Tâm Độc

Chương 150




Tâm Độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Kẹo / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

20.

Mái tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng của Quý Xán đã rối tung lên từ lúc nào, từng sợi tóc bị nước mắt thấm ướt dính bết hết vào khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ bừng như thấm ra máu. Cô ta tựa người vào tường, vừa khóc vừa gào to, dáng dấp của cô lúc này y hệt như Vương Hiếu Ninh và Chu Chiêu mà cô ta vốn khinh thường, thậm chí còn chật vật hơn bọn họ nhiều.

Hai nữ cảnh sát bước tới, vừa đỡ vừa khuyên, cố gắng kéo cô ta trở lại phòng thẩm vấn. Quý Xán thấy thế càng chống cự mạnh mẽ hơn, móng tay bấu chặt vào tường, kéo ra từng tiếng kít chói tai.

Hoa Sùng nhíu chặt mày, nhìn về phía người đàn ông trung niên đang bước tới: “Thầy Kha”

“Tổ trưởng Hoa.” Khả Chử là một chuyên gia trong lĩnh vực tâm lý học được cảnh sát mời đến đây hỗ trợ, hai người hợp tác với nhau cũng khá nhiều lần rồi.

“Tình hình của Quý Xán bây giờ thế nào rồi?” Hoa Sùng đẩy cửa một gian phòng, mời Khả Chử vào.

Liễu Chí Tần theo sau cũng bước đến, tiện tay đóng cửa phòng lại.

“Đúng thật là có người giở trò với trí nhớ của cô bé.” Khả Chử nói “Vừa nãy tôi đã thử nói chuyện cùng với cô bé, nhưng phản ứng của Quý Xán rất nóng nảy, mâu thuẫn tâm lý vô cùng nghiêm trọng.”

Hoa Sùng hỏi: “Vậy ngài có phương pháp nào có thể làm cho cô ta nhớ lại những ký ức đã quên đó không?”

“Ý cậu là chân dung của hung thủ?”

“Vâng.”

“Chuyện này không khó.” Khả Chử nói “Thế nhưng nếu làm cô bé nhớ ra bằng phương pháp mạnh thì có thể sẽ tạo ra một thương tổn lớn tới tinh thần. Tôi kiến nghị chúng ta nên làm theo từng bước, trước hết phải cho Quý Xán một giai đoạn để thích ứng trước đã.”

Hoa Sùng theo bản năng mà liếc về phía Liễu Chí Tần bên cạnh mình một cái.

“Tôi cũng hiểu rằng các cậu muốn phá án phải tranh thủ từng giây từng phút, thế nên tôi sẽ cố gắng đẩy nhanh tốc độ, làm cho cô bé nhanh chóng nhớ được.” Bản thân Kha Chử cũng là cảnh sát, đương nhiên ông hiểu được nỗi khó xử của bọn họ, nói tiếp “Tổ trưởng Hoa này, không biết cậu có phát hiện ra không nhưng ngoại trừ việc ký ức của cô bé bị tác động thì bản thân tâm lý của Quý Xán đã có vấn đề rất nghiêm trọng rồi.”

Hoa Sùng gật đầu “Mặc dù không chuyên nghiệp được như ngài nhưng tôi cũng ngờ ngợ nhận ra được rồi, có lẽ hung thủ cũng nhận thấy được điều đấy nên mới lợi dụng cô ta.”

“Không sai, vấn đề về tâm lý là điểm yếu của cô bé. Chỉ mới tiếp xúc thoáng qua thôi nhưng tôi có thể thấy rằng bệnh của cô bé đã ở giai đoạn khá nghiêm trọng. Cô bé khinh thường người nhà của mình, nhưng không thể không dựa dẫm vào họ; muốn chạy thoát khỏi người thân nhưng lại không biết nên đi nơi nào. Trước khi hung thủ xuất hiện thì cô bé cũng đã đi vào ngõ cụt không thể ra được rồi.” Khả Chử thở dài: “Nếu như Quý Xán là một thiếu nữ tâm lý khỏe mạnh thì hung thủ không thể dễ dàng ra tay như thế được.”

