Tâm Độc

Chương 49: Tri kỉ (13)




Tâm độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tri kỉ

13.

Trong giờ hành chính, từng nhóm từng nhóm nhân viên công ty của Vạn Kiều bận rộn việc của mình. Trong văn phòng gọn gàng ngăn nắp, có người thì mặc đồng phục chỉnh tề, có người đi rót một tách cà phê cũng phải hối hả. Nhưng cũng có người tranh thủ lúc rảnh rỗi, cầm di động chơi game hay lướt web hóng phốt.

Hoa Sùng và Liễu Chí Tần không mặc cảnh phục, cũng không thông báo với Vạn Kiều trước khi đến, nên lúc cả hai đứng dưới đại sảnh công ty cũng không có mấy ai để ý đến, chỉ có vài cô gái thực tập sinh ánh mắt tò mò quay đầu nhìn họ, có một cô còn đỏ mặt.

Lúc từ đại sảnh đi qua khu nghỉ trưa của nhân viên, Hoa Sùng nghe thấy vài cô gái viên đang rôm rả bàn về nội dung bộ phim truyền hình đang gây sốt gần đây.

"Bà xem hai tập "Huyền Thiên Sơn Hà" mới nhất chưa? Trời ơi nam chính đẹp trai ngất ngây con gà tây! Trước giờ tui xem phim đâu có care diễn viên, vậy mà lần này lại lọt hố sml ảnh luôn!!!"

"Nam phụ cũng đẹp trai mà! Tui thích nam phụ!"

"Còn tui thích công chúa thôi, mấy năm nay phim toàn nữ chính thảo mai ngây thơ trong sáng, công chúa trong phim vừa đẹp vừa bản lĩnh kiên cường, nếu tui là nam tui cũng muốn bắn!"

"Ha ha ha cô bình tĩnh! Chỉ có kiếp sau cô mới thành trai được!"

"Các cô nông cạn quớ ờ, chỉ biết mê nhân vật, không giống tui, tui thích cha đẻ của bọn họ!"

"Cha đẻ của ai? Cha của nữ chính là Ma Tôn, còn của nam chính chưa có nhắc tới nhỉ?"

"Ai nói tới nhân vật! Cha đẻ của bọn họ tức là tác giả nguyên tác Hạo Lang E á! Tiểu thuyết gia đẹp trai nổi tiếng đó có biết không?"

"À biết biết biết! Đúng là đẹp trai lại còn viết tiểu thuyết hay. Lúc tôi mới đi làm, stress quá nên ngày nào cũng phải đọc truyện của ảnh lấy lai tinh thần... Thật ra tôi thích bộ "Ám Tinh Quy Lai" hơn "Huyền Thiên Sơn Hà", các cô xem qua chưa? Này là bộ khoa học viễn tưởng có yếu tố kỳ ảo, tuy không quá nhấn mạnh mảng khoa học viễn tưởng nhưng vẫn hay lắm lắm. Nguyên tác viết tốt quá trời, 540 vạn từ không có một chỗ nào bất hợp lý, ghiền gì đâu!"

"Bà cũng nói quá ghê, khoa học viễn tưởng mà không có chỗ nào bất hợp lý? Không bất hợp lý thì sao thành viễn tưởng được bà ơi."

"Ha ha ha ha ha"

"Măc kệ ó! Hạo Lang là đại thần áo trắng toả ánh hào quang của tui, ai dám nói xấu đại thần tui sẽ cho ra bã!"

"Ghê hôn ghê hôn~ Người bé một mẩu mà cứ thích động tay động chân."

"Nói tới "Ám Tinh Quy Lai" làm tôi nhớ tới một chuyện. Cái năm phát sóng còn rộ lên chuyện tác giả đạo nhái đó, mấy bà nhớ không?"

"Vãi chưởng! Là người ta đạo nhái truyện của Lang đại thần! Trí nhớ cô bị sao vậy? Còn dám đứng trước mặt tui nói đại thần tui đạo nhái!"

"Thôi, tôi chịu thua sự não tàn của cô...."

....

