Tâm Độc

Chương 157




Chuyển ngữ: Yi / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

27.

Sáng sớm, một trận sương mù lớn nhất từ đầu mùa đông tới nay hạ xuống Lạc Thành, một nửa thành viên tổ án tồn đọng đến muộn. Lý Nhất Triều là người nhỏ tuổi nhất, vừa xuống xe buýt đã chạy như bay đến văn phòng.

Những người khác đều là thành viên lâu năm, đến muộn hay không cũng không sao, tìm bừa vài cái lý do là có thể lấp ɭϊếʍ cho qua, nhưng cậu không quen như vậy, vội vàng chạy đến tổ án tồn đọng, mồ hôi trêи mặt cũng không kịp lau, nhìn về phía chỗ Tiếu Thành Tâm ngồi.

Tiếu Thành Tâm là tổ trưởng, cũng là người đến sớm về trễ nhất, tinh thần phấn chấn cả ngày, không bận vụ án ở tổ án tồn đọng thì cũng đến tổ trọng án hỗ trợ, thật giống như dùng mãi cũng không hết sức lực.

Lý Nhất Triều nhát gan, hơi sợ Tiếu Thành Tâm, tan tầm không dám về quá sớm vì Tiếu Thành Tâm vẫn còn làm việc. Mà các đồng nghiệp đều ngầm nói, lão Tiếu gần đây uống lộn thuốc, không cần để ý tới, đi làm nên làm gì thì làm, đến thời gian tan tầm thì về, không cần thiết ở lại.

Tuy nói như vậy, Lý Nhất Triều lại không dám như các tiền bối đến muộn về sớm. Hôm nay thật sự là bởi vì thời tiết xấu mới đến muộn, trêи đường thấp thỏm suy nghĩ ra một đống lời giải thích, nhưng khi đến văn phòng lại phát hiện, Tiếu Thành Tâm còn chưa tới.

“Tổ trưởng Tiếu đâu?” Cậu điều chỉnh nhịp thở, vừa rót nước vừa làm bộ bình tĩnh hỏi.

“Chắc là bị chặn trêи đường.” Một người đồng nghiệp đang ăn mì vằn thắn nóng hổi trả lời, “Sương mù lớn như vậy, không đến muộn mới là lạ.”

“Mà sao lão Tiếu đến muộn được nhỉ.” Một đồng nghiệp khác khịt mũi, “Anh ta mỗi ngày đều rời nhà sớm một hai tiếng mà? Ngay cả tôi cũng đến rồi, anh ta còn chưa tới?”

“Ngủ quên sao?”

“Đời nào anh ta ngủ quên? Không phải rất có tinh thần sao? Ngày hôm trước còn muốn tôi tăng ca cùng đây này!”

“Người cũng không phải máy móc, sẽ có lúc mệt mỏi.”

“Aiz, tổ án tồn đọng này là chỗ nào chứ, mọi người đều biết trong lòng, không phải sống rất tốt sao? Nhất định phải làm cho tất cả mọi người bận rộn như vậy. Hết bận cấp nhiệm vụ cấp trêи rồi còn chạy tới tổ trọng án hỗ trợ. Tổ trọng án là địa bàn của Hoa Sùng, nơi đội trưởng Trần yêu thích, chúng ta có thể hỗ trợ cái gì, còn không bằng ở yên đây.”

“Chứ gì nữa? Nếu tôi muốn làm việc ở tuyến trêи thì còn ở đây làm gì. Lão Tiêu phá án tới nghiện, mới làm mình mệt như vậy. Cậu ta muốn làm anh hùng thì đừng kéo theo tôi. Tôi chỉ muốn ở đây dưỡng lão thôi!”

Văn phòng không có bao nhiêu người, các đồng nghiệp câu được câu không trò chuyện. Đề tài liên quan tới Tiếu Thành Tâm rõ ràng là Lý Nhất Triều khơi lên, cậu lại càng nghe càng cảm thấy khó chịu.

Trở lại chỗ ngồi, cậu lại nhìn vị trí Tiếu Thành Tâm một chút, đáy lòng không hiểu ra sao dâng lên một cảm giác bất an không giải thích được.

Tổ trưởng Tiêu cũng sẽ đến muộn sao?

