?”

Mặt mũi anh tràn đầy vẻ hiền lành, nhìn một cái Lâm Sân đã biết có thể lừa gạt được ai cũng không thể lừa được anh ấy.

Đánh thì đánh đi, cùng lắm không đánh lại là được chứ gì.

Buổi chiều, thuyền quay về bến cảng. Mọi người đi theo lộ trình của riêng mình, Tống Tịnh Vãn tự nhiên lại bị Tống Hoài Quân giao cho Lâm Sân, vì bọn họ ở đối diện nhà nhau nên rất tiện đường.

Văn Nghiên cười nói: “Cậu không ngại với Lâm Sân nhỉ?”

“Chữ ‘chú’ chỉ để gọi chơi thôi sao?” Đã là chú thì phải có dáng vẻ của một người chú.

“Ừ, cũng đúng.” Văn Nghiên nở nụ cười chân thành, nhẹ nhàng vỗ bả vai Tống Hoài Quân rồi đi trước.

Tiểu Trịnh và Tần Thời vẫn ngồi xe Lâm Sân về nhà, hầu như không khác gì với lúc khởi hành. Mất ngủ đã lâu nên vừa ngồi xuống Tống Tịnh Vãn liền ngủ mất, khi tỉnh dậy trên xe đã không còn ai khác, Lâm Sân đang khom lưng muốn bế cô.

Không khí lập tức trở nên ái muội, cô đẩy tay anh ra rồi ngồi ngay ngắn: “Em… tự đi được.”

Anh cười như có như không nhìn cô, không tỏ ý ép buộc.

Cô vẫn chưa quen tiếp xúc thân thể với anh, đối mặt với mối quan hệ mới này còn cảm thấy lạ lẫm, khó thích ứng kịp.

Thấy anh không nói gì, cô có chút ngượng ngùng. Hình như cô phản ứng hơi quá, nhưng dù sao chuyện này cũng không thể trách mình cô được.

Anh… quá nhanh rồi.

Lâm Sân lại không nghĩ nhiều như vậy, dù cô thế nào anh cũng sẽ không tức giận.

Không cho ôm, thế thì dắt đi vậy.

Anh cầm lấy đôi tay nhỏ của cô, dắt cô xuống xe.

Tống Tịnh Vãn bị anh dắt, ngay sau đó cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay anh truyền đến, tự hỏi lòng mình không biết tại sao lại thành thế này rồi.

Yêu đương là vậy sao? Bọn họ mới yêu nhau sang ngày thứ hai mà đã cầm tay, ôm ấp… còn hôn nữa.

Tốc độ nhanh như vậy, cô có chút không tiếp thu kịp.

Cô đang suy nghĩ xem làm sao để uyển chuyển nói ra, dường như Lâm Sân đã hiểu thấu ý cô.

“Hôm qua do anh đường đột, hi vọng em bỏ qua cho.” Anh chưa trưng cầu ý kiến của cô mà đã hôn, đúng là khó kìm lòng nổi, “Anh cũng chưa từng yêu đương nên không có kinh nghiệm, cho nên nếu như lỡ làm điều gì khiến em cảm thấy khó xử hoặc không vui, thì nhất định em phải nói cho anh biết.”

Anh nói lời này xong, cô cũng không biết có phải bản thân đang ngạc nhiên hay không.

“Không phải em không vui mà là chưa quen thôi.” Cô giải thích.

“À, vậy tức là khi anh hôn em, em rất vui hả?” Anh cố ý đùa cô.

Cô yên lặng nhìn anh một cái, từ bỏ việc giải thích.

Tại sao anh cứ trêu đùa cô thế?

Cô vừa bực vừa ngại, tâm tình như vậy đối với cô quá lạ lẫm khiến cho Lâm Sân đúng là mở rộng tầm mắt.

Cuối cùng anh cũng nhận thấy được cảm xúc mới mẻ của Đầu Gỗ Nhỏ.