Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 38




Từ Đồ giảo hoạt hỏi: “Anh nói giúp em cai, có phải cũng có ý giống như em nghĩ không?”

Tần Liệt liếc cô nàng: “Em nghĩ gì nào?

“Anh nói trước đi.”

Tần Liệt nói: “Biện pháp mạnh, cứng rắn cấm.”

Từ Đồ: “…”

Mặt trời lên, ông chú già mất sạch tình thú.

Từ Đồ thở dài đánh thượt, lẽo đẽo đi theo níu vạt áo sau của anh: “Em thấy cai thuốc và giảm béo không khác nhau bao nhiêu, một người giảm không có động lực, hai người cùng cố gắng động viên nhau, mới có hiệu quả.”

Tần Liệt duỗi tay trái gỡ bàn tay nhỏ bé đằng sau ra, nhìn xung quanh, dừng một lúc, rồi nắm trong lòng bàn tay: “Có ý gì nào?”

Từ Đồ nói đùa: “Chúng ta cùng cai nha?”

“Được.”

Từ Đồ: “…”

Chẳng qua cô chỉ tùy tiện nói đùa một câu, đâu nghĩ anh lại sảng khoái đồng ý như thế: “Thật ạ!”

“Thật.” Tần Liệt chuyển tay phải của cô sang tay phải mình, ôm vai cô dịch vào trong lề đường, hai người đổi vị trí cho nhau, tránh cho người qua lại trên đường va phải cô.

“Phải làm thế nào để bỏ ạ?” Cô ngẩng đầu: “Nhai cau sao?”

“Cau cũng bỏ luôn.”

Từ Đồ chẳng tin chút nào, khẽ hứ một tiếng: “Vậy anh tính nhai cái gì? Nhai ngón tay?”

Tần Liệt không lên tiếng, qua một lúc sau, ném gì đó vào miệng, cái yết hầu nơi cổ họng không khỏi trượt xuống một cái, hai hàng lông mày nhăn lại.

Từ Đồ không thấy rõ: “Cái gì vậy ạ?”

“Há miệng nào.” Anh đút cho cô một viên, cô chép chép miệng, đầu lưỡi có vị chua, nước bọt lập tức tiết ra: “Ô mai mơ!”

Từ Đồ cười tít mắt: “Sao anh biết em thích ăn cái này?”

Tần Liệt: “Tình cờ mua.”

Cô lườm anh: “Hứ.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện xuyên qua đám đông ồn ào hối hả; mấy quầy hàng rong ven đường đều đã dọn ra, bán đủ thứ quần lót tất vớ, nồi niêu xoong chảo, có cả nơi chuyên trị mụn cóc.

Từ Đồ vừa đi vừa ngắm nhìn, di chuyển tầm mắt ra phía xa xa, thấy bên trên ngôi nhà trệt ở phía đối diện có treo bảng hiệu, bất giác đưa tay sờ tóc.

Tóc mái phía trước cô đã tự tỉa hai lần, nhưng chưa được mấy ngày đã dài ra lại, đuôi tóc vừa hồng vừa vàng, so le không đồng đều, toàn bộ áp trên cổ.

Từ Đồ lắc lư tay Tần Liệt, hai người dừng lại, cô hướng về phía tấm biển kia chu chu môi.

Tần Liệt: “Muốn cắt tóc sao?”

Cô gật đầu.

Hơn chín giờ, tiệm vừa mở cửa.

Bên trong tiệm là một thanh niên, nhìn thoáng qua không giống người địa phương, phong cách ăn mặc cực kỳ cá tính.

Không gian trong tiệm không lớn lắm nhưng sắp xếp ngay ngắn gọn gàng, toàn bộ bức tường bên trái là mặt gương lớn, phía trước đặt hai cái ghế xoay, trong góc là bồn nước để gội đầu, bên cạnh là băng ghế dài.

Chàng trai trẻ mặc quần skinny, thấy có người tiến vào liền mỉm cười nghênh đón: “A, đại ca vào đi.” Hắn niềm nở như khách hàng thân thiết, quen thuộc nói: “Cắt tóc sao?”