So với tổ án tồn đọng rảnh rỗi, tổ trọng án quả thực là một cảnh tượng khác. Không có người đến muộn, càng không có người nghị luận cấp trêи. Sương mù không phải lý do đi trễ, Khúc Trị tới sớm nhất, nghĩ có người có thể không kịp ăn sáng vì sương mù, nên mua một đống bánh trứng gà để trêи bàn hội nghị.

Trương Mậu cầm bàn chải đánh răng và khăn mặt, ngáp một cái từ ngoài cửa bước vào, mắt nửa mở nửa khép, vừa nhìn liền biết ngủ không ngon giấc, gặm hai cái bánh trứng gà, vừa nhai vừa nói: “Cảm ơn nha tổ phó Khúc.”

“Ngày hôm qua không về nhà à?” Khúc Trị hỏi.

“Trong nhà đang sửa mạng, không lên Internet được.” Trương Mậu nói: “Về nhà như trở lại thời nguyên thuỷ, không bằng ở lại đây.”

Các đội viên lục tục đến, Hoa Sùng mua bánh ngọt mật ong và sữa bò, đặt chung với bánh trứng gà, ai gặp cũng có phần.

Liễu Chí Tần đến thẳng tổ kỹ thuật, không cùng Hoa Sùng đến tổ trọng án.

Trương Mậu đè xuống đầu tóc đang vểnh lên, gọi: “A Tổ trưởng Hoa, anh Tiểu Liễu đâu rồi ạ?”

“Tìm cậu ấy có việc gì không?” Hoa Sùng lấy xuống khăn quàng cổ Liễu Chí Tần quấn lên, còn chưa kịp ngồi xuống.

“Em có một cái video muốn cho anh ấy xem.” Trương Mậu đi tới trước mặt Hoa Sùng, “Hai ngày nay em rảnh rỗi nên lấy camera ở quán cơm nơi Quách Xu làm việc xem. Tiệm ăn đó điều kiện quá kém, chỉ có một cái camera ở quầy thu ngân, hình ảnh không rõ ràng.”

Hoa Sùng giương mắt, “Cậu phát hiện cái gì à?”

“Nhìn thấy một người quen mắt, mà không thấy rõ lắm.” Trương Mậu nói: “Chắc phải cần anh Tiểu Liễu hoặc là tổ kỹ thuật xử lý một chút.”

“Nhìn quen mắt?” Hoa Sùng hỏi: “Ai vậy?”

“Là người trước đây anh kêu em điều tra đó, tên là Trần Thần.” Trương Mậu loay hoay với ổ cứng di động, “Anh còn nhớ không? Là em trai của người y tá tự sát Trần Quyên trong vụ án Lữ Khả.”

Hoa Sùng đột nhiên căng thẳng.

“Trần Thần vốn đang ở nước ngoài học, sau khi Trần Quyên tự sát, anh ta quay về nước học đại học, sau khi tốt nghiệp đột nhiên mất tích. Anh Tiểu Liễu còn nói, hoặc anh ta đã bị giết, hoặc là cố ý che giấu hành tung.” Trương Mậu tiếp tục nói: “Trước khi chúng ta bắt Quách Xu, có một người rất giống Trần Thần nhiều lần xuất hiện ở quán cơm, mỗi lần đều chỉ có một mình, kêu một bàn đồ ăn, nhưng lại không ăn bao nhiêu.”

Hoa Sùng lập tức nói: “Đưa video anh xem một chút.”

Như Trương Mậu nói, một thanh niên có vẻ ngoài giống Trần Thần quả nhiên xuất hiện ở quán cơm, đồng thời có hành vi kỳ lạ, không giống như là ăn cơm, mà như là theo dõi.

Hoa Sùng cảm thấy một luồng ớn lạnh.

Nếu thanh niên trong video là Trần Thần đã mất tích, vậy anh ta và Quách Xu có quan hệ gì? Tại sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ làm việc của Quách Xu?

Quách Xu, Trần Thần, hai người đều có liên quan đến “mất tích”, điều này có nghĩa là gì?

“Nửa đêm hôm qua em nhìn thấy người này.” Trương Mậu cau mày, “Không biết có phải i vì lúc đó quá muộn, văn phòng chỉ có một mình em không, mà cảm giác ớn lạnh không thể tin được. Trần Thần mất tích quá kỳ quái, đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Lần trước em không điều tra kỹ lắm, giờ càng nghĩ càng thấy sai sai.”

Hoa Sùng càng thêm nghi ngờ, đứng dậy phân phó: “Cậu đến tổ kỹ thuật ngay lập tức, tìm anh Tiểu Liễu, Viên Hạo hay ai khác cũng được, xử lý giúp anh cái video này đi.”

