Tâm Độc

Chương 129




Chuyển ngữ: Kẹo / Beta: Andrew Pastel

Vây quét

29.

Liễu Chí Tần điều chỉnh lại tai nghe trêи tai, sau đó quay lại nhìn vào Mãn Quốc Tuấn im lặng đã lâu đối diện: “Thân Nông Hàn đã nhận tội rồi.”

Nếp nhăn trêи mặt Mãn Quốc Tuấn khẽ run lên, đôi môi nứt nẻ mấp máy, sự kinh ngạc hằn sâu nơi đáy mắt.

“Thân Nông Hàn đã thừa nhận mình giết chết ba người Lữ Khả, La Hành Thiện, Phong Học Dân, mục đích là để trả thù cho Mãn Tiêu Thành.” Liễu Chí Tần nói: “Chúng tôi cũng đã đối chiếu dấu chân của ông ta với dấu chân để lại ở hiện trường án mạng, còn những bằng chứng khác vẫn đang trong giai đoạn thu thập…”

“Không phải ông ta.” Mãn Quốc Tuấn siết chặt nắm đấm, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng cho người ta một cảm giác khá khó chịu “Không phải ông ta, mấy người bắt nhầm người rồi.”

“Không phải ông ta? Ông còn biết những gì.” Liễu Chí Tần đan hai tay vào với nhau: “Tôi nhớ rõ lần cuối cùng chúng tôi lấy lời khai của ông thì ông đã trả lời rằng không biết cha ruột của Mãn Tiêu Thành là ai, càng không biết hung thủ giết hại những người kia, cũng không muốn hợp tác với chúng tôi để phá án. Nhưng bây giờ ông thậm chí còn không hỏi lại Thân Nông Hàn là ai mà đã ngắt lời tôi đang nói, khẳng định Thân Nông Hàn không phải hung thủ ư?”

Mãn Quốc Tuấn liếc lên nhìn Liễu Chí Tần, đôi mắt láo liên chuyển động không ngừng.

Phòng tuyến của ông ta đã sắp tan rã rồi, ông ta không biết nên nói gì, nói gì trong trường hợp này cũng là sai cả.

Nếu so sánh với Thân Nông Hàn thì ông ta “đơn giản” hơn nhiều, ông ta không có khả năng tự hỏi trong đầu, những phản ứng lúc trước của ông ta cũng chỉ là do luyện tập lâu ngày, nếu bước ra ranh giới của việc “diễn lại” thì ông ta chỉ còn cách im lặng mà thôi.

Nhưng bây giờ, dù ông ta có muốn ngậm miệng cũng không thể.

“Ông nói dối, thực ra ông đã biết Thân Nông Hàn từ lâu, cũng biết ông ta là cha đẻ của Mãn Tiêu Thành.” Liễu Chí Tần thong dong nói “Cái gì ông cũng biết cả rồi, chỉ thiếu mỗi bước xét nghiệm AND nữa thôi.”

Mãn Quốc Tuấn lắc đầu, lặp lại một lần nữa: “Các cậu bắt sai người rồi, ông ta không phải thủ phạm, ông ta không giết người? Sao ông ta có thể nhận tội chứ?”

Liễu Chí Tần thở dài: “Ông sợ việc ông ta sẽ nhận tội sao? Lúc Lữ Khả và La Hành Thiện bị sát hại, hành tung của ông không rõ? Vậy ông đã ở đâu, có phải ông đã giúp Thân Nông Hàn gây án không?”

Mãn Quốc Tuấn như không thể hiểu được lời Liễu Chí Tần đang nói, trong mắt ông ta dần ầng ậng nước.