Hoa Sùng hiểu Kha Chử nói những điều này để làm gì.

Vị chuyên gia tâm lý học đã từng đối mặt với vô số kẻ tình nghi lẫn người nhà nạn nhân này đang cố gắng giúp Quý Xán không phải chịu sự ép cung mạnh mẽ của cảnh sát.

“Thầy Kha, thầy lo xa rồi.” Hoa Sùng cười nói: “Nếu như chúng tôi không để ý tới tình trạng tâm lý của Quý Xán mà bắt buộc cô ta miêu tả về hung thủ thì chúng tôi đã không nhờ ngài tới rồi.”

Khả Chử lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Xin lỗi.”

Hoa Sùng lắc đầu: “Việc ngài có lập trường riêng của ngài là một điều tốt, nếu như chúng ta ai cũng giống nhau thì cần gì hợp tác nữa.”

Đúng lúc này, Liễu Chí Tần lên tiếng: “Thầy Kha, tại sao vừa nãy Quý Xán lại kϊƈɦ động như vậy?”

“Là thế này, tôi đã xem qua tất cả những manh mối mà chúng ta có được, cũng biết đại khái về vai trò của Quý Xán trong vụ án lần này. Vừa nãy tôi đã cố gắng để đi vào nội tâm cô bé, nhưng Quý Xán tỏ ra rất bài xích.” Kha Chử nói “Có lẽ lúc này cô bé cũng đã ý thức được mình đã phạm lỗi rồi, bản thân không nên trợ giúp hung thủ giết chết Vương Chương Bỉnh, tuy nhiên cô bé vẫn chưa thông suốt được hết. Quý Xán vừa ghét bản thân mình đến cùng cực, lại không thể hiểu nổi những cảm xúc ấy bắt nguồn từ đâu, càng không biết được sau này mình sẽ phải làm gì.”

“Nếu chúng ta đi theo phương pháp của thầy thì mất khoảng bao lâu thì cô bé mới có thể nhớ ra khuôn mặt của hung thủ?” Hoa Sùng nói “Vụ án này tương đối đặc biệt, nếu như kéo dài hơn nữa thì tôi sợ sẽ có nạn nhân tiếp theo mất.”

Đôi mắt Kha Chử tối lại “Cho tôi 3 ngày.”

Hoa Sùng đứng dậy “Vậy làm phiền ngài.”

Nhiều vụ án phải điều tra cũng có nghĩa là lực lượng cảnh sát đang bị phân tán, cũng may Hoa Sùng chỉ huy ổn thỏa nên mọi người không xảy ra tình trạng hỗn loạn.

Đội điều tra hiện trường đã làm xét nghiệm dấu chân thu được – trừ dấu chân mà Hoa Sùng phát hiện thì tất cả các dấu chân còn lại đều thuộc về nhân viên trong văn phòng. Thời điểm Lương Bình bị sát hại, họ đều có chứng cứ ngoại phạm, cũng không có ai có động cơ gây án.

Hoa Sùng tỉ mẩn đọc kỹ tập báo cáo, ngón tay khẽ xoa huyệt thái dương “Hung thủ không phải Âu Trạm mà là người đàn ông khoảng chừng hơn 40 tuổi này.”

“Chúng tôi cũng đã điều tra về hoa văn trêи đế giày, nhưng nó thuộc về mẫu giày thể thao rất phổ biến, vì vậy việc điều tra nguồn gốc của nó rất khó khăn, tuy nhiên chúng ta đã biết được nó thuộc về loại giày nào, tôi có ảnh ở đây, anh xem đi.” Lý Huấn tiếp tục nói “Dựa theo độ mòn của dấu giày, chúng ta cũng biết được đôi giày này đã đi được hơn một năm rồi.”

Hoa Sùng nhìn bức ảnh Lý Huấn vừa đưa cho mình, đúng là một đôi giày rất phổ biến.

