Tâm Độc

Chương 142




Tâm Độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Kẹo / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

12.

Dù bị giải đến cục cảnh sát song Lý Phong Toàn trông rất bình thản. Ông ta năm nay 55 tuổi, trêи có mẹ già, dưới có con nhỏ, cả gia đình 4 người sống trong một khu dân cư nghèo ở quận Trường Lục.

“Tại sao tôi lại có mặt ở quán rượu Tuý Hương ấy hả? Để hóng hớt chứ còn làm gì nữa?” Hai mắt Lý Phong Toàn sáng như đèn pha, sự vui vẻ đầy vặn vẹo gần như trào ra khỏi hốc mắt: “Nghe nói lão chó chết Vương Chương Bỉnh kia bị mấy đứa con của lão hợp mưu giết chết, đương nhiên tôi phải đến xem như thế nào rồi! Lão già khốn nạn đó sống chó như vậy, sớm nên chết rồi!”

“Đương nhiên là tôi phải vui rồi! Nhớ năm xưa, lão già khốn khϊế͙p͙ đó đánh chết chó nhà tôi, còn dọa người mẹ già của tôi đến mức phải nhập viện nữa kìa. Mấy chuyện xấu xa đấy các anh đi tìm hiểu là biết ngay, lão già đó thật sự rất đốn mạt, cả nhà đó chẳng có ai tốt đẹp cả!”

“Nghe nói nó bị mấy đứa con giết chết, tôi thấy cũng phải thôi, có một nóc nhà như thế thì làm sao con cái có thể khá khẩm hơn được, một lão già khốn nạn sao có thể nuôi dạy ra những đứa con ngoan được?”

“Tôi á? Tôi giết lão ta làm gì. Những người như thế đằng nào chẳng bị trời phạt, tôi còn phải chống mắt lên xem trời phạt kiểu gì kia kìa…”

Bản thân Hoa Sùng chỉ ngồi ngoài phòng thẩm vấn, anh nhìn vào màn hình một lúc, đoạn lắc đầu: “Người này không phải hung thủ.”

Đúng lúc Liễu Chí Tần trở về từ đội điều tra kỹ thuật: “Lý Phong Toàn có bằng chứng ngoại phạm. Buổi trưa ngày Vương Chương Bỉnh bị giết hại, ông ta đang ở bệnh viện chăm sóc mẹ già, rất nhiều camera quay được.”

Trong phòng thẩm vấn, Lý Phong Toàn vẫn còn rất kϊƈɦ động kể cho cảnh sát niềm vui của ông ta khi Vương Chương Bỉnh chết, liên tục vỗ bàn rầm rập.

Hoa Sùng nói: “Xem ra cái chết của Vương Chương Bỉnh không những có thể “cải thiện cuộc sống” cho con cháu của ông ta mà còn có thể làm một số người vui sướиɠ như vậy.”

“Nhưng hung thủ không phải con cháu ông ta, cũng không phải Lý Phong Toàn, vậy sẽ ai đây?” Liễu Chí Tần hỏi “Những người ấy có động có đầy đủ nhất, nếu không phải họ thì rốt cuộc hung thủ là ai, tại sao “người đó” nhất quyết phải giết Vương Chương Bỉnh? Cái chết của ông ta có lợi gì cho hung thủ chứ?”

“Mẫu chốt ở đây là hung khí. Tại sao hung thủ lại dùng thắt lưng của Vương Hiếu Ninh để giết ông ta?” Hoa Sùng nghĩ ngợi “Liệu hung thủ có nghĩ đến trường hợp dùng vải siết cổ thì sẽ để lại dấu sợi bông hay không?”

“Chẳng lẽ hung thủ cố ý?”

“Cố ý đổ tội cho Vương Hiếu Ninh?”

“Có lẽ vậy.” Liễu Chí Tần nói “Trong những người nhà họ Vương thì chỉ có có Vương Tùng Tùng được loại trừ, còn những người khác đều có cơ hội ăn cắp thắt lưng của bà ta để gây án.”