Tần Liệt ôm cô tới phía trước: “Cô ấy cắt.”

Chàng trai trẻ nhìn có vẻ xấp xỉ tuổi của Từ Đồ, thấy cô vô cùng xinh đẹp lại toát ra khí chất trong trẻo rạng ngời tràn đầy sức sống, ánh mắt không khỏi sáng bừng: “Em gái cắt sao.” Hắn giũ khăn ra: “Gội đầu trước đã.”

Tần Liệt thả tay Từ Đồ, ngồi xuống băng ghế dài đối diện chờ.

Chàng trai trẻ nói huyên thuyên không dứt, kéo dài từ đông sang tây tán gẫu với Từ Đồ đủ chuyện trên trời dưới đất.

Hắn xoa xoa tóc cô: “Em muốn phong cách gì? Nhẹ nhàng thoải mái hay năng động hồn nhiên?”

Từ Đồ nói thẳng: “Phong cách, thôi quên đi, chỉ cần tóc mái không che mắt, bên dưới cắt ngay ngắn là được.”

“Vậy là em không tin tưởng tay nghề của anh rồi?” Hắn nâng gáy cô lên, xối sạch bọt xà phòng: “Lúc trước anh tầm sư học đạo ở thành phố Khâu Hóa, sau này muốn tự mình mở tiệm, nhưng tiền thuê mặt bằng ở thành phố lớn cao quá, nên mới tới Phàn Vũ rèn luyện tay nghề.”

Từ Đồ thắc mắc: “Vậy nhà anh ở thành phố Khâu Hóa sao?”

“Đúng vậy, tới đây hơn hai năm rồi.” Hắn lau sạch nước trên trán cô.

“Ừm, sống xa nhà như vậy, thật không dễ dàng.”

“Đi ra ngoài nhiều, cũng quen dần.” Hắn khom người: “Em thì sao? Người ở đây hả?”

“Tôi hả…” Từ Đồ nói: “Tôi đi nghỉ mát.”

Tần Liệt khoanh tay, liếc xéo một cái.

Từ Đồ nằm trên ghế gội, chân gập lại, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, mấy ngón tay nhàn nhã đánh nhịp. Vì tư thế nằm, phần trước ngực có phần bằng phẳng đi đôi chút, nhưng vẫn theo nhịp thở chậm rãi nhấp nhô lên xuống.

Động tác của chàng trai trẻ thuần thục nghiêm túc, vì hơi khom người nên lơ lửng phía trên cô.

Tần Liệt thu hồi ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên tai lại nghe hắn hỏi: “Đuôi tóc này của em phai màu rồi, trước đó là hồng khói?”

“Ừm.”

“Anh nhuộm lại cho em nhé, trên dưới không đồng màu, chẳng thời trang chút nào.”

“Vâng.” Từ Đồ hỏi: “Có thể nhuộm màu gì?”

“Anh thấy màu xám khói và bạch kim đều rất hợp với em, bí ẩn quyến rũ có chút nổi loạn đầy sức sống.” Hắn thật lòng đề xuất, lấy khăn quấn tóc cô lại: “Hoặc là hồng khói, tương tự với màu tóc lúc trước của em.”

Từ Đồ thấy màu nào cũng được, giữ tóc ngồi dậy: “Vậy hồng khói đi.”

Hai người đang bừng bừng khí thế thảo luận màu sắc.

Đột nhiên Tần Liệt cất tiếng hỏi: “Có thể nhuộm màu đen không?”

Chàng trai trẻ ngớ ra: “… Có thể.”

“Vậy thì nhuộm đen.”

Hắn kinh ngạc há hốc miệng, nhìn Tần Liệt lại nhìn nhìn Từ Đồ: “Màu đen á!”

Tần Liệt ‘ừ’ một tiếng.

Hắn ngập ngừng một hồi: “Đại ca, anh là… cô ấy”

“Phụ huynh.” Tần Liệt đứng dậy, dùng bụng ngón tay cái cọ nhẹ lau nước dính dưới đuôi mắt cô, nói khẽ: “Anh đi nhà thầy thuốc La một chuyến, lát nữa quay lại đón em.”

