Tâm Độc

Chương 93




Phản chiếu

26.

Mười năm trước ở Tiện Thành,

Đường Cầu Học thông vào khu trường học mọi ngày đã chật, giờ lại còn chật hơn, dường như toàn bộ sinh viên trường đều đổ ra đây, đông như nêm cối. Từng cặp mắt hiếu kỳ đổ dồn lên tòa tháp giữa lòng "Tri Thức Thành", tháp Dũng Phàn Cao Phong, tiếng cười trào phúng nổ rang như pháo, rất nhiều sinh viên học sinh giơ điện thoại di động bản mới nhất của năm đó lên chụp liên tục trên đỉnh tháp. Còn những sinh viên không có điện thoại thì chỉ có thể căng mắt mà nhìn, mỗi khi bên cạnh có ai chụp được vài bức thì hưng phấn sán lại, lớn tiếng kêu: "Cho xem với! Cho xem với", giống như trên đỉnh tháp đang tổ chức concert của một idol nào vậy.

Nhưng thật ra, trên tháp không có buổi biểu diễn nào, chỉ có một nữ sinh 18 tuổi, mặt vô cảm nhìn đám người ầm ĩ dưới chân tháp, sắc mặt tái nhợt, giống như chẳng còn lưu luyến gì với nhân gian.

Đỉnh tháp cao quá, mà điện thoại di động 10 năm trước không có chức năng thu phóng quá nhiều như hiện giờ, ảnh chụp chỉ thấy lờ mờ bóng nữ sinh nọ.

Cho nên chẳng ai thấy được, ánh mắt cô ta đang lóe lên một tia đắc ý sung sướng.

Trong toàn bộ tỉnh Hàm, Tiện Thành không phải là đô thị cấp 1, quy hoạch cũng không hoàn thiện, công nhân viên chức mỗi khi tan tầm là rất nhiều đoạn đường xảy ra ùn tắc giao thông.

Mấy năm trước Tiện Thành hưởng ứng phong trào phát triển giáo dục, quy hoạch một lô đất tên là "Tri Thức Thành", rồi đem tất cả các trường trung tiểu học và đại học dọn vào hết, thứ nhất là để tập trung giáo dục, thứ hai là để giảm ùn tắc giao thông.

"Tri Thức Thành" chia làm hai khu, tiểu học và trung học ở phía đông, đại học ở phía tây, chính giữa xây một tòa tháp tên Dũng Phàn Cao Phong, để cổ vũ những học sinh chăm chỉ học tập. Và bên cạnh tháp, chính là tuyến giao thông quan trọng nhất của khu "Tri Thức Thành": Đường Cầu Học. Con đường này thông từ bên ngoài vào trong "Tri Thức Thành", gần như mọi phương tiện đều đi qua cầu để vào trường.

Nhiều sinh viên học sinh qua lại, đồng nghĩa với việc các quán ăn mọc lên như nấm. Hai bên đường Cầu Học san sát các tiệm ăn, hàng quán vỉa hè, món nào cũng thơm ngon hơn cơm canteen hay tự nấu, nên tầm giờ cơm, hai bên đường đầy những sinh viên học sinh ghé ăn.

Nhưng cho dù là ngày khai giảng đông đủ học sinh sinh viên nhất, thì cũng không thể làm tắc nghẽn hoàn toàn đoạn đường này.

Hôm nay lại không giống mọi ngày.

Một nữ sinh khoa Văn học trường trung học Tiện Thành vì thi học kỳ không tốt, nên leo lên đỉnh tháp Dũng Phàn Cao Phong nhảy lầu tự sát. Nghe tin, gần như toàn bộ sinh viên học sinh "Tri Thức Thành" đều đổ ra xem thậm chí có cả một vài giáo viên cũng ra xem chuyện.

"Hóng chuyện" có lẽ là thứ người ta khó cưỡng lại nhất.