Ánh mắt Hoa Sùng tối sầm lại: “Việc Vương Tùng Tùng có ra khỏi phòng riêng của mình hay không hung thủ không thể biết được. Có thể hắn không định tha cho Vương Tùng Tùng, có lẽ Vương Tùng Tùng khá may mắn, sau khi về nhà thì không ra khỏi phòng. Chẳng qua…”

“Chẳng qua cái gì?”

“Hung thủ không thể đoán được ai sẽ người cuối cùng vào phòng, cũng không biết được ai sẽ ra ngoài giữa chừng, hắn không có mục tiêu cụ thể.”

Liễu Chí Tần thấp giọng tự hỏi: “Hắn chỉ muốn nhìn nhà họ Vương rối loạn? Dù cho bất kỳ người nào trong nhà họ Vương bị chúng ta nghi ngờ là hung thủ thì hắn cũng đã đạt được mục đích của mình. Thậm chí chúng ta có xuyên thủng âm mưu của hung thủ thì hắn cũng đã xé rách được bộ mặt hài hoà giả dối của nhà họ Vương rồi.”

“Nếu giả thuyết của chúng ta đúng thì hành động của mấy người nhà Vương Nặc Cường đã đúng theo kịch bản mà hung thủ muốn nhìn.” Hoa Sùng tựa vào bàn, nghịch cục tẩy: “Ba anh em nhà họ Vương như chó với mèo, Vương Hiếu Ninh và chồng Trương Xung Thích xảy ra mâu thuẫn, tình mẹ con của Vương Sở Ninh và Quý Xán cũng chẳng còn bao nhiêu. Cái chết của Vương Chương Bỉnh chính là hồi kết của nhà họ Vương.”

“Hung thủ rất giỏi.” Liễu Chí Tần khoanh tay trước ngực: “Nhưng em vẫn không thể tưởng tượng được hung thủ là một người thế nào. Nếu như tất cả thứ này chỉ là một âm mưu của hắn, vậy thì việc hung thủ dùng thắt lưng của Vương Hiếu Ninh để siết chết Vương Chương Bỉnh chỉ là một thủ thuật để ngụy trang. Hắn ta có rất nhiều cách có thể giải quyết Vương Chương Bỉnh, nhưng hắn lại dùng phương thức tốn sức nhất này — chỉ vì đây là phương thức mà người nhà họ Vương có thể dùng để giết người.”

“Ý em là hung thủ thật ra có thể dùng cách cắt cổ nạn nhân như trong vụ án khu dân cư Ngô Đồng?” Ngón tay đang chọc cục tẩy của Hoa Sùng khựng lại.

Liễu Chí Tần khẽ nhíu mày: “Có thể lắm.”

Hoa Sùng buông tha cho cục tẩy, ngón trỏ tì lên cằm: “Không, hai vụ án này không thể có cùng hung thủ.”

“Tại sao?”

“Vụ án ở khu dân cư Ngô Đồng đã được xác định là một vụ khủng bố, thuộc về hành vi gây án tập thể.” Hoa Sùng nghiêm túc “Có 4 người gây án, nhưng đằng sau đó là cả một tập đoàn tội phạm, trong đó có không ít người có kỹ năng IT giống em.”

Ánh mắt Liễu Chí Tần tối lại.

“Nhưng với vụ án của Vương Chương Bỉnh, chúng ta có thể khẳng định được ngay là do cá nhân gây án, không có ai phối hợp cùng hắn, hung thủ chỉ có thể đặt bẫy để bảo vệ bản thân, vậy nên hoàn toàn không giống trong vụ án Ngô Đồng.” Hoa Sùng nói tiếp “Hơn nữa, mục đích của những vụ án khủng bố là càng nhiều nạn nhân càng tốt, nhưng trong vụ án này, hung thủ chỉ muốn giết chết một mình Vương Chương Bỉnh thôi.”

Liễu Chí Tần cúi đầu, xoa nếp gấp giữa chân mày, thở hắt ra một hơi.

Hoa Sùng tiến lên vài bước, nhẹ nhàng nâng mắt cậu lên, dịu dàng hỏi “Làm sao vậy?”

Liễu Chí Tần nhân cơ hội ôm eo Hoa Sùng, nhỏ nhẹ nói với anh: “Chúng ta không có manh mối gì cả.”

“Sốt ruột à?”

