Tâm Duyệt

Chương 67: Phần 2.3 - Ta Chỉ Cần Người!




*Tâm Duyệt*

2.3

...

"MAU BUÔNG RA" - Hàn Diệp gằn giọng, đôi mắt màu nhạt chuyển dần sang trắng đục, cả người nổi vằn vện những ấn kí màu trắng nhức mắt, như những vết nứt rạn vỡ của băng tuyết. Khắp người đều là hàn khí rét buốt khiến đám khói màu đỏ kia đông cứng lại, hoá thành những bông hoa tuyết màu đỏ lãng đãng rơi xuống.
Trong bán kính một trăm dặm, mọi thứ đều đông cứng lại theo cơn giận dữ của hắn.

*

Đoàn quân của Nam Vệ tiến vào Lục Ngạn do Vân Hi chỉ huy. Vân Hi biết rõ Đế Hậu kia chính là vương tử nhưng y không tìm được cách phải nói như thế nào, đành mở đường.

"Chúng ta có phải là nên diện kiến Vương Tử Lục Ngạn trước không?"

Cơ Phát không muốn nước láng giềng hiểu lầm nên đã cải trang thành binh lính lẫn trong đám đông, không mang danh phận đế vương diện kiến.

*

Hồ Hoa bị khối băng trong suốt bao lấy, nhìn qua giống một kiệt tác điêu khắc nghệ thuật trang trí trưng bày.

"Vương tử, tướng quân Nam Vệ cầu kiến." - Một tên lính vào bẩm báo, nhìn qua quốc sư bị đóng băng bên cạnh lẫn hàn khí còn chưa tan quanh quẩn bên người vương tử, tim thót lại, mặt cũng không dám ngẩng lên.

"Tướng quân? Hoàng đế của bọn họ không tới?"

"Bẩm không ạ!"

"Không gặp,"

*

"Không gặp?" - Cơ Phát mím môi, tên vương tử này cũng quá kiêu ngạo rồi.

y vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa.

"Dừng lại!"

Cơ Phát ngẩng đầu lên mới phát hiện bản thân đã lạc đường rồi, bị hai tên lính canh chắn lại.

Muốn cản y. Còn xem bản lĩnh của ngươi đến đâu.

Cơ Phát vung tay, chưa đến chiêu thứ hai thì đám lính nội cung đã ngã rạp trên mặt đất.

Cung điện Lục Ngạn khác với Nam Vệ, cây cối mọc um tùm. Ban đầu, Cơ Phát còn tưởng mình lạc vào một khu rừng nhỏ.

Rẽ đám lá rậm rạp, y phát hiện thân ảnh nam nhân cao ráo đang tựa lưng vào thân cây, từ trên cành, một con rắn màu trắng trườn xuống, lướt qua vai hắn.

"Cẩn thận!" - Cơ Phát lao đến, chụp lấy con rắn, siết nó trong tay.

Hàn Diệp cũng theo phản xạ nắm lấy cổ tay kẻ lạ mặt,

A Tỵ bị siết đau, thừa lúc hai người kia ngây ngốc nhìn nhau, mấy ngón tay đang siết lấy mình thả lỏng liền lẻn đi mất.

"Ngươi..." - Cơ Phát ngơ ngốc nhìn gương mặt tuấn mĩ bất phàm đối diện mình, tim trong lồng ngực đập thình thịch...

Dường như có một cơn gió vừa thổi qua, khiến những mảng mây mù trong tâm trí từng chút từng chút tan ra.

"Ngươi..." - Cơ Phát níu lấy áo Hàn Diệp, nước mắt không kìm được lăn dài bên khoé. "tìm thấy ngươi rồi."

Cơ Phát vừa thút thít vừa gạt đi nước mắt, nhưng càng gạt nước mắt lại càng rơi nhiều hơn, ấm ức hỏi: "Sao... ngươi lại bỏ rơi ta. Chúng ta đã ước hẹn một đời rồi. Ngươi vì sao?"