Từ Đồ gật đầu: “Dạ.”

Người đi xa rồi, Từ Đồ thu hồi ánh mắt, cô ngồi xuống chiếc ghế xoay phía trước, kéo góc khăn quấn tóc lau nước trong lỗ tai.

Chàng trai cắt tóc khụ một tiếng, nhìn cô trong gương: “Đại ca kia thật sự là phụ huynh của em hả?”

Từ Đồ cười toe: “Đúng vậy.”

“Anh thấy tuổi của anh ấy căn bản không lớn lắm.” Hắn hướng ra cửa nhìn quanh một hồi, bát quái hỏi: “Vai vế gì vậy?”

Từ Đồ kiêu ngạo hất cằm: “Tôi không nói với anh đâu.”

Ánh mắt của chàng trai trẻ có phần ngây ra, biểu cảm của cô gái trước mặt này thật phong phú, đôi mắt sáng lấp lánh, thần thái rạng ngời. Cô nghiêng đầu, hờ hững lau tóc, những giọt nước đọng dưới đuôi tóc tung mình bay lãng đãng vào không trung, những chấm sáng lóng lánh vây phủ quanh cô. Khiến cho toàn thân rạng ngời sức sống, tươi trẻ xinh đẹp động lòng người.      

Hắn ho nhẹ một tiếng: “Nhưng mà nghe ai? Rốt cuộc nhuộm màu hồng khói hay màu đen?”

Cô cũng nhìn hắn trong gương: “Đương nhiên là nhuộm đen rồi.”

“…”

Chàng trai trẻ vốn dĩ đang bừng bừng khí thế, nghe cô nói xong mấy lời này, tim lạnh một nửa, khó khăn lắm mới gặp được một cô gái nhỏ xinh đẹp, lại có khí chất lanh lợi sắc sảo thế này, tưởng sẽ được thi triển tài năng thể hiện bản lĩnh trên tóc cô.

Nào ngờ màu tóc đã bị giới hạn, điều này làm cho hắn mất hết hoàn toàn linh cảm và hăng hái, đành phải dựa theo ý kiến trước đó của cô, tỉa ngắn tóc mái, chỉnh gọn đuôi tóc, cuối cùng nhuộm hết thành màu đen.

***

Hôm nay, nhà thầy thuốc La có rất nhiều người đến khám bệnh, Tần Liệt ngồi trong sân đợi khá lâu.

Bà bác ngồi trên băng ghế nghiền dược liệu, Tần Liệt và bà trò chuyện giết thời gian, mòn mỏi hơn nửa tiếng đồng hồ mới vào bên trong phòng.

Anh miêu tả các triệu chứng gần đây của Tần Tử Duyệt cho thầy thuốc La nghe. Một năm nay, trải qua liệu trình điều trị của ông cụ, bệnh hen suyễn của cô bé cơ bản đã được khống chế, không cần phải thường xuyên đến khám trực tiếp nữa.

Tần Liệt lấy toa thuốc lần trước ra đưa cho ông cụ xem, thầy thuốc La cân nhắc một lúc, rồi giảm bớt mấy loại dược liệu đi, trên mặt lộ rõ nét vui mừng: “Lần sau mang theo con bé đến đây, chú bắt mạch cho nó, thử ngừng thuốc xem sao.”

Nét mặt Tần Liệt dãn ra: “Vậy là sắp khỏi rồi ạ?”

Thầy thuốc La chưa thể khẳng định chắn chắn: “Phải xem kỹ rồi mới nói được.”

Tầm Liệt cầm thuốc bước ra khỏi sân, đi về hướng tiệm cắt tóc.

Lúc anh đến nơi, tóc của Từ Đồ đã được cắt xong.

Hai người đứng trước gương không biết đang nói gì, chàng trai trẻ cắt tóc nhìn thấy anh trước, cười tươi rói: “Đại ca, trở lại rồi à? Đúng lúc chúng tôi bên này cũng vừa xong.”

Hắn cầm chén thuốc nhuộm và lược đi qua bồn nước ngâm rửa, hắn lui ra, anh mới nhìn thấy cô gái đang đứng phía sau.

