Cứ tưởng là Tam Chủ của chúng ta không hay biết thông tin về Thanh kiếm Katastréfo nên tôi mới đem tin tức đến thông báo.
Giờ thì hay rồi, không những không biết mà còn tốt bụng chia sẻ cho Chính phủ Thế giới.
Finn ánh mắt đầy ý cười.
Tam Chủ cố tình để lộ thông tin về Katastréfo chắc chắn là có âm mưu riêng.
Người đứng đầu hiện tại của Tổng cục Tình báo trước đây từng làm việc trong Chính phủ Thế giới, hắn ta chính là Marcus con trai duy nhất Đô đốc Jehovah.
Người đàn ông đó còn được biết đến với danh xưng Thiếu tướng Marcus.
Có lẽ Tam Chủ đã đưa tin tức Katastréfo cho Marcus biết.
Để rồi hắn ta nói lại Jehovah.
Khác với tổ chức FYI chỉ chuyên cung cấp và bán thông tin về Chính phủ Thế giới.
Trong khi Tổng cục Tình báo hoạt động trong cả giới hắc đạo.
Đồng nghĩa, Marcus có thể bán đứng cha mình bất cứ lúc nào hắn ta muốn.
Quan hệ cha con nhà này cũng chẳng thuận hòa là mấy.
Việc Marcus quyết định rời khỏi Chính phủ Thế giới có liên quan đến ông ta.
- Tam Chủ, ngài làm vậy không sợ họ tìm thấy được Katastréfo trước chúng ta sao?
Devlin lo lắng lên tiếng.
- Sợ gì chứ? Chính phủ Thế giới tìm thấy thì đã sao nào, chúng ta cũng không cần phải mất nhiều công sức.
Tam Chủ cố tình cho họ biết thông tin về Katastréfo, ngầm muốn mượn tay đám người đó làm thay việc mình.
Hắc Tần Phi dựa người ra sau, trả lời.
Việc tìm kiếm Thanh kiếm Katastréfo chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Chính phủ Thế giới có huy động tất cả lực lượng họ cũng chưa chắc gì tìm thấy mặc dù đã nắm trong tay tin tức về Katastréfo.
Thanh kiếm huyền thoại đó bị thất lạc từ thời Hoàng đế Georgios III, tính đến bây giờ thì rất cổ xưa rồi.
Hắc Tần Phi cảm thấy công việc này bất khả thi.
- Không phải như vậy, Tam Chủ cũng đã cử người chuẩn bị đi tìm kiếm Katastréfo.
Nghe Hoắc Dạ nói, đám người không khỏi ngạc nhiên nhìn nhau.
Tam Chủ muốn cùng Chính phủ Thế giới chơi trò tìm báu vật?
- Thế có ai muốn cá cược bên nào sẽ tìm thấy Katastréfo trước không?
Finn hứng thú đề nghị.
- Đương nhiên Tam Chủ chúng ta sẽ chiến thắng rồi.
Ngay từ đầu, ngài ấy đã nắm chắc phần thắng.
Đám Chính phủ Thế giới kia nói thẳng ra thì không cửa đấu với Tam Chủ đâu.
Tiếng cười phấn khích vang khắp không gian bàn tiệc sang trọng, từng người nâng ly rượu của mình lên tán thành câu nói như thật như đùa của Hắc Tần Phi.
Hắn ta nói đúng, ván cờ này Tam Chủ nắm quyền kiểm soát mọi thứ.
- Suýt chút nữa thì quên, đây là thiệp mời từ Nhà Rocamadour và Nhà Charlemagne.
Hoắc Dạ nhận lấy hai tấm thiệp Hoàng gia từ tay Finn.
Trên cả hai tấm thiệp đều khắc tên Tam Đường Chủ.
Biểu tượng khiên và thanh kiếm chạm vào nhau là của Rocamadour.
Rocamadour là một trong những gia tộc giàu nhất thế giới với mỏ khai thác kim loại khổng lồ mang tên Whoops.
Họ cũng sở hữu số cổ phần đáng kể tại tập đoàn Paradox và hiện đang nắm quyền điều hành công ty tài chính khổng lồ ICC.
Sự giàu có của Rocamadour bắt đầu nở rộ từ đầu thế kỷ 18 khi một người trong gia tộc này đứng ra chi trả tiền cho các quốc gia bị tổn thất nặng nề về chiến tranh.
Nhà Charlemagne với biểu tượng hình con kỳ lân trắng.
Vào năm 1714, khởi đầu với một công ty rượu vang nhỏ tên Rupert.
Từ đó, gia tộc không ngừng phát triển và trở thành đế chế hàng tỷ đô như hiện nay.
Các thương hiệu rượu xa hoa như Notre Dame, Cluncy, Pyrenees,...đều là thuộc quyền sở hữu Nhà Charlenmagne.
Ngoài ra, đại gia tộc này còn đứng đầu các thương hiệu siêu xe nổi tiếng.
Kiểm soát 3/5 thị trường thế giới.
Hằng năm, tổng doanh thu lên đến hàng nghìn tỷ Euro.
- Nhà Rocamadour và Nhà Charlemagne không phải là thông gia với nhau sao? Chậc! Lại xảy ra chuyện nội bộ gia tộc gì nữa đây.
