Theo thời gian và địa điểm đã hẹn với L.K.
Tôi đến phòng làm việc L.K vào lúc 4 giờ chiều thứ sáu.
So với văn phòng thiên đường L.H thì L.K là văn phòng đơn giản bình thường.
Giây phút gặp người sáng lập.
Thật.
Tôi bị kinh ngạc.
Anh ta ăn mặc giản dị, một chiếc áo lên màu be nhẹ nhàng.
Mặt mày như vẽ, ý cười đong đầy.
Trời.
Anh ta còn mặc quần dài trắng.
Nhìn hệt như một con mèo Ragdoll* thuần chủng.
Muốn sờ.
Lý Khôn lịch sự đưa tay ra: “Chào cô.”
Tôi vội vàng khom lưng ra mắt lão đại: “Chào sếp!”
Chết tiệt.
Tôi nói ra tiếng lòng mất rồi.
Lý Khôn cười nhẹ: “Tính tình cô rất hoạt bát.”
Tôi xấu hổ gãi đầu.
Anh ta và tôi ngồi trên ghế sofa tiếp khách.
Một tách trà xanh bốc khói trên bàn.
Lý Khôn: “Mời cô.”
Tôi: “Cảm ơn.”
Uống một hớp.
Đậu má.
Nóng phỏng miệng.
Lý Khôn: “Có bỏng không?”
“Không sao không sao!”
Tôi chịu hết nổi.
Bình thường anh nói chuyện kiểu này hả?
Kiểu giọng trầm ấm, êm dịu, âm điệu lười biếng, cuốn hút này có thể lồng tiếng cho truyện H?
Chúng tôi bàn về game.
Lý Khôn: “Tôi đã so sánh các thiết kế của nhóm cô, tuy cốt truyện vẫn hấp dẫn như trước nhưng phong cách và kỹ thuật có sự tiến bộ kinh ngạc.”
Tôi: “…Một anh trai quen cho tôi lời khuyên.”
Lý Khôn: “Hóa ra là thế.”
Tôi: “Ý anh là?”
Lý Khôn: “Mặc dù tác phẩm đã được cải thiện rất nhiều, nhưng một số điểm độc đáo cũng thay đổi dần.”
Hả.
Có à?
Lý Khôn: “Tôi không muốn một tác phẩm xuất sắc đi chệch hướng, sai lệch ý định ban đầu của cô khi tạo ra game này.”
Lý Khôn: “Tạo ra một thiên đường cho những người mắc chứng sợ xã hội.”
Đại ca.
Anh hiểu tôi.
Lý Khôn: “Người giúp cô có kỹ thuật và kinh nghiệm lâu năm, nhưng rõ ràng là người đó không hiểu cô.”
Lý Khôn: “Để tránh sự biến chất của tác phẩm độc đáo đầy sáng tạo này, tôi đề nghị cô Giản đến L.K để được hỗ trợ chuyên nghiệp hơn.”
L.K.
Tôi vốn đã quên.
Nhưng anh ta nhắc tới làm tôi nhớ.
Lý Hành nói: [Để L.K biến.]
Cuối cùng tôi lấy lại được tỉnh táo: “Cảm ơn ngài Lý đã gợi ý nhưng tôi vẫn muốn thử lại.”
Lý Khôn: “Thử lại với L.H?”
Tôi: “…”
Lý Khôn: “Nếu cuối cùng L.H không chọn cô thì sao?”
Tôi: “…”
Lý Khôn cười nói: “Không sao đâu. Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô Giản. Tôi rất vui khi cô có thể đến đây.”
Tôi: “Tôi mới vinh hạnh khi được gặp ngài, cảm ơn ngài, ngài Lý.”
Lý Khôn đứng lên, “Cô quay về trường à?”
Tôi: “Dạ?”
Lý Khôn: “Lâu rồi tôi không ăn lẩu cay gần trường. Không biết cái tiệm đó còn không?”