“Cũng không phải sốt ruột lắm…”

“Như thế này mà không sốt ruột nữa à?” Hoa Sùng khẽ khàng xoa mặt cậu “Hăng hái lên nào anh Tiểu Liễu ơi.”

Liễu Chí Tần không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn Hoa Sùng.

Hoa Sùng cứ để im cho cậu nhìn mình, chợt nhận ra rằng vòng tay ôm hờ lấy eo mình đang dần dần siết chặt.

“Đội trưởng muốn em hăng hái lên sao?” Liễu Chí Tần hỏi

“Ừ.”

“Nhưng bây giờ em chỉ muốn hôn anh thôi.”

Mí mắt Hoa Sùng giật liên tục “Em cứ nói đùa.”

Liễu Chí Tần không đáp, híp mắt nhìn Hoa Sùng, rồi chậm rãi nghiêng người, cho đến khi có thể ngậm lấy đôi môi mềm mại quen thuộc kia.

Cả người Hoa Sùng như nhũn ra, dứt khoát bỏ qua sự phòng bị vốn cũng không tồn tại của mình, đôi tay vòng lấy cổ Liễu Chí Tần, mặc cậu quấn lấy.

Hôn xong, Liễu Chí Tần vẫn chưa đã thèm, còn nâng tay Hoa Sùng lên chụt một cái “Thơm quá.”

“Hử?” Hoa Sùng nghe thấy thế cũng ghé vào ngửi: “Chắc là mùi của cục tẩy.”

Liễu Chí Tần lại cầm cục tẩy lên hít thử: “Ngón tay anh dễ ngửi hơn nhiều.”

Hoa Sùng trêu đùa vươn ngón tay ra trước mắt cậu: “Thế anh cho em cắn một cái nhé?”

Vừa dứt lời, ngón tay đã bị một cảm giác ấm áp bao phủ.

“Em…” Hoa Sùng giật mình rụt tay lại: “Em cắn thật đấy à?”

“Không để lại dấu răng thì sao lại gọi là cắn được?” Ánh mắt Liễu Chí Tần tràn đầy vui vẻ: “Em chỉ ʍút̼ một cái thôi mà.”

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến bước chân, Hoa Sùng nói: “Ra mở cửa đi.”

Trương Mậu cầm túi cơm hộp chạy đến: “Tổ trưởng, anh Tiểu Liễu, thì ra hai người ở đây à? Em tìm hai người mất nửa ngày trời đấy.”

Hoa Sùng vội vàng nhận lấy túi cơm, chợt nhận ra mình tập trung vào vụ án đến mức quên luôn phải ăn cơm rồi.

Liễu Chí Tần cười nói “Cảm ơn nhé.”

“Cảm ơn gì chứ? Đây là chuyện em nên làm mà.” Trương Mậu lại móc ra hai chai sữa bò từ trong túi ra: “Còn đây nữa ạ, vẫn còn nóng, các anh tranh thủ uống đi.”

“Ừ.” Hoa Sùng cầm chai sữa trong tay, lắc qua lắc lại, bỗng nhớ đến cuộc nói chuyện của mình với Liễu Chí Tần về việc “có thể dùng từ “ngọt” để hình dung một người đàn ông không”, đoạn buột miệng: “Trương Mậu dạo này ngọt quá nhỉ.”

Trương Mậu đờ người, không hiểu sao “Cái gì cơ ạ?”

Hoa Sùng: “Ngọt.”

Trương Mậu giơ tay chỉ vào bản thân: “Em? Ngọt? Tổ trưởng bảo em ngọt á?”

“Sao vậy?” Hoa Sùng thắc mắc: “Cậu vội vàng chạy đến đưa cơm, còn cầm hẳn hai chai sữa đến, cậu không ngọt thì ai ngọt nữa chứ?”

“Tổ trưởng, sao anh có thể nói thể chứ?” Trương Mậu hiếm khi tức giận đến vậy: “Anh coi em là một cô gái đó à?”

Hoa Sùng “….”

Liễu Chí Tần cắm ống hút vào hộp sữa, đứng bên cạnh trộm cười.

Trương Mậu cứ thế xoay người quay ngoắt đi không thèm nhìn lại: “Em là nam, em không ngọt.”