Hoa Sùng cũng biết "Huyền Thiên Sơn Hà". Trước khi vụ án Trịnh Kỳ xảy ra, Tổ Trọng Án rất nhàn rỗi nên trưa nào Trương Mậu cũng mở hai tập phim ra xem. Mỗi lần nữ chính xuất hiện, Trương Mậu như bị hít trúng cần, chắc là trong lòng cũng đang hò hét "Con mẹ nó anh muốn bắn emmm".

Nghe nói bộ phim truyền hình này là cải biên từ tiểu thuyết, tác giả thì nổi tiếng ngang ngửa diễn viên hạng A, mỗi lần tác giả chụp ảnh cùng diễn viên đăng trên Weibo là có thể có tới hơn trăm ngàn người like share.

Hoa Sùng không quan tâm giới giải trí, cũng chưa bao giờ xem tiểu thuyết mạng, anh biết chuyện này là bởi vì "Huyền Thiên Sơn Hà" với Hạo Lang E quá nổi tiếng, đi đâu cũng nghe nhắc đến.

Ví dụ như lúc này, đi điều tra vụ án mà còn được nghe đầy lỗ tai.

"Mấy cô gái bây giờ thú vị thật." Liễu Chí Tần cười cười, "Thích ai là đòi bắn người đó."

"Nói vui vậy thôi." Hoa Sùng viết yêu cầu gặp mặt, được một nhân viên phòng nhân sự dẫn vào trong.

Liễu Chí Tần gật gật đầu, nuốt vào lời nói đùa sắp ra khỏi miệng.

(Anh Liễu Tính bắn nát xếp Hoa hay gì:)))))

Sếp của phòng Trịnh Kỳ làm việc là kiến trúc sư hơn ba mươi tuổi, họ Mễ, khi nhìn thấy Hoa Sùng với Liễu Chí Tần thì thái độ không tốt lắm, mặt xụ một đống, còn có vẻ rất gấp gáp.

"Mấy người các anh tới đây mấy lần rồi, chuyện gì cũng hỏi qua hỏi lại không để chúng tôi làm việc nữa sao?"

Rõ ràng vị trưởng phòng này rất bận, một phút đồng hồ cũng không muốn lãng phí cho chuyện Trịnh Kỳ.

Hoa Sùng đánh giá anh ta, người cao khoảng 1m70, gầy ốm, mang mắt kính, rõ ràng là đàn ông ở độ tuổi hoàng kim mà tóc thì lưa thưa.

Kiểu cơ thể này e là không trấn áp được Trịnh Kỳ.

Nhưng với lời khai trước đó, Trịnh Kỳ vì đắc tội trưởng phòng Mễ mới bị đuổi ra khỏi công ty. Lúc ấy HR đã từng dò hỏi ý kiến của trưởng phòng Mễ, nếu lãnh đạo trực tiếp đồng ý cho Trịnh Kỳ thêm cơ hội thì cậu ta có thể ở lại, vì lúc tiến hành đánh giá nhân viên thực tập, Trịnh Kỳ là sinh viên có năng lực nhất.

Trưởng phòng Mễ không đồng ý, không chỉ có như thế, anh ta còn đề nghị lập tức đuổi việc Trịnh Kỳ ngay.

"Làm nghề như chúng tôi cần phải có lương tâm." Trưởng phòng Mễ nói: "Loại người như Trịnh Kỳ tôi tuyệt đối sẽ không để cậu ta làm cấp dưới của tôi. Cậu ta không có tư cách thiết kế cho bất kì một tòa kiến trúc nào."

"Vì những việc cậu ta làm trên mạng sao?" Liễu Chí Tần hỏi.

"Tôi chỉ dẫn công việc, cậu ta không tiếp thu rồi lên mạng hay tìm đồng nghiệp để kể lể thì không phải là vấn đề lớn. Ai mà chẳng có lúc nổi loạn, nói xấu sau lưng sếp?" Trưởng phòng Mễ bề ngoài bình thường, nhưng lời nói lại có khí phách, "Nhưng cậu ta coi thường mạng sống của người khác thì tôi không thể chịu được. Các anh điều tra lịch sử lên mạng của cậu ta thì sẽ thấy, cậu ta hoàn toàn không màng gì đến mạng sống của người khác. Loại người như vậy sao xứng đáng làm kiến trúc sư chứ? Hôm nay cậu ta dám ở trên mạng chưa biết rõ thực hư đã công kích chửi rủa người khác, thì ngày mai cậu ta dám nói bản vẽ công trình của chúng tôi không an toàn!"

