Tâm Độc

Chương 30: Hồng nhan (29)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tâm độc (29)

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel / Beta: Ooctopuss

Hồng nhan

29.

Vừa nghe Hoa Sùng muốn đi gặp Mạnh Tiểu Cầm, Khúc Trị phun luôn ngụm hồng trà mới hớp vào miệng: "Hả hả? Tổ trưởng Hoa anh nghi ngờ người ta à? Cô ấy có liên quan gì đến vụ án này?"

"Giờ còn chưa nói được, để gặp rồi tính tiếp." Hoa Sùng liếc Khúc Trị: "Sao, để ý người ta à?"

"Em chỉ là quan tâm đến người dân thôi mà!?" Khúc Trị vừa lau bàn vừa khó hiểu hỏi: "Mà sao anh nghi ngờ người ta? Cô ấy là người tốt mà. Lần trước anh còn nói con gái xuất thân từ gia đình kiểu đó rất vất vả, không biết phải khổ cực thế nào để có được công việc như hiện tại."

Cụm "rất vất vả, không biết phải khổ cực thế nào" này Hoa Sùng chưa từng nói. Anh chỉ biết cười, lắc đầu: "Được rồi, biết cậu để ý người ta, anh chỉ đi hỏi thăm người ta chút xíu thôi. Khoa Kiểm Nghiệm đang điều tra bưu thiếp anh mang về từ nhà Đường Tô, cậu qua đó xem có phát hiện gì thì báo cho anh biết."

Khúc Trị thầm mắng trong lòng: Anh không phải chuyện gì cũng nói với Tiểu Liễu sao, còn cần tôi làm gì? Nhưng ngoài miệng vẫn hỏi, "Anh Tiểu Liễu không ở đây à?"

Hoa Sùng nhìn về phòng nghỉ, giọng nói tự nhiên dịu dàng hẳn, "Cậu ấy mấy bữa nay toàn làm việc đến khuya, chỉ vừa mới ngủ thôi. Đúng rồi, mấy cậu nhỏ tiếng thôi để cậu ấy ngủ thêm một lát."

Khúc Trị cười hí hí, "Anh Hoa ơi anh Hoa à, sao quan tâm người ta dữ dzị~?"

"Đồ miệng thúi!"

"Thiệt luôn! Anh dám nói không có không! Với Tiểu Liễu thì anh dịu dàng, với em thì anh khó chịu!"

"Ai mua hồng trà ngày hè cho cậu? Ai mua mô hình Saint Seiya số lượng có hạn tặng Tết cho cậu?"

"Anh có thể đừng vừa nói "miệng thúi" vừa nói "hồng trà" được không?" Khúc Trị gân cổ gào lên, "Hồng trà là suối nguồn tươi trẻ của emmmmm!"

Hoa Sùng xua tay, "Thôi đi làm việc đi, tranh thủ phá án, bắt được hung thủ sớm ngày nào anh mua "suối nguồn" cho cậu nhiều từng đó, cậu đổ ra tắm luôn cũng được."

Khúc Trị làm mình làm mẩy một tí thì quay về làm việc ngay. Hoa Sùng xếp gọn đồ đạc, bước nhanh ra khỏi văn phòng, đi xuống dưới dạo mấy vòng rồi lại quay về phòng nghỉ Tổ Trọng án, tay xách theo túi nilon từ cửa hàng tiện lợi.

Rèm cửa trong phòng nghỉ rất mỏng, không ngăn được nắng sáng mùa xuân. Liễu Chí Tần nằm ở trên giường, quay lưng về phía cửa sổ,nửa mặt vùi vào gối, ngủ có vẻ rất khổ sở.

Hoa Sùng nhẹ nhàng đi đến mép giường, đặt cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo và trứng gà luộc lên trên bàn nhỏ, vốn định rời đi ngay nhưng hai chân lại như có ma xui quỷ khiến mà đứng yên.

Ánh mắt anh dừng ở trên người Liễu Chí Tần, đại não như ngừng hoạt động, xung quanh đột nhiên chìm vào tĩnh lặng.

