Cảng Maric - Ngôi sao biển cả.
Chu Chấn Nam hai tay bỏ vào túi quần, người dựa lên thân xe nhìn mấy chiếc tàu đang tiến gần bãi đỗ.
Một, hai, ba, bốn, năm,...tổng cộng có mười con tàu lớn.
Anh ta tự nhìn trời hỏi, chỉ là thuốc trị vết thương mà Tam Chủ huy động cả lực lượng kh ủng bố như vậy?
Không chỉ riêng gì Chu Chấn Nam, đám thuộc hạ bên cạnh anh ta không phải ngạc nhiên mà là kinh hãi.
Không phải gia chủ của bọn họ bảo là đến cảng nhận thuốc thôi sao? Cảnh tượng trước mắt chẳng khác gì cử người xâm chiếm Vanladesh.
Đám thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau lòng không khỏi bất an.
Mười chiếc tàu cập cảng, một người đàn ông nhan sắc đậm nét Tây Âu bước xuống, trên người anh ta khoác lên bộ âu phục thời Victoria vô cùng quý tộc và sang trọng.
Người đàn ông mái tóc vàng dài tới ngang vai với đôi mắt xanh dương tiến về hướng Chu Chấn Nam.
Anh ta chìa bàn tay muốn chào hỏi đối phương một cách lịch sự.
Chu Chấn Nam hất tay đi.
- Đã ngủ chung giường đâu mà đòi nắm tay.
Frederick:...
- Người trị vì hoà bình, bỏ nhà theo Tam Chủ được mấy năm rồi? Chê cái danh quý tộc không đủ tanh mùi cá nên đổi làm hải tặc à?
Frederick:...
- Người anh em cùng tuổi, Vanladesh không phải muốn in dấu chân là in.
Đặc biệt, là người tóc vàng.
Cái đám gia tộc kia, kỵ nhất là người ngoại quốc.
Đừng lo lắng, Chu gia của mình sẽ là nơi an nghỉ dành cho bạn.
Frederick:...
Chu Chấn Nam thân thiết khoác vai anh ta kéo đi về phía mấy con tàu lớn.
Frederick thuận tay vỗ mông Chu Chấn Nam một cái.
- Mẹ kiếp! Bi3n thái à?
Chu Chấn Nam sởn da gà đẩy anh ta ra rồi thẳng chân đạp mạnh một cái.
Frederick mất thế ngã nhanh xuống biển.
Chu Chấn Nam mặc kệ người anh em đang luôn miệng nguyền rủa gia chủ đời thứ 19.
Thuộc hạ của Frederick đã quen với màn chào hỏi đầy lãng mạn trước mắt.
Hai cái người này gặp nhau như băng chạm nước, là hương vị kem vani.
Chu Chấn Nam bước vào bên trong khoang tàu đầu tiên.
Anh ta ra lệnh cho thuộc hạ bắt đầu kiểm tra từng thùng hàng.
Bọn họ nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ.
Từng người khui từng thùng hàng để kiểm tra thứ bên trong.
Sau khi mất vài giây mở hết mấy thùng hàng lớn, những thứ mà họ tưởng là thuốc đặc trị vết thương được bọc kính trong suốt khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Hàm Phong là một trong những thuộc hạ th ân cận nhất của Chu Chấn Nam sắc mặt cực kỳ điềm tĩnh đi đến chỗ gia chủ báo cáo.
- Cái gì?
Chu Chấn Nam nhíu chặt lông mày, bước chân nhanh vội đến thùng hàng gần trước.
- Mẹ kiếp! Đây là gan heo à?
- Gia chủ, có tất cả là năm cơ quan nội tạng, mắt và ruột của người.
Số lượng khá lớn.
- Đưa mấy thứ này về nhà nấu thành thuốc sao?
Hàm Phong:...
Chu Chấn Nam phải tận mắt xem những thứ đó, nhưng khi anh ta vừa cầm túi đựng ruột người lên thì cơn buồn nôn như sóng đánh ập mạnh tới.
Chu Chấn Nam để túi lại chỗ cũ chạy nhanh ra khỏi khoang tàu không may đụng trúng Frederick cả thân bám mùi biển.
