Tam Đường Chủ

Chương 28: 28: Dạ Tiệc Đêm





Bóng đêm đắm mình trong ánh sáng muôn màu muôn sắc rực rỡ của đèn neon càng toát lên vẻ sang trọng hào nhoáng.

Trong phòng tiệc rộng rãi hoa lệ của khách sạn, khắp nơi đều là các nhân vật không nổi tiếng trong giới ngầm thì cũng rất tôn quý đang cùng các mỹ nhân xinh đẹp nở nụ cười quyến rũ đưa tình.

Dàn nhạc đang diễn tấu bản nhạc dịu dàng êm ái như nước, tiếng vĩ cầm du dương len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng nguy nga, trong khách sạn.
Trên tầng hai, người đàn ông khoác trên người bộ vest đen đẹp tiêu chuẩn, ôm sát lấy thân hình, từng đường cong hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc mặc dù cơ thể hắn được bao bọc bởi bộ đồ đắt tiền.

Cổ áo sơmi đen mở vừa đủ để lộ ra vòm ng ực rắn chắc khỏe mạnh, vừa tạo ra vẻ quyến rũ hấp dẫn trí mạng nhưng lại không hề dung tục.

Tay hắn vịn lan can hắt lên thứ ánh sáng vàng kim chói lọi.

Mọi việc xảy ra tại phòng tiệc dưới lầu đều thu vào tầm mắt hắn.

Chiếc ly pha lê đế cao chứa sâm panh sáng bóng phản chiếu ngón tay dài của hắn.
Cậu thanh niên bên dưới chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi.

So với lứa tuổi mười bảy mười tám thì cậu ta có phần hơi trưởng thành.

Hắn khẽ nhấp một ngụm sâm panh, cặp mắt xám xanh quyền lực nhìn rõ tướng mạo của chàng thanh niên ấy, bóng dáng cao lớn anh tuấn, thân phận cao quý sang trọng.


Cậu thanh niên tay đang kéo tà váy của một thiếu nữ với dung nhan xinh đẹp ẩn dưới mái tóc đen dài xoăn tự nhiên, một vài lọn tóc mềm mại vấn vương rủ xuống bộ váy dạ hội đơn giản, đôi mắt trong veo mang chút ngây thơ pha lẫn tức giận nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Người đàn ông mặc vest đen đưa ly rượu cho người bên cạnh, đáy mắt ánh lên một tia hung ác, hắn bước đi hờ hững xuống phòng tiệc chính dưới lầu.

Thuộc hạ th ân cận nhất nhìn cậu thiếu nhiên chán sống kia vẫn không chịu buông tà váy của thiếu nữ ấy.

Trong lòng anh ta đành cầu nguyện cho cậu ta được sống tới tuổi lập gia đình, có con cái.
- Sophronia, anh thật sự rất thích em.
Bàn tay chàng thiếu niên lần này lại giữ chặt lấy bờ vai mảnh mai của Sophronia De la Croix.

Thiếu nữ cố gắng thoát khỏi anh ta nhưng càng vùng vẫy càng bị ghìm chặt hơn.
- Tên điên! Tôi đã nói là mình có chồng rồi.

Anh nghe mà không hiểu sao? Tôi và anh ấy cùng nhau tới đây tham dự dạ tiệc, anh không sợ bị chồng tôi nhìn thấy cảnh này đúng không? Anh có biết là chồng tôi rất dễ ghen tuông không hả?
Viên Ý ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta bằng ánh mắt không chút e dè sợ sệt, nhưng trong lòng lại không ngừng lo lắng vì đã thấy người đàn ông kia đang đến rất gần bọn họ.
- Em chỉ mới mười hai tuổi, làm gì có luật nào cho phép em kết hôn ở tuổi chưa vị thành viên chứ? Sophronia, anh thầm thích em cũng được hai năm rồi, em không thích anh cũng được nhưng em không có quyền cấm anh theo đuổi người con gái mà mình thích.
Chàng thiếu niên có tướng mạo so với con gái còn đẹp hơn vạn phần, được quan sát anh ta ở khoảng cách gần như thế này, Viên Ý mới có thể kinh ngạc mà thốt lên trong lòng rằng, hóa ra ngoại hình con người ta cũng có thể tinh tế, đẹp đẽ đến như vậy.

Nhưng nếu đem so sánh anh ta với người đàn ông bản thân mình đang thích thì không cùng một cấp.

Giữa đàn ông và thiếu niên, đương nhiên là phải chọn đàn ông quyến rũ, chững chạc và dày dặn kinh nghiệm hơn.

- Tôi, là luật đấy! Ở Vanladesh này, tôi chính là Nữ vương tương lai.

Anh dám không nghe lời, không sợ ngay lập tức anh bị tôi đuổi ra khỏi đây? Dám đụng chạm vào người tôi, đừng tưởng tôi không dám xử mạng anh.
- Sophronia, địa vị của anh cũng không thua kém gì em.
- Nhưng anh đang ở Vanladesh của tôi, anh phải chấp nhận chịu thua dưới chân tôi.
Viên Ý vừa dứt lời thì cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.