Tên tuổi nữ sinh muốn tự sát nhanh chóng truyền khắp nơi, nữ sinh tên là Chu Lương Giai. Cấp hai học ở trường "tai tiếng" Thất Trung, là hoa khôi của trường. Học sinh trong Thất Trung toàn du thủ du thực, nhưng cô ta lại là học sinh có thành tích khá tốt, còn xinh đẹp ngoan hiền. Nghe nói cô ta có rất nhiều người theo đuổi, nhưng không quen ai, chú tâm vào học hành. Từ cấp hai lên cấp ba, thành tích không quá xuất sắc, nhưng để thi đậu trường đại học tốt ở tỉnh Hàm thì không có vấn đề gì. Chỉ là, vừa mới kết thúc thi học kỳ năm nay, điểm thi của cô ta rớt từ khá xuống trung bình kém.

Vốn một lần điểm thi không tốt cũng không ảnh hưởng gì lắm, nhưng cô ta không thấy thế, chẳng biết nghĩ gì, sáng hôm đó tan học xong thì ôm cặp sách đi thẳng lên sân thượng tòa tháp. Cho đến khi cô ta đứng trên sân thượng, mới bị người ta nhìn thấy.

Cũng không biết là ai thét lên trước, nháy mắt, toàn bộ học sinh đang ngồi ăn ven đường Cầu Học đều hướng mắt về phía đỉnh tháp. Tức khắc mọi người nhốn nháo cả lên, toàn bộ đều bỏ chỗ ngồi lao ra đường hóng chuyện. Rất nhanh sau đó tin "Có học sinh muốn nhảy lầu tự sát ở tháp Dũng Phàn" đã lan khắp nơi, lại thêm rất nhiều sinh viên hiếu kỳ chạy ra đường xem.

Vỉa hè hai bên đường không quá rộng, càng về sau càng nhiều người tụ tập, vỉa hè không còn chỗ, người ta tràn cả ra lòng đường mà xem. Ai cũng quên mất, con đường cái này, là đường ra vào quan trọng nhất "Tri Thức Thành".

Tháng 12 thời tiết cũng rất lạnh, trên đỉnh tháp gió lại lớn. Chu Lương Giai quấn chặt áo lông, nhẹ nhàng phủ lên hai đùi mình.

Cô ta cũng không thấy lạnh, vì đã chuẩn bị trước rồi, Cô mặc áo lông dày nhất của mình, quấn khăn quàng cổ Phạm Miểu đưa, đùi, eo cũng dán đầy miếng dán giữ nhiệt, chân mang tất lông, mang giày mẫu mới nhất của hãng UGG.

Trừ mặt ra thì cô ta không bị lạnh chỗ nào cả.

Cô ta nghĩ, mặt bị lạnh cũng tốt, ít nhất thì cứng đờ lại, chứ không cô ta sẽ bị cười phá ra mất. Bọn tụ tập ở lòng đường xem cũng thật ngu xuẩn, tưởng cô ta nhảy lầu thật sao. Sao có thể được chứ. Đang trẻ đẹp 18 tuổi xuân phơi phới, tương lai rộng mở, sao lại có thể nhảy xuống đất cho nát bươm cái xác ra được?

Tim cô ta đập loạn vì vui sướng. Do cố nén cười nên cả người run bần bật. Thế là đám đông bên dưới lại hô hoán lên tưởng cô ta chuẩn bị nhảy.

Cô ta sờ sờ khóe môi bị đông cứng của mình. Vẫn còn tốt, chưa bị cong lên thành nụ cười.

Chỉ một chốc sau, cô ta nghe được những tiếng la ó thúc giục:

"Không nhảy à?"

"Rồi chừng nào mới nhảy?"

"Nhanh lên tụi này đợi lâu rồi!"

"Nhảy nhanh tụi này còn về nhà ăn cơm!"

"Nhảy đi, bò lên rồi sao không dám nhảy. Tôi chạy từ thư viện sang đây để xem cô nhảy thôi đó!"

"Ha ha ha ha ha!"

"Nhảy đi em gái ơi! Lên tận đó rồi không nhảy, hèn quá! Giờ mà bò xuống là thi rớt tốt nghiệp đó nha!"

"Nhảy thì nhảy lẹ lên em ơi! Đang mở camera mà điện thoại anh sắp hết pin rồi!"

