*Tâm Duyệt*
59
...
"Tướng quân, tìm thấy rồi" - Lời vừa thốt ra Hàn Diệp đã ngay lập tức lao đến, hại Cơ Phát sợ đến mức lùi lại, lưng chạm vào đá bị chắn không còn chỗ trốn.
Hắn sẽ giết y sao?
Cơ Phát mở trừng mắt nhìn tới. Nỗi sợ hãi tràn qua đáy mắt.
"Xin lỗi, để ngươi đợi lâu rồi. Bảo bối của ta" - Hàn Diệp nâng cằm mĩ nhân, nhịn không được hôn tới.
Đôi môi mỏng ấy vừa chạm đến khiến cho Cơ Phát tê rần, đầu lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng tách mở môi y, luồn vào trong. Quấn lấy lưỡi y, cuốn nó vào một đoạn khiêu vũ đê mê không có điểm dừng. Nước bọt không nuốt được chảy tràn xuống cằm đều bị hắn tham lam liếm hút sạch sẽ.
Đôi tay Cơ Phát nắm lấy ngực áo hắn.
Tại sao lại thích như vậy?
Thích đến mức toàn thân run rẩy.
Trái tim đập loạn nhịp như muốn nhảy khỏi lồng ngực, Lòng bàn chân tê dại đổ đầy mồ hôi. Mùi hương nam tính nồng đậm từ hắn tỏa ra vô cùng quyến rũ khiến chân y trở nên mềm nhũn đứng không vững. Được bàn tay to lớn của hắn vươn qua eo, giữ chặt lại.
Cơ Phát bị hôn đến choáng váng. Tâm hồn lơ lửng như treo trên mây. Mơ màng cảm thấy cả người bị bế bổng lên.
Đợi đến lúc mùi gió biển tạt vào mặt. Tiếng Hải Âu ầm ĩ trên đầu và tiếng sóng vỗ ì oạp vào mạn thuyền mới nhận ra bản thân đã ở trên một chiếc thuyền lớn.
"Về nhà thôi!" - Hàn Diệp nhìn y nói, ánh mắt hắn lấp lánh như chưa đựng hàng vạn vì sao trong đó, đẹp đến mê người. Cơ Phát nhìn một lần, liền nhìn đến ngơ ngẩn.
"Ta... ta biết ngươi sao?"
"Ngươi không biết ta?... không biết mà ta vừa hôn thì mặt đã đỏ như vậy?"
"Ta... ta..." - Cơ Phát mím mím môi, không biết phải giải thích như thế nào mới được. Ta không biết ngươi. Nhưng ta... tại sao lại cảm thấy an tâm khi gặp ngươi đến như vậy. Tựa như mọi đau khổ, bất lực hay lo lắng đều tan biến sạch sẽ. Lại còn tham lam và khao khát được tiếp xúc da thịt với ngươi. Chắc ta điên rồi.
*
Vân Hi bắt mạch cho y, sờ soạng kiểm tra một hồi nói: "Là bị uống trúng Hắc Thủy của Lục Ngạn... Bảo Bảo..."
Lời còn chưa nói xong đã bị bàn tay to lớn của Hàn Diệp bịt lại
"Câm miệng... ta biết rồi. Chuyện đó đừng nói"
"Đây là Thuốc giải" - Vân Hi đưa ra một lọ sứ nhỏ.
Hàn Diệp nắm lấy lọ thuốc, siết chặt nó trong lòng bàn tay mình: "Vân Hi, ngươi nói xem... Nhớ ra rồi... Cơ Phát sẽ đau lòng như thế nào?"
Thấy Vân Hi vẫn ngó mình chăm chăm, ánh mắt phức tạp không trả lời. Hắn thở dài
"Đương nhiên sẽ đưa thuốc giải cho y... chỉ là không phải bây giờ"
*
Cơ Phát đứng trên mũi thuyền, cảm nhận gió biển vuốt ve qua làn da vô cùng dễ chịu. Bên dưới, nước biển vô cùng xanh, xanh màu ngọc bích. Nước Trong đến mức có thể thấy đàn cá nhỏ đang tập trung lại lượn quanh bên dưới. Phía trước là biên thành, là Đông Lệ Quốc nhưng bây giờ đã không còn Đông Lệ Quốc nào nữa. Cờ của Nam Vệ bay phần phật trên đỉnh ngọn hải đăng.
Hàn Diệp ôm lấy y từ phía sau, bàn tay to lớn siết chặt lấy eo nhỏ khiến Cơ Phát hơi cứng lại, có chút căng thẳng lẫn áp bách.