“Dạ!” Trương Mậu hỏi: “Tổ trưởng Hoa, anh muốn đi đâu?”

Hoa Sùng mặc áo khoác mới vừa cởi, “Gặp Quách Xu.”

Quách Xu đang bị giam trong trại tạm giam, trạng thái tinh thần so với trước đây đã như hai người khác nhau.

Báo cáo khám sức khoẻ chứng minh, trêи người hắn vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu ban đầu của bệnh Alzheimer, hoàn toàn khỏe mạnh.

Khỏe mạnh chết tiệt!

Đôi mắt hắn hoàn toàn không có thần thái, thẫn thờ mà nhìn Hoa Sùng, tiếng nói khàn khàn: “Lại muốn lấy cái gì đến đả kϊƈɦ tôi? Cứ bắn chết tôi luôn đi.”

Hoa Sùng lấy ra bức ảnh của Trần Thần, “Người này, anh có ấn tượng gì không?”

Quách Xu cầm bức ảnh, nhìn hồi lâu, thần sắc dần dần thay đổi.

“Anh có ấn tượng phải không.” Hoa Sùng có loại dự cảm không tốt.

Quách Xu ngẩng đầu lên, “Có ý gì? Người này có quan hệ gì với tôi à?”

Hoa Sùng cũng không trả lời vấn đề của hắn, “Gần đây anh có gặp anh ta, anh ta nhiều lần đến quán cơm.”

“Thế à?” Quách Xu giống như khổ sở mà gãi gãi hai má, “Thế nhưng tôi muốn biết, cậu cảnh sát, tại sao đột nhiên lại cầm bức ảnh người này tới tìm tôi.”

Hoa Sùng dựa vào ghế, nhếch cằm, lạnh nhạt liếc nhìn Quách Xu.

Anh biết Quách Xu có ý đồ gì.

Quách Xu không phải giống tội phạm bình thường, người này có hiểu biết về tâm lý học, tư duy logic, tất nhiên hắn có thể nhận ra lúc này anh xuất hiện, còn mang theo một bức ảnh của một người thanh niên, là muốn khai thác thông tin từ hắn.

Đối với Quách Xu, cái này có thể là một lợi thế đáng giá.

Nhưng anh không thích để Quách Xu toại nguyện.

Hai người giằng co, Hoa Sùng không nói lời nào, Quách Xu cũng không nói. Một lát sau, Hoa Sùng nheo mắt một cái, cười lạnh đứng lên, “Xem ra anh không định nói thật với tôi, vậy được rồi, trở về phòng giam đi.”

Quách Xu chồm tới, sốt sắng nói: “Chờ đã!”

Hoa Sùng cười, “Sao, có chuyện muốn nói với tôi à?”

Quách Xu trêи trán lấm tấm mồ hôi, hai tay nắm mép bàn, “Nếu như tôi cho cậu biết…”

“Bàn điều kiện với tôi sao?” Hoa Sùng xem thường, “Quách Xu, anh nên nhận thức bây giờ anh đang ở chỗ nào, anh có tư cách gì nói điều kiện với tôi?”

Giọng anh không lớn, thậm chí còn mang theo ý cười, nhưng lại làm Quách Xu rúm người lại.

“Anh nghĩ hôm nay tôi tới tìm anh để hợp tác sao?” Ngón tay Hoa Sùng kẹp bức ảnh, “Anh cũng quá xem trọng chính mình rồi.”

Quách Xu bị rối loạn trận tuyến, hốt hoảng lắc đầu, “Tôi không có ý này.”

Hoa Sùng nhìn chằm chằm hắn vài giây, thấy hắn dời mắt đi, mới lần thứ hai đặt bức ảnh lên bàn, “Người đó là ai? Tại sao cậu ta đến quán cơm tìm anh?”

Con ngươi Quách Xu đột nhiên co lại, “Tôi không quen người này, cậu ta cũng không có tìm tôi!”

“Phải không?” Dù khống chế bất an trong lòng, nét mặt Hoa Sùng vẫn thoải mái, “Nhưng phản ứng vừa nãy của anh, không giống không quen biết cậu ta.”

“Tôi thật sự không quen biết cậu ta.” Quách Xu nói: “Tôi cần gì phải gạt cậu?”

Hoa Sùng chống mép bàn, cản một chút ánh sáng, tạo ra một cái bóng đen ngột ngạt.

