Tâm Độc

Chương 95




Phản chiếu

28.

Tổ Trọng án gần như chẳng còn ai rỗi tay, ai cũng có nhiệm vụ. Hoa Sùng đành phải đến Khoa Pháp Y "bắt lính", túm Từ Kham cùng đi tới Tiện Thành với mình.

"Nhị Oa trông chẳng giống chó của ông với Liễu Chí Tần gì cả." Từ Kham vừa lái xe vừa nói: "Cũng không giống becgie luôn. Nhát như thỏ đế, bị chó nhà tôi dọa, ngày nào cũng cụp đuôi trốn mất."

"Lần trước ông bỏ nó sung sướng lắm mà?" Hoa Sùng cầm di động nhắn tin cho Khúc Trị, nghe vậy ngẩng đầu, "Sao giờ thành bị chó nhà ông bắt nạt rồi?"

"Thì tốt thật mà, đủ cơm đủ nước, mỗi tội nó lớn xác mà bị bắt nạt, trông cứ giả giả kiểu gì." Từ Kham cười: "Thật ra cũng không phải bắt nạt thật. Chó nhà tôi toàn giống chó nhỏ, sao mà bắt nạt được nó?"

Hoa Sùng chú ý đến câu đầu của Từ Kham: "Bị bắt nạt trông giả giả". Đúng là nếu giữa một người cứng cỏi và một người nhỏ yếu, người ta sẽ luôn nghĩ người nhỏ yếu bị bắt nạt là thật, còn người cứng cỏi kia chỉ giả vờ. Nhưng sự thật, thì chỉ có người trong cuộc mới biết được.

"Chờ xong vụ án này tôi lại trả Nhị Oa về cho cậu." Từ Kham lại nói: "Ông cứu nó nên nó quấn nhất là ông. Lần trước tôi gọi điện cho ông, nó nghe được giọng ông nên cứ cuống lên, nhảy nhót lung tung. Tôi cúp điện thoại rồi nó vẫn còn xoay vòng vòng."

"Ừm." Hoa Sùng gật gật đầu, "Phiền ông rồi."

Từ Kham cười, "Không có gì đâu."

Mấy năm gần đây đã xây thêm đường cao tốc nối Tiện thành với Lạc Thành, nên chỉ cần đi thẳng tầm 2 tiếng là đến, cũng không phải qua một trạm kiểm soát nào.

Ra khỏi cao tốc, Từ Kham rẽ qua hướng đến nhà tang lễ ngay.

Mười năm trước Lưu Húc Thần được hỏa táng ở đây, nhưng chỉ giữ tro 3 tháng, không biết sau đó đã đem đi đâu.

Hoa Sùng nhìn cảnh vật vụt qua bên cửa sổ, chân mày nhíu lại theo thói quen.

Tạm thời trước mắt không thể điều tra được Ngưu Minh có từng đến Tiện Thành hay không, nhưng nếu Liễu Chí Tần không đoán sai, Ngưu Minh chắc chắn đã nhiều lần đến đây, cũng đến nhà tang lễ.

Nơi có khả năng điều tra được cậu ta đã từng ghé qua hay không chính là nhà tang lễ.

Bên ngoài nhà tang lễ đậu một hàng xe rồng thật dài. Phía bắc là chỗ kém phát triển nhất thành phố này, xung quanh quạnh quẽ tiêu điều, nhưng nhà tang lễ không rộng lắm này mỗi ngày đều náo nhiệt kinh khủng, còn tấp nập hơn cả trung tâm thương mại giữa thành phố.

Vì nó gần như là nơi người cả thành phố đổ về.

Xe bên trong không ra được, xe bên ngoài cũng không thể vào. Hoa Sùng không muốn mất thời gian, nên bảo Từ Kham tìm chỗ đậu xe còn mình vào trong trước. Nhưng Từ Kham lại phản đối: "Ông ngồi trong xe chờ đi, một hai phút tôi tìm được chỗ đậu rồi."

Hoa Sùng khó hiểu.

Từ Kham giải thích: "Ông vô trước rồi lát tôi phải vào một mình. Tôi lại không thích đi một mình vô chỗ này."