Hắc Tần Phi cảm thấy rất lạ khi cả hai nhà đều mời thiệp Tam Chủ.
Liên minh giữa hai gia tộc bậc nhất thế giới không ai mà không biết.
Cuộc hôn nhân không tình yêu giữa con trai trưởng Nhà Rocamadour và con gái thứ hai Nhà Charlemagne diễn ra vào mười bốn năm trước từng làm chấn động toàn cầu.
- Tam Chủ, ngày tham dự đều trùng nhau.
Hoắc Dạ căng thẳng trả lời.
"Chuyện gì thế này?"
- Haha! Thú vị thật đấy!
Finn giật lấy hai tấm thiệp từ tay Hoắc Dạ xem rồi đọc lớn cho mọi người đều nghe.
- Nội dung thiệp mời của Nhà Rocamadour là tiệc khiêu vũ.
Còn Nhà Charlemagne là buổi đấu giá cổ vật quốc gia tại Dunhill.
Cả hai đều nhàm chán, không phù hợp với người thích chém giết như Tam Chủ.
Tẻ nhạt quá!
Hoắc Dạ:...
- Đâu đơn giản chỉ là tiệc khiêu vũ và buổi đấu giá vật cổ, bọn họ đang muốn lấn sang tranh chấp địa bàn của nhau nên mới mời Tam Chủ.
Thời gian diễn ra trùng ngày, Tam Chủ chỉ được chọn một trong hai mà đến.
Devlin hằng giọng nói.
Dù cuộc hôn nhân kia chính là cầu nối quan trọng giữa hai đại gia tộc nhưng đám người đó lại bằng mặt không bằng lòng.
Họ đang âm thầm đấu đá lẫn nhau trong bóng tối.
- Tam Chủ cũng có quyền không đi.
Bọn họ chiến tranh thì liên quan gì đến Tam Chủ? Họ muốn tranh chấp địa bàn để mở rộng thế lực, bộ muốn là làm được trong nay mai sao?
Hắc Tần Phi uống cạn ly rượu vang, tay bóp trán giọng khàn khàn tiếp lời Devlin.
- Nhà Charlemagne nuốt bịa bàn của gia tộc Remgro cách đây hai tháng.
Theo tôi thấy, lý do họ mời Tam Chủ là vừa muốn chứng minh thực lực với ngài vừa công khai địa bàn mới chiếm được.
Đồng thời, nhắc khéo Tam Chủ chúng ta đừng động đến địa bàn của bọn họ.
Ngự Ngang cười lạnh.
- Mẹ kiếp! Chiếm được có mỗi cái địa bàn gia tộc Remgro mà cũng lên mặt với Tam Chủ? Động đến địa bàn đám người đó làm cái gì? Tam Chủ chỉ cần ngồi yên búng tay bay mất.
Hắc Tần Phi đập mạnh tay lên bàn ăn.
Ngay cả Chính phủ Thế giới còn phải nhường bộ Tam Chủ vài phần.
Vậy nên, tất cả gia tộc lớn nhất trên thế giới này trong mắt Tam Đường Chủ chỉ là con muỗi.
Hắn muốn diệt thì diệt.
- Thế, quyết định của Tam Chủ...
Mọi người lại đổ ánh nhìn về hướng người đàn ông gương mặt vô cảm kia.
Nếu Tam Chủ quyết định chọn một trong hai gia tộc mà tới, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Bọn họ đang cần sự trợ giúp của một trong Tam Hoàng thống trị thế giới ngầm, giả sử một bên nào đó thành công được Tam Chủ yểm trợ lực lượng thì chắc chắn họ sẽ nắm chắc phần thắng.
Thế lực của hắn kinh động đến Chính phủ Thế giới.
Ngoài Tam Đường Chủ ra, bọn họ không còn sự lựa chọn nào.
- Mời cả hai đến Langlois.
Giọng nói lạnh lẽo pha chút nộ khí vang lên.
Tam Chủ đẩy ghế đứng dậy, hai tay bỏ vào túi quần đen.
Sau lưng hắn là dãy núi trùng điệp đang ẩn hiện trong màn đêm.
Tam Chủ ghét nhất việc bản thân phải đích thân lựa chọn bất cứ thứ gì.
Vì thế, một là hắn hủy diệt hết hai gia tộc kia hai là bọn họ phải tự mình tiêu diệt lẫn nhau.
Kẻ sống sót cuối cùng mới là kẻ mạnh nhất.
Mà kẻ mạnh mới xứng đáng được Tam Đường Chủ đặc biệt "quan tâm".
- Tôi biết rồi, thưa Tam Chủ.
Hoắc Dạ nhận lệnh.
Trước quyết định rất dứt khoát của Tam Chủ, không một ai dám lên tiếng.
Hắn là Tam Hoàng, đi hay không cũng không ảnh hưởng gì đến địa vị của hắn.
Lần này hai gia tộc kia xem bộ phải rơi vào tình thế chung.
Họ chia nhau tổ chức tiệc mục đích muốn mượn thế lực Tam Chủ để giải quyết đối phương nhưng giờ thì bị hắn mời ngược lại tới Langlois chơi.