Tâm Độc

Chương 154




Chuyển ngữ: Hồng Trà / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

24.

Cục thành phố Lạc Thành và cảnh lực trấn Hà Phú hợp tác, khai quật ra một bộ hài cốt tại thung lũng phía nam núi Hà Vĩnh Sơn mà Quách Xu nói tới.

Trong núi mưa đông tí tách rơi, không lớn, rơi trêи mặt lạnh như băng. Trương Mậu mang áo mưa, cả người toàn nước bùn, trong mắt uể oải toàn tơ máu đỏ. Cậu lau kính, nhìn đội viên khoa kiểm nghiệm xử lý hài cốt, đè thấp giọng nói: “Tên Quách Xu này, mẹ nó hắn không phải là người, vì báo thù mà ngay cả anh em mình cũng hại!”

“Hắn báo thù vì cái gì chứ? Hồ Hữu và Hồ Hương Quyên có thù hận gì với hắn? Bọn họ có phải hắn chăm sóc đâu? Có làm gánh nặng cho hắn đâu?” Tiếu Thành Tâm giơ dù, ném khăn mặt cho Trương Mậu: “Hắn là một tên điên, trút giận lên người không liên quan. Mười ba năm trước hình như chưa có từ “Trả thù xã hội” nhỉ? Chứ tôi thấy hắn đúng là trả thù xã hội đó, trả thù một lần còn chưa đủ, phải trả thù lần thứ hai, lần thứ ba. Lần này nếu như chúng ta không bắt được hắn, hắn có thể giết càng nhiều người hơn. Cậu nghe hắn nói với Tổ trưởng Hoa không – Giết năm người rồi,có thể xử tử tôi không, không tôi lại giết thêm mấy người nữa!”

Trương Mậu lau nước trêи mặt, thở dài “Tôi ức quá.”

“Cậu ức cái gì?”

“Cảm thấy uất ức thay Lỗ Châu An.” Trương Mậu nhìn chăm chú hài cốt được đem đi xử lý: “Lỗ Châu An thật là xui xẻo, giỏi như vậy nhưng không thể tiếp tục làm việc, trở về an tâm chăm sóc người già, lại chơi nhầm bạn xấu, mình bị sát hại, ông ngoại và mẹ cũng bị siết cổ chết. Chết rồi còn bị toàn bộ người trong trấn cho rằng là hung thủ, lẻ loi hiu quạnh nằm ở chỗ này, bị oan uổng mười ba năm, bạn bè dần dần tin tưởng anh ta thật sự giết người. Nếu như anh ta biết tất cả những thứ này, không biết còn khổ sở bao nhiêu.”

Tiếu Thành Tâm im lặng một lúc: “Anh ta sẽ không biết.”

“Hả?”

“Bời vì người chết vạn sự không. Chết rồi, tất cả đều chấm dứt. Chết bình thường thì mồ yên mả đẹp, không bình thường thì do chúng ta điều tra, trả lại công lý cho anh ta.”

(Người chết vạn sự không: Khi người chết đi, những việc liên quan đến mình đều trở thành vô nghĩa)

Trương Mậu quay người, chần chờ nói: “Tổ trưởng Tiếu, câu này của anh…”

Vẻ mặt Tiếu Thành Tâm bình tĩnh “Làm sao?”

“Tôi cảm thấy câu đó…..” Trương Mậu muốn nắm tóc, nhưng tay chỉ có thể cào mũ trùm áo mưa “Câu đó không phải phong cách của anh nha.”

“Vậy tôi theo phong cách nào?” Tiếu Thành Tâm hỏi.

Trương Mậu thầm nghĩ, đương nhiên là phong cách của tổ án tồn động các anh, anh nói câu này bị giống phong cách tổ trọng án chúng tôi.

Nghĩ tới đây, Trương Mậu hơi ngạc nhiên, ánh mắt dò xét phóng về phía Tiếu Thành Tâm.

Lúc này, khoa kiểm nghiệm đã hoàn thành việc xử lý hài cốt, Lý Huấn quay mặt lại gọi: “Đi đi! Lên xe một lượt, mẹ nó ướt hết cả người rồi!”

