Tam Gia

Chương 11: Chương 11: Thiếu Niên (Hai)





Từ ngày ấy sau khi quay đầu nhìn thoáng qua, người chị tốt Lăng Hà của Lăng Hiểu cũng không còn xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa, cũng không biết là lần đó ‘Gặp lại’ rốt cuộc là trùng hợp hay là có ý đồ gì khác. Nhưng mà Lăng Hiểu không có tâm tư gì để ý tới việc này, bởi vì đó không phải việc quan trọng, nhiệm vụ cô cần phải hoàn thành rất nhiều, rất nhiều…..
"Không được, nếu anh giúp em làm bài tập như em nói, thì kiến thức của em sẽ không vững, đây không phải là hại em sao”. Tống Văn Bân dừng tay đàn lại, vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu từ chối.
“Em thề! Cho dù em không làm bài tập, cũng sẽ chắc chắn đạt thành tích tốt!” Lăng Hiểu ghé vào trên đàn dương cầm của hắn, kiên nhẫn bám riết không tha, đem Tống Văn Bân nắm chặt.
"Em cảm thấy anh có tin hay không?” Tống Văn Bân hai tay chống má, bình tĩnh mặc cho đối phương phát động thế tấn công.
"... Lấy sách giáo khoa của anh ra đây!" Sau khi làm nũng, càn quấy đều không có kết quả, Lăng Hiểu nhất quyết, cắn răng một cái, quyết định bộc lộ tài năng.
Sau đó, cô kiêu ngạo nhìn Tống Văn Bân đang dao động.
Nhìn Lăng Hiểu vô cùng thuận lợi giải các bài tập trong sách giáo khoa lớn hơn so với lớp cô học, giải một bài lại một bài, văn, lịch sử, Anh văn, toán, khoa học, lý, hóa…. Cho đến khi Lăng Hiểu bình tĩnh đem tất cả sách vở đóng lại, Tống Văn Bân mới không thể tin lẩm bẩm “Em học những thứ này vào lúc nào?”
"Anh quên rồi sao, em mặc dù không có đi học, nhưng vẫn có gia sư dạy kèm ở nhà!” Lăng Hiểu hơi hơi hất càm, dáng ngồi đoan trang mang theo chút kiêu ngạo, “Em không muốn làm bài tập, chỉ là không muốn lãng phí thời gian mà thôi, đến trường chỉ là để đối phó với cha, mà bản thân em lại muốn tiếp tục đi theo gia sư học.”
Tống Văn Bân trầm mặc một lát, dùng ánh mắt đặc biệt phức tạp nhìn Lăng Hiểu, dường như là mơ hồ kiêu ngạo, lại tựa như có đặc biệt mất mát.

"...Anh biết rồi, như vậy, em cứ dựa theo tiến độ của mình mà học tiếp đi, bài tập cứ giao cho anh”. Tống Văn Bân rốt cuộc gật đầu, thở dài nói “Nhưng mà ngàn vạn lăng không được để cho chú Lăng biết việc này, bằng không chắc chắn anh sẽ bị chửi chết”.
"Anh không cần lo lắng, ông ta vẫn luôn cho rằng ‘nữ tử không tài mới là đức’! Cho em đi học, chẳng qua muốn lợi dụng em đê giao tiếp với một số người thôi”. Lăng Hiểu cười nhẹ bĩu môi, gương mặt lạnh nhạt.
Tống Văn Bân cảm thấy chấn động, hắn luôn cảm thấy mình lớn hơn cô 4 tuổi nên luôn đối xử với cô như đứa trẻ, tâm tình Lăng Hiểu đặc biệt sảng khoái - - đương nhiên, quan trọng nhất là, cô đã giải quyết vấn đề bài tập của mình.
Có trụ cột thâm hậu chống đỡ, trong một thời gian ngắn Lăng Hiểu đã học được được ở trong lớp làm thế nào để ‘bằng mặt không bằng lòng’ : Giáo viên giảng trên bục giảng cho bọn họ, Lăng Hiểu ngồi ở dưới tự mình học, hơn nữa quan hệ của cô với các bạn ở trong lớp cũng không tệ, có không ít người tự nguyện che chở cho cô. Giáo viên cũng có ám chỉ cô vài lần, phát hiện cô cho dù có không tập trung, có sai sót cũng có thể đem kiến thức bổ sung đầy đủ, dần dần cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, lười quản cô nữa. Dù sao ở trường trung học này mấy đứa nhỏ đi học đều có thân phận, ở trường giáo viên không quản nổi họ, cũng không dám quản học.