Một lát sau, Hoa Sùng nhè nhẹ ngẩng mặt giương mắt nhìn tia nắng lẻ loi xuyên qua màn che, rồi lặng yên như khi bước vào mà mở cửa đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.

Chờ tiếng bước chân ngoài cửa biến mất, Liễu Chí Tần mới mở mắt ra, trong mắt đầy tơ máu vì mấy ngày mất ngủ.

Cậu chống mép giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm cửa phòng đã đóng lại cả buổi mới cụp mắt, nhìn thấy túi thức ăn đặt trên bàn nhỏ.

Đôi mắt cậu trở nên phức tạp, chân mày nhíu lại, rồi thở dài một cái.

"Hoa Sùng..." Cậu thì thầm, "Anh rốt cuộc......"

Nửa câu sau như trôi đi trong tĩnh lặng.



Hoa Sùng đi gặp Trần Tranh mượn xe, tiện thể xin xỏ.

"Rèm trong phòng nghỉ mỏng quá, thu đông thì không sao, mà đến xuân hè thì không che nổi nắng. Em muốn đổi bức màn khác dày hơn, nếu không thì thêm một lớp nữa cũng được."

Trần Tranh nhướng mày, "Ngộ nha, năm ngoái anh kêu chú mày đổi màn, còn nói phiền quá, sao năm nay lại chạy tới xin đổi? Bộ mặt trời năm nay chói mắt hơn năm ngoái hả?"

Hoa Sùng vẫn tỉnh rụi: "Anh không thấy Trái đất đang nóng lên à? Dự báo thời tiết nói, nhiệt độ mùa hè năm nay sẽ nóng đạt mức kỷ lục trong vòng mười năm. Em là chu đáo lo cho các anh em thôi."

Trần Tranh ném chìa khóa xe cho Hoa Sùng, cười nói: "Cậu còn xem dự báo thời tiết hả? Vậy ai trước kia nói chỉ có mấy ông cán bộ già mới xem dự báo thời tiết thế?"

"Ai nhỉ? Hình như anh mà phải không." Hoa Sùng trưng ra vẻ mặt vô tội: "Thôi, em đi điều tra tiếp đây."

Trần Tranh lười cãi nhau với anh, lúc này không còn thời gian rảnh nữa, chỉ nghiêm mặt nói: "Hoa Nhi, không thể để hung thủ phạm án thêm lần nữa, biết không?"

Hoa Sùng bước đi, không quay đầu lại: "Yên tâm."



Sau giờ trưa, khách sạn B.X.F rất yên tĩnh, trong một gian phòng trà khép hờ cửa, Mạnh Tiểu Cầm đang thành thạo pha chế trà Phổ Nhĩ (*)

(*) Phổ Nhĩ là một loại trà đen ủ lên men, được làm tại thành phố Phổ Nhĩ tỉnh Vân Nam nên mới có tên gọi này.

Trông nó ghê ghê nhỉ....



Hoa Sùng ngồi đối diện mỉm cười nhìn cô pha trà.

"Hôm nay không phải thẩm vấn, chỉ là nói chuyện thôi đúng không ngài Hoa?" Mạnh Tiểu Cầm đặt tách trà tinh xảo xuống trước mặt Hoa Sùng, khéo léo tươi cười.

"Cô Mạnh rất hiểu rõ sự khác nhau giữa thẩm vấn và trò chuyện nhỉ."

"Vâng, nhất định là trò chuyện." Mạnh Tiểu Cầm vỗ vỗ bộ trà cụ, "Nếu không chúng ta sẽ không ngồi ở chỗ này."

(trong chương 9 thì chị Hoà ghi là Khách sạn bà Trần nhưng giờ lại thành B.X.F.....)

Hoa Sùng nâng ly trà hớp một ngụm rồi buông xuống: "Chuyện nhà Khâu Đại Khuê cô biết rồi chứ."

"Tôi lấy làm tiếc." Mạnh Tiểu Cầm tỏ vẻ thương xót: "Tôi biết Khâu Đại Khuê từ nhỏ, anh ta......"

Nói tới đây, Mạnh Tiểu Cầm bỗng dừng lại.