"Ông là pháp y mà sợ vào nhà tang lễ hả?" Hoa Sùng bật cười.

"Không phải sợ, chỉ là không cảm thấy thoải mái trong lòng." Từ Kham tìm chỗ đậu xe rất nhanh, "Pháp y chúng tôi từ lúc vào học đã được thầy cô, đàn anh đàn chị dạy là phải biết tôn trọng người chết, tôn trọng thi thể. Tôi không sợ nhìn hay chạm vào tử thi. Tiếp xúc những thi thể là trách nhiệm của tôi. Nhưng mấy năm trước tôi ghé nhà tang lễ khá nhiều, rất hay thấy cảnh các nhân viên hỏa thiêu ném túi thi thể như ném hàng hóa chuyển phát nhanh...."

Từ Kham thở dài, tiếp tục nói: "Thật ra tôi cũng thông cảm cho họ. Ví dụ như cái nhà tang lễ này, cả một thành phố nhưng chỉ có một nhà tang lễ, nên ngày nào ở đây cũng nhộn nhịp, họ thiêu xác quanh năm suốt tháng, công việc lặp đi lặp lại, nên có lẽ không còn nghĩ quá nhiều nữa. Chỉ có tôi cảm thấy khó chịu trong lòng."

Hoa Sùng mím môi. Tràn ngập trong khoang mũi anh toàn là mùi vàng mã cháy và mùi nhang nực nồng.

"Cậu thấy quá trình hỏa táng chưa?" Từ Kham cười khổ: "Rất tàn nhẫn, mà quá trình này còn được thân nhân người chết chứng kiến. Người nằm trong quan tài, giống như chỉ đang ngủ, bị đẩy vào cửa lò thiêu. Một giờ sau, lò thiêu mở ra, trên xe đẩy chỉ còn một đống tàn tro, và một ít xương chưa cháy hết. Đầu lâu là phần còn sót lại lớn nhất. Để có thể hốt tro vào hũ, nhân viên mai táng sẽ lấy một cây búa, gõ nát đầu lâu. Cái quá trình đó, chỉ nghĩ thôi tôi cũng cảm thấy khó chịu."

Hoa Sùng vỗ vai Từ Kham.

Người ta hay nói lương y như từ mẫu, pháp y cũng là bác sĩ, chẳng qua họ gặp người đã không còn có thể cứu sống. Có lẽ cũng vì lý do này mà họ tinh tế hơn bác sĩ cấp cứu nhiều.

Từ Kham cười cười, "Tôi lâu lắm không đến nhà tang lễ, phiền ông nhiều rồi."

"Xin lỗi." Hoa Sùng nói.

"Sao lại xin lỗi." Từ Kham nói: "Tôi cũng là cảnh sát mà, đi theo hầu tổ trưởng Tổ Trọng án chấp hành công vụ là chức trách của tôi."

Hoa Sùng cười, cũng không nói gì thêm, chen qua đám người đông đúc tiến vào cánh cổng nhà tang lễ bên trên có gắn bảng hiệu "Trường An Đường".

Quản lý tro cốt ở "Trường An Đường" là một người đàn ông trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi, không mặc đồng phục, nhìn không giống quản lý linh cữu chuyên nghiệp. Đánh mắt lên tủ để tro cốt, rất nhiều ô cửa kính đã bể nát, bên trong đóng chằng chịt mạng nhện, cũ kỹ và chẳng hề trang trọng.

Rất khó tưởng tượng đây sẽ là nơi một người chết ở trước khi chính thức chôn vào lòng đất. Nhưng thật ra, đây là hiện trạng chung lâu năm ở một vài thành phố nhỏ.

Người đàn ông trung niên lục lọi trong một đống giấy tờ cả buổi cũng không tìm ra thông tin của Lưu Húc Thần.

"Theo lý thuyết thì chúng tôi chỉ giữ tro 3 tháng, nhưng có nhiều nhà họ chưa tìm được nơi chôn ngay nên dấm dúi ít tiền nhờ chúng tôi giữ thêm một thời gian. Nhưng mà giữ lâu quá cũng không được, cậu thấy "Trường An Đường" rồi đó, có lớn lắm đâu mà mỗi ngày lại có rất nhiều người chết chở vào đây, càng ngày càng nhiều, nên không thể giữ tro mãi được."