Chậc chậc chậc...... Chu Lương Giai ôm miệng che lại nụ cười.

Xấu tính quá, một cô gái sắp sửa tự tử mà còn có thể nói ra những lời độc ác như thế. Cô ta tự nhủ, cũng may cô ta không có ý tự sát thật, chỉ là muốn dọa chủ nhiệm một chút thôi.

Có thể dọa chủ nhiệm, lại tranh thủ được thêm điểm thi đại học, quá tiện còn gì!

Chu Lương Giai thầm toan tính trong lòng, tai dỏng lên nghe những lời mắng nhiếc từ dưới vọng lên. Nếu mà trên đây có người muốn tự sát thật, nghe những câu này thì sẽ ra sao nhỉ, chắc chắn là tuyệt vọng, cảm thấy nhân loại thật quá xấu xa, sau đó buông người rơi xuống, rồi đáp một cú xuống mặt đất, máu thịt bầy nhầy, rồi đám đông sẽ rít lên....

Nghĩ như thế, Chu Lương Giai bỗng rùng mình một cái, bàn tay mang găng kín càng che kín gương mặt hơn.

Hôm qua, lúc cô ta kể với Phạm Miểu và Thịnh Phi Tường kế hoạch của mình, hai cậu ta rất có hứng thú, còn nói sẽ trợ giúp. Phạm Miểu nói "làm vậy rất tốt."

Đúng là tốt thật, giả vờ nhảy tháp, lại làm cho tất cả bộ mặt độc ác của đám sinh viên kia lột ra hết.

Thật là...... Ha ha ha ha!

Chu Lương Giai vừa trào phúng trong lòng vừa đưa mắt tìm trong đám đông. Rất nhanh cô ta đã thấy được Phạm Miểu và Thịnh Phi Tường. Hai cậu ta quả là anh em tốt, nếu không có hai người đó, chắc cô ta phải đứng đây rất lâu người ta mới chú ý tới.

Phạm Miểu đang giơ điện thoại quay phim, cô ta rất muốn nhìn vào camera cười cười chớp mắt mấy cái nhưng lại sợ người ta ở dưới nhìn thấy, đành nghẹn lại bày ra vẻ mặt không còn muốn sống.

Cuối cùng cô ta cũng thấy chủ nhiệm lớp đi ra, còn có giáo viên địa lý, toán học, giáo viên tiếng anh.... Tất cả đều tới, gấp gáp không chịu được, đặc biệt là thầy chủ nhiệm tóc còn lưa thưa mấy sợi, cuống đến mức muốn quỳ cả xuống.

A ha ha!

Chu Lương Giai cười rộ lên phía sau sau lòng bàn tay.

Năn nỉ tôi mau lên! Mấy người thích được dạy bảo tôi lắm mà, cứ dạy bảo đi tôi nghe!

Hay không dám, sợ tôi sẽ nhảy xuống? Ha ha, kẹt quá nhỉ.

Học sinh nhảy lầu tự tử có thể hủy hoại tất cả sự nghiệp của chủ nhiệm lớp. Chu Lương Giai thưởng thức sự hoảng hốt của các giáo viên, tưởng tượng ra cảnh họ quỳ xuống đất.

Nhưng tiếc là chẳng ai quỳ.

Cô ta quá muốn thấy các giáo viên phải quỳ, nên cứ ngây người ra ngồi trên đỉnh tháp. Còn không phải giằng co sao. Mình còn rất nhiều thời gian mà.

Nhưng một lát sau, cô ta nghe được tiếng xe cứu thương vang vọng xa xa "Ô —— ô ——" như tiếng người khóc tang.

Cô ta ngoái đầu lại nhìn, đúng là có một chiếc cứu thương.

Có ai muốn chết nữa sao? Cô ta nghĩ, chắc là vị giáo viên nào xúi quẩy, mắng học sinh nhiều quá nên bệnh tim tái phát?

Đáng đời.

Cô ta quay đầu về, không hề nhìn lại chiếc xe cứu thương không thể vào vì ùn tắc giao thông kia nữa.