Quách Xu đã giải trình những chi tiết gây án nhỏ. Toàn bộ quá trình hỏi cung, tâm trạng hắn rất ổn định, Hoa Sùng hỏi cái gì hắn trả lời cái đó.

Hiếm khi một kẻ tình nghi như hắn hợp tác, tình cờ có, cũng là để lấy thiện cảm của cảnh sát hình sự đang xử lý vụ án, sau này sẽ ra tòa với mức án nhẹ.

Quách Xu phối hợp như vậy hoàn toàn không quan hệ gì với việc lấy thiện cảm, hắn càng phối hợp, Hoa Sùng càng cảm thấy trêи người hắn có mùi như người gần đất xa trời.

Giờ người ta hay nói cái câu “Sống không còn gì luyến tiếc.”

“Sống sót đối với hắn đã không còn ý nghĩa.” Vụ án trở nên rõ ràng, Hoa Sùng và Liễu Chí Tần cuối cùng cũng được đúng giờ tan ca, lúc này đang ở siêu thị gần tiểu khu Họa Cảnh mua đồ dùng hằng ngày và nguyên liệu nấu ăn buổi tối. Hoa Sùng đẩy xe đẩy, cầm lấy một hộp bùi nhùi thép chà nồi xoong lên nhìn một chút “Cha mẹ của hắn đều chết vì bệnh Alzheimer, hắn nhận định bản thân cũng dần bị bệnh. Cái chết đối với hắn không đáng sợ, đáng sợ là cảnh dần dần trở nên ngu dại, không cách nào khống chế bản thân mình, mất đi tôn nghiêm. Hắn muốn chết đi trước khi phát bệnh, tử hình đối với hắn mà nói không phải là trừng phạt mà là giải thoát, thậm chí có thể nói là một phần thưởng.”

“Vụ án trước chúng ta nói Thân Nông Hàn có nhân cách phản xã hội. Nhưng thật ra so với Quách Xu, Thân Nông Hàn kém xa, hành vi Quách Xu mới là phản xã hội điển hình.” Liễu Chí Tần nói: “Mười ba năm trước sát hại cho con Hồ Hữu để báo thù vô cớ. Giờ lạm sát kẻ vô tội, một mặt là cho hả giận, một mặt là thư giãn nội tâm khủng hoảng. Hắn hoàn toàn không lo lắng bị bắt giữ, hắn vốn dĩ có thể chạy trốn. Tiếc nuối duy nhất của hắn là giết người chưa đủ, chưa thanh trừ toàn bộ những mục tiêu định ra. Loại người điên này thật khó xử lý, tàn nhẫn sát hại năm người vô tội, hắn cần phải đền mạng, nhưng hắn lại coi cái chết như một phần thưởng – Vì chết rồi, sẽ không biến thành như cha mẹ hắn. Trêи tâm lý, chúng ta phá án, hắn lại trở thành người chiến thắng.”

Hoa Sùng thả bùi nhùi thép vừa nãy lại giá hàng, cầm lấy một gói bùi nhùi khác loại, giống như muốn so xem cái nào tốt hơn: “Anh nghe bọn Trương Mậu bàn nhau, nói nên xử chung thân, để Quách Xu trong ngục tự nhìn hắn biến thành lão già ngu ngốc.”

Liễu Chí Tần lắc đầu “Sao mà được.”

“Đúng, cũng chỉ nói vui một chút mà thôi.” Hoa Sùng lật tới lật lui hộp bùi nhùi mà xem: “Nhưng có một cách, để tâm lý Quách Xu không thể là người chiến thắng.”