"Thời gian lưu giữ dài nhất là bao lâu?" Hoa Sùng hỏi.

"Nói ngoài mặt thì là 1 năm, nhưng có khi chưa đến một năm đã bị xử lý." Ông ta nói: "Nhưng thật ra còn xem may rủi của người chết nữa, nói ra thì sợ cậu cười, nhưng chỗ chúng tôi không có nội quy, hay phạt vi phạm, nên xử lý hay không xử lý tro cốt, chúng tôi không quản lý quá chặt. Có khi tro chưa đến một năm đã bị xử lý, có tro để lại tận vài năm. Nhưng mà lúc nhận tro cốt thì rất kỹ, phải có chứng minh quan hệ người thân, giấy tờ có công chứng mới được nhận."

Hoa Sùng nhíu mày, "Thế nếu thân nhân người chết đều đã qua đời hết thì sao?"

"Vậy thì tra hộ khẩu đăng ký." Người đàn ông tiếp tục tìm kiếm hồ sơ, "Trường hợp này bên chúng tôi gặp không nhiều cũng chẳng ít, nhưng mà hồi đó còn chưa ghi chép lên máy tính nên giờ khó tìm lại quá."

Từ Kham thấp giọng nói: "Sau khi nhập học, Lưu Húc Thần dời hộ khẩu đến trường đại học khoa học Tiện Thành. Cậu ta hẳn phải khát vọng ra khỏi thôn Lạc Quan, đến Tiện Thành sinh sống lắm."

Hoa Sùng gật đầu, đang định đến trường đại học này một chuyến, thì người đàn ông trung niên nói: "Ôi, hôm nay hai cậu may mắn nè, tìm được rồi! Lưu Húc Thần, tro cốt gởi lại một năm linh ba tháng sau, thì được hai người tên Lý Giang và Tôn Cường Hãn nhận, có đồn công an chứng minh."

Hoa Sùng vội vàng nhận hồ sơ ghi chép lên xem, trong đó ghi chú rất kỹ, hai người này là bạn học của Lưu Húc Thần, cũng viết rõ, Lưu Húc Thần không còn ai thân thích, nên được an táng ở nghĩa trang công cộng Chu Sơn trong thành phố.

"Chậc chậc, cái nghĩa trang Chu Sơn này, cũng không quá tốt đâu, Nghe nói chỉ có một hộ nhà quản lý à, mà quản cũng không tốt. Vừa xa thành phố, không tiện đi lại nữa. Có nhà ném tro cốt ở đó thì mặc kệ luôn, để mộ phần tự sinh tự diệt." Người đàn ông nói: "Nhưng mà ít nhất thì giá rẻ, nhà nghèo cũng không còn lựa chọn nào khác. Mấy nghĩa trang tốt một phần mộ giá cũng ngang ngửa một căn nhà rồi, người nghèo mua sao nổi..."

Có lẽ không nghĩ đến việc nhiều năm sau còn có một cảnh sát gọi đến hỏi mình chuyện Lưu Húc Thần mười năm trước, giọng Tôn Cường Hãn chợt lo lắng vội vàng.

Hoa Sùng biết được, tiền mua mộ là các bạn học gom góp với nhau, nghĩa trang tốt họ không mua nổi, chỉ đành mua được chỗ kém nhất, mà phải mất hơn một năm mới đưa Lưu Húc Thần xuống mồ được vì các loại thủ tục quá phức tạp.

"Cái nghĩa địa công cộng chỉ mua lượt sử dụng 20 năm, quá thời gian thì......" Tôn Cường Hãn xấu hổ, "Thật ra thì lần cuối chúng tôi đi thăm cậu ấy là lúc tốt nghiệp năm tư, sau đó thì không ghé thăm nữa, những người khác thì kẻ đi người ở, rời Tiện Thành, tôi nghĩ họ cũng không ghé thăm cậu ấy nữa. Sau 10 năm, chắc chúng tôi cũng chẳng còn nhớ cậu ta là ai."