Lúc bản thân nhận ra thì đã quá muộn, chàng thiếu niên kia ngay lập tức quỳ một gối xuống chân Viên Ý rồi nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay mềm mại ấy hôn lên.
Viên Ý:...
- Ý em là, anh phải cầu hôn em sớm đúng không?
Chàng thiếu niên nở nụ cười như ánh nắng mùa thu, ấm áp như mùa đông có đủ lò sưởi, nếu là một thiếu nữ khác chắc chắn sẽ phải xiêu lòng trước vẻ đẹp như truyện này đây.
- Viên Ý, lại đây!
Tam Chủ đứng cách đó không xa, đưa bàn tay đeo nhẫn chờ đợi người thiếu nữ nắm lấy.

Viên Ý sững sờ vài giây, dường như bị giọng nói quyến rũ của hắn mê hoặc, lại giống như đang điều chỉnh lại cảm xúc bản thân, Viên Ý khẽ cười lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn đáng yêu đủ để dụ hoặc chúng sinh.

Viên Ý lạnh lùng hất tay chàng thiếu niên sắc mặt tái nhợt kia ra, hai tay xách váy chạy nhanh đến người đàn ông khí chất hơn người đằng ấy.
Dưới ánh đèn pha lê sáng lấp lánh, trên chiếc thảm Hoàng gia màu đỏ trải dài, toàn cảnh thiếu nữ mái tóc dài hơn lưng buông lơi xinh đẹp với tà váy màu tím nhạt tung tay như bươm bướm về phía Tam Đường Chủ khiến cho tất cả mọi người xung quanh phải ngừng động tác không khỏi tán thưởng một màn tuyệt đẹp tựa như phim công chúa Disney.
Viên Ý không nắm tay mà nhào vào vòng ngực rộng lớn của hắn, cặp mắt màu tím quyền quý khẽ nheo lại, ánh sáng vàng đèn pha lê chiếu rọi lên làn da tinh tế của Viên Ý khiến vẻ đẹp ấy càng thêm rực rỡ.


Hai cánh tay Viên Ý ôm chặt lấy eo người đàn ông.

Vài phút sau, nàng thiếu nữ hơi ngửa mặt ra sau để ngắm nhìn Tam Chủ, thắt eo hắn vẫn bị ôm.

Mái tóc dài bị gió nhẹ thổi khẽ bay, Tam Mạn đang định giơ tay giữ lấy thì bàn tay đàn ông to lớn giành trước.

Ngón tay đeo nhẫn kim cương đen mang theo mùi hoắc hương nhè nhẹ giữ lấy những lọn tóc đang bị gió thổi, động tác vô cùng dịu dàng cưng chiều.

- Tam!
Viên Ý nghiêng đầu cười rạng rỡ gọi tên hắn.
- Ừm.
Tam Chủ một tay giữ lấy gáy Viên Ý, tay còn lại ôm trọn thiếu nữ, từng nụ hôn tinh tế áp xuống làn da mềm mại mịn màng nơi cần cổ, m ơn trớn khiêu khích, cắn nhẹ lên vành tai nhỏ xinh.

Viên Ý không cách nào thoát khỏi vòng ôm của Tam Chủ, bờ môi gợi cảm kia càng lúc càng bừa bãi, nụ hôn bỡn cợt khiêu khích lúc đầu giờ càng trở nên cháy bỏng.
Viên Ý diện mẫu váy dạ tiệc hở trọn bờ vai mảnh mai, Tam Chủ tham lam càn quét chiếc cổ xinh đẹp ấy đến mức quên đi sự hiện diện của mọi người xung quanh.

Hoắc Dạ đứng đằng sau tận mắt chứng kiến một màn này liền đưa tay xoa xoa mắt.

Chàng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi kia vẫn giữ tư thế quỳ một chân trên thảm, gương mặt tinh tế giờ đã đã hoàn toàn trắng bệch.
"Người đàn ông đó là..."
Tam Đường Chủ - một trong Tam Hoàng đang thống trị thế giới ngầm.
- Tam, Viên Ý chỉ mới mười hai tuổi thôi.
Viên Ý né tránh nụ hôn mãnh liệt chiếm hữu của Tam Chủ.


Nếu cứ tiếp tục để hắn làm càn nữa hậu quả sẽ không kiểm soát được mất.

Dưới ánh đèn mờ ảo, sự dịu dàng của hắn như thật như giả.

Ánh mắt hắn chợt trở nên mịt mờ nguy hiểm như một con chim ưng tà ác to lớn, sắc bén mà cuồng ngạo.
- Sai lầm lớn nhất của Queen De la Croix là sinh ra em.

Bất hạnh của những người đàn ông khác thích em chính là em được tôi yêu.
Viên Ý hít một hơi thật sâu, không phải bị những lời nói bá đạo này của Tam Chủ dọa cho sợ, mà là bị sự chuyển biến đột ngột trên gương mặt hắn khiến bản thân phải sợ hãi.
- Tam, giận rồi?
Viên Ý có chút căng thẳng hỏi.
- Không giận.
Tam Chủ nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của Viên Ý lên, khóe môi tà mị dịu dàng cọ sát, dịu dàng áp lên bờ môi căng mọng mê người kia của thiếu nữ, tựa như cánh bướm đang nâng niu đóa hoa nhỏ xinh đẹp.

Trái tim Viên Ý bị nụ hôn cưng chiều này làm tăng lên nhịp đập, ngày càng nhanh.
- Về nhà, hửm?
Hơi thở nhè nhẹ của Tam Chủ hòa cùng lời nói vô cùng ám muội khiến hai má Viên Ý thoáng ửng hồng.

Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt xinh đẹp ngại ngùng, hắng giọng nói.

- Còn tận sáu năm nữa Tam mới ăn được thịt.