Tâm Độc

Chương 164




Chuyển ngữ: Hồng Trà / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

34.

Vụ đấu súng trêи đường cao tốc Lâm Giang ở Xuân Thành nhanh chóng lan truyền trêи mạng, cũng nhanh chóng bị xóa bỏ, nhưng video hiện trường đã bị mọi người lưu giữ, lén lút lan truyền, rất khó khống chế. Hầu hết video đều rất run và không đầy đủ, nhưng lòng hiếu kỳ của khán giả không bao giờ thiếu đi những câu chuyện bổ não tinh thần, họ ghép vô số đoạn cắt ngắn vài giây thành video mấy chục giây cảnh phim cảnh sát bắt cướp.

Nhưng mọi người cho là “cướp”, buôn bán ma túy, xã hội đen, con buôn vũ khí, không ai nhắc tới hai chữ khủng bố.

Chuyện này dường như quá xa vời, thành phố lớn Xuân Thành cách xa biên giới, làm sao có thể có cái nhóm khủng bố kia được?

Ngay cả cảnh sát đặc nhiệm dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, lúc đầu cũng không nghĩ đến là khủng bố.

Hoa Sùng tạm thời không rời khỏi hiện trường, xử lý xong vết thương thì lên xe cảnh sát, tay phải cầm điện thoại di động, trêи màn hình là dãy số Liễu Chí Tần.

Chỉ cần ấn “Quay số”, lập tức có thể nghe giọng nói Liễu Chí Tần.

Liễu Chí Tần luôn nhận điện thoại của anh rất nhanh chóng.

Nhưng đột nhiên anh không biết, khi điện thoại thông, thì mình nên nói gì.

Giọng nhẹ nhàng một tí “Anh Tiểu Liễu, đang làm cái gì thế?”

Bình thường một chút “Anh Tiểu Liễu, anh sẽ về nhanh thôi.”

Hay nói chuyện công việc “Anh gặp phục kϊƈɦ ở Xuân Thành, tình hình ở Lạc Thành thế nào?”

Hay nói chuyện công việc và báo cáo thương tích: “Cánh tay trái anh bị thương nhẹ, không có gì, ngoài da thôi.”

Đang do dự, bỗng dưng màn hình tối đột nhiên sáng lên, điện thoại rung lên từng hồi.

Hoa Sùng dường như có linh cảm, còn chưa kịp xem người gọi điện là ai, tim không khống chế được mà đập nhanh hơn.

Nhìn thấy tên trêи màn hình, anh hắng giọng một cái, bảo đảm âm thanh của mình nghe không uể oải không khàn khàn, mới nhận điện thoại.

“Tiểu Liễu…”

“Cho em nhìn vết thương của anh một chút.”

Liễu Chí Tần ngắt lời anh, giọng điệu cứng rắn hiếm thấy.

Này giống như ra mệnh lệnh mà anh không thể từ chối.

Anh bỗng dưng ngồi thẳng người, dừng 2 giây: “Em biết rồi?”

“Ừm.” Giọng Liễu Chí Tần trầm thấp, nghe ra được lửa giận đang kiềm nén.

Tâm trạng Hoa Sùng đột nhiên tĩnh lặng. Phần yên tĩnh này dần dần lan ra bốn phía, át đi tất cả tiếng gầm rú của xe quân cảnh và xe cứu hỏa, tiếng la hét của cảnh sát đặc nhiệm, còn có những âm thanh ồn ào vang dội khác.

Thế giới, chỉ còn lại tiếng tim anh đập cùng tiếng hít thở của Liễu Chí Tần truyền đến từ di động.

Dù trước thời khắc nguy hiểm nhất cách đây không lâu, anh cũng không hoảng loạn. Nhưng buồn bực và lo lắng luôn kêu gào trong cơ thể. Lúc đó trong xe cảnh sát có một lính mới không biết gì, còn có Nhạc Nhiên và Chiêu Phàm, anh nhất định phải giữ được bình tĩnh, không thể có một chút sai lầm.

Nhưng anh cũng là thân thể máu thịt, đối mặt với đạn từ ba hướng, phải tỉnh táo như một cỗ máy vô hồn là rất khó.

Sau khi giải quyết hết tất cả những kẻ phục kϊƈɦ, anh vẫn luôn nóng nảy, chỉ là giống như thường ngày cố gắng kìm chế nóng nảy, ép nó sâu trong lòng, để nó chậm rãi tan đi.

Quá trình này thường không ngắn.

Nhưng chớp mắt nghe được âm thanh Liễu Chí Tần, dường như mọi nóng nảy trong nháy mắt biến đều mất.

Anh vô thức nắm chặt ngón tay, cảm thấy một luồng nước ấm dịu dàng đang từ trong lòng lan tràn tứ phía.

“Cho em nhìn vết thương của anh một chút.” Liễu Chí Tần lại nói – Mặc dù chỉ là lặp lại lời vừa nói, giọng lại mềm mại hơn rất nhiều.

Hoa Sùng khẽ thở dài, chuyển cuộc gọi thành trò chuyện video.

Trong màn hình Liễu Chí Tần nhíu chặt hai hàng lông mày, trong mắt có thật nhiều tơ máu đỏ.

Hoa Sùng lập tức đau lòng: “Anh Tiểu Liễu.”

Liễu Chí Tần nhìn anh, mặc dù cách màn hình, cặp mắt kia vẫn thâm thúy tựa như phải đem anh cuốn vào.

Rõ ràng là lời nói tương tự, lại mang theo chút cảm xúc cô đơn khác thường.

