Tám Gậy Tre Đánh Người

Chương 18




Vừa rồi giãy dụa tới gà bay chó sủa. Bây giờ ngoan ngoãn chìa móng heo ra cho anh đeo.

Động tác này chỉ vài giây.

Ngắn ngủi mà lại như rất dài.

Tim đập như sấm trong yên tĩnh.

Lý Hành cuối cùng cũng đeo xong, tôi định rút tay về.

Chợt có tiếng gầm của Quách Hiểu Bạch phía sau:

“Giản! Tây! Khê!!!”

Đậu má, bà đây theo bản năng gạt phắt tay Lý Hành ra, bịt tai trộm chuông đóng cửa xe với tốc độ sấm sét.

Trong cơn hoảng loạn, một cơn đau thấu tim từ ngón tay út lan ra khắp cơ thể—

A a a a a a tay bị kẹt vào cửa xe!

Tôi không phải chó.

Nhưng ngay lúc này.

Tôi đau đớn tru lên như một con chó.

“Ấuuu ấuuu ấuuu ấuuu!”

Trong khoảnh khắc đầu tôi lóe lên hình ảnh.

Cảnh tượng một con chuột bị kẹp chặt đuôi trong bẫy máu me đầm đìa.

Mười ngón tay của chiến sĩ cách mạng bị kẹp trong những thanh tre mà vẫn lẫy lừng thấy chết không sờn.

Xong đời xong đời rồi, đau quá…

Càng ngày càng đau, càng lúc càng khó thở…

Tôi nghe tiếng gào thét của Quách Hiểu Bạch đang chạy về phía tôi, “Đậu má đậu má đậu má cái đệt đệt đệt đệt…”

Tôi nhìn thấy cửa xe đã đóng vội vã mở ra, Lý Hành nhanh chóng đỡ lấy tôi đang lung lay sắp ngã.

Tôi ngã vào vòng ôm ấm áp.

Tôi không phụ sự mong đợi mọi người mà, hôn mê.

Tôi bị đau mà tỉnh.

Tôi mơ thấy ngón út bàn tay phải mình bị nhét trong máy ép trái cây rồi điên cuồng khuấy.

Mở mắt ra.

Quả nhiên là một bác sĩ đang loay hoay nắn bóp tay tôi.

Cái gọi là “tay đứt ruột xót” tôi đã thật sự cảm nhận được.

Ngón út bây giờ như trái tim.

Thình thịch thình thịch từng nhịp đập đau tới co giật.

Đau tới trước mắt biến thành màu đen.

Mẹ tôi mất đã nhiều năm.

Nhưng con người khi rơi vào tình trạng tuyệt vọng, bất lực, gọi mẹ như là bản năng.

Cho nên tôi khóc lóc gọi: “Mẹ…”

Lý Hành đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, “Anh đây.”

Tôi: “…”

Hai mắt tôi đẫm lệ mơ hồ nhìn anh.

Anh nhìn tôi nghiêm túc, căng thẳng.

Tôi: “Làm ơn…cho tôi tiêm thuốc mê…”

Lý Hành: “Không được.”

Tôi: A a a a chó chết!

Lý Hành: “Cố gắng chịu đựng một chút là được rồi.”

Tôi hít mũi: “Chịu…chịu đựng cái gì?”

Lý Hành: “Bác sĩ sẽ ấn móng tay lại cho em.”

Tôi:!!!

Móng tay…tôi…máu thịt chia lìa?!

Còn đang ngẩn người.

Ông bác sĩ già đẩy mạnh một cái.

Tôi: “A A A A A!!!”

Đang sống sờ sờ ở khoa chỉnh hình.

Mà khí thế la y như đang ở phòng sinh.

Lý Hành ngồi ở mép giường, ôm đầu tôi, không cho tôi nhìn.

Tôi túm bộ quần áo của anh, vải dệt cao cấp được tôi xoắn thành một nùi như muối dưa chua.