Quách Xu không tự chủ được lui về phía sau một chút, “Anh ta từng tới quán cơm mấy lần, gọi nhiều lắm, ăn lại ít, nên tôi chú ý tới.”

Ngón trỏ Hoa Sùng gõ nhẹ bức ảnh hai lần, “Cậu chắc chắn là anh ta?”

Quách Xu gật đầu, hơi không kiên nhẫn, “Chắc chắn, nếu không tin thì cậu đi xem camera đi, cậu ta ngồi gần quầy thu ngân, có thể thấy được.”

Hoa Sùng ngồi thẳng lên, đôi mắt hơi rũ xuống.

Quách Xu ngẩng đầu lên, đối diện với Hoa Sùng, nhíu mày, “Đó là những gì tôi biết, tôi và người này không có quan hệ gì. Tôi biết tôi đã giết bao nhiêu người, nhưng những thứ không liên quan đến tôi, các người đừng đổ cho tôi.”

Rời khỏi trại tạm giam, Hoa Sùng dựa vào bên cạnh xe hút thuốc.

Camera không rõ, không có cách nào biết được người đó có phải là Trần Thần không, mà thứ Quách Xu vừa nhìn là bức ảnh của Trần Thần.

Theo lời Quách Xu nói, Trần Thần là thanh niên có hành vi kỳ lạ trong video.

Cho nên Trần Thần thực ra không mất tích, mà là từ tỉnh Khâm tới Lạc Thành?

Nếu như Quách Xu không có nói dối, hắn ta thực sự không quen biết Trần Thần, vậy mục đích Trần Thần tới quán cơm là gì?

Trong camera, Trần Thần chỉ xuất hiện lúc Quách Xu làm việc, sau khi Quách Xu bị bắt, Trần Thần cũng không còn đến quán cơm.

Trần Thần cố ý tìm Quách Xu.

Lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên. Hoa Sùng cầm lấy nhìn, là Liễu Chí Tần.

“Video Trương Mậu đưa tới đã xử lý xong.” Liễu Chí Tần nói: “Là Trần Thần.”

Hoa Sùng thở dài, “Anh về ngay.”

“Chỉ có thể làm rõ đến mức độ này.” Liễu Chí Tần ngồi trêи ghế dựa, tay cầm con chuột, “Vừa nãy em dùng tư liệu hình ảnh của Trần Thần mà chúng ta có được để so sánh, có thể khẳng định chính là cậu ta. Bên Quách Xu nói thế nào?”

Hoa Sùng nhìn chằm chằm màn hình, ánh mắt đen như mực, đặt một cây bút ghi âm lên bàn.

Liễu Chí Tần đứng lên, đeo tai nghe, đi tới góc phòng.

Một lát sau, cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía màn hình. Hoa Sùng còn đứng ở nơi đó xem video, nhận ra được cậu đã nghe xong, quay người hỏi: “Em có ý kiến gì không?”

Liễu Chí Tần cuộn lại tai nghe, chân mày nhẹ nhăn, “Lời Quách Xu nói có thể là sự thật, anh ta chỉ là chú ý tới Trần Thần, không quen biết cậu ra.”

Hoa Sùng gật đầu, “Anh cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa lúc trước điều tra, mỗi một bí mật của Quách Xu đều bị chúng ta moi ra, anh ta không liên quan đến Trần Thần và nhà họ Trần sau lưng Trần Thần.”

“Nhưng mà Trần Thần đã "mất tích" lại theo dõi anh ta…” Tiếng Liễu Chí Tần nhỏ dần, “Nếu hai người không liên quan đến nhau, thì tình huống nào người này sẽ bị người kia theo dõi?”

“Lúc nãy ở trêи đường, anh luôn suy nghĩ việc này.” Hoa Sùng nói: “Nếu như Trần Thần đến quán cơm là có mục đích, mà Quách Xu chính là mục đích của anh ta, thì tại sao Quách Xu lại bị nhắm đến. Nhầm lẫn?”

“Ừm. Bây giờ có lẽ là như thế.”

“Em có nhớ cái chết của Doãn Tử Kiều cũng không thể có lời giải thích không?”

Ánh mắt Liễu Chí Tần tối lại, khí lạnh chạy khắp người.