Tôi: “Vẫn còn.”
Lý Khôn: “Chợt nhớ nó quá, nhưng mà đi một mình thì ngại.”
Tôi lịch sự nói: “Hay là…”
Lý Khôn: “Được.”
Tôi: “…”
Tôi chỉ nói theo phép lịch sự thôi mà.
Sao anh ta lại không khách sáo vậy.
Cứ thế.
Mời lão đại ăn lẩu cay.
Bao hết cả quán.
Một đám người mặc âu phục đen đứng bên ngoài.
Đây là bữa ăn lẩu rối rắm nhất tôi từng ăn.
Lão đại nói anh ta rất vui. Còn chụp ảnh lẩu cay. Nói bữa này tôi mời, lần sau anh ta mời.
Sao tôi với anh ta còn có lần sau?
Tôi không biết, cũng không dám hỏi.
Quay về tôi tiếp tục sửa chữa game.
Tôi kiểm tra lại.
Tôi không cảm thấy Lý Hành làm sai lệch tôi cái gì.
Phong cách và kỹ thuật vẽ tranh trên cơ sở vẫn giữ lại ý tưởng ban đầu mà còn làm phong phú thêm tác phẩm gốc.
Nếu Lý Khôn không phải là lão đại trong ngành thì tôi thực sự nghi ngờ anh ta cố tình ly gián chia rẽ.
Ớ.
Lý Khôn.
Lý Hành.
Không lẽ…
Tra Baidu biết liền.
Lý Khôn: Con trai lớn của Lý Tranh Vanh thuộc tập đoàn Lý thị, tốt nghiệp đại học Stanford, người sáng lập công ty game L.K, đồng chủ tịch tập đoàn Lý thị, nắm cổ phần hai công ty niêm yết…
[Mối quan hệ.]
Bạn gái cũ A.
Bạn gái cũ B.
Bạn gái cũ C.
…
Cha Lý Tranh Vanh.
Mẹ: Dịch Hưng Lan.
Em trai: Lý Hành.
Tôi:!!!
Nhấp chuột.
Lý Hành.
Lý Hành: Con trai thứ hai của Lý Tranh Vanh thuộc tập đoàn Lý thị, tốt nghiệp đại học Stanford, người sáng lập công ty game L.H, đồng chủ tịch tập đoàn Lý thị, chủ tịch một công ty không niêm yết thuộc tập đoàn Lý thị…
Ờ, hiểu!
Đêm đó.
Lý Hành phớt lờ tôi.
Tôi gửi vô số câu [Anh có đó không?].
Cuối cùng anh trả lời: [Không có.]
Tại hạ ngu muội.
Gửi tiếp: [Anh bị nổi nhọt à?]
Lý Hành: [Hình ảnh ‘Màn hình vòng bạn bè của Lý Khôn.JPG]
Hai cái lẩu cay nhỏ bày bên nhau như “bạc đầu bên nhau”.
Chú thích bên dưới: Ăn lẩu cay với một bạn trẻ rất vui.
Tôi:!!!
Tôi chưa từng yêu đương.
Chưa kết hôn.
Hiện giờ lại thực sự cảm nhận được tâm trạng người đàn ông trung niên vụng trộm bên ngoài bị vợ phát hiện —
Loại khủng hoảng đó.
Loại sợ hãi đó.
Loại tuyệt vọng đó.
Không còn cách nào khác.
Tôi cầu cứu chị gái.
Lâm Vi Lương hừ một tiếng: “That bitch”
*****
Một giống mèo cảnh nổi tiếng thế giới, có đặc trưng mắt màu xanh dương và bộ lông hai màu tương phản đặc trưng. Nó là giống mèo to lớn, với cơ bắp rắn chắc và bộ lông mềm mại và hơi dài. Chúng cũng được biết đến là giống mèo hiền lành, dễ bảo và dễ thương.