Hoa Sùng gọi với theo cậu ta: “Cậu chạy nhanh như vậy để làm gì?”

“Không chạy để anh trêu em tiếp ạ.”

“Anh chỉ muốn khen cậu thôi mà.”

“Nhưng anh không thể dùng từ đấy để chỉ một người đàn ông được!” Lần này Trương Mậu rất là kiên quyết, cậu ta gào to đến mức làm Lý Huấn đi ngang qua cũng phải giật mình.

Hoa Sùng thuận miệng an ủi cậu ta hai câu, sau đó để cậu ta đi, lúc quay người lại, anh bắt gặp Liễu Chí Tần đang nhìn mình bằng một ánh mắt cực kỳ tếu táo.

“Nhìn cái gì?” Hoa Sùng hỏi “Sao vừa nãy không nói giúp anh hai câu.”

“Anh muốn em cùng anh khen Trương Mậu ngọt như thế nào à?”

“Chậc, em xem người ta kìa, có khí chất bao nhiêu – em là nam, không được khen em ngọt!” Hoa Sùng bắt chước giọng Trương Mậu, tay thì đưa lên vuốt nhẹ vào cằm Liễu Chí Tần: “Rồi xem bản thân em kìa, lần trước anh khen em như vậy, em cũng đồng ý luôn.”

“Hai chuyện này khác nhau mà?” Liễu Chí Tần nói “Em là người yêu của anh, anh khen em ngọt là tán tỉnh bình thường.”

“Úi, em cũng biết nói chuyện thật đấy.”

“Vậy nên về sau đừng khen Trương Mậu như vậy nữa nhé.”

“Biết rồi biết rồi.”

“Nếu anh muốn khen một người đàn ông ngọt ngào, thì chỉ có thể khen em thôi nha.” Liễu Chí Tần cười y như một con cáo: “Dù anh khen như thế nào em cũng sẽ không giận anh đâu.”

Hoa Sùng gắp miếng su hào để vào hộp cơm của cậu: “Thế cậu người yêu ăn hộ anh cái này nhé.”

“Haizz…”

“Đừng than ngắn thở dài, ăn su hào bổ lắm đấy.”

Liễu Chí Tần “Nhưng nó không ngon.”

“Sợ cái gì?” Hoa Sùng cười tươi: “Không phải emtự hào rằng mình ngọt lắm sao? Ăn chút đắng cho nó trung hoà lẫn nhau là được.”

“Hay là anh tự ăn đi.”

“Anh không ăn.” Hoa Sùng giảo biện “Anh có ngọt đâu, không cần ăn mấy thứ đồ này để nó bù trừ lẫn nhau.”

“Thế sau này mấy thức ăn đắng đắng chát chát này em phải ăn hết à.”

“Ai bảo em cực kỳ ngọt cơ chứ?”

Liễu Chí Tần đành phải bỏ miếng su hào vào miệng, nhai vài lần, sau đó nuốt luôn cùng với cơm.

Hoa Sùng nhìn thấy thế thì vui lắm: “Anh Tiểu Liễu không còn ngọt nữa rồi.”

“Tổ trưởng à.” Liễu Chí Tần nhẹ giọng cười: “Anh trêu đùa cấp dưới của mình phải chú ý đấy nhé, anh có biết cái gì gọi là một vừa hai phải không?”

“Trêu đùa cấp dưới?” Hoa Sùng nhướn mày “Vừa nãy em nhận mình là bạn trai của anh cơ mà, sao bây giờ đã thành cấp dưới rồi? Lại còn nói “anh làm cái gì em cũng không giận nữa.””

Liễu Chí Tần buông đôi đũa xuống: “Thôi được rồi, anh bạn trai này, anh còn muốn trêu em gì nữa nào.”

Hoa Sùng nhìn đồng hồ: “Nhanh mồm nhanh miệng ăn xong để chúng ta còn đi họp nào.”

Liễu Chí Tần “….”

Vụ án ở tiểu khu Ngô Đồng đã không còn thuộc quản lý của tổ Trọng án, nhưng cả tổ Trọng án, thậm chí là cả đội điều tra, không ai là không quan tâm đến vụ án này.