Tôi nghĩ là xong rồi.

Ông bác sĩ già: “À, ấn lại không được.”

Chết tiệt!!!

Bác sĩ: “Tôi sẽ cắt bỏ nó đi.”

Tôi ôm Lý Hành run như cầy sấy: “Đừng đừng đừng!”

Lý Hành vỗ nhẹ lên lưng tôi, nhẹ giọng an ủi: “Tây Tây ngoan, nhanh lắm là xong rồi, chỉ cần cố chịu một chút là được, nghe lời nhé…”

Mẹ tôi sống lại cũng không dỗ tôi được như thế này.

Lần đầu tiên tôi biết được một mặt dịu dàng của Lý Hành.

Có hơi ngạc nhiên.

Đang hơi phân tâm.

Cơn đau đột ngột nhói lên ở ngón tay!

Thậm chí tôi còn không kịp phản ứng với cơn đau.

Cái móng tay út đã lìa khỏi cơ thể mẹ.

Ông bác sĩ vẻ mặt như gió thoảng mây bay: “Được rồi, rút ra rồi.”

Sau đó, liếc nhìn tôi với Lý Hành.

Dưới ánh mắt ghét bỏ của ông bác già.

Tôi biết điều lăn khỏi vòng tay Lý Hành.

Ông bác sĩ già vừa băng bó vừa nói: “Có bạn gái có khác nhỉ, còn biết an ủi người ta.”

Lý Hành: “Cảm ơn chú Chu.”

Thì ra là người quen.

Hèn gì vừa rồi đối xử với tôi tốt vậy.

Cả nửa ngày hóa ra là đang “buôn bán”. (Ý là anh đang diễn trò trước mặt người ngoài ấy)

Lấy thuốc xong thì tôi đi về.

Cũng không phải chuyện lớn gì.

Tôi kêu Lý Hành đừng nói với Giản Vệ Đông.

Lý Hành: “Bác sĩ nói hai đêm này sẽ rất đau.”

Tôi đột nhiên có hơi mong đợi—

He he.

Định đưa tôi về nhà chăm sóc hả?

Lý Hành: “Xịt thuốc bột Vân Nam, uống thuốc Vân Nam.”

Tôi: “…”

Anh có cổ phần của công ty thuốc Vân Nam đúng không?

Chú Chu logout.

Không cần buôn bán nữa?

Haizzz.

Đàn ông.

Về ký túc xá.

Nghiêm túc gặm giò heo Quách Hiểu Bạch cho tôi.

Ăn gì bổ nấy.

Đêm khuya.

Quách Hiểu Bạch đang thi gan với mấy bản vẽ.

Tôi đau tới mức không ngủ được nên cùng nhau bắt tay thiết kế.

Wechat của Lý Hành liên tục nhắn tới.

[Còn đau không?]

Tôi: [Đau muốn tự tử chết cho xong.]

Tôi nói thật.

Lý Hành: [Em không thể chết được.]

Tôi:?

Không lẽ?

Lý Hành: [Anh mua cho em bộ điều khiển giới hạn Animal Crossing phiên bản Switch.] (Một máy đồ chơi của Nintendo – giá khoảng hơn 8 triệu VNĐ).

Tôi: [Tôi thọ tựa Nam Sơn, anh Hành!]

Bên này tôi nhắn bùm bùm bùm.

Quách Hiểu Bạch quét mắt qua: “Đệt, Lý Hành!”

Tôi: “…”

Quách Hiểu Bạch: “Cậu có wechat của anh ấy? Không phải, nãy giờ cậu nói chuyện với Lý Hành?”

Tôi: “…Ờ.”

Quách Hiểu Bạch run rẩy duỗi ngón tay như hoa lan, “Hay là…tớ cũng thử…chặt đuôi mà cầu đường sống?” (Kiểu như thằn lằn tự rụng đuôi để thoát ấy)