Hoa Sùng hỏi cặn kẽ chuyện Lưu Húc Thần năm đó, Tôn Cường Hãn bùi ngùi nói, "Lúc đó tôi cõng cậu ấy, chờ lâu thật lâu mới thấy xe cấp cứu đến."

"Do kẹt xe phải không?"

"Thế à? Tôi cũng không nhớ rõ. Khi đó tôi, Lý Giang, còn có mấy người bạn khác, ai cũng sợ quá, chỉ mong xe cứu thương đến nhanh. Sau xe tới rồi, chúng tôi mới dám thở phào, nhưng không nghĩ tới chiều hôm đó Húc Thần cũng ra đi."

Hoa Sùng hỏi: "Còn ai khác hỏi thăm cậu chuyện Lưu Húc Thần như tôi bây giờ không?"

"Chờ tôi nhớ lại xíu......" Tôn Cường Hãn dừng một chút, "Sau khi Húc Thần ra đi, rất nhiều bạn học đến hỏi chuyện tôi."

"Chỉ có bạn học?"

"Tôi nhớ rõ là vậy."

Hoa Sùng lại hỏi thêm mấy vấn đề, đến khi di động báo nhận thêm một cuộc gọi mới nữa, mới dập điện thoại với Tôn Cường Hãn.

"Tổ trưởng Hoa, anh đang ở đâu vậy?" Liễu Chí Tần hỏi.

"Ở Tiện Thành. Đang tìm mộ của Lưu Húc Thần."

"Tôi vừa đến trấn Mạn Hề ở tỉnh Mính. Còn chuyện Ngưu Mị, tôi điều tra được một ít trên internet."

Hoa Sùng hơi căng thẳng, anh đóng bớt cửa sổ xe cho đỡ ồn vì tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ, "Cô ta có động cơ à?"

"Cô ta sinh ra ở trấn Mạn Hề, chỗ này rất nghèo và vô cùng lạc hậu." Liễu Chí Tần nói: "17 tuổi cô ta đậu vào một trường đại học ở Tinh Thành, 4 năm sau, lại trở lại trấn Mạn Hề."

Hoa Sùng khó hiểu, "Đại học Tinh Thành là đại học lớn, mà Tinh Thành còn là đô thị cấp 1, nếu đã thi đậu rồi sao không ở lại thành phố đó luôn? Tỉnh Mính cũng là tỉnh phát triển top đầu cả nước. Cô ta...... Tại sao.... Cô ta đến Lạc Thành khi nào?"

"Lúc 25 tuổi. Trước khi đến đây thì cô ta cắt đứt mọi quan hệ với thân nhân của mình."

"Vì sao vậy?"

"Có lẽ ở quê cô ta xảy ra chuyện gì đó, trên internet không điều tra được." Liễu Chí Tần nói: "Trước mắt chỉ có thể biết lúc 21 tuổi cô ta quay lại trấn Mạn Hề, kết hôn với một người đàn ông tên Lương Siêu, 24 tuổi đẻ con trai đầu lòng. Nhưng năm thứ hai, họ ly hôn, cô ta bỏ trấn Mạn Hề vào Lạc Thành dốc sức làm việc."

Hoa Sùng vân vê điếu thuốc lá chưa châm lửa trong tay, "Hình như những năm gần đây các vụ hành hung, bạo lực gia đình với nữ giới đại đa số đều xảy ra ở tỉnh Mính, nơi đó là nơi có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng nề."

"Đúng vậy, ở những nơi nghèo tình trạng này càng nặng nề. Nhưng mà Ngưu Mị sinh con trai, tôi vẫn không hiểu vì sao cô ta đã kết hôn sinh con, lại bỏ quê bỏ gia đình đi nơi khác gầy dựng sự nghiệp?"

Hoa Sùng nghiêm túc nhìn ra cửa sổ, "Đúng là mâu thuẫn. Cô ta là một người phụ nữ rất có bản lĩnh, cô ta từ bỏ tiền đồ trở lại trấn Mạn Hề chắc chắn có nguyên nhân đặc thù, sau lại rời đi thì lại vì một nguyên nhân quan trọng nữa. Nếu không cô ta không có lý do gì vứt bỏ gia đình."