Mấy ngày trước nhóm Viên Hạo đã tra xét lại một lần toàn bộ camera gần văn phòng, những ai có khả năng là hung thủ đều đã được rà soát kỹ càng, nhưng vẫn không có tiến triển gì.

Hiển nhiên chủ nhân của đôi giày này đã khôn khéo tránh được hết camera ở tầng này.

“Những gì chúng tôi tìm được chỉ có từng này.” Lý Huấn nhíu mày, do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn hỏi “Tổ trưởng Hoa, hiềm nghi của người này còn lớn hơn Âu Trạm sao?”

Hoa Sùng nhìn bức ảnh chăm chú đến mức không hề trả lời câu hỏi của Lý Huấn.

Lý Huấn đợi một lúc lâu, thấy anh không để ý, bèn cất cao giọng “Tổ trưởng Hoa!”

“Hả?” Hoa Sùng lúc này mới nâng mắt lên.

Lý Huấn lặp lại câu hỏi lại một lần nữa, rất lo lắng: “Anh với anh Tiểu Liễu đều có suy luận của riêng mình, luôn có thể tìm được những điểm khác nghi mà người khác không chú ý tới. Nhưng những chứng cứ trong tay cảnh sát có hạn, tất cả chúng đều chỉ về phía Âu Trạm, anh ta cũng có động cơ phạm tội. Nhưng anh lại cho rằng hung thủ không phải là Âu Trạm, tôi rất lo, nhỡ lần này anh đoán sai thì làm sao bây giờ?”

Nhưng Hoa Sùng lại hỏi ngược lại: “Chứng cứ đôi khi cũng để che mắt cảnh sát, nếu chỉ dựa theo những chứng cứ hiện hữu mà đổ oan cho người vô tội thì phải làm thế nào?”

“Trêи mạng ai cũng nói rằng loại súc sinh ngược đãi mẹ của mình đáng đều phải bị tử hình hết!” Lý Huấn kϊƈɦ động nói.

“Việc anh ta và Âu Hoàn Quốc ngược đãi Lương Bình là có thật, anh ta chắc chắn phải bị trừng phạt vì những gì mình đã làm.” Hoa Sùng nói “Nhưng nếu anh ta không giết chết Lương Bình thì không việc gì anh ta phải gánh trêи vai tội đó cả.”

“Nhưng mà…”

“Nếu như anh ta không phải hung thủ, lại bị kết tội oan uổng, chẳng phải hung thủ chân chính vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hay sao?” Hoa Sùng nói tiếp “Để mặc một kẻ bạo hành mẹ mình thay một tên giết người ngồi tù, vậy tên giết người thực sự ở bên ngoài sẽ làm gì đây? Liệu chúng ta sẽ có Lương Bình thứ hai, thứ ba không?”

Lý Huấn nóng nảy: “Nhưng bây giờ chúng ta vẫn chưa có manh mối gì mới cả!”

Hoa Sùng thở dài “Vì vậy chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm kiếm. Có một số trường hợp, trong tay cảnh sát hoàn toàn không có manh mối gì, những giả thiết hợp lý hầu như dựa hết vào kinh nghiệm của người cảnh sát, sau đó từng bước đi chứng thực những giả thiết ấy xem có đúng không, những việc đó trước đây đâu phải chúng ta chưa từng làm? Nếu không có bằng chứng thì không động vào, hoặc chỉ chăm chăm vào những manh mối bày ra trước mắt thì e rằng có hơn một nửa số vụ án sẽ vào ngõ cụt mất rồi.”

Đương nhiên Lý Huấn hiểu những điều mà anh đang nói, song vẫn muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy Hoa Sùng giơ một bức ảnh lên.

“Xem, chúng ta có manh mối mới rồi này.” Ánh mắt Hoa Sùng bừng lên.