Rất nhanh, biểu hiện của Lăng Hiểu ở trong trường học cũng tự nhiên tryền tới tai Tam gia, đối với chuyện này Tam gia ngoài mặt chỉ cười trừ, nói “Con nít chính là ham chơi”. Liền bỏ qua không đề cập tới nữa, nhưng mà sau đó lại tăng thêm vài phần bài tập cho Lăng Hiểu, làm cho Lăng Hiểu khổ không thể tả.
Tổng thể mà nói, cũng vì Lăng Hiểu mạnh vì gạo bạo vì tiền, cuộc sống học sinh trung học của cô vẫn tương đối thoải mái vui vẻ, chỉ tiếc người không phải là ‘đồng bạc đại dương’ không có khả năng làm cho mỗi người đều yêu thích, đương nhiên cũng có vài người thấy Lăng Hiểu không vừa mắt, cố ý tìm cô gây phiền toái. Đối với những người như vậy, Lăng Hiểu cũng lộ ra bộ mặt tàn bạo dữ tợn của mình, duy chỉ có vẻ đáng tiếc là đối phương cũng là đại tiểu thư thế gia, cho dù Lăng Hiểu một bước cũng không nhường, có thù tất báo, nhưng mà trẻ con đánh nhau, lại ngại thân phận đại vị mà không thể đánh, không thể mắng, lực phản kích có chút thấp.
Lúc đối phương khiêu khích lần thứ ba, Lăng Hiểu cảm thấy rốt cuộc mình cũng không thể nhịn được nữa, sau đó, cô đi tìm người anh kết nghĩa của mình – Lưu Minh.
"Em nói là Đường đại tiểu thư Đường Yên Nhiên của Quảng Thăng Đường sao?” Lưu Minh cao lớn ngồi trên ghế salon uống rượu, mặt mang theo ý cười, bộ dạng không đem những lời nói của Lăng Hiểu để trong lòng “Làm sao vậy? Cô ta khi dễ em sao? Còn có người dám khi dễ con cọp con này sao?”

“Chẳng qua là em không có cách nào động thủ trước mặt người khác thôi” Lăng Hiểu nhún vai, "Lại nói tiếp cũng không tính là khi dễ, chẳng qua cô ta có tình cảm đối với vị hôn phu trên danh nghĩ của em. Mà người lớn của nhà em cũng không hợp với bên kia, cho nên luôn muốn khiêu khích em thôi”.
"Nghe nói vị này Đường gia đại tiểu thư này cũng là một chủ nhân chua ngoa, so với Lăng nha đầu nhà chúng ta đúng là ‘kẻ tám lạng, người nửa cân’ đó nha.”. Lưu minh cười nói, bỏ chén rượu xuống bàn “Vậy là em tính giáo huấn cô ta một chút đúng không?”
"Em biết, anh Hổ tử có một nhóm thuộc hạ, không có ai biết quan hệ của họ với anh, nhưng trên thực tế lại chịu sự sai bảo của anh, đúng không?” Lăng Hiểu khẽ cười.
"Nghe ở chỗ của Tam gia sao?” Lưu Minh sắc mặt hơi nghiêm lại, ngồi ngay ngắn.
Lăng Hiểu khẽ cười một cái, không, thực ra Tam gia cũng không có dạy cô thứ này, nhưng dù sao Lăng Hiểu cũng không phải thực sự là đứa trẻ 10 tuổi, loại chuyện này tự nhiên là hiểu rõ.
"được rồi, anh sẽ cho những người đó đi trút giận cho em, để cho cô ta nằm viện hai ngày, tốt nhất là không cần đi học luôn, đỡ phải làm chướng mắt ‘tiểu tổ tông’ nhà chúng ta”. Lưu Minh hời hợt gật đầu, trước giờ hắn không phải là loại người biết thương hương tiếc ngọc, trải qua những ngày liếm máu trên lưỡi đau quá nhiều rồi, tín ngưỡng cũng là tâm ngoan thủ lạt, nhổ cỏ tận gốc, xử lý cô bé đó như vậy đã coi như là thủ hạ lưu tình rồi.