Mọi người đứng dưới lòng đường càng ngày càng kích động, mắt họ đều nhìn chằm chằm Chu Lương Giai, sợ bỏ qua khoảnh khắc cô ta nhảy xuống. Chẳng ai chú ý đến chiếc xe cấp cứu đang không ngừng bóp còi.

Mà có, cũng chẳng ai muốn tránh ra.

Khác với khung cảnh hỗn loạn ầm ĩ đường Cầu Học, cổng số 4 khoa kỹ thuật của Đại học Tiện thành quạnh quẽ rất nhiều.

Một sinh viên to con đang cõng trên lưng một sinh viên khác khá gầy gò đang hôn mê, mặc bộ quần áo lao động rẻ tiền, xung quanh là ba sinh viên khác lo lắng nhìn xung quanh.

Sinh viên đang hôn mê tên Lưu Húc Thần, năm nhất, vì gia đình khó khăn nên rất hay đi làm thêm. Lúc cậu ngất xỉu, đầu bị va đập và bệ bếp, máu chảy ra rất nhiều.

Cõng cậu là bạn cùng phòng, ba sinh viên hộ tống là bạn học thân thiết. Họ không biết vì sao Lưu Húc Thần ngất xỉu, chỉ đoán do lao lực, vì thế vội vàng gọi cấp cứu. Bệnh viện bảo xe sẽ xuống ngay, nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy xe cứu thương đến. Mọi người nôn nóng, cứ rướn cao cổ nhìn về phía đường xe sẽ đến.

Trời quá lạnh, mà trên người Lưu Húc Thần chỉ có một cái áo mỏng. Không biết có phải do mất máu hay không, mà cơ thể cậu càng lúc càng lạnh.

Sinh viên đang cõng cậu hét lớn, "Ai cho cậu ấy mượn cái áo!"

Ba sinh viên còn lại vừa nhìn nhau vừa cởi áo khoác. Một sinh viên lùn nhất la lên "Lấy của tôi! Của tôi ấm nhất!" Nói xong cậu ta nhanh nhẹn cởi chiếc áo lông mới tinh bạn gái vừa mua không do dự phủ lên người Lưu Húc Thần đầy máu.

Thời gian chờ đợi như kéo dài đằng đẵng, xe cứu thương vẫn chưa thấy tới. Mọi người bắt đầu chửi mắng thô tục, Cậu sinh viên lùn vừa run rẩy phủ kín áo khoác cho Lưu Húc Thần vừa nhắc mãi: "Xe mau tới đi mau tới đi!", giọng run như chực khóc đến nơi.

Cuối cùng cũng nghe được tiếng còi xe, nhưng lại vang lên từ hướng khác.

Hoảng loạn cùng vui sướng, không ai lo lắng hỏi vì sao xe không chạy từ hướng đường Cầu Học vào, sinh viên mười tám mười chín tuổi ai cũng chắc mẩm: Không sao đâu, bác sĩ đến rồi, cậu được cứu rồi!

Nhưng trưa hôm đó. Lưu Húc Thần trút hơi thở cuối cùng trong bệnh viện, nguyên nhân chết là do chảy máu não.

Bệnh viện liên lạc với trường học, nhưng trường học lại không liên hệ được với người nhà Lưu Húc Thần.

Bạn cùng phòng nói, Lưu Húc Thần ở một thôn làng rất lạc hậu nghèo khó, không có bố mẹ chỉ có em trai nhỏ tuổi.

Vài ngày sau, dưới sự giúp đỡ của bạn bè, di thể Lưu Húc Thần được hỏa táng, tro cốt gửi trong nhà tang lễ.

Nửa tháng sau, tin dữ mới bay qua trấn Vũ Phong, truyền đến thôn Lạc Quan ngập chìm trong tuyết.

Chảy máu não tỉ lệ tử vong cao, mà Lưu Húc Thần cũng không có người nhà, bạn học tuy đau buồn, nhưng cũng không đến mức truy vấn bệnh viện sao không thể cứu được Lưu Húc Thần,

Mọi người đều cảm thấy, đây chắc là số phận của cậu ta rồi.