Lý Huấn không hiểu “Nhưng rất khó để tra nguồn gốc của đôi giày này mà. Chẳng lẽ chúng ta lại lục lại video một lần nữa rồi gọi tất cả những người đã đi đôi giày đó để điều tra sao? Không thực tế chút nào cả!”

“Không, đương nhiên là hung thủ đã khéo léo tránh được camera rồi.” Hoa Sùng cười “Nhưng hắn đâu thể nào tránh thoát hết được đôi mắt của con người.

Qua nỗ lực của Kha Chử, cuối cùng trạng thái tâm lý của Quý Xán cũng được cải thiện đôi chút, thậm chí lúc nhìn thấy Hoa Sùng cô còn có thể công khoé môi lên.

Dù nụ cười không dễ nhìn, song đó cũng là một dấu hiệu tích cực cho thấy cô muốn phối hợp với lực lượng cảnh sát.

Lúc bước vào phòng thẩm vấn, Hoa Sùng đã được Kha Chử cho xem bức tranh.

Bức vẽ vẫn chưa được hoàn thành, nó mới chỉ phác ra hình bóng của một người đàn ông đứng tuổi, mặt hình chữ điền, không có ngũ quan, chân đi một đôi giày không rõ họ tên.

Nó mới chỉ được coi là một bức phác họa. Nhưng mà việc Quý Xán đồng ý vẽ bức tranh này là một bước đột phá vô cùng lớn rồi.

“Cô bé vẫn chưa thể nhớ ra hết được.” Kha Chử nói “Quý Xán chỉ mới có thể nhớ ra từng đây, nhưng các cậu chờ một chút nữa, tôi sẽ tiến hành thôi miên cô bé, khả năng nhớ ra rất cao.”

Hoa Sùng nói với Kha Chử về kế hoạch của mình, Kha Chử cau mày suy nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý.

Vì để ứng phó với tình huống khẩn cấp, Hoa Sùng cho phép Kha Chử ngồi cạnh Quý Xán.

Bức phác họa được đặt trêи bàn, đối diện với cô bé.

Quý Xán cụp mắt, né tránh ánh mắt của anh, giờ đây cô bé không còn là thiếu nữ có khuôn mặt kiêu ngạo và lạnh lùng như trước “Xin lỗi, tôi không thể nhớ ra mắt mũi của hắn như thế nào.”

“Không sao, cứ bình tĩnh.” Hoa Sùng lấy ra những bức ảnh lấy được từ chỗ Lý Huấn, để chúng cùng với bức phác thảo.

Con ngươi Quý Xán chuyển động, tầm mắt rơi vào những tấm hình, nếp gấp giữa lông mày chợt thả lỏng, như đang suy tư điều gì đó.

Hoa Sùng cũng không quấy rầy cô, mười ngón tay đan vào nhau, im lặng chờ đợi phản ứng của Quý Xán.

“Đôi giày này, hình như…tôi đã từng nhìn thấy rồi.” Hai má cô bé dần đỏ lên, hai tay siết chặt, liên tục đập vào thái dương mình, lẩm bẩm “Thế nhưng…nhưng tôi không nhớ ra được.”

Đôi giày trong hình là một đôi giày mới, được để cẩn thận trêи đất, sạch bóng kin kít, cũng không có vết mài mòn nào.

Hoa Sùng chỉ vào người đàn ông trong bức phác họa “Có phải người này đã đi nó không?”

Quý Xán đột ngột dựng thẳng lưng, ngạc nhiên nhìn Hoa Sùng.

Tơ máu trong mắt cô bé dường như đập thình thịch, con người co chặt.

Hoa Sùng dùng tay phải nhẫn vào bức hình “Không cần gấp, cẩn thận nhớ lại nào, có phải cô đã nhìn thấy hắn đi đôi giày này không?”

Quý Xán nhắm mắt lại, cả khuôn mặt nhíu lại, như vô cùng đau đớn.

Kha Chử vỗ về vai cô bé, nhẹ giọng động viên.

Lúc này, Liễu Chí Tần đẩy cửa bước vào, cầm theo một chiếc túi giấy.

