Tam Gia

Chương 22: Chương 22: Thiếu Niên (Mười Ba)





Ngày lễ diễn ra rất thành công, Lăng Hiểu và Tống Văn Bân hợp tấu được toàn trường vỗ tay nhiệt liệt, vô cùng nổi tiếng hoàn toàn che lấp ấn tượng cửa Bạch Hà trong lòng mọi người.
Lúc Lăng Hiểu và Tống Văn Bân nhận lời chúc mừng của mọi người, cô nhìn thấy Bạch Hà đứng trong đám người kia trên mặt là vẻ không cam lòng và oán giận ---- đã từng, Lăng Hiểu cũng như vậy, bị bao vây trong đám người, dùng ánh mắt giống như vậy nhìn kẻ chiến thắng cuối cùng là Bạch Hà và Tống Văn Bân nắm tay nhau, được mọi người vây quanh khen ngợi. Nay nghĩ đến, khi đó mình thật buồn cười, lại cực kỳ đáng thương.
Lăng Hiểu hơi hơi cong khóe miệng, dời ánh mắt không thèm để ý.
"Thật sự không tham gia vũ hội tối nay sao?" Tống Văn Bân đứng bên cạnh không biết đã hỏi bao nhiêu lần, “Nhưng em là bạn nhảy của anh mà!”
"Em tin là trong trường sẽ có không ít cô gái tự nguyện đảm nhận nhiệm vụ này”. Lăng Hiểu cười nhẹ , vẻ mặt phấn khởi “chúc anh đêm nay gặp được bất ngờ tuyệt vời!”
"Không cần trêu chọc anh, Hiểu Hiểu…..” Tống Văn Bân không biết làm thế nào, nhưng cũng biết là cho dù mình làm gì đi nữa cũng không thể nào thay đổi được chuyện mà Lăng Hiểu đã quyết định, cho dù không muốn đi nữa, cũng không thể không thỏa hiệp “Nếu vậy, đêm nay em có chuyện gì sao?”
"Đã hẹn với một người bạn, giúp hắn nhìn quà tặng mà hắn đã chuẩn bị”. Lăng Hiểu cũng không có ý giấu giếm.
"Vẫn là người tên Gernot đến từ Ý kia sao?” Tống Văn Bân nhíu nhíu mày, vừa nhắc tới quà tặng, tự nhiên lại nghĩ đến chàng trai kia. Nói thật lòng, Tống Văn Bân cũng không thích Lăng Hiểu tiếp xúc quá thân mật với cậu ta, nhưng hắn lại không có lập trường và năng lực để ngăn cản chuyện này.
" Đúng vậy, là cậu ấy”. Lăng Hiểu gật gật đầu, hơi hơi nhíu mày, “Chúng tôi…. Gặp một chút phiền phức, phải nhanh chóng giải quyết phiền phức này”.
"... Được rồi, hy vọng hai người mau chóng làm xong việc, nhưng nhớ rõ không nên quá muộn, nói với lái xe và quản gia của em, hơn nữa chú ý an toàn của mình”. Tống Văn Bân tỉ mỉ dặn dò , Lăng Hiểu cười gật đầu đồng ý, nhớ tới quà tặng chuẩn bị cho Tam gia, lập tức có chút ủ rủ.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Lăng Hiểu liền chào tạm biệt Tống Văn Bân, đi về phía cổng trường nơi đó đã sớm có chiếc xe đang chờ sẵn. Đường Yên Nhiên, Trương Chi Nhã, Vương Vân đi cùng với Lăng Hiểu, mấy cô đối với việc Lăng Hiểu để một mình Tống Văn Bân trong buổi tiệc khiêu vũ bày tỏ thái độ không thể nào tin được, mà Lăng Hiểu chỉ thoải mái cười trừ, hơn nữa còn nửa thật nửa giả nói đem Tống Văn Bân giao cho các cô ‘chiếu cố’.
Lăng Hiểu tin tưởng, chỉ cần có các cô ở đó, Bạch Hà chắc chắn sẽ không làm được chuyện tốt gì, mà cô thì có chuyện quan trọng hơn phải làm, căn bản không có thời gian và sức lực để quản chuyện nhỏ nhặt này.
Lăng Hiểu và Gernot hẹn gặp ở tòa nhà Tiểu Dương trong khu tô giới của người Anh, chính xác mà nói, tòa nhà này toàn bộ là người của Tam gia, mà Gernot đang bị Tam gia ‘Đuổi ra’ khỏi dinh thự, để bắt đầu học tập cuộc sống độc lập, nên tạm thời mượn chỗ này để ở.
Bên trong Tô giới, Lăng Hiểu gặp không ít người quen là người ngoại quốc, phần lớn họ đều có liên hệ với Tam gia, thường qua lại trong dinh thự, dọc theo đường đi Lăng Hiểu nói thuần thục các loại ngôn ngữ chào hỏi bọn họ, ngẫu nhiên lại nói đùa vài câu, tạo ấn tượng tốt với họ. Tuy rằng tạm thời chưa dùng đến, nhưng sao khi cô lớn lên, có mạng lưới quan hệ với người ngoại quốc rất có ích cho cô.
Xe chạy không bao lâu, đã chậm rãi dừng lại trước cửa tòa nhà Tiểu Dương, Gernot đã chờ ở bên ngoài, chắc là do vừa mới tập luyện xong nên mới tắm rửa, tóc còn ẩm ướt, dường như còn có hương vị xà phòng.
Nhìn thấy Lăng Hiểu, Gernot chạy tới đón, thoạt nhìn có chút vội vàng. Lăng Hiểu nhìn hắn gật gật đầu chào hỏi, dặn lái xe chờ ở bên ngoài, đi theo Gernot vào trong tòa nhà.
Bên trong tòa nhà trang hoàng rất rực rỡ, nhưng Gernot lại không quá thích kiểu trang trí này, nhưng mà lại không dám tự động thay đổi nội thất bên trong, khi ở đó Gernot vô cùng cẩn thận, không dám làm hư cái gì trong nhà.
Đổi dép, bước lên tấm thảm không biết là làm từ loại da gì được trải trong phòng khách, Lăng Hiểu và Gernot ngồi xuống salon đối mặt với nhau, sau đó nhìn cái bọc nhỏ mà đối phương cầm trên tay, mặt ủ mày ê nhìn nhau thật lâu.
"Cậu làm thế nào rồi?” Gernot mở miệng hỏi trước.