Hoa Sùng thử hỏi: "Chuyện Trịnh Kỳ bị sát hại anh có ý kiến gì không?"

Trưởng phòng Mễ khinh miệt "hừ" một tiếng, đẩy mắt kính, "Cảnh sát các anh, toàn nói những lời đạo đức đao to búa lớn. Tôi chỉ là một công dân bình thường, quy tắc làm người của tôi đơn giản lắm, đó là không làm điều ác. Nếu các anh hỏi ý kiến của tôi thì tôi nói luôn, Trịnh Kỳ tự chuốc lấy họa vào thân mà thôi. Luật pháp không làm gì thì cũng sẽ có người đứng ra thay trời hành đạo."

Liễu Chí Tần nhớ lại những bài đăng nhục mạ người khác trên Weibo của Trịnh Kỳ, "Có phải anh đang nói tới vụ việc nữ kiến trúc sư tự sát gần đây không?"

Trong mắt Trưởng phòng Mễ tràn ngập sự khinh thường.

Hoa Sùng nhìn nhìn Liễu Chí Tần, cậu bèn dùng khẩu hình miệng nói lại: Trịnh Kỳ có tham gia.

Vụ việc nữ kiến trúc sư tự sát là chuyện xôn xao nhất trên Weibo khoảng tháng trước. Nữ kiến trúc sư họ Tạ xảy ra xung đột với đồng nghiệp lớn tuổi, tát người đó một bạt tai ở nơi đông người.

Đoạn video không rõ ràng này nhanh chóng được đăng lên mạng, các tài khoản V (*), các trang đa cấp dạo online và báo lá cải liên tục chia sẻ và bình luận nguyên nhân cuộc ẩu đả này, trong đó nổi bật nhất là nguyên nhân "kì thị tuổi tác". Thế là cư dân mạng lại sôi nổi lao bàn tán, bao nhiêu người đồng cảm chuyện phụ nữ trên ba mươi tuổi hay sau khi sinh con đi làm sẽ bị đồng nghiệp nữ nhỏ tuổi hơn coi thường, bị đồng nghiệp nam khi dễ. Sự kiện rất nhanh bùng nổ, bạo hành online bắt đầu. Sau đó chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, sự việc từ trên mạng đã lan đến cuộc sống thực, nhà Tạ bị người ta hắt sơn, viết những lời nhục mạ lên tường, thậm chí cư dân mạng từ khắp nơi còn đến để chặn phá cổng công ty. Cuối cùng thì kiến trúc sư họ Tạ ấy đã chịu không nổi áp lực từ dư luận, để lại di chúc rồi nhảy lầu tự sát.

(*) chữ V là các tài khoản Weibo VIP, có kí hiệu chữ V sau nick.

Đây không phải là lần đầu tiên bạo hành internet dẫn đến thảm kịch.

"Vì là người cùng nghề nên tôi để ý tới sự việc này." Trưởng phòng Mễ nói: "Theo tôi, cô Tạ đánh người là sai, cô ấy nên xin lỗi đồng nghiệp vì hành động của mình, nhưng có xin lỗi hay không thì không phải do mấy người đòi công bằng trên mạng quyết định. Lúc ấy chỉ có một video trên mạng, người ta chẳng biết rõ nguồn cơn ra sao, thậm chí còn không quen hai người đó. Tại sao hai cô ấy xung đột? Có chắc là xung đột vì tuổi nghề không? Mấy trang báo mạng với hot weibo là thánh hay sao mà biết là "xung đột tuổi nghề" vậy. Còn cả cư dân mạng nữa, mấy hot weibo nói gì họ cũng tin như sấm rền, không hề tự suy xét lại thực hư trước khi chửi rủa người khác."

Hoa Sùng thở dài.

