*Tâm Duyệt*
Au: Phanna
*PN 1.2 - Đứa Nhỏ Là Con Ai?
...
Hàn Diệp tìm gặp Sở Y. Người đang nghỉ ngơi ở một nhà trọ trong kinh thành. Lúc gặp hắn, đứa nhỏ vô cùng thân thiết quấn lấy.
Rõ ràng là con hắn, tình cảm cha con vốn không thể phủ nhận được. Hắn rất thích đứa bé, ôm lấy hôn hít một hồi: "Ngươi đặt tên nó là gì?"
"Bánh Bao"
"Bánh Bao?" - Hàn Diệp cười nuông chiều, nhéo cái má phúng phính - "Đúng là giống bánh bao"
Đột nhiên, hắn nhìn quanh cận vệ xung quanh, hỏi
"Chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?"
"Được" - Sở Y gật đầu, phất tay. Chưa đầy một giây sau, trong phòng chỉ còn lại hai người và một đứa nhỏ.
"Ta muốn xem ấn kí của ngươi"
Sơ Y nhìn hắn, thở dài. "Ngươi thật sự không tin ta sao?"
"Không tin" - Hàn Diệp lắc đầu. Tay nhanh nhẹn kéo áo nàng. Aó tuột khỏi vai, lộ ra một bên vai trắng muốt in dấu ấn màu đỏ nhàn nhạt.
"Vết xăm này cũng tinh xảo quá rồi" - Hàn Diệp cười cười - "ngươi là mô phỏng hình trên gáy Cơ Phát mà xăm xuống sao?"
Hắn dùng ngón tay nhấn xuống khiến Sở Y đau đến nhăn mặt
"Ấn kí thật sự sẽ chìm nổi dưới da như gân máu, lúc bị ta chạm vào, sẽ càng nổi lên, đỏ đến nhức mắt. Nói cho ngươi biết, ngày ngày ta đè Cơ Phát dưới thân, nhìn gáy y, làm sao có thể không phân biệt thật giả?"
"Bị ngươi phát hiện rồi" - Sở Y nhún vai, đem áo mặc lại chỉnh tề. - "Bánh Bao là con của Cơ Phát, ta tìm được nó trong "Nội Cung". Là cung điện bí mật sâu trong cung điện. Cơ Phát không mất con, là Sở Hiên bí mật nuôi dưỡng nó. Ta cũng tính đem đến trả ngươi rồi. Nhưng mà ngươi biết đó, phải chỉnh đốn lại quốc gia cũng tốn khá nhiều thời gian của ta"
"Ngươi... gởi một phong thư thì tốn thời gian sao? Ta có thể đích thân tới đón" - Hàn Diệp giận đến đỏ mắt.
"Thật ra, cũng muốn đánh cược một lần. Biết đâu còn có thể có được ngươi. Hàn Diệp" - Sở Y nhìn hắn, chậm rãi sấn tới muốn hôn. Hàn Diệp đã nhanh nhẹn né mặt sang một bên, đem tay chặn môi nàng lại.
"Đừng ... "
"Biết ngươi rồi. Phẩm vị của ta cũng tăng cao. Căn bản ngoài ngươi ra không ai lọt vào mắt nữa... Haizz" - Sở Y cười khổ.
"Tim ta nhỏ lắm, chỉ chứa được mỗi mình Cơ Phát thôi. Dù sao cũng cám ơn ngươi... đã trả lại Bánh Bao" - Hàn Diệp bế bổng đứa nhỏ trên tay, bẹo má nó - "Đi, về nhà"
*
Cơ Phát mơ màng tỉnh giấc, vừa mở mắt đã bị một đôi mắt to tròn khác chìn chằm chằm tới.
Đứa nhỏ ôm lấy Y, dụi dụi cái mặt non mềm như bột vào cổ y. Thái độ thân thiết vô cùng.
"Phát Phát nhìn xem, đôi mắt này giống hệt ngươi, cái mũi cũng giống hệt ngươi. Miệng nhỏ cũng giống ngươi. Chẳng giống ta tẹo nào. Thật là bất công" - Hàn Diệp than vãn.
"Ngươi nói vậy là ý gì? Đem nó ra khỏi người ta" - Cơ Phát nhăn nhó. - "Sắp thở không được rồi. Tại sao lại mập như heo vậy chứ?"
Hàn Diệp muốn bế Bánh Bao ra khỏi cổ Cơ Phát nhưng thằng nhóc càng bám càng chặt, ôm lấy cổ y. Nhưng sức lực của nó không mạnh như Hàn Diệp, một phát liền bị lôi ra khỏi người hoàng thượng.
Nó nhìn hắn mếu máo, khóc rống lên. Tóc tai đều biến trắng, nước mắt nước mũi tèm lem.
"Nó muốn ngươi. Hoàng Thượng. Nó là con trai của ngươi đó."