Trước mắt, cảnh sát đã liên lạc được với tất cả người thân của người bị hại, điều tra ở mọi lĩnh vực, song theo như lời Trần Tranh nói, cảnh sát vẫn chưa thấy được tia sáng nào cả.

Bọn hung thủ ấy cứ như là đi chơi vậy, sau khi tàn sát thì rút vào động của chúng, hoặc chúng biến mất không thấy tăm hơi, hoặc cũng có thể đang chuẩn bị cho một vụ tập kϊƈɦ tiếp theo.

Hoa Sùng không tin vào trường hợp thứ nhất cho lắm.

Nếu như nói rằng việc phạm tội sẽ gây nghiện, thì những vụ lớn thì này càng khiến con người ta không dứt ra được. Đám người tàn bạo cố chấp ấy, chắc chắn đang chờ đợi cơ hội lần tiếp theo.

Hoa Sùng lại mơ thấy những ngày tháng anh còn đang ở Toa thành. Những hình ảnh trong mơ rời rạc, đứt gãy, không theo một logic nào, có lúc anh đang luyện tập trêи sàn, đoạn lại là cảnh anh đang nói cười cùng đồng đội, rồi trong giây phút, chiến hữu ngày nào đã ngã xuống, nơi viên đạn đi qua máu tươi tung toé. Thành phố phủ màu vàng cát nay đổ nát khắp nơi, cổ họng anh ngập tràn mùi máu và mùi đất. Hoa Sùng chạy thật nhanh, xuyên qua cơn bão, kiệt sức gào to, nhưng đến chính bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại chạy, cớ gì mình lại muốn thét thật to.

Bản thân anh cũng nhận ra rằng, mình đang trong một cơn ác mộng, nhưng không cách nào tỉnh lại được.

Đột nhiên, một cơn mưa to không biết từ đâu kéo đến, làm ướt cả mặt anh, tưới mát cho cả một vùng trời nóng rực, anh dừng lại bước chân, không còn chạy nữa, cứ thế ngơ ngác nhìn vào bầu trời sa mạc hiếm khi ướt sũng như này.

Anh mơ hồ nghe thấy được một giọng nói rất quen thuộc, anh nhắm chặt mắt, bật dậy.

“Anh gặp ác mộng à?” Chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường phát ra ánh sáng ấm áp, Liễu Chí Tần nằm cạnh anh, vì ngược sáng nên cả khuôn mặt cậu nằm trong bóng tối.

Hoa Sùng nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy, trái tim đập dồn dập trong ngực dần trở về quỹ đạo.

Một trong những ưu điểm khi thoát khỏi trạng thái độc thân đó là mỗi khi bạn gặp ác mộng vì nhớ đến chuyện cũ, bên cạnh bạn sẽ luôn có một người dịu dàng, chở che bản thân khi tỉnh giấc.

Trong mơ, là năm tháng tàn khốc đã qua đi, tỉnh dậy, là hiện tại cùng tương lai có người bầu bạn.

Liễu Chí Tần nâng tay lên, che mắt anh lại.

Hoa Sùng lại đẩy tay cậu ra: “Để yên nào, anh muốn nhìn em một lát.”

Liễu Chí Tần nghe thế, đè luôn Hoa Sùng xuống, hôn khẽ khàng lên mắt anh “Mơ thấy gì đó?”

“Chuyện quá khứ.” Hoa Sùng trở mình, gối lên cánh tay Liễu Chí Tần: “Anh có nói mớ không?”

Liễu Chí Tần lắc đầu “Không có.”

“Thế vừa nãy anh giãy giụa kinh lắm à?”

“Cũng không luôn.”

Hoa Sùng chớp mắt, khó hiểu “Em không ngủ à?”

“Em ngủ mà.”

“Vậy tại sao em vẫn biết anh đang nằm mơ?” Hoa Sùng hỏi “Sau đó mở đèn, rồi gọi anh dậy nữa.”

Liễu Chí Tần nghiêng đầu ra chiều nghĩ ngợi: “Chắc là tâm linh cảm ứng đó.”

“Cái này mà cũng có thể cảm ứng ấy hả?”

“Thật ra lúc vừa rồi em cũng ngủ sâu lắm.” Liễu Chí Tần vuốt về mái tóc của Hoa Sùng: “Nhưng đột nhiên tỉnh dậy.