Hắn kéo cằm y qua hôn xuống. Một dòng nước mát lạnh nhưng đắng chát tràn vào cổ họng.
"Người biết gì không? Ta nghĩ lại rồi. Đau khổ vốn là một phần trong cuộc sống. Nếu không có đau khổ, không có tuyệt vọng. Thì làm sao biết được Cơ Phát của ta mạnh mẽ đến nhường nào?
Ta chưa từng mong cuộc sống này dễ dàng hơn. Chỉ mong chúng ta cùng nhau kiên cường đối mặt. Được không?"
Cơ Phát nghe không hiểu hắn nói gì, ôm lấy cổ họng khó chịu. Dạ dày quặn lên từng cơn. Không kiềm được mà nôn ói. Chất dịch màu đen tràn qua cổ họng phun ra ngoài.
Kí ức như lồng đèn kéo quân. Từng chút từng chút hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Những Hồi ức đó vừa ấm áp vừa ngọt ngào, đồng thời cũng đau đớn đứt đoạn ruột gan.
Hàn Diệp quỳ xuống bên cạnh. Khuỷu tay chống trên đầu gối, một tay quẹt đi nước trên đôi mắt phượng đẹp đẽ câu hồn kia.
"Rồi chúng ta sẽ có những đứa con khác, được không?" - Hắn ôm lấy y, giọng nói thì thào trầm thấp bên tai: "Ta yêu ngươi... Cơ Phát"
"Ta yêu người"
"Vậy còn Vân Hi?"
"A...! Lần đó ta bị ảo giác, thật đấy! Không tin người cũng thử uống thuốc đó đi"
"Không cần" - Cơ Phát lắc đầu, giọng nghẹn đi.
"Diệp Nhi, ta rất nhớ ngươi" - Y ôm lấy hắn, xiết chặt. Nước mắt thấm ướt vai áo. Lẩm bẩm không ngừng, cả người đều run rẩy: "Thực sự rất nhớ ngươi. Cơn Nhớ dai dẳng đến mức dày vò tim ta khó chịu vô cùng."
Đi hết qua phong hoa tuyết nguyệt. Trải qua ly biệt cách trở, mới hiểu trọn ý nghĩa của trùng phùng.
Có phải đi qua những ngày mưa bão. Người ta mới càng yêu thêm ngày nắng.
Bàn tay Cơ Phát xiết chặt lấy y phục Hàn Diệp, nức nở không thôi:
"Thực sự... thực sự rất nhớ"
"Nếu có kiếp sau, thật muốn chỉ là một người bình thường. Ở cạnh ngươi, ngoan ngoãn làm một người vợ. Như vậy tốt biết bao"
Hàn Diệp Ngồi bệt xuống sàn, lưng dựa vào thành tàu. Kéo Cơ Phát lại gần hơn, để y dựa trên vai mình, ngón tay luồn vào trong, vuốt ve mái tóc đen mượt bị gió thổi rối bù của y.
Thật ra đối với hắn, như bây giờ đã là mãn nguyện lắm rồi. Hắn không tin kiếp sau, kiếp sau không chắc có được gặp người, sao hắn phải trông chờ. Hắn đã trải qua hỗn loạn của kiếp trước. Lúc đó người có bao nhiêu lạnh nhạt với hắn, thống khổ kia hắn còn rõ ràng cảm nhận được. Đoạn kí ức đó làm lòng hắn thấp thỏm, đồng thời cũng xé nát tim hắn.
Cho nên hiện tại, dù là hạnh phúc hay đau khổ, là nụ cười hay nước mắt, là trọn vẹn hay đau thương. Là có được hay đánh mất. Tất cả... đều không trọng yếu, chỉ cần người vẫn ở bên hắn. Vẫn nắm lấy tay hắn. Đã là tốt nhất rồi.
Hắn cũng không biết được, phía trước còn có thể có những dông bão gì. Hắn chỉ biết, đôi tay người này, hắn nhất định không buông. Dù tan xương nát thịt, vạn kiếp trầm luân. Vẫn nhất định sẽ không buông.
...
-HOÀN-
P/S: Cám ơn các cô đã theo dõi và ủng hộ Tâm Duyệt. Tôi cũng rất vui vì bản thân được viết những gì mà mình thích, lại còn có người đọc và ủng hộ.
Bản Thân tui cũng thích nhất Diệp Diệp và Phát Phát (trong tất cả các Fic của mình). Diệp Diệp ngốc nghếch theo đuổi người ta cả đời. Phát Phát cao lãnh nhưng cũng có lúc đáng yêu.
Cảm ơn và mong mọi người vẫn ở đây. Phiên Ngoại sẽ sớm lên kệ .^_^.