Chu Lương Giai cũng không biết hành động giả tự tử "vĩ đại" của mình đã tước đi mất cơ hội sống của một nam sinh viên. Cô ta và Phạm Miểu, Thịnh Phi Tường đều chưa từng nghe nói đến tên "Lưu Húc Thần", thậm chí tin khoa kỹ thuật đại học Tiện Thành có sinh viên chết, sau tết âm họ mới nghe nói đến.

Chu Lương Giai giả nhảy tháp đã mang về không ít "quyền lợi" cho cô ta, các giáo viên, cả phụ huynh chẳng ai dám nặng nhẹ gì cô ta cả, trước mặt luôn lựa lời nói rất cẩn thận, sợ lại kích động cô ta. Hai tháng sau, chủ nhiệm gọi Chu Lương Giai vào văn phòng nói có thể thêm điểm ưu tiên cho kì thi đại học....

Hè năm đó, thi đại học xong, cô ta vui vẻ cực kỳ, mời bạn bè ăn một bữa lớn. Điểm thi không quá tốt nhưng cũng không kém, lại còn có điểm ưu tiên, nên có thể vào được đại đa số đại học ở tỉnh Hàm. Lạc Thành là thành phố lớn nhất tỉnh, cô ta quyết định sẽ đến Lạc Thành học sau đó làm việc, định cư ở đấy luôn!

"Năm đó Chu Lương Giai và Phạm Miểu là bạn khá thân, tôi dò được một phần lịch sử chat trên internet của cả hai thì phát hiện ra việc này." Liễu Chí Tần nói trong điện thoại, "Kế hoạch tự sát giả là cô ta bày ra, được Phạm Miểu và Thịnh Phi Tường giúp sức, hòng để được thêm điểm ưu tiên vào đại học."

Hoa Sùng siết tay thành nắm đấm, gác trên cửa sổ quán cà phê, nghe Liễu Chí Tần kể loại toàn bộ màn giả tự sát.

"Khu "Tri Thức Thành" đã được cải tạo thêm, mở rộng đường lưu thông, các quán ăn dọn đến một khu riêng. Nhưng trước kia rất dễ dàng bị ùn tắc giao thông." Nói đến đây, giọng Liễu Chí Tần hơi thay đổi, "Tổ trưởng Hoa, tôi còn điều tra ra được thêm một sự kiện khác."

Trực giác Hoa Sùng mách bảo Liễu Chí Tần sắp nói ra một chuyện quan trọng, anh vội vàng hỏi dồn: "Là gì vậy?"

"Ngày Chu Lương Giai giả tự sát trùng ngày Lưu Húc Thần qua đời!"

Nhịp thở Hoa Sùng như đông cứng lại, anh mở to mắt nhìn bóng mình phản chiếu trong tấm cửa kính thủy tinh. Hàng chục manh mối rời rạc nhỏ lẻ đồng loạt xuất hiện, leng keng kết nối với nhau tạo ra một bức tranh gần như hoàn chỉnh.

"Tôi suy nghĩ rất lâu mới gọi cho anh cuộc gọi này" Liễu Chí Tần nói: "Anh nghĩ có thể hay không...hôm đó......"

"Hôm Chu Lương Giai giả tự sát làm ùn tắc giao thông ở đường Cầu Học vốn đã không rộng lắm. Lưu Húc Thần vừa lúc ấy hôn mê, xe cứu thương không thể vào trường bằng đường Cầu Học, nên phải đánh vòng đường xa vào đại học Tiện Thành." Giọng Hoa Sùng nghe thật bình tĩnh và vô tình, "Không kịp thời cấp cứu nên các bác sĩ không thể cứu được Lưu Húc Thần!"

Liễu Chí Tần cũng im lặng, hai bên đầu dây chỉ còn vang lên những tiếng hít thở nặng nề.