“Doãn Tử Kiều bị cắt cổ vào ban đêm, chúng ta điều tra lâu như vậy mà phát hiện toàn bộ người có động cơ đều vô tội.” Hoa Sùng dựa vào cạnh bàn, hơi cúi đầu, “Vậy thì kẻ giết anh ta có khả năng không có động cơ bình thường. Vết thương của anh ta và người chết ở tiểu khu Ngô Đồng giống nhau, lần trước chúng ta đã thảo luận qua: Doãn Tử Kiều và Hoàng Tài Hoa e rằng đều là bị hung thủ lựa chọn ngẫu nhiên, mà hung thủ sát hại Doãn Tử Kiều, có thể là vì làm chuẩn bị cho vụ tấn công ở tiểu khu Ngô Đồng.”

Hoa Sùng dừng một lát, màu đen trong mắt càng đậm, “Càng nghĩ anh càng cảm thấy Quách Xu và Doãn Tử Kiều có chỗ tương đồng. Chỉ có điều Doãn Tử Kiều đã bị giết, mà Quách Xu đang ở trong tay chúng ta.”

“Nếu như chúng ta trễ một bước, Quách Xu e rằng đã bị hại?” Liễu Chí Tần nhanh chóng tiêu hóa suy nghĩ của Hoa Sùng, “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau. Quách Xu không biết, ở lúc mình gây án, sau lưng có một người khác muốn mạng của mình.”

“Trần Thần chính là người này. Năm ngoái cậu ta đột nhiên biến mất, không phải mất tích, mà là bị tổ chức nào đó thu nạp.” Hoa Sùng nắm tay phải gõ cằm, “Xem ra cần phải tỉ mỉ điều tra Trần Thần. Cậu ta xuất hiện ở quán cơm, camera công cộng xung quanh có thể ghi lại…”

“Tổ trưởng Hoa.” Liễu Chí Tần ngắt lời, “Cái chết của Doãn Tử Kiều có thể có liên quan đến tổ chức khủng bố, mà giờ nhìn lại, Quách Xu và Doãn Tử Kiều có chỗ tương tự, Trần Thần đang để ý Quách Xu, cho nên, chúng ta điều tra Trần Thần, chính là điều tra tổ chức khủng bố.”

Hoa Sùng nghiêm túc, “Đúng.”

“Phía trêи không cho phép chúng ta nhúng tay vào vụ án tiểu khu Ngô Đồng.” Liễu Chí Tần nói.

Hoa Sùng im lặng hai giây, “Nhưng chúng ta vẫn không thực sự buông tay, không phải sao?”

Liễu Chí Tần nở nụ cười, “Em đi thu xếp ngay.”

Vụ án phức tạp và rối rắm, Hoa Sùng không dám dễ dàng tin tưởng người bên cạnh, cũng không muốn kéo người vô tội vào nguy hiểm. Trương Mậu hưng phấn nửa ngày vì phát hiện của mình, vừa thấy Hoa Sùng từ tổ kỹ thuật trở về, liền đến gần nói: “Tổ trưởng Hoa, hay là anh để em đi tỉnh Khâm một chuyến đi, quê Trần Thần ở đó, năm ngoái sau khi anh ta mất tích, lực lượng cảnh sát cũng lập án, có khi có thể tra ra chút gì.”

Hoa Sùng nói: “Trước tiên liên hệ cha mẹ anh ta cho anh đi. Anh nhớ lần trước cậu nói, cha mẹ anh ta ở nước ngoài đã lâu, rất nhiều năm chưa từng trở về.”

“Đúng, sau khi Trần Quyên tự sát, họ cũng rất ít trở về nước.” Trương Mậu hỏi: “Không đi tỉnh Khâm ạ? Tỉnh Khâm có thể có manh mối mà.”

“Phải đi, nhưng anh muốn thương lượng với đội trưởng Trần một chút.” Hoa Sùng nói: “Đội trưởng Trần hôm nay không có ở đây.”

Trương Mậu trợn hai mắt, như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, “Đúng rồi, tổ trưởng Hoa, ngày hôm qua tổ trưởng Tiếu tìm anh làm gì vậy?”

Lúc này Hoa Sùng mới nhớ tới, mình quên mất chuyện của Tiếu Thành Tâm. Phải tìm cơ hội nói với Trần Tranh, Tiếu Thành Tâm muốn đến tổ trọng án, dù sao tổ trọng án hiện tại rất bận, thêm một người chịu chú tâm vào vụ án cũng tốt.

Nhưng lúc này chưa phải lúc nói cho các thành viên khác.