Một lần so với một lần đau lòng, một lần so với một lần ôn như.

Hoa Sùng hít sâu, camera dần dần hướng đến cánh tay trái, thấp giọng nói: “Thật sự không có gì, vết thương nhỏ mà thôi.”

“Không phải vết thương nhỏ.” Liễu Chí Tần gần như nghiến răng nghiến lợi.

Hoa Sùng lại đưa điện thoại quay lại, nghĩ mình nên an ủi người bạn trai đang xa, cười nói: “Không tổn thương đến mạch máu, không tổn thương xương cốt, thì là vết thương nhỏ đúng rồi mà? Đã xử lý và băng bó khẩn cấp rồi, yên tâm đi, không có chuyện gì cả.”

“Vết thương trêи người anh, không có chỗ nào là vết thương nhỏ cả.” Liễu Chí Tần nói.

Hoa Sùng rũ mắt, không thể lý giải hoàn toàn ý của Liễu Chí Tần.

Trước đây anh chịu qua những tổn thương nặng hơn, dù không làm anh đến mức phải rút lui khỏi đội ngũ cảnh sát, nhưng tuyệt đối không phải là vết thương nhỏ như ngày hôm nay.

Mà hơn thế, đó là chấn thương, bong gân, cháy phỏng… Vết thương nhỏ này không là cái gì mà?

Tại sao nói “Không có chỗ nào là vết thương nhỏ”?

Đôi mắt Liễu Chí Tần lóe lên một tia sáng giống như ánh sáng của một thợ săn, mang theo một chút cuồng dã, một chút nguy hiểm.

Hoa Sùng đột nhiên hiểu ra lời của Liễu Chí Tần có ý gì.

——Bất cứ tổn thương nào xuất hiện trêи thân thể anh, đều không phải là vết thương nhỏ.

——Anh chính là người em yêu quý nhất.

Hoa Sùng mím mím khóe môi, mi mắt run run 2 lần, tiếp tục ho khan 2 tiếng, lấy lại khí thế nói: “Còn nhìn, rồi nhìn đủ chưa hả?”

Liễu Chí Tần thở dài: “Anh không mặc áo khoác à, mặc vào đi, kéo dây kéo lên. Xuân Thành lạnh, đừng để bị cảm.”

Hoa Sùng theo phản xạ có điều kiện “Ồ” một tiếng, đang muốn kéo dây kéo, đột nhiên phát hiện mình quá nghe lời.

“Thẩm Tầm bố trí máy bay trực thăng, rất nhanh sẽ đến thôi.” Liễu Chí Tần nói: “Anh chuẩn bị một chút rồi cùng Nhạc Nhiên và Chiêu Phàm cùng trở về nha.”

Hoa Sùng liếc mắt nhìn đồng hồ: “Phái máy bay trực thăng từ tỉnh Hàm đến đây, không nhanh như vậy chứ?”

Liễu Chí Tần lắc đầu “Là phái trực tiếp từ tỉnh Khâm.”

“Hiện trường…”

“Lực lượng cảnh sát từ Xuân Thành sẽ phụ trách điều tra.” Liễu Chí Tần dừng một chút, muốn nói lại thôi.

“Sao thế?” Một khi đề tài chuyển hướng đến vụ án, Hoa Sùng lập tức trở nên mẫn cảm: “Lạc Thành đã xảy ra chuyện gì? Ngày hôm nay bọn họ nhắm đến anh, theo logic, bọn họ không nên manh động như vậy, tự sát khi phục kϊƈɦ không thành càng không cần thiết.”

Hơn nữa anh và Nhạc Nhiên, Chiêu Phàm là nạn nhân bị phục kϊƈɦ, tạm thời cần phải ở lại Xuân Thành, nhưng Thẩm Tầm lại phái máy bay trực thăng muốn lập tức đưa 3 người anh về, chuyện này không hợp với lẽ thường.

Anh và Liễu Chí Tần là quan hệ người yêu, Nhạc Nhiên và Thẩm Tầm cũng vậy, nhưng bên cạnh đó, Liễu Chí Tần và Thẩm Tầm đều là cảnh sát hình sự thành thục thận trọng, không đến nỗi bởi vì nhớ người yêu mình mà lẫn lộn tình cảm vào công tác.

Như vậy, lời giải thích duy nhất chính là, ở Lạc Thành cần nhóm anh trở về ngay lập tức.

“Không có chuyện gì.” Liễu Chí Tần nói: “Nhưng mà quả thật có một ít tình huống mới, chờ anh trở lại chúng ta lại thảo luận.”

“Tình huống như thế nào?” Hoa Sùng hỏi.

Liễu Chí Tần nhìn Hoa Sùng chốc lát: “Có nhớ Đội trưởng Trần trước đây từng ám chỉ chúng ta, anh ấy nghi ngờ có người có vấn đề hay không?”

“Bên em tra ra người này là ai?”

“Là Hàn Cừ.”

Đồng tử Hoa Sùng hơi co lại.

“Trở lại hẵng nói, hiện tại tất cả đều không có rõ ràng. Đội trưởng Trần không chịu nói gì.” Liễu Chí Tần nói: “Nhưng theo tính cách của anh, nếu biết, chắc chắn không bỏ xuống được. Nghĩ lại một chút cũng tốt, xem có thể nhớ tới chi tiết nhỏ nào liên quan đến Đội trưởng Hàn không.”

Sau khi cúp điện thoại, đầu óc Hoa Sùng trống rỗng vài giây, sau đó một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân cuồn cuộn tràn lên.

Hàn Cừ, Đội trưởng Hàn.