"Lúc điều tra ra con trai một cô ta tôi để ý đến một chi tiết." Liễu Chí Tần nói: "24 tuổi cô ta hạ sinh, 35 tuổi khi cô ta nhận nuôi Ngưu Minh, đứa bé kia hẳn là là 11 tuổi."

Hoa Sùng lập tức hiểu được, "Ngưu Minh cũng 11 tuổi!"

"Có lẽ cô ta nhận nuôi Ngưu Minh vì cậu ta cũng đang trạc tuổi con trai ruột cô ta. Vậy thì có thể suy ra đứa con trai ruột ấy đã bị xảy ra sự cố gì rồi. Tôi sẽ tiếp tục điều tra." Liễu Chí Tần dừng một chút, "Anh bên kia sao rồi?"

"Chín năm trước, Lưu Húc Thần được bạn học an táng ở nghĩa trang công cộng. Nghĩa trang giá rẻ không tốt lắm. Nhưng nếu  đoán không sai thì ở nghĩa trang nhất định sẽ có manh mối."

Từ Lạc Thành đến Tiện Thành, từ trung tâm thành phố Tiện Thành đến nghĩa trang Chu Sơn ngoài ngoại ô, đều là Từ Kham lái xe. Nhưng quãng đường sau tuy ngắn hơn đoạn đầu, lại tốn thời gian hơn.

"Đường đi gì mà thấy ghê quá." Từ Kham nói: "Kẹt xe liên tục, đường thì ổ gà ổ voi chằng chịt, thảo nào giá mộ ở Chu Sơn thấp nhất Tiện Thành."

"Nhưng mà chi phí thấp nên chẳng được chăm sóc chu đáo." Hoa Sùng thở dài, "Trầy trật vài tháng gom góp đủ tiền cho Lưu Húc Thần được an nghỉ dưới mồ, những học sinh đó cũng rất thiện lương."

"Đó là do Lưu Húc Thần sống tốt đó." Từ Kham nói: "Nếu cậu ta là người chẳng ra gì, bạn bè chẳng ai chịu ra tiền giúp cậu ta đâu."

Hoa Sùng muốn phản bác, nhưng nghĩ vẫn còn chưa có manh mối xác thực, nên đành nuốt lại lời vào bụng.

Lưu Húc Thần có là người tốt hay không, trong mắt mỗi người mỗi khác.

Đối với Lưu Triển Phi, cậu ta là anh trai tốt nhất trên thế giới, hoàn mỹ không tỳ vết.

Đối với bạn học, cậu ta là anh em tốt, bạn bè tốt, bạn cùng phòng tốt, có lẽ cậu ta cũng hay giúp đỡ họ.

Nhưng đối với Tiền Mao Giang thì sao? Nếu Lưu Húc Thần đúng là hung thủ vụ án trường làng, vậy thì cậu ta chính là đao phủ máu lạnh đáng sợ nhất.

Xóc nảy ngồi xe gần hai tiếng cuối cùng cũng đến nghĩa trang công cộng Chu Sơn. Như nhân viên công tác "Trường An Đường" nói, chỗ này đúng là sơ sài kinh khủng, từng khối mộ bia sắp hàng dọc theo ven đường quốc lộ, chung quanh không có tường vây, cũng không có bảo vệ, đối diện là một con sông, gần đó là mấy cánh đồng trải dài.

Nếu không phải ven đường đắp một mộc bài cũ nát, viết bốn chữ "nghĩa trang Chu Sơn" to tướng, Hoa Sùng cũng nghĩ rằng chỗ này là mộ chôn tập thể tự phát trên núi.

Trên sườn núi chi chít mộ bia, từng người chiếm một khu vực nhỏ, vì xử lý sơ xài, các mộ bia mọc đầy cỏ dại, ảnh dán trên mộ nắng mưa bạc thếch, rơi rớt xiêu vẹo, nhìn mà đau xót trong lòng.

Mộ bia nhiều thế này, muốn tìm được mộ Lưu Húc Thần cũng không dễ dàng. Hoa Sùng và Từ Kham không xuống xe, chạy lên phía trên một chút mới đến cái gọi là "Phòng công tác".

Trong phòng công tác chỉ có ba người, đều là nông dân địa phương, Hoa Sùng nói chuyện với họ một chút là biết không thể hỏi được từ miệng họ ra manh mối gì.