"Anh ta sao?" Hoa Sùng hỏi.

"Xin lỗi, tôi muốn nói "anh ta là người tốt", nhưng hình như không thích hợp cho lắm." Mạnh Tiểu Cầm xấu hổ cười cười, "Cho dù anh ta có nỗi khổ thế nào, cho dù Khâu Quốc Dũng làm nhiều chuyện quá đáng thì giết người vẫn là giết người. Anh ta đã không còn là "người tốt"."

"Khâu Quốc Dũng làm nhiều chuyện quá đáng?" Hoa Sùng chậm rãi nói, "Cô cũng biết khá nhiều chuyện nhà bên đó nhỉ?"

"Không thể nói là biết khá nhiều, chỉ là đều là chòm xóm đường Đạo Kiều với nhau cả, trong nhà có chuyện gì cũng có thể vô tình nghe mọi người bàn tán được vài câu."

Mạnh Tiểu Cầm thong dong nói: "Khâu Đại Khuê cũng rất tội, mất mẹ từ nhỏ, có con gái vừa sinh không bao lâu thì vợ mất. Khâu Quốc Dũng là người không biết điều, tính tình nóng nảy, hàng xóm ai cũng ghét Khâu Quốc Dũng, Khâu Đại Khuê và con gái cũng bị mọi người xa lánh theo."

"Vậy còn cô?" Hoa Sùng hỏi.

Mạnh Tiểu Cầm hơi giật mình, hỏi lại, "Tôi?"

"Cô nghĩ sao về hai cha con nhà họ."

"Tôi không nói chuyện với bọn họ." Mạnh Tiểu Cầm nhìn xuống bàn, rồi giống như hiểu được cái gì, ngẩng mặt lên rất nhanh, "Mọi ngày tôi làm việc rất bận, ít khi nhìn thấy bọn họ. Chuyện nhà bọn họ tôi nghe cha mẹ tôi kể."

Hoa Sùng bình tĩnh đối mắt với Mạnh Tiểu Cầm, khéo léo đề cập đến việc nhà: "Khâu Đại Khuê nói, cô là cô gái rất được ở đường Đạo Kiều, không ít người theo đuổi cô."

Lông mi Mạnh Tiểu Cầm khẽ run, lộ ra vẻ rụt rè, thẹn thùng, pha một chút tự đắc, "Không có chuyện đó đâu."

Hoa Sùng nửa đùa nửa thật, "Không cần khiêm tốn, Khâu Đại Khuê nói, cô giỏi giang có bản lĩnh, chịu khó làm ăn, nếu ai có thể lấy cô làm vợ dù kiếp sau có ở giá thì cũng đáng."

Mạnh Tiểu Cầm nhíu mày rất khẽ, "Anh ta nói như vậy?"

"Đúng vậy. Anh ta hối hận vì sát hại Khâu Quốc Dũng, còn nói mình ngu ngốc, thích cô từ lâu mà không dám nói."

Khóe môi Mạnh Tiểu Cầm khẽ giật lên, mí mắt rủ xuống, không trả lời.

Hoa Sùng nhìn cô chằm chằm, một lát sau mới hỏi tiếp: "Giờ tôi đang ở đây rồi, cô Mạnh nếu cô có gì muốn nói với hắn, tôi có thể chuyển lời."

Mạnh Tiểu Cầm lập tức lắc đầu, nở một nụ cười gượng gạo trên mặt, "Không có, tôi không thân với anh ta. Tôi chỉ tiếc cho anh ta mà thôi."

Hoa Sùng im lặng một lúc rồi chuyển chủ đề: "Lần trước chúng tôi đến nhà cô lấy vật chứng, có gây hiểu lầm với cha mẹ và em trai của cô, bọn họ còn giận không?"

"Chuyện kia thật ngại quá." Mạnh Tiểu Cầm thở dài: "Cha mẹ tôi không có ăn học gì, em trai cũng không hiểu chuyện, bọn họ gây phiền toái cho các anh rồi."

"Là chúng tôi gây phiền toái cho nhà cô mới đúng." Hoa Sùng cười, "Thật ra hôm nay tôi tới là muốn hỏi cô về vụ án."