Hoa Sùng cười “Đột nhiên tỉnh mà gọi là ngủ say à?”

“Có thể tại em cảm thấy được anh đang nằm mơ, và rất muốn tỉnh dậy đấy.”

Lồng ngực Hoa Sùng nóng lên, ánh mắt trở nên càng mềm mại.

Liễu Chí Tần lại nói “Lúc em dậy thì phát hiện anh đang khó chịu lắm.”

“Không phải vừa nãy em bảo anh không cựa quậy gì mà?”

“Nhưng anh vẫn cứ nhíu mày suốt.” Liễu Chí Tần vừa nói vừa đưa tay lên vuốt phẳng nếp nhăn ấy: “Nên em cho rằng hẳn là trong mơ anh đang rất khó chịu.”

Hoa Sùng nắm lấy tay cậu, đưa lên môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, than thở: “Sao em lại tốt như vậy nhỉ?”

Liễu Chí Tần dí sát mặt của mình vào: “Là anh nên em mới tốt thế đó.”

Hai người thắm thiết hồi lâu, Hoa Sùng nói “Sao em không khiêm tốn một chút nào thế nhỉ?”

Liễu Chí Tần nhất thời không hiểu gì “Khiêm tốn cái gì cơ?”

“Chậc, vừa rồi lúc anh khen em ấy, sao em cứ như vậy mà nhận thế? Chẳng lẽ không thể nói là “em không tốt như anh tưởng” sao?”

Liễu Chí Tần cười ra tiếng, đôi con ngươi như hồ nước sâu chăm chú nhìn vào Hoa Sùng.

“Không phải em hoàn hảo như vậy thì càng tốt à? Sao em lại phải khách sáo với anh làm gì cơ chứ?”Liễu Chí Tần nhấn mạnh hai chữ “với anh”.

“Ối!” Hoa Sùng nói: “Miệng em ngọt thật đấy.”

“Chuyện này chẳng liên quan gì đến miệng có ngọt hay không cả?” Liễu Chí Tần nói: “Em theo đuổi được người đàn ông mà em yêu thương, muốn khoe còn không được, đâu ra thời gian để khiêm tốn với anh chứ?”

Lúc nói ra mấy chữ “người yêu”, đến ngay cả giọng của Liễu Chí Tần cũng như được rót mật vậy.

Nghe thế, trái tim của Hoa Sùng hẫng một nhịp, lúc sau mới hoàn hồn.

Liễu Chí Tần ngồi dậy, định tắt chiếc đèn nhỏ trêи tủ đầu giường đi, nhưng Hoa Sùng đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay cậu, khiến cậu dừng lại.

“Chờ một chút.” Hoa Sùng ôm chặt cứng: “Để anh ôm một lát nữa.”

Liễu Chí Tần hơi nhướn mày, nhưng vẫn để Hoa Sùng ôm mình, chậm rãi nói “Tổ trưởng à, anh cũng có lúc dính người như vậy à?”

Hoa Sùng lười đến mức không thèm mở mắt ra, chỉ phát ra âm thanh từ trong mũi như đang muốn nói — thế thì sao nào?

“Vậy em không gọi anh là Tổ trưởng nữa.” Liễu Chí Tần làm bộ tự hỏi: “Kêu như nào bây giờ ta?”

“Gọi tên.” Hoa Sùng lười biếng đáp lại.

“Ừm…không được. Kêu tên thôi thì giống hiện giờ rồi.”

Hoa Sùng trợn mắt “Em định được voi đòi Hai Bà Trưng hả?”

“Ai bảo anh cứ dính lấy em như này?” Liễu Chí Tần nói: “Nhìn này, anh ôm em chặt cứng cả rồi.”

Hai tai Hoa Sùng nóng phừng lên, quay lưng về phía Liễu Chí Tần: “Ngủ đi.”

Liễu Chí Tần lúc này mới có thể tắt đèn. Trong bóng tối truyền ra tiếng vải vóc cọ xát vào nhau.

Hoa Sùng phát hiện mình được Liễu Chí Tần ôm vào ngực, buồn cười: “Giờ là ai dính ai hả?”