Khoảng mười phút sau, cuối cùng cũng có một người tra được số bia mộ của Lưu Húc Thần, cất giọng sang sảng: "Đi theo tui."

Tiền bạn học gom góp, chỉ đủ để mua một ngôi mộ ở vị trí kém cỏi nhất trong một nghĩa trang kém cỏi nhất. Hoa Sùng được dẫn đến mộ Lưu Húc Thần mới phát hiện mộ cậu ta nằm ngay bên đường quốc lộ, cả hai vừa mới chạy qua.

Trên mộ viết ba chữ "Lưu Húc Thần", còn chỗ dán ảnh thì lại rỗng tuếch.

Giờ rất nhiều mộ bia in trực tiếp ảnh người chết trên đó, nhưng trước kia thì mộ bia vẫn là dùng cách dán ảnh.

"Ảnh chụp đâu mất rồi?" Hoa Sùng hỏi.

"Không biết." Nhân viên công tác nói: "Chắc bị gió thổi rớt rồi."

Hoa Sùng cảm giác không đúng, vội mang bao tay, sờ lên ảnh chụp và mộ bia ở các phần mộ khác để so sánh.

Dãi nắng dầm mưa, ảnh chụp dán lên sẽ có khả năng rơi rớt, nhưng phần mộ bia này lại có một vài vết xước nhỏ, không chú ý sẽ không thấy được.

"Từ Kham." Hoa Sùng vẫy tay, "Ông xem nè."

Từ Kham cong lưng, chau mày lại, giọng chắc nịch: "Là dấu dao rọc giấy."

Nói xong, Từ Kham ngồi xổm xuống, ấn lên phần mộ.

Kiểu mộ này khá đơn giản, chỉ có một tấm bia mộ và một phần mộ hình hộp chữ nhật, dưới phần mộ đặt hũ tro cốt, đậy lại bằng một phiến đá, trám xi măng niêm phong.

Từ Kham quan sát một lúc rồi nói, "Tổ trưởng Hoa, cái mộ này có vấn đề."

Nhân viên nghĩa trang đứng bên cạnh mặt xanh mét, "Đừng nói bậy nha, mộ này thì có vấn đề gì?"

Từ Kham không trả lời ông ta, lướt ngón tay qua phần xi măng trám nắp mộ, "Mộ đã bị mở lên, phiến đá này đã được đặt vào lại sau.."

Nhân viên nghĩa trang trợn trắng mắt, "Không thể nào!"

Hoa Sùng hỏi: "Ở đây có camera theo dõi không?"

Nhân viên lắc đầu, "Gắn camera ở đây làm gì? Mà có gắn cũng không ai dám xem!"

Hoa Sùng lại hỏi: "Vậy mọi ngày có nhân viên trực đêm ở đây không?"

"Anh...anh nói giỡn hoài......" Nhân viên tiếp tục lắc đầu.

Mắt Hoa Sùng rét lạnh, "Vậy tại sao chú lại xác định mộ này không bị cạy lên?"

"Vì mộ người ta đang an nghỉ rồi!" Nhân viên nóng nảy, "Dưới cái mộ chỉ có một hũ tro, có vàng bạc châu báu gì đâu. Bị điên mới ra đây "đạo mộ"!"

Hoa Sùng rũ mắt, nhìn chằm chằm phiến mộ xi măng một lúc lâu, rồi nói: "Mở nó ra!"

Nhân viên nghĩa trang bị dọa choáng váng cả đầu óc, "Cái đệt!"

Hoa Sùng lấy giấy chứng minh thân phận ra, "Có vấn đề gì xảy ra tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Đậy mộ thì dễ dàng mà mở mộ lại rất cực, chỉ có thể vừa nạy vừa đẩy, rất tốn sức và phát ra nhiều âm thanh.

Nhưng nếu là buổi tối, tiếng động có lớn thế nào cũng chẳng ai nghe được. Vì ban đêm ở đây chẳng còn ai.

Nửa giờ sau, mộ bị mở ra, bên trong trống không không có thứ gì.