Trưởng phòng Mễ đang kích động, nhưng anh ta nói không sai, đa số mọi người đều rất dễ bị người khác dắt mũi trên mạng. Họ xem video thì cảm thấy tức giận, vừa lúc nghe các tài khoản lớn nói là vì kì thị tuổi tác, cô Tạ ỷ mình là cấp trên, bắt nạt nữ nhân viên cấp dưới lớn tuổi, thế là một đám người trở nên điên cuồng lên; người thì đồng cảm, lên mạng kể lể đời công sở bị người ta vùi dập thế nào, một số người khác thì viết bài đạo đức rồi chửi mắng cô Tạ, lại còn cao thượng hò hét: Phải nghiêm trị cô Tạ, đòi lại công bằng!

Chửi mắng, sỉ nhục không thương tiếc, bạo lực internet lần nữa lại núp bóng cụm từ mỹ miều "đòi lại công bằng".

Thật ra, khi video vừa bị phát tán lên mạng thì đã có người thanh minh, nói cô Tạ không tát người ta vì chuyện tuổi tác, mà là người đó rất nhiều lần nói xấu cô Tạ trong công ty, cô ta nói cô Tạ không có năng lực, tuổi còn trẻ mà có thể trở thành kiến trúc sư, chỉ có thể là vì bò lên giường sếp. Mấy lần đầu, cô Tạ cho qua, nhưng lần này thật sự không thể nhịn được nữa, mới tát cô ta một cái.

Đáng tiếc là mọi người không chú ý cũng chẳng hề quan tâm, thậm chí không cần sự thật. Cái bọn họ chỉ cần chỉ một cơ hội để lên mặt dạy đời và mắng chửi mà thôi.

Mà truyền thông, đám hot weibo lại am hiểu tâm lý của cư dân mạng, cũng ở sau lưng châm thêm dầu vào lửa.

Bạo lực internet núp bóng lá cờ "chính nghĩa" ép đến khi cô Tạ tự sát. Lúc này chân tướng sự việc mới được nói đến và lan rộng.

Cô Tạ là người có gia cảnh bình thường, vẻ ngoài xinh đẹp, tốt nghiệp đại học nổi tiếng, có tác phong rất chuyên nghiệp. Vì thông minh và gương mặt đẹp nên lúc vừa vào công ty đã được tiền bối dẫn dắt tham gia một vài công trình lớn. Khi làm việc rất chuyên nghiệp, nhưng chuyện cá nhân thì không nhắc tới.

Bạn thân của cô nói cô chỉ chú tâm vào sự nghiệp nên chưa vội kết hôn mà thôi, vậy mà nhiều đồng nghiệp lại nói cô dan díu với cấp trên.

"Tuy rằng cô ấy có chức vị cao, nhưng vẫn còn trẻ, trước giờ luôn tôn trọng các đàn anh đàn chị, cái gì nhịn được thì nhịn. Hôm đó người đồng nghiệp kia nhục mạ mẹ của cô ấy, mà cô ấy tăng ca liên tục nửa tháng, cả người đã mệt mỏi quá mức rồi, không kiềm chế được cảm xúc nên mới ra tay."

Thật nực cười là trước đó một ngày bọn "đòi công lý" trên mạng vừa chửi mắng xong cô Tạ, giờ thì chuyển mũi dùi sang nữ nhân viên lớn tuổi bị tát kia mà sỉ nhục tiếp, lại tạo thành một sự kiện bạo lực internet khác.

"Cái bọn họ quan tâm không phải là công bằng mà chỉ là cái cớ để họ tùy ý chửi rủa mà thôi." Trưởng phòng Mễ nói: "Trịnh Kỳ là một trong số mấy người đó. Ngày cô Tạ tự sát, cậu ta lên Weibo post một câu "đáng đời", rồi lại đi chửi mắng một vụ việc khác. Tôi không biết vì sao một sinh viên chưa tốt nghiệp như cậu ta lại có nhiều sự thù địch oán giận trong người đến thế. Đúng là đôi khi xã hội tạo ra áp lực rất lớn cho chúng ta, tôi cũng có áp lực mà, nhưng từ trước đến giờ tôi cũng chưa gặp được người nào tích tụ sự cay nghiệt nhiều như cậu ta cả. Giờ cậu ta vẫn còn là sinh viên, còn chưa bước vào xã hội thật sự. Chờ đến khi cậu ta ra đời, tôi đảm bảo áp lực cuộc sống sẽ làm cho cậu ta cay nghiệt thêm rất nhiều lần."