Liễu Chí Tần suy nghĩ một chút “Ý anh là…”

“Mười ba năm trước tạm thời không thảo luận, lần thứ hai hắn giết người năm nay vì nguyên nhân gì?” Hoa Sùng giương mắt “Là vì hắn phát hiện mình “Bị bệnh” – Thường xuyên quên, phản ứng chậm chạp, năng lực phân tích trở nên kém cỏi. Hắn rơi vào sợ hãi cực độ, hận bệnh Alzheimer, sợ hãi loại bệnh này. Hắn nghĩ nếu như sau này chết vì Alzheimer, sao không chết bây giờ đi. Nếu như hắn là một người bình thường, hắn có thể lựa chọn tự sát nhưng hắn có tính cách phản xã hội, dòng suy nghĩ khác những người bình thường. Hắn sẽ không tự sát mà là muốn trước khi chết giết người vô tội “chịu tội thay”. Cuối cùng, hắn không chỉ toại nguyện “trở lại” cục cảnh sát mà còn đạt được phần thưởng hắn muốn – Chết. Hắn nói với anh, nếu như năm đó không phải về chăm sóc cha mẹ, giờ hắn chắc chắn cũng mặc cảnh phục, cố gắng vì đội trinh sát hình sự, có khi còn là thành viên tổ trọng án, vì lúc hắn học tập thành tích rất tốt, tốt hơn cả thầy Kha. Chi đội trinh sát hình sự là “nhà” của hắn, nếu như không thể dùng thân phận cảnh sát “trở về” thì dùng thân phận kẻ tình nghi “trở về” cũng không tồi.”

Hoa Sùng dừng một chút: “Chỉ có thể nói hung thủ có nhân cách phản xã hội giết người liên hoàn, tư duy khác hẳn người bình thường. Nhưng mà nếu em muốn, thì Quách Xu coi cái chết coi như phần thưởng với điều kiện tiên quyết là – Hắn cảm thấy mình có xuất hiện phản ứng thời kỳ đầu của bệnh Alzheimer. Nếu như phản ứng đó không phải bệnh Alzheimer thì sao? Hắn không dám đi kiểm tra, chỉ có thể tự đoán lấy. Rất nhiều chuyện không quá nghiêm trọng, đoán già đoán non mới nghiêm trọng, đặc biệt là “Bệnh tật”, không có bệnh cũng nghĩ có bệnh. Anh đã sắp xếp xong xuôi, hắn rất sảng kɧօáϊ bị đưa đi bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn diện.”

Liễu Chí Tần cười lắc đầu: “Nếu như kết quả bình thường mà hắn đối diện với án tử hình, theo cá tính của hắn, hắn nhất định sẽ sụp đổ. Hắn nghĩ tử hình là phần thưởng nhưng kết quả lại là sự trừng phạt chân chính dành cho hắn.”

Hoa Sùng gật đầu “Không sai. Hơn nữa theo anh đoán, kết quả kiểm tra của hắn sẽ đều bình thường.”

“Hả?” Liễu Chí Tần suy nghĩ một chút: “Anh định làm giả báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe của hắn?”

Đuôi mắt Hoa Sùng cong lên một chút: “Có thể làm nhưng không cần thiết. Trước đây lợi dụng tâm lý đọ sức cùng kẻ tình nghi là vì thiếu chứng cứ mấu chốt cần thiết, giờ Quách Xu cái gì cũng khai, anh còn đánh chiến tâm lý với hắn gì chứ? Anh mới vừa nói kết quả kiểm tra rất có thể bình thường là bởi vì khi tiếp xúc với hắn, anh không cho là phản ứng, năng lực phân tích của hắn có vấn đề gì. Hơn nữa năm nay hắn chỉ mới 40 tuổi, tuy rằng 40 tuổi cũng có người mắc bệnh Alzheimer nhưng dù sao cũng chỉ là số ít. Hắn gọi cái dễ quên, trì độn rất có thể chỉ do kết quả sau khi ngột ngạt, lo lắng kéo dài, không có quan hệ gì với bệnh Alzheimer. Còn có, giết 2 người Vương Chương Bỉnh, Lương Bình, cần có kế hoạch phức tạp hơn so với giết nhà ba Lỗ Châu An năm đó, quan sát, thu thập tin tình báo rất nhiều. Một loạt chuẩn bị kỹ đến vậy, hắn có chỗ nào bị ảnh hưởng bởi bệnh Alzheimer chứ? Anh cảm thấy, ngoại trừ tâm lý không khỏe thì chỗ nào hắn cũng khỏe.”