Từ Đồ hất tóc, xoay lắc cổ, nhìn anh.

Tần Liệt đứng yên ngoài cửa không nhúc nhích, ánh mắt đăm đắm.

Từ Đồ nhoẻn miệng cười: “Lấy thuốc xong rồi hả anh?”

Lúc này, sóng mắt anh mới khẽ lay động, sải chân bước vào.

Tiếng rao hàng ở phía ngoài thay nhau nổi lên, tiếng nước chảy rào rào ở góc bên kia tiệm dội lại, nhưng họ đứng đối diện nhau, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Từ Đồ khẽ cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn anh.

Động tác ngước lên khiến những lọn tóc hai bên má rơi nhẹ ra sau, tóc mái thưa ở giữa, phần còn lại chia đều sang hai bên, đuôi tóc gọn gàng phủ trên bờ vai, xõa tung, đen nhánh bóng mượt. Lúc nhìn anh mỉm cười, đuôi mắt cong lên, cái lúm đồng tiền sâu hoắm nơi khóe miệng cũng lộ ra.

Từ Đồ dùng khẩu hình hỏi: “Đẹp không anh?”

Tần Liệt rũ mắt, bước tới phía trước, duỗi đầu ngón tay chọc vào cái lúm đồng tiền trên gò má cô.

Từ Đồ chu môi, thì thầm: “Đẹp không?”

Ánh mắt Tần Liệt phẳng lặng không chút gợn sóng, trực tiếp nâng mặt cô lên, khom người ấn môi xuống. Răng môi dây dưa, chốc lát liền tách ra.

Nụ hôn này im lìm không tiếng động lại ngắn ngủi nhưng khiến tim người ta đập thình thịch ngây ngất.

Từ Đồ liếm liếm môi, hai gò má phớt hồng, xoay đầu ngó lơ chỗ khác.

Chàng trai trẻ không hay không biết, cuối cùng cũng cọ rửa xong. Lúc xoay lại, thấy hai người kia đang đứng yên tại chỗ, trầm ngâm im lặng không nói gì, nhưng không khí lại cực kỳ mập mờ ám muội không thể hình dung.

Hắn thử thăm dò: “Đại ca, hài lòng không?”

Tần Liệt trả lời lấp lửng, lấy tiền trả, dẫn Từ Đồ rời đi.

Vừa bước ra khỏi cửa chưa được bao xa, Tần Liệt lại nghiêng đầu ngắm nhìn cô thật kỹ. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, mái tóc cô phủ vầng sáng lấp lánh như tơ trời, nhẹ nhàng lay động bồng bềnh trôi trong nắng, khi làn gió vân vê thổi qua, những lọn tóc tinh nghịch bay lên, có sợi dịu dàng hẩy vào gò má, có sợi ngang bướng dựng trên đỉnh đầu.

Khỏe mạnh và rạng ngời sức sống.

Đây mới là dáng vẻ một thiếu nữ nên có.

Tần Liệt cụp mi mắt, cố hồi tưởng lại, nhưng dường như dáng vẻ trang điểm dày cộp nặng nề lúc trước của cô đã hoàn toàn bị xóa sạch trong trí nhớ của anh, hoàn toàn trở thành cái bóng tối mờ nhạt. Trái lại, trước mắt anh hiện ra cô gái nhỏ trong chiếc áo len trắng và chiếc quần jean giản dị, mái tóc cột cao đuôi ngựa, đôi gò má ửng hồng, vẫn còn vương nét trẻ con, đứng bên cạnh Từ Việt Hải, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời gọi anh ‘chú Tần’.

Tần Liệt nghĩ, duyên phận con người quả thật không cách nào đoán trước được, cô gái nhỏ anh chưa từng để ý tới, vốn tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ có thể giao nhau, vậy mà giờ đây lại tiến thẳng vào cuộc đời anh, đêm qua ân ái hoan lạc, da thịt giao hòa.

Từ Đồ giơ tay lên huơ huơ trước mắt anh, cười tươi rói trêu: “Anh nhìn em như vậy, dọa em sợ đó.”