“Đến đây.” Hoa Sùng đứng lên, nhận cái túi, lập tức mở chiếc túi ra, lấy ra đồ vật trong đó, đặt xuống dưới đất.

Đó là một đôi giày thể thao đã đi mòn, dính đầy vết bẩn.

Vì quá bẩn nên nếu không nhìn kỹ thì không thể nào phát hiện ra nó là cũng một loại với đôi giày trong hình, thậm chí là cũng màu sắc.

Kha Chử chỉ vào đôi giày, nhẹ nhàng hỏi: “Cháu nhìn đôi giày này xem, có chút ấn tượng nào không?”

Quý Xán run rẩy quay đầu sang, đương lúc nhìn thấy đôi giày, cô đột ngột đứng lên, phát ra một tiếng thét hoảng sợ.

Phản ứng của cô đã cho Hoa Sùng đáp án anh muốn.

Đôi mắt Quý Xán đỏ bừng, nước mắt tràn mi, không thể ngừng nổi: “Là hắn…là hắn….”

“Là ai?” Kha Chử vội hỏi lại: “Bình tĩnh nào, đừng sợ, cháu nghĩ ra gì thì nói cho bác.”

Quý Xán cố gắng lau sạch nước mắt dính trêи mặt, nghẹn ngào: “Chính là người đó! Là người đến trường học tìm cháu, cũng là người đã siết chết ông ngoại.”

Bàn tay phải của Hoa Sùng siết chặt lại, vướng mắc bấy lâu đã được hoá giải.

Giả thiết đã được chứng mình, những manh mối hỗn loạn như một vòng khoá được liên kết với nhau, quả nhiên hai vụ án của Vương Chương Bỉnh và Lương Bình có liên quan đến nhau!

“Mỗi khi hắn đến tìm cháu đều đi đôi giày này, cháu nhớ ra rồi!” Quý Xán kϊƈɦ động đến mức nói năng lộn xộn, cô ôm chặt đầu mình “Nhưng hắn mặc bộ quần áo nào? Dáng dấp ra sao…cháu…cháu vẫn không nhớ ra được!”

Kha Chử đỡ lấy Quý Xán, cho Hoa Sùng và Liễu Chí Tần một ánh mắt để ra hiệu, dùng khẩu hình nói với hai người: “Mọi người ra trước đi, chuyện còn lại cứ giao cho tôi.”

Lý Huấn không thể hiểu được dấu giày tìm được ở dưới chân cầu thang cùng với việc phân tích hoa văn dưới dấu giày sẽ giúp gì cho vụ án lần này. Đôi giày đặt được trước mặt Quý Xán là đôi giày cảnh sát dựng lại dựa trêи độ mòn của dấu giày, cứ tưởng rằng mình đang tốn công vô ích, ai ngờ trong buổi họp vụ án Hoa Sùng lại nói là nhờ vào lời khai của Quý Xán, đội trưởng Trần đã quyết định gộp hai vụ án của Vương Chương Bỉnh và Lương Bình vào cũng xử lý.

Hung thủ ra tay giết hai người này rất có thể là một. Hắn ta thôi miên Quý Xán, cũng là người giật giây Lương Bình đi đến cái chết.

Xâu chuỗi sự việc từ đầu đến cuối, Lý Huấn nhớ đến lúc Hoa Sùng cầm bức ảnh trêи tay — mặc dù kẻ tình nghi có thể né tránh camera, nhưng không né tránh ánh mắt của con người, ah ta ngậm ngùi vô cùng.

Luôn sẽ có đôi mắt có thể khám phá ra những chi tiết nhỏ người bình thường không để ý.

Cũng sẽ luôn có những bộ óc có thể thu thập những mảnh ghép không liên quan nhau thành một chứng cứ mấu chốt.

Lý Huấn tâm phục khẩu phục, sau khi tan họp liền chạy ngay đến tìm Hoa Sùng, ho khan vài tiếng, đương muốn nói chuyện, lại bị Hoa Sùng nhận ra ngay.