Trưởng phòng Mễ chỉ chỉ ngực của mình, "Nơi này của cậu ta trống rỗng, không có lấy một trái tim. Cậu ta coi mạng người như cỏ rác. nói một cách khoa trương thì cái loại giết người bằng bàn phím làm sao có thể thành một kiến trúc sư?"

Liên Phong không ở trong công ty, HR nói Giám đốc Liên mấy ngày nay ở tổng bộ, không đến Lạc Thành. Liễu Chí Tần hơi thất vọng, còn Hoa Sùng thì rất bình thường, thoải mái trò chuyện với đồng nghiệp cũ của Trịnh Kỳ một lúc.

Sau khi rời khỏi công ty Vạn Kiều, Hoa Sùng mới hỏi: "Chuyện của cô Tạ, Trịnh Kỳ tham gia có nhiều không?"

"Không nhiều lắm." Liễu Chí Tần nói: "Chắc là vì trưởng phòng Mễ quan tâm đến chuyện này nên hơi nói quá một tí. Thực ra cậu Trịnh Kỳ này trên mạng có scandal lớn nhỏ gì cậu ta cùng hùa vào thổi lửa, chuyện này cũng không quá liên quan, cậu ta cũng không phải là người đầu têu chuyện của cô Tạ."

"Vậy là không có chuyện có người muốn trả thù, "thay trời hành đạo" giống như trưởng phòng Mễ nói phải không?"

"Chính xác. Vụ này Trịnh Kỳ cùng lắm chỉ là thêm mắm dặm muối, đổ dầu vào lửa mà thôi. Cậu ta không tham gia vào cái nhóm đi đến tận chỗ làm, nhà riêng của cô Tạ gây rối, cũng không phải trong nhóm người đầu tiên chỉ trích nên khả năng bị trả thù rất thấp."

Hoa Sùng cầm chìa khóa xe, "Nếu vẫn bám vào giả thiết bị trả thù vì gây hấn trên mạng, rất có thể cậu ta đã cầm đầu tạo scandal hay phát tán tin đồn một vụ việc nào đó."

"Vừa rồi tôi có lấy lịch sử lên mạng của cậu ta ở công ty" Liễu Chí Tần nói: "Chúng ta đã biết lịch sử lên mạng trong di động và laptop của cậu ta, tuy cậu ta hay tham gia chửi rủa người không quen biết, nhưng không tự cầm đầu tổ chức lăng mạ một vụ việc nào. Với cả người bị bạo hành internet dẫn đến chết truyền thông thường xuyên đưa tin, pháp luật cũng đang từng bước hoàn thiện, những người có liên quan......"

"Lưu ý đến dòng thời gian một chút!" Hoa Sùng đột nhiên ngắt lời, "Chuyện bạo hành trên internet mấy năm nay mới được quan tâm, còn trước kia có thể cũng có thể đã xảy ra chuyện tương tự như vậy, chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Cậu nhớ anh rể Huống Văn của Trịnh Kỳ nói gì không, lúc chuẩn bị thi đại học cậu ta có rất nhiều áp lực, nên không với người nhà, chỉ tự nhốt mình trong phòng ngủ."

Liễu Chí Tần hiểu ý, "Trịnh Kỳ không nói chuyện với người nhà là vì cậu ta cảm thấy người nhà không hiểu cậu ta. Năm đó áp lực học hành rất lớn thói quen lên mạng chửi rủa của Trịnh Kỳ có lẽ bắt đầu hình thành từ lúc đó!"

Hoa Sùng đứng cạnh cửa xe nhìn Liễu Chí Tần, giọng trầm xuống: "Có lẽ là lúc ấy khi mà bạo lực online còn bị coi nhẹ, có người vì hành vi quá khích của cậu ta mà tự kết liễu sinh mệnh của mình."