"Vụ án kia vẫn chưa phá xong phải không?" Mạnh Tiểu Cầm không một chút mảy may hoảng loạn: "Nghe nói mấy ngày trước ở khu khảo cổ có người vô tình đào được một thi thể. Mấy người đường Đạo Kiều nói, người bị hại là cô gái trẻ tuổi, còn nói có khi kẻ giết người đang lang thang ở khu của chúng tôi. Tôi hay tăng ca đi làm về trễ nên rất sợ."

"Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ, đem lại bình yên cho mọi người." Hoa Sùng nghiêm túc nói: "Nhưng mà hiện giờ có rất ít manh mối về hung thủ, chúng tôi chỉ có thể đi tìm kiếm thông tin khắp nơi, hôm nay còn làm phiền đến cô nữa."

Mạnh Tiểu Cầm khó hiểu: "Tôi có thể giúp được cho các anh?"

"Người bị tình nghi giấu vật chứng ở tường gạch nhà cô, chúng tôi đang có hai giả thiết, một là cậu ấy vô tình tìm được nhà cô, hai là cố ý." Hoa Sùng dùng giọng điệu lo lắng và nghiêm trọng nhìn Mạnh Tiểu Cầm: "Điều thứ nhất thì không nói tới còn điều thứ hai...... Cô Mạnh, gần đây có khách nào tới nhà không?"

Mạnh Tiểu Cầm nhíu mày suy nghĩ một lúc mới nói: "Tôi thì không có, nhưng không biết cha mẹ và em thế nào. Anh biết đấy, tôi rất ít khi ở nhà."

"Tính tình bọn họ thế nào?" Hoa Sùng đan hai bàn tay vào với nhau: "Chỉ cần miêu tả sơ là được, tôi chỉ cần khái quát thôi"

"Cái này......" Mạnh Tiểu Cầm im lặng một lúc, "Xin lỗi, tôi thật sự không nghĩ ra tính tình bọn họ có gì khác với hàng xóm. Tôi đoán là người đó chắc vô tình giấu ở nhà chúng tôi thôi."

"Ý của cô là, tính tình của cha mẹ cô là đại diện điển hình cho người dân đường Đạo Kiều?"

"Có lẽ là vậy."

"Vậy cho phép tôi hỏi "hành động điển hình của cư dân đường Đạo Kiều" là như thế nào?"

Ánh mắt Mạnh Tiểu Cầm mơ hồ lộ ra sự khinh thường và chán ghét.

Hoa Sùng nhận ra các ngón tay của Mạnh Tiểu Cầm đang vặn vẹo, biểu hiện của sự bất an, nhưng không kéo dài lâu.

"Chính là bệnh chung của người nghèo." Mạnh Tiểu Cầm bất đắc dĩ nói: "Nhát gan sợ phiền phức, keo kiệt bủn xỉn, không muốn đánh đổi, thèm được giàu lên sau một đêm, thích thù vặt, trốn tránh trách nhiệm, luôn ganh tị với người hơn mình......"

Hoa Sùng lập tức nhớ ngay đến bốn bà dì bát nháo tám chuyện Từ Ngọc Kiều và vợ Khâu Đại Khuê bên mương nước bẩn.

Ánh mắt Mạnh Tiểu Cầm vô tình chạm nhau với Hoa Sùng, đồng tử cô co rút, không nói tiếp nửa câu còn lại, chỉ khó chịu cười cười, "Cha mẹ tôi là vậy đó, thiếu hiểu biết. Nhưng họ cũng không làm gì hại người khác,mọi ngày cũng không hay tiếp xúc với nhiều người, vẫn luôn quanh quẩn trong xóm, không gây chuyện với người bên ngoài. Cho nên tôi thấy, người bị tình nghi kia chọn nhà của chúng tôi chắc chỉ là tình cờ mà thôi."

Hoa Sùng gật gật đầu, như tự nói với bản thân: "Nói không chừng hung thủ đang trốn ở đường Đạo Kiều."

Mạnh Tiểu Cầm nuốt nước bọt rất khẽ.