“Nếu muốn khen thì thôi.” Hoa Sùng nói “Kể cả tôi hay anh Tiểu Liễu thì cũng chỉ là người đưa ra những giả thiết thôi, còn dấu giày đến phạm vi chiều cao, tuổi tác đều là bên xét nghiệm các anh tìm được. Cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, bằng không dù có giỏi đến thế nào thì chúng tôi cũng sẽ sót mất.”

Lời muốn nói bị chặn lại, Lý Huấn ú ớ nửa ngày, lúng túng nắm tóc: “Tổ trưởng Hoa, anh lại khiêm tốn rồi. Nếu không có những giả thiết anh đưa ra thì dù chúng tôi có bao nhiêu bằng chứng cũng không biết triển khai thế nào mà.”

Hoa Sùng nở nụ cười “Chúng ta có cần ở đây khen nhau mãi thế này không? Để tôi xem nào, câu sau tôi nên khen thế nào đây nhỉ?”

Lý Huấn “…Ý tôi không phải như vậy.”

“Được rồi.” Hoa Sùng vỗ vai anh ta vài cái: “Tôi hiểu anh muốn nói gì rồi. Khoan hãy khen tôi đã, vụ án vẫn chưa khép lại mà. Bọn Trương Mậu đang ở thị trấn Hà Phú để điều tra vụ án 13 năm trước, anh về chuẩn bị một chút đi, bên kia bất kỳ lúc nào cũng có thể cần đến sự giúp đỡ của mọi người đấy.”

Lý Huấn gật đầu “Tôi biết rồi.”

Đương lúc nói chuyện thì Liễu Chí Tần bước tới. Tai cậu ta khá thính, đã nghe hết được cuộc nói chuyện giữa hai người.

“Từ xưa đến nay Lý Huấn chưa bao giờ nói thắng được anh, anh toàn bật lại anh ta.” Chờ đến khi Lý Huấn đi rồi, Liễu Chí Tần mới mở miệng.

“Đấy mà gọi là bật lại sao?” Hoa Sùng nhướng mày “Rõ ràng là anh đang giảng giải cho cậu ta hiểu.”

Liễu Chí Tần lắc đầu cười cười: “Nhưng lần này xác thật là phải cảm ơn khoa kiểm nghiệm, chỉ một dấu chân thôi mà họ có thể tìm ra được nhiều chi tiết như vậy. Nói thật là lúc nhìn thấy Lý Huấn biến hoá đôi giày mới, em cũng ngạc nhiên lắm.”

“Ai cũng có điểm mạnh của riêng mình.” Hoa Sùng nói: “Giống như việc anh trầm trồ khi nhìn thấy em làm “anh hùng bàn phím” vậy.”

Lâu lắm rồi mới nghe thấy mấy từ “anh hùng bàn phím”, Liễu Chí Tần cũng quên khuấy đi mất là mình mới là người nói từ này trước: “Tổ trưởng à, sao tự dưng anh lại mắng em?”

Hoa Sùng nhìn cậu ta “Anh mắng em câu nào?”

“Anh hùng bàn phím” Liễu Chí Tần nói “Anh gọi em là anh hùng bàn phím kìa.”

“Không phải là em tự nhận sao?”

“Em đâu có.” Thật ra thì Liễu Chí Tần đã nhớ ra rồi, nhưng nhất quyết không chịu nhận.

“Sao em lại nghiêm túc ngụy biện được như thế nhỉ?” Thấy xung quanh không có ai, Hoa Sùng vỗ nhẹ vào má Liễu Chí Tần mấy cái: “Tối hôm ấy chúng ta gặp nhau ở trước cửa phòng đội trưởng Trần, em nói em không phải “hacker” mà “anh hùng bàn phím” còn gì.”

Liễu Chí Tần vô tội nói: “Thật à?”

Hoa Sùng nhìn hình bóng bản thân phản chiếu trong đáy mắt cậu, tim bỗng chốc hẫng một nhịp.