“Em dính anh.” Liễu Chí Tần thừa nhận rất dứt khoát: “Em biết nên gọi anh thế nào rồi.”

Cơn buồn ngủ của Hoa Sùng bị Liễu Chí Tần trêu đến bay sạch: “Tên gì nào?”

Liễu Chí Tần ghé sát vào tai anh, thầm thì hai chữ.

Hoa Sùng sửng sốt một lúc, sau đó cả người nóng ran, anh dùng chân đạp nhẹ vào cẳng chân của Liễu Chí Tần phía sau.

“Về sau em sẽ gọi anh như thế.” Liễu Chí Tần nói.

Hoa Sùng nghiến răng “Ngủ, ngay!”

Tuy rằng vẫn tồn tại khả năng là người ngoài gây án, song từ những manh mối thu thập được, Tổ Trọng Án vẫn coi người nhà của Vương Chương Bỉnh là đối tượng trọng điểm để điều tra.

Đối mặt với những cuộc thẩm vấn liên tục từ phía cảnh sát, mỗi người nhà họ Vương lại có một cách phản ứng rất khác nhau. Quý Xán vẫn lạnh lùng như cũ, khi nhắc đến Vương Sở Ninh, mẹ cô, cô ta chỉ cười nhạt một cái, ngược lại Vương Sở Ninh và Chu Chiêu thường xuyên kϊƈɦ động, trả lời câu hỏi một cách rất lộn xộn, mặc kệ là cảnh sát hỏi về vấn đề gì, hai người này luôn có thể than rằng bản thân mình khổ thế nào. Còn Vương Hiếu Ninh, trêи người bà ta toát ra một vẻ cực kỳ chán đời, thường xuyên ngẩn người, đả kϊƈɦ mà Trương Xung Thích gây ra cho bà là quá lớn, bây giờ bà t đã chẳng còn gì để mất nữa rồi. Về phần hai người Vương Nặc Cường và Trương Xung Thích, hai người này chỉ hoảng loạn một lúc, sau khi cảm xúc từ từ bình phục, vẫn luôn rất bình tĩnh phối hợp cảnh sát điều tra, cố gắng chứng minh bản thân không làm gì hết.

“Nói thật lòng thì những người đàn ông của gia đình này đúng là quá ích kỷ. Thể nào Vương Sở Ninh và Chu Chiêu luôn miệng than mình khổ, còn Vương Hiếu Ninh giờ đã như người vô hồn vậy.” Trương Mậu nói.

“Đừng cảm thán nữa.” Tiêu Thành Tâm đi từ phòng hồ sơ những vụ án tồn đọng ra: “Vụ án còn chưa có manh mối, cậu còn có thời gian ở đây mà cảm thán hộ người ta nữa à?”

“Thế vụ án chưa có manh mối là tôi không được nói gì à?” Trương Mậu đốp lại: “Anh không thấy chúng tôi vẫn đang cố đây à?”

“Vâng vâng vâng, mấy người vất vả quá.” Tiêu Thành Tâm rót một cốc nước “Có manh mối gì chưa?”

“Chỉ có mỗi một cái thắt lưng bị mất tích thôi. Chúng tôi vẫn chưa tìm thấy nó.” Trương Mậu uống một hơi cạn sạch cốc nước, nói tiếp: “Thắt lưng được làm từ vải bông, nếu tôi là hung thủ, tôi đã mang nó đi thiêu hủy rồi.”

“Nếu hung khí không còn nữa, vụ án này chẳng phải là càng khó hơn sao?”

“Đúng vậy, thật là phiền quá đi.” Trương Mậu lại nói: “May mà chúng ta vẫn còn Tổ trưởng và anh Tiểu Liễu. Trong lòng tôi luôn nghĩ bây giờ thì chỉ cần có hai bọn họ thôi là không vụ án nào là không phá được.”

Tiêu Thành Tâm cũng gật đầu đồng ý “Đúng vậy.”

“Gần đây anh lại nhàn rồi phải không?” Trương Mậu hỏi “Nhiệm vụ của anh xong rồi à?”

“Nhàn cái gì mà nhàn, tôi còn một đống việc đây này, tôi chỉ ghé xem các cậu có gì muốn nhờ thôi không.”

“Úi, đội trưởng Tiêu biết tri ân báo đáp quá đi.”