"Tôi rất thất vọng…..” Lăng Hiểu vô lực khoát tay áo, hỏi lại, "Còn cậu?”
"Cũng giống như cậu thôi." Gernot thở dài, cả người ngồi phịch xuống dựa lưng vào ghế, “Xem của cậu trước hay là của tôi trước?”
"Tùy cậu?" Gernot chần chờ nói.
"Xem của cậu đi!" Lăng Hiểu nói chắc chắn.
"... Được rồi, dù sao cũng là vấn đề sớm hay muộn thôi”. Gernot do dự một chút, lập tức hiên ngang lẫm liệt gật gật đầu, dè dặt mở cái bọc nhỏ trước mặt mình ra.
Con dấu không có giá trị pháp lý của Gernot nhìn còn ra chút hình dáng, ít nhất là còn có dấu vết của con dấu, Lăng Hiểu cầm con dấu mà Gernot nói khắc thành công, cẩn thận nhìn một chút, sau đó trầm mặc.
Không thèm nhìn Gernot, Lăng Hiểu mở mực ra, thấm một cái, sau đó ấn lên tờ giấy, quan sát một lúc lâu vẫn không hiểu ---- chính xác mà nói, dường như ngay cả phương hướng chính xác cũng không rõ, có mấy chữ không nhìn rõ. Cuối cùng, Lăng Hiểu không thể nào không hỏi “Cuối cùng thì cậu khắc chữ gì?”
"Vạn thọ vô cương." Gernot vẻ mặt cầu xin, "Dùng chữ tiểu triện và đại triện* của các người để khắc mà? Tôi không biết rõ lắm, chỉ là tìm ở trong sách, tôi đã học rất lâu đấy….”.

"Chữ tiểu triện cái gì, tôi còn không biết đó, nhưng mà cho dù là chữ nào cũng thế, thủ pháp thật là có chút kém cỏi, không chỉ có sâu cạn không đồng nhất, hơn nữa chỗ này…..” Lăng Hiểu dùng ngón tay chỉ chỉ, "Là khắc bị hư sau đó sửa lại đúng không?”
".. . Đúng..." Gernot ủ rũ gật gật cúi đầu, "Tôi xem những con dấu mà người ta đã khắc, cũng lén đi thư phòng của Chú Tam xem qua, thật sự là không làm được mà”
Lăng Hiểu vỗ vỗ bả vai Gernot, nhớ tới "Kiệt tác" trong tay mình, tự nhiên cũng không có lập trường tiếp tục đả kích hắn.
"Xem của tôi rồi, còn cậu thì sao?” Gernot nhìn thấy Lăng Hiểu cũng ủ dột giống hắn, tinh thần phấn chấn hơn một chút, tính toán lấy sự đau khổ của người khác làm niềm vui.
Lăng Hiểu dừng một chút, mới mở bọc nhỏ của mình ra, lấy ra thành phẩm mà mình đã làm hơn tháng nay, đưa cho Gernot xem thử.
Gernot tò mò lật qua lật lại nhìn, nói thật ra, bộ dáng túi tiền mà Lăng Hiểu làm thực ra không xấu, rất có thành ý, vì trang trí, Lăng Hiểu còn cố tình đi học kiểu thêu của Giang Tô (Giang Châu và Tô Châu). Chẳng qua, Lăng Hiểu sẽ không nói làm túi tiền phức tạp thế nào, có thể trang trí một chút là tốt lắm rồi, chỉ có thể miễn cưỡng làm thành bộ dạng của túi hương, để hương liệu dưỡng khí an thần vào. Duy nhất làm tổn hại vẻ đẹp của túi tiền là hoa văn lớn mà Lăng Hiểu thêu trên đó.
"... Kỳ quái, tại sao phải thêu hươu cao cổ ăn lá cây? Điều này ở Trung Quốc có nghĩa là gì?” Gernot suy tư một chút, ngẩng đầu nhìn phía Lăng Hiểu, vẻ mặt tò mò.
"... Hươu cao cổ ăn lá cây? !" Lăng Hiểu lập tức có chút sụp đổ, giựt lấy túi tiền trên tay Gernot lại “Tôi thêu là tùng hạc duyên niên!*”
"Tùng... Hạc? Cây tùng và tiên hạc? Thì ra là ý này!" Gernot bỗng nhiên hiểu ra, áy náy ho nhẹ một tiếng, an ủi nói, "Thực ra... Khụ, nhìn kỹ cũng là có thể nhìn ra được..."
"Thật sự là giống hươu cao cổ ăn lá cây sao?" Lăng Hiểu chịu nhiều đả kích ngắm tác phẩm của mình, tuy rằng tiên hạc và hưu cao cổ là hai loài động vật không có chỗ nào giống nhau ---- được rồi, đại khái là giống ở chỗ cái cổ dài --- nhưng mà hình như càng xem càng thấy …. Có chút giống….
... Hình như là có hơi sai sai thì phải!