Tần Liệt thu lại cảm xúc: “Sợ anh ăn thịt hửm?”

Từ Đồ cười khúc khích, vén những sợi tóc lòa xòa ra sau: “Anh còn chưa nói có đẹp không nữa?”

Tần Liệt không tiếc khen ngợi: “Đẹp lắm, đẹp nhất trên đời.” Anh nắm tay cô, cười cười tự giễu: “Bây giờ, càng giống phụ huynh của em hơn rồi.”

Đồ Đồ chớp chớp mắt, mềm nhũn gọi: “Ba ba.”

Đầu óc Tần Liệt nổ tung, cách gọi cấm kỵ đầy tội lỗi này thốt ra khỏi cái miệng tinh nghịch nũng nịu của cô, khiêu khích châm ngòi khiến máu cả người anh phọt thẳng xuống dưới.

Tần Liệt lạnh mặt: “Gọi lung tung, có tin anh cho em ăn đòn không.”

“Anh nỡ sao?”

“Nỡ.” Tần Liệt nói tiếp: “Treo ngược lên đánh.”

Từ Đồ hứ một tiếng.

Hai người dừng lại ở một sạp thịt trên đường, Tần Liệt quen với ông chủ, bảo đối phương chọn cho một miếng sườn tươi ngon.

Từ Đồ liếm môi, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Thật ra, không cần phải mua đâu, em ăn gì cũng được hết.”

Tần Liệt cười nhìn cô: “Thật hử?”

“Thật mà.” Cô nàng vặn thấp giọng xuống hết nấc.

“Vậy thì chùi nước miếng đi.”

Từ Đồ dùng vai huých anh một cái, chu miệng dụi vào áo anh; không biết sao bỗng nhiên nhớ tới mấy tháng trước đó, lúc lão Vu tới nhà cho thịt bò.

Trưa hôm đó, bà bác hầm cho bọn nhỏ trong trường học ăn, nồi thịt nho nhỏ nhưng trộn chung với một thau khoai tây thật lớn, thịt ít mà bọn trẻ thì nhiều, mỗi đứa chỉ được chia có mấy miếng.

Cô không ăn đem cho Lưu Xuân Sơn, Tần Liệt không ăn đưa cho cô, nhưng cô lại giận hờn, úp hết toàn bộ xuống đất.

Từ Đồ cắn môi dưới, hỏi anh: “Anh còn nhớ bát thịt bò kia không?”

Tần Liệt ngây ra một lát, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt lơ đễnh rơi trên con dao ông chủ đang lóc thịt: “Sao lại nghĩ tới chuyện đó?”

Từ Đồ hỏi: “Anh không nỡ ăn mới cho em sao?

Anh liếc cô một cái: “Em nói xem.”

Từ Đồ ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Vậy có phải lúc đó anh cực kỳ tức giận, đến ý nghĩ muốn giết em cũng có không?”

“Không khoa trương như vậy.” Tần Liệt rút tay khỏi túi quần, hai cánh tay khoanh hờ trước ngực: “Đã nghĩ phải trừng trị em một trận.”

Từ Đồ trầm ngâm im lặng, khẽ tựa đầu lên cánh tay anh, cảm thấy bản thân mình khi đó thật đáng ghét, giờ khắc này nghĩ lại, bỗng cảm thấy vô cùng áy náy và khó chịu.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng cam kết: “Sau này, em sẽ không bao giờ… lãng phí thức ăn nữa.”

Cơ thể Tần Liệt sững lại, hạ tầm mắt xuống, nhìn thấy đôi mắt cô chớp chớp, hai hàng chân mày nhíu chặt, vẻ mặt ảo não.

Anh duỗi tay xoa gáy cô, không kìm được áp môi lên đỉnh đầu cô, dịu dàng: “Bé con ngoan.”

Sau khi mua thịt xong, Tần Liệt bảo Từ Đồ đứng đó đợi anh, anh đi ra đầu thị trấn lấy xe, lát nữa quay lại, trực tiếp xuôi theo con ngõ này đi ra ngoài, trở về Lạc Bình.