"Có người cho rằng, là do Chu Lương Giai, Phạm Miểu, Thịnh Phi Tường hại chết Lưu Húc Thần." Hoa Sùng cuối cùng cũng mở miệng, "Vì nếu cấp cứu kịp thời Lưu Húc Thần có thể còn sống được"

Liễu Chí Tần thở dài, "Tổ trưởng Hoa, đúng là anh mẫn cảm với án mạng hơn hẳn. Tôi suy nghĩ mãi mới ra được giả thiết này, vậy mà anh vừa nghe xong đã nghĩ đến."

Hoa Sùng quay đầu lại phía Khúc Trị và Ngưu Mị đang ngồi, thấy Ngưu Mị đứng dậy, như chuẩn bị ra về.

Liễu Chí Tần lập tức cảm nhận được anh đang bận, hỏi: "Anh có việc à?"

Hoa Sùng nói: "Chốc nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu."

Cúp điện thoại, âm nhạc dễ chịu ở quán cà phê lại rót đầy lỗ tai. Hoa Sùng cầm điện thoại về lại chỗ ngồi, nghe Ngưu Mị nói: "Mai tôi còn có hội nghị quan trọng, nếu không còn việc gì tôi xin về trước."

Khúc Trị đánh mắt sang Hoa Sùng một cái, Hoa Sùng không nói gì thêm, chỉ hỏi: "Cô muốn gói một cái bánh kem mang về không?"

Ngưu Mị sửng sốt, "Bánh kem?"

"Coi như ăn khuya." Hoa Sùng nói.

Ngưu Mị vẫn mù mờ, "Ăn khuya?"

Khúc Trị cũng chẳng hiểu gì, tự nhiên tổ trưởng nhà mình nghe điện thoại anh Tiểu Liễu xong, trở về thì miệng toàn bánh kem với ăn khuya.

Chẳng lẽ anh Tiểu Liễu dặn dò sếp ăn khuya? (==]]]]]]]]]])

Khúc Trị vẫy vẫy đầu, cố đánh tan cái ý nghĩ kỳ quặc vừa hiện lên trong đầu.

Hoa Sùng cười gượng: "À cô không ăn khuya à. Xin lỗi tôi đường đột. Cảnh sát bọn tôi hay công ác đến khuya nên thường hay ăn khuya, tôi tưởng cô tan tầm muộn cũng đói, nên mời cô ăn khuya, quên mất phụ nữ không giống bọn đàn ông chúng tôi."

Ngưu Mị hơi hơi gật đầu, cười nói: "Ăn khuya không tốt cho sức khỏe, nãy tôi uống sữa bò xem như là đã lấp bụng rồi."

Hoa Sùng gật gật đầu, vỗ lưng Khúc Trị một cái, "Được rồi, cô cứ về trước, có gì chúng tôi sẽ liên lạc lại sau."

Ngưu Mị vừa rời đi, nụ cười trên môi Hoa Sùng lập tức tắt ngấm. Khúc Trị bị sự thay đổi chóng mặt của anh dọa nhảy dựng, thấp giọng hỏi: "Anh, nãy anh bị sao vậy? Sao lại quan tâm cô ta ăn khuya hay không? Anh Tiểu Liễu nãy gọi điện thoại là dặn anh ăn khuya á hả? Ăn bánh kem ở đây không no đâu, em chở anh đi ăn mì nha?"

Hoa Sùng không nói gì, chỉ im lặng ra ngoài, thẳng đến khi lên xe, mới nói: "Theo dõi sát Ngưu Mị, điều tra bất động sản của cô ta luôn, nhưng tạm thời không cần bứt dây động rừng."

Khúc Trị khởi động xe: "Ok sếp. Giờ đi đâu ăn mì đây?"

"Ăn cái gì mà ăn?" Hoa Sùng nhìn nhìn đồng hồ, giờ này đến Tiện Thành, hay về lại thôn Lạc Quan cũng đều quá muộn, hơn nữa sáng giờ bôn ba khắp nơi bụng anh cũng khó chịu, chỉ đành ở lại Lạc Thành một đêm.

"Ủa không phải anh đói bụng hở?" Khúc Trị hỏi.