“Mời anh ăn cơm, còn có thể làm gì?” Hoa Sùng xua tay, định đuổi Trương Mậu đi.

“Chỉ ăn cơm thôi à?” Trương Mậu không quá tin, “À, mà tổ trưởng Tiếu hôm nay sao không thấy tới nhỉ?”

“Anh ta không đến rất lạ sao?” Hoa Sùng nói: “Mỗi ngày anh ta đều chạy đến chỗ chúng ta, huynh đệ tổ án tồn đọng cũng không vui.”

“Nhưng anh ta mỗi ngày đều chạy đến chỗ chúng ta.” Trương Mậu vui cười hớn hở nói: “Anh ta thích uống trà đen lạnh của tổ phó Khúc!”

Hoa Sùng lơ đãng nhìn về phía cửa phòng làm việc, nhận ra hình như là từ lúc bắt đầu điều tra Thân Nông Hàn, Tiếu Thành Tâm mỗi ngày đều đến tổ trọng án.

Ngày hôm nay tại sao không tới?

Hôm qua mới thể hiện quyết tâm, ngày hôm nay đột nhiên lùi bước?

Điều này có vẻ không bình thường.

Lúc này, vừa vặn có đội viên tổ án tồn đọng tới, vừa vào cửa liền hỏi: “Tổ trưởng Tiếu của chúng tôi có ở đây không?”

Hoa Sùng nhìn, mơ hồ nhớ được cậu này tên “Lý Nhất Triều”. Tiếu Thành Tâm có lần còn nói, tiểu Lý trẻ tuổi như thế, không biết tại sao bị phân đến tổ án tồn đọng, thật đáng tiếc.

Trương Mậu hơi kinh ngạc, “Tôi mới vừa nghĩ hôm nay tổ trưởng Tiêu sao còn chưa tới. Sao thế, anh ta không có ở tổ án tồn đọng?”

Lý Nhất Triều vội vàng nói: “Em đang đến đây tìm anh ấy nè. Tổ trưởng Tiêu vẫn chưa tới, điện thoại di động cũng gọi không được. Trưa hôm nay em còn không cảm thấy có gì, mà giờ đã đến xế chiều rồi, anh ấy chưa từng vô cớ nghỉ làm.”

Trương Mậu sửng sốt, “Không phải chứ? Cả ngày không đến?”

Hoa Sùng nhíu mày, nhớ tới tình hình tối hôm qua lúc chia tay Tiếu Thành Tâm.

Hành vi cử chỉ của Tiếu Thành Tâm cũng không bất thường, còn nói thêm câu “Ngày mai gặp”.

“Em còn tưởng các anh an bài nhiệm vụ gì cho anh ấy.” Lý Nhất Triều lo lắng vô cùng, “Hay là đã xảy ra chuyện gì? Em nghe nói tổ trọng án rất nguy hiểm…”

Hoa Sùng lập tức cầm điện thoại di động, tìm số điện thoại Tiếu Thành Tâm, gọi tới.

Không thể kết nối.

“Gọi không được ạ?” Trương Mậu hỏi.

“Ừm.” Hoa Sùng nhìn Lý Nhất Triều, biết cậu cảnh sát nhỏ này không giúp được gì, đành phải nói với Trương Mậu: “Đi kiểm tra địa chỉ của Tiếu Thành Tâʍ ɦộ anh.”

“Dạ!”

Màn đêm buông xuống, đêm hè là sự lãng mạn, nhưng vào mùa đông, ban đê lại chỉ còn sự tiêu điều.

Tiểu khu Tiếu Thành Tâm ở rất bình thường. Gara trong tiểu khu khá nhỏ, nhiều hộ đều gửi xe bên ngoài rồi đi bộ về nhà.

Xem camera ở cổng và tòa nhà tiểu khu thì phát hiện ngày hôm qua Tiếu Thành Tâm không có về nhà.

Một người bảo vệ lớn tuổi nói: “Tiểu Tiếu à? Cậu ấy chưa trở về, tôi chắc luôn đó. Mỗi lần cậu ấy về đều sẽ chào hỏi tôi, nhất là buổi tối. Tối hôm qua là ca trực của tôi, nếu như cậu ấy về thì tôi nhất định sẽ biết.”

Bóng đêm buông xuống mắt Hoa Sùng, lạnh thấu xương.

Tiếu Thành Tâm, một cảnh sát hình sự, đột nhiên lặng lẽ biến mất.