- Chu thiếu ốm nghén mấy tháng rồi?
- Im miệng.
- Giận sao?
Frederick đứng nhìn Chu Chấn Nam đang không ngừng nôn thốc nôn tháo.
Bao nhiêu rượu vang vừa uống sáng nay với Hoắc Dạ đều bị anh ta tống hết ra môi trường tự nhiên.
Mất khoảng hơn năm phút Chu Chấn Nam mới bình thường trở lại.
Frederick tới vỗ nhẹ lưng anh ta.
Cái bệnh này, bao nhiêu năm vẫn không chữa được.
Chu Chấn Nam sắc mặt không được tốt quay trở lại xe lấy nước súc miệng.
- Súc nước uống đâu sạch bằng nước muối.
Frederick không biết tìm đâu ra một cái chai rỗng múc đầy nước đưa cho Chu Chấn Nam.
- Cảm ơn!
- Không cần.
Nước biển ở Vanladesh mùi vị không tệ chứ? Tôi nghĩ cậu nên thanh lọc
"trước khi uống."
- Phụt!
Chu Chấn Nam nghe tới nước biển liền phun sạch nước lên mặt đối phương.
Frederick:...
- Má nó! Giỡn mặt với nội hả thằng cha quý tộc kia.
Cái thứ nước biển đó chứa biết bao nhiêu vi khuẩn mà mày dám cho ông súc hả?
- Lấy độc trị độc.
Cậu căng thế nhờ! Lúc bị tên hách dịch nào đó đạp rơi xuống biển.
Tôi cũng thử nuốt nhiều ngụm rồi.
Mặn chát!
- Bố thử xem con có phải chàng tiên cá lên bờ mê hoặc mấy mụ phù thủy hay không.
Chu Chấn Nam lườm anh ta.
Trang viên Chu gia.
Vừa về đến nhà gia chủ đời 19 nhận ngay cuộc điện thoại của Hoắc Dạ.
Nội dung khá ngắn, chỉ hỏi anh ta có cảm thấy hài lòng không.
Đương nhiên Chu Chấn Nam không trả lời mà cúp máy thẳng.
Anh ta miệng mắng chửi tên Hoắc Dạ kia, dám lừa mình.
Nếu biết trước thứ được vận chuyển tới cảng Maric là nội tạng người, trời có sập anh ta cũng không đi.
Chu Chấn Nam soạn tin nhắn.
"Viên Ý tan học vào 17h00 chiều, đến đón."
- Cậu có bạn gái rồi hả?
Frederick vừa hút thuốc vừa tò mò nhìn sang Chu Chấn Nam hỏi.
- Ừm.
Tôi thầm yêu Tam Chủ.
Frederick:...
- Tàu thứ nhất chứa nội tạng người, tàu thứ hai chứa xương người, tàu thứ ba chứa kim cương, tàu thứ tư chứa vũ khí, tàu thứ năm chứa chất độc, tàu thứ sáu chứa bột năng, tàu thứ bảy chứa chất phóng xạ, tàu thứ tám chứa mầm bệnh nguy hiểm, tàu thứ chín chứa tiền và cuối cùng là tàu thứ mười, đố cậu đấy!
Chu Chấn Nam hất cằm về phía Frederick.
- Sính lễ Tam Chủ hỏi cưới tôi?
Frederick:...
- Tàu thứ mười chứa váy cưới của cậu đúng không?
Hàm Phong đứng bên cạnh:...
Frederick quả thật không biết bên trong mười chiếc tàu lớn kia lại chứa đựng những thứ kinh khủng đó, nên khi nghe Chu Chấn Nam liệt kê ra hết thì gương mặt mang nét đẹp lãng tử không tránh khỏi sự ngạc nhiên.
- Váy dành cho tang lễ thì đúng hơn.
Chu Chấn Nam châm một điếu thuốc.
- Được rồi, nghiêm túc nào.
Cậu biết không, trong thất tộc đứng đầu Vanladesh có một gia tộc đang âm thầm muốn lật đổ cả nước để thiết lập lại toàn bộ đất nước.