“Lúc tổ trưởng của chúng tôi nói rằng ông đang bao che cho hung thủ, cũng chính là cha đẻ của Mãn Tiêu Thành, tôi vốn không tin. Nhưng xem bây giờ thì việc đó là thật rồi. Ngay cả khi ông ta đã thú tội, ông vẫn ở đây che chở cho ông ta.” Liễu Chí Tần lạnh lùng nói: “Nhưng tôi vẫn không tài nào hiểu nổi, tại sao ông lại giúp ông ta, vì dù gì ông ta cũng là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình của ông với Hướng Vân Phương, cũng như…”

Liễu Chí Tần dừng lại một chốc, giọng nói càng lạnh lẽo hơn nữa “Cũng như đứa con trai mà ông hết lòng chăm bẵm lại là của ông ta.”

“Tiêu Thành không phải là của người khác.” Mãn Quốc Tuấn nghẹn ngào, hai hàng nước mắt từ đôi mắt đục ngầu rơi xuống.

Liễu Chí Tần chờ ông ta nói tiếp.

Nhưng ông ta lại cúi đầu, lấy tay chà thật mạnh vào mặt mình, một lần nữa im lặng.

Hồi lâu, nét bi thương trong mắt ông ta tắt ngúm: “Thân Nông Hàn đã… đã nói gì?”

Liễu Chí Tần đứng dậy đi ra cửa, lúc vào mang theo một cái máy tính bảng.

Máy tính bảng đang dừng lại ở đoạn Thân Nông Hàn nhận tội, Mãn Quốc Tuấn chỉ nhìn vài giây, sau đó bất lực xua tay, như ông lão gần đất xa trời đã không còn nơi nương tựa.

Dù cho ông ta đã trở thành một ông già góa bụa mấy năm nay rồi.

“Tôi không nên tin tưởng ông ta quá.” Mãn Quốc Tuấn cười mếu máo, lắc lầu không ngừng: “Ông ta đúng là không thể báo thù giúp Tiêu Thành được.”

“Quả nhiên là hai người có quen biết nhau.”

Việc đã đến nước này, Mãn Quốc Tuấn không còn lời nào để biện hộ, cuối cùng ông ta cũng gật đầu: “Biết chứ. Sao có thể không biết được.”

Thân Nông Hàn kéo căng còng số tám trêи tay, tiếng cười mỉa tràn ngập phòng thẩm vấn.

Lớp nguỵ trang bị tháo xuống, chiếc mặt nạ đeo mấy chục năm trêи mặt đã nát bấy, mưu kế tỉ mỉ suốt bao nhiêu năm trời bị chọc thủng, giả bộ tiếp cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Tuy ông ta đã nhận tội, nhưng ông ta lại không cho rằng mình có tội.

“Nếu chuyện “nợ cha con trả” là chuyện thường tình, vậy các người đâu thể chối bỏ việc “hận con cha trả” đúng không? Tiêu Thành là con trai của tôi, nó bị người ta hãm hại như vậy, đang sống đang yên đang lành lại bị vật nặng rơi cho chết, nếu không thể báo thù cho nó, sao lương tâm tôi có thể an bình được?” Thân Nông Hàn giơ tay lên, đập mạnh vào ngực mình, còng tay đập vào nhau phát ra vài tiếng “cạch cạch”. Mấy người kia hại chết Tiêu Thành, nhưng không nhận được hình phạt thích đáng, thậm chí còn được cảnh sát các người bảo vệ cho. Bọn chúng quên Tiêu Thành rồi phải không? Tôi theo dõi bọn chúng 5 năm trời, vẫn luôn cho bọn nó cơ hội hối lỗi. Nhưng bọn chúng thì sao? Ngoại trừ Lữ Khả có một chút ăn năn ra thì không có một đứa nào có một chút sám hối, một chút bất an nào hết.”

Thân Nông Hàn vừa nói vừa lắc đầu: “Con bé đó cũng chẳng ăn năn được bao lâu đã chuyển nhà, sống một cuộc sống mới. Bọn chúng đều có một khởi đầu mới, vậy con trai tôi thì sao? Chúng nó ai cũng đều cho rằng mình vô tội, nhưng chẳng lẽ con trai tôi lại đáng chết à?”

Hoa Sùng đột nhiên nhớ đến một câu nói rất nổi tiếng trêи Internet – Khi tuyết lở, không có bông hoa tuyết nào là vô tội.