“Chỉ hy vọng là thế. Xem ra cũng chỉ có kết luận “khỏe mạnh” mới có thể chân chính trừng phạt hắn.” Liễu Chí Tần thở phào một cái “Tổ trưởng Hoa, thật ra em không hy vọng anh đấu tâm lý với kẻ tình nghi.”

Hoa Sùng nhướng một bên đuôi lông mày: “Bởi vì rất đê tiện?”

“Sao có thể?” Liễu Chí Tần nhẹ nhàng nói: Vì như vậy anh rất mệt mỏi.”

Lông mi Hoa Sùng run run mấy lần, quay người về phía giá hàng, một tay cầm hộp bùi nhùi thép rửa chén, nhàn nhạt nói: “Có công việc nào không mệt.”

Huống hồ công việc liên quan đến cái chết, tội ác như thế này.

Chứng cứ không đủ, kẻ tình nghi chống cự không nhận tội, không đánh tan tâm trí những kẻ đó, vụ án khó có thể phá giải.

“Không muốn anh mệt mỏi như vậy.” Liễu Chí Tần đẩy cái xe đẩy vướng chỗ đi, đứng bên cạnh Hoa Sùng, cũng cầm lấy một hộp bùi nhùi thép: “Lần trước anh thẩm tra Thân Nông Hàn xong, trêи mặt không có chút máu, đờ đẫn một lúc lâu. Còn có lần trước nữa đối mặt với Ngưu Minh cũng thế. Lòng em đau.”

Đầu quả tim Hoa Sùng bị cào một chút, bên tai hơi nóng.

“Cho nên em phải cố gắng gấp bội.” Liễu Chí Tần còn nói.

Hoa Sùng nghiêng đầu nhìn cậu, nghe cậu nói: “Nếu như em tim được toàn bộ chứng cứ, anh cũng không cần phí công mất sức đấu tâm lý cùng hung thủ.”

“Ha, sau đó anh về hưu sớm, ở nhà nghỉ ngơi nhỉ.”

“Ai nói anh ở nhà có thể nghỉ ngơi?”

Lúc này Hoa Sùng mới hiểu Liễu Chí Tần chỉ cái gì, không khỏi nở nụ cười, giơ tay nhẹ nhàng thúc cho cậu một cùi chỏ “Đàng hoàng nói chuyện vui vẻ, em cũng có thể đá sang chuyện đó.”

Liễu Chí Tần trưng ra vẻ mặt vô tội: “Em đá sang chuyện nào? Vừa nãy em đang đàng hoàng tán gẫu cùng anh mà?”

Hoa Sùng thẳng thừng vạch trần: “Giả vờ vô tội hay đó anh Tiểu Liễu.”

“Em không có.”

“…Không thèm nói chuyện với em nữa!”

Liễu Chí Tần cười rộ lên, thay đổi đề tài: “Anh nhìn mấy cái bùi nhùi thép này hoài vậy, muốn mua sao?”

“Ừm.” Hoa Sùng vừa so sánh vừa nói: “Không biết loại nào dùng tốt, trước giờ không đi mua nên không biết có nhiều loại như vậy. Còn có cả loại bọt biển rửa chén nữa, lát nữa cũng đi mua một hộp.”

“Không mua sao? Vậy cái bùi nhùi trong nhà từ đâu mà có?” Liễu Chí Tần hiếu kỳ.

“Được cho, không phải quà của trung tâm thương mại thì cũng là cục phúc lợi phát cho.” Hoa Sùng không thèm để ý “Còn có bát đũa, ly tách cũng được cho, chất lượng xoàng như nhau, trước đây anh chỉ có một người thì dùng được.”

Lồng ngực Liễu Chí Tần khẽ động “Sao bây giờ không dùng được?”

“Hỏi gì phí lời thế?” Hoa Sùng nói: “Một người có thể tạm bợ, hai người thì phải sống cho đàng hoàng chứ..”

Liễu Chí Tần nhìn bùi nhùi thép trong tay Hoa Sùng, khóe môi không kiềm được nhếch lên.