Nước mắt rơi trên tay Hàn Diệp. Hắn đưa tay lên liếm đi. Sau đó vòng tay kéo cái eo thon của Cơ Phát lại gần: "Ngươi... vẫn còn nhớ ta sao? Rõ ràng Hồ Hoa đã phong bế kí ức của ngươi."

"Vậy lần tới... nên phong bế luôn trái tim của ta. Như vậy mới quên được... Nam Hậu! Ngươi có người khác rồi? nên phong bế kí ức của ta rồi bỏ trốn?"

"Lâu không gặp, khả năng suy diễn của người đã lên một tầm cao mới rồi." - Hàn Diệp dùng ngón cái lau đi nước mắt nhoè nhoẹt trên gò má y, sau đó luồn tay vào mái tóc đen mượt mềm mại, cuốn lấy lọn tóc ấy quấn mấy vòng trên ngón tay đưa lên mũi hít một hơi sâu. giọng hắn vừa ấm áp vừa ôn nhu.
"Đừng khóc! Tiểu Cơ! Chẳng phải tại ngươi hôn mê sao? Hồ Hoa muốn ta trở về Lục Ngạn mới chịu cứu ngươi. Chỉ trách phép thuật của ta không tốt, không cứu được người."

Hàn Diệp nói xong thì đột ngột xoay người Cơ Phát lại, ôm lấy y từ sau lưng. Kéo trang phục của y tuột xuống, lộ ra bả vai trắng nõn, chiếc gáy tinh xảo còn ẩn hiện ấn kí đo đỏ. Hắn há miệng cắn xuống gáy, răng nanh ngập qua da thịt đau buốt khiến Cơ Phát không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ kiều mị.

Máu rít qua kẽ răng của hắn, ấn kí đỏ kia cũng dần tiêu biến mất.

"Ta chỉ cần người! Không cần bất cứ đứa nhỏ nào nữa!"

"Hàn Diệp"

"Hửm?"

"Ta nhớ ngươi!"

Cơ Phát xoay người lại, nhón chân hôn lên môi hắn, nụ hôn có vị tanh nồng của vết máu còn chưa tan trong miệng. Nhưng không hiểu sao y cảm thấy rất ngọt, vô cùng ngọt. Liếm đến mức cơ hàm mỏi nhừ cũng không thấy đủ. Chỉ muốn cắn nuốt người này vào bụng.
Chân nhũn ra đứng không vững được Hàn Diệp gắt gao ôm sát lại.

"Nam hậu... ta muốn ngươi... muốn ngươi..."

"Muốn thế nào?" - Hàn Diệp thì thầm bên tai, lưỡi không yên phận liếm một đường khiến vành tai y đỏ ửng.

"Còn phải... miêu tả sao?"

"Chẳng hạn như muốn ta làm gì?" - Hàn Diệp vừa hỏi vừa vùi mặt vào hõm vai y, mút xuống để lại một dấu hôn bầm tím.

"Muốn ngươi... đừng bỏ lại ta một mình."

"Sẽ không! Bảo bối... không bao giờ nữa!"

Hàn Diệp nhấc bổng người bế lên, sải bước về phía tẩm cung. Chỉ thấy trước sân, những mảng băng vụn nát bấy ngổn ngang trên đất. Người bị nhốt trong băng cũng không còn.

"Chạy rồi?" - Hàn Diệp thở dài, biết vậy đem trói lại.

"Ai chạy?"

"Một con hồ li đỏ." - Hàn Diệp ném Cơ Phát vào đống lông thú êm ái hỗn độn, cúi người xuống, dùng răng tháo đi đai lưng, vùi mặt vào giữa hai chân y. Cách một lớp vải quần ngậm lấy tính khí đã cương cứng bên dưới.

"Ưm... A Diệp..." - Cơ Phát luồn tay vào mái tóc bạch kim, nắm lấy kéo mạnh khiến hắn ngửa mặt lên.

"Làm sao?" - Hàn Diệp tà mị liếm liếm môi.

Cơ Phát dùng ngón tay nhấn nhấn cánh môi hắn, luồn vào trong, cảm nhận đầu lưỡi ẩm ướt kia cuốn lấy đầu ngón tay mình khiến chúng tê dại đi.

...