Thân Nông Hàn nghiến răng: “Bọn chúng chính là mấy bông hoa tuyết đó. Chúng nó vẫn luôn cho rằng bản thân vô tội, nhưng khi tuyết lở, làm gì có bông hoa tuyết nào thực sự vô tội? Tất cả bọn chúng đều là tội nhân, mỗi người góp một chút, dần dần đẩy con trai tôi đến bờ vực. Tiêu Thành không phải vì bị vật nặng rơi vào người mà chết, mà là tại đám người “vô tội” kia vây quét đến chết!”

“Không được rồi!” Từ Kham nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, nghiêm trọng nói “Thân Nông Hàn đang nguỵ biện. Ông ta không nghĩ tới dấu chân, và thiết bị bay không người lái là chứng cứ quan trọng khiến ông ta sa lưới, càng không nghĩ đến mình sẽ mắc phải cái bẫy tổ trưởng bày ra, nhưng rõ ràng, trước khi gây án, ông ta đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, đó là ông ta bị vạch trần. Ông ta đã chuẩn bị từ trước rồi!”

Trương Mậu hoảng sợ: “Chẳng lẽ những lời vừa rồi ông ta nói là kịch bản sẵn rồi sao?”

“Đúng, ông ta đang tranh thủ sự đồng tình của người khác, đặt bản thân vào thế yếu, lấy góc độ của một người cha ra để đổ tội cho “những bông hoa tuyết” kia.” Từ Kham nhíu chặt mày “Tâm lý của ông ta vô cùng vặn vẹo, nhưng tư duy rất kín kẽ, tôi nghi ngờ ông ta sẽ đưa ra yêu cầu đánh giá tâm lý.”

“Mẹ kiếp, đến cả thằng nhãi tâm thần Lý Lập Văn kia tình nguyện nhận tội cũng không muốn làm giám định tâm lý, nhưng một người bình thường như Thân Nông Hàn…”

“Có lẽ đó chính là sự khác nhau của bệnh nhân tâm thần thật với những kẻ giả bệnh chăng.” Từ Kham thở dài “Nhưng mà ít nhất tổ trưởng đang ở trong đấy.”

“Vây quét và tiêu diệt?” Hoa Sùng hừ nhẹ một tiếng “Ông ngụy biện cũng giỏi đấy. Dựa theo lý luận “bông tuyết” kia của ông thì những người từng bước từng bước đẩy Mãn Tiêu Thành xuống vực thẳm không chỉ có ba người đó. Vậy sao ông đã dừng tay lại rồi?”

“Cậu đang ám chỉ những việc ở trường trung học Ôn Minh sao?” Thân Nông Hàn buông mắt “Đúng vậy, nhưng kẻ hại nó không thể làm giáo viên cũng đáng chết lắm, còn mấy người không chịu cho nó công việc nữa…”

Hoa Sùng đột ngột ngắt lời ông ta “Nhưng người đáng chết nhất, chẳng lẽ không phải là ông ư?”

Thân Nông Hàn ngẩn ra.

“Xin lỗi mượn dùng cái câu “vây quét” của ông chút nhé.” Hoa Sùng nói “Ông cho rằng bi kịch của Mãn Tiêu Thành là hậu quả “tuyết lở” do “nhiều bông hoa tuyết” tạo thành. Nhưng ông có từng suy nghĩ xem “bông hoa tuyết” đầu tiên đấy là ai không?”

Thân Nông Hàn không nói, trong phòng thẩm vấn chỉ còn mỗi tiếng hít thở.

“Chẳng lẽ không phải là ông sao?” Hoa Sùng lạnh lùng cất tiếng.

Thân Nông Hàn đột nhiên ngẩng đầu, chất chồng sợ hãi: “Anh…anh đang nói cái gì vậy?”