"Đến mức đi bệnh viện thì không cần, em có tính toán tốt hơn”. Lăng Hiểu đi đến bên cạnh Lưu Minh, kéo cánh tay hắn, cười nhạt thấp giọng nói vài câu. Lưu Minh lập tức bật cười: “Nha đầu em nha, đúng là thích đùa giỡn tâm cơ mà”! Một Tống Văn Bân còn chưa đủ, phải đến đây thêm vài lần nữa sao?"
"Chỉ là giáo huấn đơn giản thôi mà, vẫn không thể để cô ta biết là em làm, vậy thì nhàm chán quá?" Lăng Hiểu mỉm cười, mở ra tay, "Em để cô ta chịu chút thiệt thòi, còn phải để cô ta nợ ân tình của em, không phải càng thú vị hơn sao?”

"Được rồi, vậy làm theo ý em đi!” Lưu Minh hứng thú gật gật đầu, thoải mái nhận lời, "Em nói thời gian, địa điểm là được, tới lúc đó em đến là được!”
Lăng Hiểu cảm thấy vừa ý, vạn phần cảm thấy có một anh trai kết nghĩa có cùng suy nghĩ với cô, cùng làm việc xấu quả thực là chuyện vui nhất của đời người.
Vì lúc này ‘giết gà dùng đao mổ trâu’, Lăng Hiểu coi như là tốn không ít tâm tư, vì thế cô còn thật sự đi dò hỏi sở thích của Đường Yên Nhiên, biết được cô ta là tiểu thư thế gia con nhà võ, tương đối thích võ thuật, yêu thích Tống Văn Bân là vì trước kia ở võ quán nhìn thấy hắn so chiêu với người khác. Đồng thời, Đường Yên Nhiên cũng rất thích đồ ngọt, gần như mỗi ngày sẽ đến tiệm đồ ngọt của Pháp ở gần trường. Vừa hay, người Lăng Hiểu quen biết cũng thích đồ ngọt, tuy gia đình không tính là giàu có, rất ít đi những tiệm đồ ngọt sang trọng, Lăng Hiểu nhân cơ hội này mời cô ta, sau đó cùng Đường Yên Nhiên ‘tình cờ gặp gỡ’, thật là vẹn cả đôi đường.
Vì thế, sau khi ra khỏi tiệm đồ ngọt, Lăng Hiểu và Vương Vân liền gặp người đang bị ‘khi dễ’ ---- Đường Yên Nhiên.
Tuy rằng an ninh ở trường trung học Anh Hoa ở vùng này tương đối khá, nhưng lúc này đang là thời loạn lạc, trị an cũng vì thế mà không được coi là an toàn. Thủ hạ của Lưu Minh đều là những tên hoành hành ngang ngược, không chỉ có võ, mà bản thân cũng có một chút biện pháp, khiến cho cả trai lẫn gái bên nhóm của Đường Yên Nhiên khi chạy trốn đều bị thương, nằm đầy trên đất đặc biệt thê thảm, cho dù người qua đường có nhìn thấy, cũng không ai dám nhiều chuyện xen vào, tất cả đều vội vàng bước nhanh hơn, làm như là không thấy gì.
Đường Yên Nhiên bị nắm tóc, gương mặt được xưng là xinh đẹp anh khí bị đánh một chút, hơi hơi sưng lên. Lúc Lăng Hiểu kéo Vương Vân chạy tới, Đường Yên Nhiên cũng nhìn thấy hai người, ánh mắt hơi sáng lên một cái sau đó chợt tắt, bướng bỉnh quay mặt đi.
Ánh mắt Lăng Hiểu lóe sáng, cô chính là nhìn trúng tính cách này của Đường Yên Nhiên . Thẳng thắn mà không nghiêm khắc, bướng bỉnh sẽ không vì khó khăn mà thấy kẻ thù mừng rỡ như chó vẩy đuôi mừng chủ, yêu hận rõ ràng, một khi vào mắt của cô ta, cô ta sẽ liều mạng để giữ gìn đến cùng ---- tuy rằng phương pháp này có có chút xúc động, lại ngu xuẩn.