“Nhầm rồi.” Liễu Chí Tần nắm lấy cơ hội: “Chắc chắn em chưa bao giờ nói câu đó.”

Cậu vừa nói vừa cười, giọng nói tràn đầy dịu dàng.

Lòng Hoa Sùng mềm nhũn, một tay chống lên tường, dựa sát vào người Liễu Chí Tần: “Anh Tiểu Liễu trêu anh nhé.”

So với Liễu Chí Tần thì anh thấp hơn một chút, vốn làm động tác này có hơi buồn cười, nhưng Liễu Chí Tần cũng rất phối hợp nép vào “Em có trêu sao?”

(lùn mà đòi kabedon =))))

Hoa Sùng nghiêng người lại gần: “Thế này mà không là trêu à?”

Liễu Chí Tần cong môHoa Sùng bất đắc dĩ “Rốt cuộc em muốn gì đây?”i, hạ thấp giọng: “Em không được trêu anh sao?”

Cứ ngỡ mình nghe nhầm, Hoa Sùng hỏi lại “Cái gì?”

Giọng nói của Liễu Chí Tần càng nhẹ, như hoà cả vào hơi thở: “Em lại muốn trêu anh đấy.”

Hoa Sùng sững người, buông cánh tay đang chống trêи tường xuống, sờ nhẹ vành tai đã nóng rực của mình “Muốn làm nũng thì phải chú ý hoàn cảnh chứ.”

“Hử?” Liễu Chí Tần nói: “Không phải trêu à, sao lại biến thành em làm nũng rồi.”

Hoa Sùng thầm nhủ mấy tiếng “Chịu rồi” trong lòng nói: “Thôi, coi như anh nói sai ha?”

Liễu Chí Tần đi với anh đến tổ trọng án “Thật ra cũng không sai?”

“Vừa nãy anh bảo em làm nũng, ý anh là anh muốn dỗ em chứ gì?”

“…”

“Em đoán trúng rồi nhé.”

“Liễu Chí Tần.” Hoa Sùng hiếm khi kêu cả họ lẫn tên của cậu.

Liễu Chí Tần vô cùng phối hợp hô một tiếng “Có!”

Vốn muốn dạy bảo vài câu, song khi ánh mắt hai người chạm nhau, Hoa Sùng hơi chần chừ.

Anh cũng biết, mấy câu võ mồm hai người nói với nhau cũng chỉ là đùa vui, gần đây cả anh và Liễu Chí Tần đều lao mình vào vụ án, thời gian thân thiết vốn không có nhiều nay càng ít hơn, tình cờ trêu nhau vào câu cũng có thể xem là thú vui nho nhỏ của hai người.

Đương nhiên đùa xong lại phải bắt tay vào vụ án rồi.

Mắt thấy sắp đến văn phòng, Liễu Chí Tần ghé sát vào tai Hoa Sùng “Tổ trưởng Hoa này, anh chưa bao giờ làm nũng với em nhỉ?”

Tai Hoa Sùng cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ Liễu Chí Tần: “Đang yên đang lành sao anh lại phải làm nũng.”

“Chậc.” Liễu Chí Tần nheo mắt lại “Kiểu gì cũng có ngày anh phải làm nũng cho em xem.”

Hoa Sùng giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc vào lần, sau đó nhanh chân bước vào văn phòng.

Liễu Chí Tần đứng tại chỗ chỉnh lại quần áo — vừa nãy hai người dính gần quá, quần áo có đôi chỗ nhăn lại.

Nhớ đến dáng vẻ khi Hoa Sùng dựa sát vào mình, ý cười dần ngưng tụ ở đáy mắt.

Tranh thủ thời gian vừa chơi vừa làm mới được chứ.

Cậu thở ra một hơi, bước vào văn phòng, chợt nghe thấy một đội viên gào lên “Tổ trưởng à! Tổ trưởng Tiếu tìm anh, nói là có manh mối ở thị trấn Hà Phú rồi!”