Âm mưu này của bọn họ bắt đầu thực hiện từ hơn mười năm trước.
Đến tận nay, đám người đó càng lúc càng cao tay, càng thâm độc hơn.
- Trong mắt bọn chúng cái đất Vanladesh này giống như một chiếc bè đánh cá hay gì, muốn lật là lật.
Nếu chúng không chuẩn bị trước một chiếc phao cứu sinh lớn, khi bè lật chẳng khác gì tự giết mình.
Lũ ngu ngốc!
- Chu thiếu của tôi ơi! Chiếc phao mà cậu nói chính là một trong số Thập Tam tử.
Đám người danh gia vọng tộc kia không biết bằng cách nào có thể liên minh được với người đó, đôi bên đều trao đổi lợi ích.
Tổ chức đã biết tin từ lâu nhưng vẫn không ra tay trừng trị.
- Kẻ nào ngu xuẩn?
- Vang Lệ.
Hắn ta hằng năm đều chu cấp miễn phí cho bọn họ một lượng lớn m@ túy.
Đám người vọng tộc này phân phối rồi bán lại qua các nước khác, thu được rất nhiều tiền.
Hắn ta còn hứa sẽ hỗ trợ bất cứ thứ gì cho chúng khi cần nhưng không đòi hỏi gì cả.
Chu Chấn Nam cười sặc khói.
Vang Lệ, hắn ta đúng thật là thông minh.
Trong Thập Tam tử hắn ta chính là kẻ kết giao với nhiều nước nhất.
Mặc dù, thứ hạng của Vang Lệ xếp cuối Thập Tam tử nhưng quyền lực không kém gì những người còn lại.
Người khác muốn hưởng lợi từ hắn ta đâu dễ như thế.
Vang Lệ chỉ là đang một mình thâu tóm đám người quý tộc kia để sử dụng bọn họ thành công cụ cá nhân đoạt chiếm Vanladesh.
Vanladesh vốn dĩ chưa có người cầm quyền đứng đầu nên rất dễ lọt vào tay kẻ khác.
Thất tộc thì đã sao, trong lòng bọn họ từng xem trọng đất nước này không? Ngoài mặt tình nghĩa gắn kết mãi mãi, luôn miệng nói phải cùng nhau bảo vệ phát triển nước Vanladesh nhưng cái tâm lại không bao giờ xuất hiện ở đám người tham vọng đấy.
Biết bao nhiêu cuộc tranh quyền ngầm xảy ra mỗi năm.
Mục đích chung chỉ muốn làm bá chủ Vanladesh.
Chu Chấn Nam gạt tàn thuốc.
Sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Hiếm khi người ta chứng kiến được bộ mặt này của anh ta.
Frederick ngồi bên cạnh cũng nhận ra điều bất thường trên gương mặt Chu Chấn Nam.
Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, người thì đang suy nghĩ, người thì chọn cách ngồi yên quan sát người kia.
- Nay ở lại dùng cơm tối.
Frederick:...
- Không thích?
Chu Chấn Nam chau mày.
- Tôi còn tưởng cậu đang suy nghĩ cách diệt tộc bọn họ chứ.
Thì ra là vắt óc suy nghĩ món ăn.
Đúng là, gia chủ đời 19 của cậu có khác.
Anh ta nhìn Hàm Phong đang đứng rồi bật cười thành tiếng.
Cái con người lười nhác, luôn thích sống thảnh thơi như thế.
- Nhà cậu diệt muỗi chưa?
Frederick:...
Hàm Phong:...
- Gần chiều cậu đi mua nguyên liệu nhiều một chút.
Muốn ăn gì thì mua về tôi chế biến.
Trang viên của tôi không thuê đầu bếp hoàng gia, chê thì cút về nước mà ăn.
Điều quan trọng, kén ăn thì bố mày cho nuốt cám heo.
Chu Chấn Nam đứng lên.
- Quên thông báo, ngày tụ họp thất tộc lần tới.
Tôi sẽ vắng mặt, xuất hiện mắc công lại buồn nôn.
Mất mặt nội lắm!
Frederick:...