Vì có hai người, nên muốn sống cho đàng hoàng.

Vì phải sống cho đàng hoàng, nên mấy thứ nhỏ nhặt như bùi nhùi thép cũng không thể mua bừa, phải tỉ mỉ lựa chọn.

“Haiz, loại nào dùng tốt đây?” Hoa Sùng khi phá án già dặn khiến người khác nảy sinh sợ hãi giờ lại buồn rầu vì do dự không biết mua bùi nhùi cọ nồi loại nào.

“Loại này.” Liễu Chí Tần cầm lấy một hộp, treo hộp kia trở lại giá.

“Em chắc chứ?” Hoa Sùng hỏi.

“Chắc chắn. Loại này rửa sạch hơn, cũng không làm hư nồi.”

“Đúng rồi còn có nồi.” Hoa Sùng nói: “Anh muốn mua một cái nồi tốt chút.”

Liễu Chí Tần cười “Nồi mình đang dùng cũng được cho à?”

“Này thì không phải.” Hoa Sùng đẩy xe hướng về phía trước “Nồi là anh tự mua.”

“Vậy sao muốn đổi?”

“Anh tiện tay mua một cái, không nhìn kỹ.” Hoa Sùng nói: “Nhiều nồi quá, anh cũng không biết cái nào tốt, cái nào bền, nhân viên tới tư vấn một bài, anh lười nghe nên cầm bừa một cái đi tính tiền luôn.”

“Giờ không chê mua nồi tốn nhiều thời gian nữa sao?” Liễu Chí Tần nghĩ thầm, anh mua có cái bùi nhùi đã tốn một đống thời gian, giờ mua nồi chắc còn lâu ác liệt.

“Không phải đã nói là sống đàng hoàng sao?” Hoa Sùng nói cũng không quay đầu lại.

Phía trước là khu chuyên nồi, bát, muôi…. các loại nồi đủ các loại công năng, hình thức rực rỡ muôn màu trưng đầy trêи giá..

Hoa Sùng nhớ đến hồi đó mình đã từng choáng váng khi nhìn vào những đồ dùng nhà bếp sáng bóng đó, anh không hiểu tại sao có người lại mất nhiều thời gian lựa chọn như vậy, vậy mà bây giờ lại có thể thoải mái, nhàn hạ nghiêm túc so sánh.

Thật giống như cuộc sống có thêm một người, thì “lãng phí” thời gian mua nồi, cũng không phải là chuyện xấu.

Liễu Chí Tần đột nhiên đưa tay ra, duỗi tay ôm cái túi lớn trêи áo khoác Hoa Sùng “Tổ trưởng Hoa.”

Quần áo bị kéo lấy, Hoa Sùng không thể không dừng lại, đang muốn nói: “Em kéo anh làm gì, anh muốn đi mua nồi.” nhưng rũ mắt xuống nhìn thấy Liễu Chí Tần đang dùng ngón trỏ móc lấy túi quần mình. Hành động này trông rất trẻ con, nên anh cũng động não tìm từ trẻ con theo để đối đáp: “Anh Tiểu Liễu, em đang nhõng nhẽo à.”

“Nhõng nhẽo?” Liễu Chí Tần không nhịn được cười, không những không buông tay mà còn kéo Hoa Sùng đến trước mặt, nhẹ giọng nói: “Hôm nay em mới phát hiện, anh thật sự rất quan tâm hình thức lắm nha.”

Nơi náo nhiệt nhất của siêu thị là khu đồ tươi sống, quạnh quẽ nhất là khu nồi bát muôi chậu, vì vậy tuy hai người ở rất gần cũng không bị quá nhiều người để ý.

“Sống cùng với em nên anh mới hình thức đó.” Giọng Hoa Sùng vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại cháy lên nồng nhiệt.

Liễu Chí Tần hiếm khi không thể lập tức phản ứng lại.

Tại sao muốn sống cùng mình thì lại phải hình thức.

Mãi đến tận khi cậu nghe Hoa Sùng nói: “Em là người yêu của anh mà, anh phải hình thức hoá vì em chứ..”