Mấy nhân viên quản lý nghĩa trang sợ đến trắng cả mặt. Hoa Sùng lấy di động mở ảnh chụp Ngưu Minh ra, hỏi: "Mấy chú có gặp qua người này chưa?"

Tất cả mọi người đều lắc đầu.

Hoa Sùng vẫn cảm thấy không bất ngờ. Ngưu Minh có loại bình tĩnh dày dặn không thích hợp với tuổi cậu ta, nên đã lên kế hoạch làm một chuyện rồi chắc chắn sẽ không để lộ sơ hở.

Trên đường về lại Lạc Thành, Hoa Sùng không ngừng gọi điện thoại, nhờ cấp dưới điều tra các nghĩa trang công cộng ở Lạc Thành.

"Nếu tôi là Lưu Triển Phi, tôi chắc cũng "đào" Lưu Húc Thần lên." Từ Kham nói: "Cái nghĩa trang kia đúng là chẳng ra gì, nếu không phải nghèo thì ai chịu để người thân mình ở đó? Tuy nói người chết thì đã chết rồi, nhưng an táng cho người thân, thật ra không phải chỉ cho người chết, mà còn để lưu lại kỷ niệm trong lòng người còn sống."

Điện thoại Hoa Sùng sắp hết pin rồi, anh phải cắm sạc trên xe, "Vậy cậu ta có thể thoải mái quang minh chính đại dời mộ, không cần phải lén trộm hủ tro cốt. Hành động của cậu ta đã chỉ rõ, vì cậu ta còn chuyện khác cần làm, nên không thể bại lộ thân phận."

"Là giết người sao?" Từ Kham cũng biết giả thiết "Ngưu Minh chính là Lưu Triển Phi" của Hoa Sùng và Liễu Chí Tần, "nãy giờ chúng ta toàn đi điều tra những nghĩa trang, nhưng nếu cậu ta không chôn Lưu Húc Thần ở nghĩa trang thì sao? Suy nghĩ của một hung thủ thường không giống người thường, có thể cậu ta giấu tro ở đâu đó trong nhà."

Hoa Sùng xoa huyệt Thái Dương, nhắm mắt suy nghĩ một lúc, "Không, cậu ta nhất định sẽ an táng Lưu Húc Thần ở nghĩa trang."

"Tại sao?"

"Nhà Ngưu Mị, không phải nhà cậu ta. Cậu ta và Ngưu Mị trên danh nghĩa là mẹ con, nhưng thực ra nó giống như loại quan hệ theo nhu cầu hơn." Hoa Sùng nói: "Người thân của cậu ta chỉ có một, là Lưu Húc Thần. Lưu Triển Phi muốn Lưu Húc Thần có thể chân chính an giấc ngàn thu. Kiểu an giấc ngàn thu này không thể ở trong nhà người khác."

Nói tới đây, đồng tử Hoa Sùng chợt rút lại, phảng phất đột nhiên lờ mờ thấy được gì đó.

Từ Kham đánh mắt sang ghế phó lái: "Này, ông bị làm sao vậy?"

Hoa Sùng xoa cằm, không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn về trước.

Lúc Ngưu Minh xuất hiện trong cửa hàng lưu niệm, sau khi biết được đây là nhà cũ của anh em họ Lưu, anh và Liễu Chí Tần đã có giả thiết Ngưu Minh ngày đó muốn đi thăm lại nơi mình từng ở.

Nhưng hiện giờ, thêm một giả thiết nữa.

Cậu ta đi thăm Lưu Húc Thần! Cậu ta đã chôn Lưu Húc Thần ở đó lâu rồi! Chôn trong nhà của hai người!

Đúng lúc này, di động đang sạc bỗng vang lên.

"Anh Tiểu Liễu, tôi......" Hoa Sùng nhấc máy, đang muốn nói ra giả thiết của mình thì Liễu Chí Tần đột nhiên cắt lời trước:

"Con trai Ngưu Mị sinh lúc 24 tuổi kia, vừa lọt lòng đã bị bọn buôn người đánh cắp!"

- -

Dạo này bị dính với keyword đào mộ nhiều ghê =]]] bên bộ kia đang edit đào mộ hoàng đế thì bên đây đào mộ hung thủ =]]]