Đối với Lăng Hiểu mà nói, người như vậy, tuy rằng làm làm kẻ thù cô cũng sẽ không để vào mắt, nhưng nếu chỉ là làm kẻ thù, không khỏi có chút đáng tiếc...
"Lăng Hiểu... Chúng ta đi nhanh đi..." Vương Vân nhìn đám đàn ông cao lớn, thô kệch vẻ mặt hung ác vây quanh Đường Yên Nhiên, vẻ mặt sợ hãi, liên tục kéo cánh tay của Lăng Hiểu, muốn kéo cô rời khỏi chỗ này.
Lăng Hiểu mím môi, do dự một lát, vẫn quả quyết lắc lắc đầu, kéo Vương Vân lại nhỏ giọng dặn cô chạy đi báo tin, sau đó dùng sức đẩy Vương Vân ra.

Vương Vân lảo đảo vài bước, không thể tin trừng mắt nhìn Lăng Hiểu sải bước đi tới chỗ của Đường Yên Nhiên, rốt cuộc cắn răng một cái quay đầu chạy đi, về phần thật sự là chạy đi báo tin hay là bỏ trốn cũng không thể biết được.
Mà đây cũng là ý muốn của Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu đưa Vương Vân tới nơi này, không chỉ là vì cô ta thích ăn đồ ngọt, mà là bởi vì cô ta rất nhát gan - - hoặc là nói theo ý tốt thì đây là ‘biết xem thời thế’. Đối mặt với tình huống như vậy, cô ta tuyệt đối sẽ không vì nhất thời xúc động mà cùng Lăng Hiểu can thiệp vào, mà một khi cô lui bước, sẽ càng tăng thêm sự can đảm và nghĩa khí của Lăng Hiểu, ấn tượng lưu lại cho người ta càng thêm sâu sắc.
Vương Vân lảo đảo chạy đi, mà Lăng Hiểu đã giũ ra roi da màu đỏ vẫn quấn ở bên hông ra.
Lần này cứu Đường Yên Nhiên không thể so sánh giống lần trước cứu Tống Văn Bân, Lăng Hiểu làm anh hùng cứu mỹ nhân. Lúc đó võ thuật của Tống Văn Bân chỉ là sơ sài mà thôi, căn bản không nhìn ra được cái gì, nhưng mà nhà Đường Yên Nhiên mở võ quán, tuy rằng học không được tốt nhưng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, ánh mắt thật ra cũng có một chút tinh ý. Tục ngữ nói ‘luyến tiếc đứa nhỏ bộ sẽ không gặp được sói (Không vào hang cọp sao bắt được cọp con), lúc này Lăng Hiểu ở trước mặt Đường Yên Nhiên không thể tính là diễn trò, muốn đánh thì phải đánh thật, bị thương thì hiệu quả càng tốt hơn.
Làm người, phải đối với mình ‘ác’ một chút, huống hồ thời buổi này lại loạn lạc như vậy. Lăng Hiểu đã sớm học được không để ý đến thân thể của mình, chỉ cần có thể sống, bất kể phải trả giá thế nào cũng sẽ không chớp mắt.
- - mà nhẫn tâm như vậy, chính là điều mà Tam gia coi trọng nhất .
Đường Yên Nhiên rúc ở góc tường, đôi tay che miệng lại để đề phòng mình la lớn khiến cho Lăng Hiểu bị phân tâm, trong mắt cô ta bây giờ chỉ có bóng dáng của Lăng Hiểu đang cầm cây roi mà thôi.
Máu tươi, tiếng kêu đau, ánh mắt sắc bén, lúc một cô gái gặp khó khăn và bị uy hiếp thì luôn hi vọng có thể có một anh hùng từ trên trời rơi xuống. phương pháp này tuy rằng đã cũ lại khoa trương và giả tạo, nhưng cũng có thể chinh phục được một cô gái, làm cô ta cảm động trong lòng, đây là phương pháp trực tiếp và hữu hiệu nhất.