"Vậy phải làm sao bây giờ? Cách ngày sinh nhật của Tam gia còn có vài ngày thôi, nếu làm lại nhất định là không kịp rồi, tôi thực sự là không có bản lĩnh này….” Lăng Hiểu đem túi tiền tâm huyết của mình ném qua một bên, hoàn toàn bó tay rồi.
“Tôi biết một người thương gia Châu Âu, nên đã dùng số tiền lớn mua một chai Brunello Di Montalcino năm 1880* , nghe nói là không tệ, nếu thật sự món quà này không được, tôi tính dùng cái kia làm quà tặng”.
"Nếu cậu tính làm vậy, tôi cũng đem quà tặng đổi thành bức tranh vạn thọ mà tôi đã chuẩn bị được chứ?” Lăng Hiểu chậm rãi gật gật đầu, "Nói như vậy, cho dù Tam gia tức giận , ít nhất hai người chúng ta có thể chia sẻ một chút lửa giận của hắn? Tôi nghĩ Tam gia sẽ không quá mức so đo với con cháu…..”
Cứ như vậy, Gernot và Lăng Hiểu an ủi lẫn nhau, rốt cục hạ quyết tâm, đem đồ mình tự làm không thể công khai kia bỏ xó, đừng đem ra làm chướng mắt Tam gia. Cho dù là lễ vật không hề có ý mới gì, nhưng tốt xấu gì cũng đúng quy củ, người khác cũng không bắt lỗi được ---- đương nhiên, không ai dám bàn luận về Tam gia.
Tuy rằng vẫn có chút lo lắng đề phòng, nhưng tốt xấu gì thì cũng xem như đã giải quyết xong một việc lớn – Tam gia phản ứng như thế nào thì không phải bây giờ phiền não là có thể giải quyết được --- Lăng Hiểu hơi thoải mái rời khỏi nhà Gernot, lên xe về nhà.
"Tiểu thư, tất cả thuận lợi chứ?" Lái xe vừa khởi động xe, nhìn qua kính chiếu hậu thấy vẻ mặt Lăng Hiểu như trút được gánh nặng , cười dò hỏi.
"Miễn cưỡng xem như thuận lợi?" Lăng Hiểu cười khan một chút, cũng không dám nhiều lời, bởi vì vị lái xe này là người của Tam gia, cô cũng không muốn để Tam gia sớm biết mình và Gernot quyết định thay đổi quà tặng.
Sau khi về đến nhà, Lăng Hiểu lập tức đem chỉ thêu, kim và túi tiền đã thành phẩm vứt sang một bên, cố gắng vẽ bức tranh vạn thọ, tận lực thể hiện thành tâm thành ý của mình, làm giảm bất mãn của Tam gia.
Tuy rằng Lăng Hiểu ở phương diện thêu thùa không có thiên phú, nhưng mà trên phương diện vẽ lại có chút tâm đắc, chỉ cần mấy ngày cũng đủ để cô đem bức tranh vạn thọ kia chỉnh sửa lại cho ổn thỏa, mà ngày sinh nhật của Tam gia cũng sắp đến gần.
Điều duy nhất mà Lăng Hiểu chờ đợi chính là hi vọng Gernot không lâm trận bỏ chạy, nếu như bị Tam gia mắng, nhất định phải hai người cùng chịu mới được.