Lời nói xong, Cơ Phát còn bị dọa đến mức ngây ra như phỗng thì Hàn Diệp ra hiệu cho người hầu đem thau nước vào: "Được rồi, trích máu nhận thân thì ngươi mới tin ta đúng không?"
Sau đó hắn lấy kim đâm vào đầu ngón tay Bảo Bảo khiến thằng nhóc càng khóc thét to hơn, nhỏ giọt máu xuống thau.
Cơ Phát ngồi ở góc giường, vẫn chưa hoàn hồn, lại bị Hàn Diệp chích một cái, đau đến thanh tỉnh.
Hai giọt máu trong chậu nước chậm rãi hòa vào nhau.
"Ngươi xem, ta không gạt ngươi. Là Sở Hiên gạt ngươi, hắn lén đem con chúng ta đi mất"
Cơ Phát nhìn đứa bé còn chưa nín khóc trên tay Hàn Diệp, đúng là rất giống y. Xinh xắn đáng yêu. Không nhịn được nước mắt rơi đầy mặt. Lẩm bẩm: "Là con của ta... bảo bảo của ta"
"Đúng nha! Nó còn rất thích ngươi đó" - Hàn Diệp thả Bánh Bao xuống, nó ngay lập tức chạy đến ôm Cơ Phát, còn không quên trừng mắt cảnh cáo Hàn Diệp
"Ngươi... vậy là ý gì hả nhóc, ta là cha ngươi đó biết không?"
Bánh Bao nghe có thể chưa hiểu hoặc không hiểu hết, nhưng thấy thái độ cứng rắn của hắn, càng vùi mặt sâu vào trong ngực Cơ Phát. Nhóc muốn Cơ Phát thôi, y có biết bao nhiêu dịu dàng, trên người còn có hương thơm rất quen thuộc, rất thích. Giọng nói của y cũng rất ấm áp, rất ôn nhu.
"Nhóc Con phiền phức, muốn đến giành Cơ Phát với ta?" - Hàn Diệp túm áo nó đưa cho tì nữ mang đi - "Ngươi chăm sóc nó cho tốt, từ nay thăng cấp cho ngươi thành mama (Vú nuôi của hoàng tử và công chúa)
Sau đó, chỉ chỉ cái trán Bánh Bao - "Ngươi không nghe lời tỉ tỉ, sau này không cho ngươi đến gặp y nữa"
Bánh Bao nghe xong lập tức nín khóc.
"Nhưng ta... còn muốn chơi với nó a~" - Cơ Phát luyến tiếc nhìn bóng dáng người khuất đằng sau cánh cửa.
"Không được, sức khỏe của Phát Phát cũng quan trọng nha" - Hàn Diệp bưng chén canh gà hạt sen mà người hầu đem đến, từng muỗng đút cho y.
"Ta rất khỏe" - Cơ Phát vừa nói vừa há miệng nuốt lấy canh,
Hàn Diệp không nói, chỉ chuyên chú đút hết muỗng này đến muỗng khác. Đợi cho chén canh đã vơi hết mới đặt xuống hỏi: "Ngon không?"
"uhm. Ngon"
"Vậy sao?" - Hàn Diệp hỏi xong liền kéo y lại gần, môi dán lên môi. Đầu lưỡi ẩm ướt luồn vào trong, cuốn lấy tư vị còn sót lại, tham lam liếm mút không ngừng - "Đúng là ngon"
Bàn tay hắn luồn vào trong lớp áo, chạm lên bụng nhỏ săn chắc của Hoàng Đế: "Lần này, là một tiểu công chúa phải không?"
"Hả? Ngươi nói gì?"
"Ta nói là... Phát Phát của ta... hẳn là hoài thai một tiểu công chúa đi."
*
Lần mang thai này của Cơ Phát. Hàn Diệp quả thật vô cùng cẩn thận. Chính bản thân hằng ngày lười biếng lại đích thân buông rèm nhiếp chính. Không cho bảo bối vận động.
Bước nhanh một cái cũng bị Hàn Diệp ôm lấy mang đi.
Đi đâu cũng có kiệu khiêng rước.
Cơ Phát còn hoài nghi bản thân là đang bị tàn tật chứ không phải mang thai.
Mà điều khiến Cơ Phát ấm ức hơn cả là Hàn Diệp không đụng đến y. Đã hơn ba tháng rồi, cái bụng vốn săn chắc phẳng lì cũng đã hơi nhô nhô lên tròn trĩnh đáng yêu.
Nhưng mà... Cơ Phát cuối cùng vẫn không nhịn được, cho nên đến một hôm, y cắn răng bỏ qua mặt mũi nói
"Nam Hậu, hôm nay trẫm muốn thị tẩm ngươi rồi, hảo hảo chuẩn bị đi"
...