Từ Đồ xách thịt, đi dạo lòng vòng mấy gian hàng gần đó, thấy cái gì mới mẻ cũng cầm lên xem thử, nhưng xem xong lại đặt xuống chứ không có mua tùy tiện.

Cô đứng dậy khỏi mặt đất, tính quay về chỗ cũ, vừa xoay lại đã đụng phải một người đang sải chân vội vàng hấp tấp đi tới, không mạnh không nhẹ đâm sầm vào cô.

Người nọ cao ốm gầy gò, mũi ưng, mắt híp, trên người mặc nguyên bộ đồ màu đen.

Bước chân Từ Đồ loạng choạng, theo bản năng nói: “Xin lỗi…”

Người nọ quay đầu: “Xin lỗi.”

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Từ Đồ bất giác run lên, phảng phất máu trong cơ thể loáng cái đã bị rút sạch. Chỉ vừa liếc mắt, Từ Đồ đã nhận ra, hắn chính là thuộc hạ của gã đàn ông kia, hôm xảy ra tai nạn, hắn ta cũng có mặt ở đó.

Bất động vài giây như vậy, Từ Đồ cười cười: “Không sao.”

Cô quay đầu lại, cố điều khiển hai chân mình bước đi, lẫn vào trong đám đông ồn ào nhộn nhịp.

Gã đàn ông kia cau mày, cũng xoay người rời đi nhưng bước chân chậm lại rõ rệt. Hắn gãi ót, cảm thấy cô quen mắt, theo bản năng sờ sờ túi, nhưng tấm hình duy nhất kia chẳng biết đã rớt chỗ nào. Ngẫm nghĩ, lại cảm thấy không có khả năng đó, ông chủ tìm là một con nhóc trang điểm đậm, tóc màu hồng; hoàn toàn không có chỗ nào giống với cô gái nhỏ vừa rồi.

Lúc này, hắn mới bước nhanh về phía đầu thị trấn, gọi điện thoại cho bên kia.

Chưa tới mấy giây sau đối phương đã bắt máy.

Hắn thành thật khai báo: “Bên này xảy ra chút chuyện, em mới thoát khỏi đồn cảnh sát… Người cũng đã mất dấu… Xin lỗi ông chủ…” Hắn bị dọa cả người ướt đẫm mồ hôi: “… Đậu Dĩ hẳn là về Hồng Dương, mang theo một phụ nữ… Không thấy rõ diện mạo… Dạ, em sẽ về liền…”

***

Trên đường về, Từ Đồ có chút khác thường.

Cô ngồi trong thùng xe, cứ liên tục đưa mắt nhìn điện thoại.

Tần Liệt nói chuyện với cô, đợi hồi lâu cũng không thấy người trả lời.

Sau một trận mưa to, con đường trở nên vô cùng lầy lội, có một đoạn rất khó đi, đá vụn từ trên núi lăn xuống, thị trấn chưa kịp cho người quét dọn, đá to đá nhỏ rải đầy mặt đường.

Trên đường đầy những hố vũng gập ghềnh xóc nảy, phía bên kia là khe núi cỏ dại phủ kín.

Tần Liệt cố gắng né những tảng đá, quay đầu nhắc nhở: “Đường xấu lắm, em đừng nghịch điện thoại nữa.”

Từ Đồ dường như không nghe thấy, cầm điện thoại không biết đang nghĩ gì.

Thấy cô như vậy, Tần Liệt cũng bị phân tâm, bánh xe sau vô tình cán phải hòn đá, xe đang chạy với tốc độ khá nhanh, thùng xe phía sau nảy lên.

Cơ thể Từ Đồ ngã sang một bên, điện thoại đang cầm nháy mắt văng khỏi tay, rơi trúng cạnh tảng đá, lăn xuống khe núi.

Tình huống này không ai lường trước, vẻ mặt Từ Đồ hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi, khom người nhảy khỏi thùng xe, bổ nhào theo hướng điện thoại rơi xuống.

Khóe mắt Tần Liệt thoáng vụt qua, bất thình lình quay đầu lại, hốt hoảng: “Từ Đồ…”