“Báo đáp cũng không báo đáp cậu.” Tiêu Thành Tâm hỏi “Tổ trưởng Hoa đâu?”

“Không ở khoa Pháp Y thì là bên khoan Khám Nghiệm Hiện Trường ấy mà.”

Tiêu Thành Tâm lia mắt qua bàn làm việc của Hoa Sùng, trong mắt đột nhiên hiện lên một vệt sáng mà Trương Mậu không thể hiểu được.

Lương Bình đeo khẩu trang vào.

Mặc dù đã đến thời điểm rét nhất ở thành phố Lạc nhưng thật ra mọi người cũng không cần khẩu trang lắm. Hầu như những người đeo khẩu trang là những người trẻ tuổi thích ăn diện. Khẩu trang trêи mặt họ đủ kiểu đủ màu, tác dụng chống rét thông khí cũng chả có bao nhiêu, nhưng tác dụng làm đẹp lại đạt điểm tối đa.

Lương Bình không sợ lạnh lắm, cũng chẳng có ham mê làm đẹp, bà đeo khẩu trang bởi vì mặt bà đang sưng lên, thậm chí còn thiếu một cái răng.

Người đàn ông kia đã lâu không đánh bà, nhưng mỗi lần đánh đều đánh vào mặt.

Tối hôm qua, bà mua thức ăn về nhà, theo thường lệ bận rộn trong phòng bếp, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra hồi chiều, bà không thể nào tập trung được.

Vậy nên một món ăn cho muối quá tay, một món khác vẫn chưa chín kỹ.

Con trai con dâu mới ăn một miếng đã ném đũa ra ngoài ăn lẩu, còn chồng bà không nói một lời ăn xong bát cơm. Bà nơm nớp lo sợ, đang muốn dọn dẹp bát đũa, bèn thấy người đàn ông ném chiếc bát xuống đất.

Bà biết bản thân sắp xong rồi, vội vàng xin lỗi, đảm bảo lần sau sẽ không tái phạm nữa, nhưng vẫn bị chồng mình túm tóc kéo lê phòng khách.

Chồng bà lấy chiếc “gậy gia pháp” lâu đã không dùng ra, đánh tới tấp vào khuỷu gối bà. Bà đau đến mức quỳ xuống, không ngừng chắp tay vẫn xin: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

Nhưng gã không nghe, giơ tay lên là một bạt tai vào mặt.

Cái tát thứ hai, thứ ba…

Bà bị tát đến mức đầu óc choáng váng, dần dần không thể nhìn thấy đồ vật xung quanh, chỉ cảm thấy trong miệng mình rất đau, mùi máu che mất bị giác của bà, lúc này bà mới phát hiện răng của mình đã bị rụng từ lúc nào.

Bà khóc đến mức mất tiếng. Nhưng càng khóc, chồng bà càng đánh mạnh hơn.

Tát đến mức toàn bộ tôn nghiêm, hi vọng sống của bà vỡ vụn.

Bà nhắm chặt hai mắt, thấy được hình ảnh bản thân đang nhảy quảng trường.

Nếu còn có thể nhảy, vậy việc bà tồn tại vẫn còn có một chút giá trị.

Nhưng bây giờ…

Khắp thành phố đâu còn chỗ nào có thể quang minh chính đại để nhảy đâu chứ.

Bà bị đánh ngã xuống đất, thái dương đập vào sàn nhà, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm.

Trong cơn gió lạnh, Lương Bình cẩn thận chỉnh lại khẩu trang trêи mặt, sợ vết thương trêи mặt mình bị lộ ra.

Mấy phút trước, bà vừa gọi cho một người bạn tốt ở đội nhảy. Bạn bà nghe thấy giọng bà có gì là lạ, bà cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói rằng răng của mình bị rụng.

Người bạn đó cũng rất sốt ruột, bảo bà đến bệnh viện kiểm tra ngay, rồi mình đón cháu xong sẽ đến thăm bà.

Bà đáp ứng, giọng nói đầy sự dịu dàng kỳ lạ: “Ừ, lát nữa gặp nhé.”

Nhưng mà, ngay lúc này, nơi bà muốn đến không phải bệnh viện.