"Không, anh chỉ đang thử Ngưu Mị." Hoa Sùng ngả lưng ghế, nhắm mắt lại, "Anh với Tiểu Liễu có gặp cô ta một lần ở quán nướng nhà Trần Vận, cô ta không thấy bọn anh. Lúc đó cô ta mua khá nhiều xiên nướng gói mang về, trông rất giống khách quen."

"Đệt!" Khúc Trị cả kinh nói: "Cô ấy đi ăn xiên nướng vỉa hè?"

"Rất kỳ quái phải không?" Hoa Sùng nói: "Nãy anh hỏi mời cô ta một cái bánh kem, là để xác nhận xem cô ta có thói quen ăn khuya không. Hiển nhiên là không, cô ta quan tâm chăm chút sức khỏe rất nhiều. Công tác về khuya như vậy mà một cái bánh kem trong tiệm cà phê xa hoa cũng không ăn, sao lại ghé quán vỉa hè mua xiên nướng không vệ sinh được."

"Đã thế còn đến quán nhà Trần Vận."

"Đúng vậy, rất đáng ngờ. Chắc chắn có uẩn khúc." Hoa Sùng nửa mở mắt, giọng trầm trầm, "Lần đầu cô ta đến quán nướng Tiểu Vận chắc do ngẫu nhiên, lần thứ hai thì có lẽ là do Trần Vận, còn lần anh và anh Tiểu Liễu nhìn thấy...."

Khúc Trị chờ cả buổi cũng không thấy nửa câu còn lại đâu, "Lần đó thì sao anh?"

"Cậu thử nghĩ xem." Hoa Sùng giơ tay gối đầu, nghiêng đầu nhìn đường phố lung linh ngoài cửa sổ, nóng lòng muốn về lại cục cảnh sát gọi điện cho Liễu Chí Tần.

Tại đồn công an thôn Lạc Quan, Liễu Chí Tần đi qua đi lại trong phòng.

Thông tin điều tra được hiện giờ không nhiều nhưng động cơ hung thủ vụ án núi Hư Lộc đã lờ mờ xuất hiện.

Sự việc giả tự sát mười năm trước là sự kiện duy nhất cả ba nạn nhân cùng tham dự, hậu quả gián tiếp dẫn đến cái chết của Lưu Húc Thần, ít nhất là hung thủ nghĩ vậy.

Hắn nghĩ Lưu Húc Thần sẽ không chết, nếu Chu Lương Giai và hai gã bạn kia không bày trò như thế. Lúc bạn bè Lưu Húc Thần chờ xe cứu thương trong vô vọng, cô ta vẫn đang ở đỉnh tháp trình diễn một màn "nhảy hay không nhảy".

Rõ ràng có rất nhiều người ở "Tri Thức Thành", nhưng tại sao tất cả đều chỉ nhìn thấy nữ học sinh lề mề không dám nhảy lầu kia? Tại sao không ai nhìn đến một chiếc xe cứu thương không thể tiến vào? Tại sao không ai nhìn thấy Lưu Húc Thần đang nguy kịch?

Những người này mù sao? Điếc sao? Tại sao lại không xoay người nhìn một chiếc xe cứu thương? Nhìn một sinh viên đang nguy kịch cần phải cấp cứu?

Bọn ngu xuẩn!

Bọn chúng bị con quỷ cái kia lòe hết sự chú ý, chúng đáng chết! Nhưng con quỷ cái và hai đứa bạn của nó còn đáng chết hơn!

Sinh mạng Lưu Húc Thần bị vô số đôi mắt, vô số lỗ tai làm ngơ xem nhẹ. Được lắm, vậy ba kẻ đầu sỏ gây tội này cũng nên phải nếm thử cái cảm giác ở giữa đám đông, nhưng chẳng ai đoái hoài!

Đêm tiệc núi Hư Lộc, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, lửa trại ánh đỏ đêm tối, các du khách điên cuồng nhảy múa cười đùa, ai sẽ nghe được tiếng thét đau đớn vì bị bỏng, ai sẽ nhìn thấy thân thể giãy giụa khi bị thiêu?

Chết hết đi, vì các người đã phạm phải tội nghiệt!