“Tại sao Mãn Tiêu Thành lại sinh ra? Tại sao lúc sinh ra lại chịu nhiều khổ sở như vậy, rồi chấm dứt mạng sống của mình dưới tấm kính nát vụn, ông không biết sao?” Hoa Sùng nói rất hùng hồn “Là tại ông chen vào hôn nhân của Hướng Vân Phương, tại ông cưỡng hϊế͙p͙ bà ấy, mới có Mãn Tiêu Thành trêи đời này! Thân Nông Hàn, ông không có tư cách trách những người kia vì chính ông mới là “bông tuyết” có tội nhất!”

Thân Nông Hàn nghẹn họng trân trối, mồ hôi lạnh từ thái dương của ông ta dọc xuống hai bên má.

“Trời địu!” Trương Mậu gào lên: “Sao đến lượt tổ trưởng ngụy biện rồi? Theo logic này thì không phải Mãn Tiêu Thành sinh ra đã là một sai lầm rồi sao? Nhưng làm gì có ai sinh ra là đã một tội lỗi đâu?”

“Cậu không phát hiện Tổ trưởng cố ý nói như vậy sao?” Từ Kham tủm tỉm “Thân Nông Hàn muốn vin vào lý luận “bông tuyết”, cho rằng cái chết của Mãn Tiêu Thành là do những “bông hoa tuyết” kia tạo thành. Tổ trưởng chỉ mở rộng phạm vi ra, gộp tất cả những gì dẫn đến cái chết của Mãn Tiêu Thành vào hết với nhau, cuối cùng đầu sỏ gây tội chính là Thân Nông Hàn – nếu như năm đó ông ta không cưỡng bức Hướng Vân Phương thì Mãn Tiêu Thành sẽ không được ra đời và tất nhiên anh ta sẽ không chết rồi.”

Trương Mậu xoa thái dương đang co giật của mình: “Tổ trưởng của chúng ta vẫn xịn xò nhất, nếu như nghi phạm cứ lý luận vòng vòng như này chắc phải đến 30% em sẽ bị cuốn vào logic của nghi phạm, còn 70% còn lại em sẽ tức điên lên mất. Nhưng nếu nhìn qua thì ta cứ tưởng tổ trưởng cũng bị cuốn vào logic ấy, ai ngờ anh ấy lại đang dùng lý luận của nghi phạm để đả kϊƈɦ nghi phạm cơ chứ.”

“Anh…anh dám…” Hai vai của Thân Nông Hàn run rẩy dữ dội, còng tay va vào nhau phát ra tiếng lách cách “Anh…. những lời vừa rồi thật là vô căn cứ!”

“Sao vậy? Ông áp cái lý luận kia vào người khác thì ông cảm thấy đó là chính nghĩa quang vinh, còn đến lượt áp vào người ông thì lại trở thành vô căn cứ sao? Ông cũng tiêu chuẩn kép thật đấy.” Hoa Sùng cười nhạt “Nếu không phải ông cưỡng ép Hướng Vân Phương thì trêи đời này làm gì có Mãn Tiêu Thành!”

Đôi mắt của Thân Nông Hàn sắc lẹm, ông ta giận tím tái mặt mày, trợn mắt nhìn Hoa Sùng.

“Tiết tấu của ông ta đã bị tổ trưởng làm rối loạn.” Từ Kham khoanh tay: “Vốn dĩ ông ta muốn kéo chúng ta vào quỹ đạo mà ông ta đã chuẩn bị sẵn, trình diễn ra một vở kịch đau buồn, nhưng lại bị tổ trưởng xoay ngược lại nắm quyền chủ đạo. Ông ta đã “chệch đường ray” giờ chỉ có nước bị đội trưởng dắt mũi thôi.”

Trương Mậu nhìn chăm chú vào màn hình theo dõi: “Bao giờ tôi mới như đội trưởng được đây?”

“Nếu tôi là ông thì thà tôi giết chính mình còn hơn.” Hoa Sùng nói tiếp “Ông mới chính là căn nguyên cho bi kịch của Mãn Tiêu Thành, ông có giết bao nhiêu “bông tuyết” thì cũng không thể xoá sạch tội nghiệt của mình đâu! Ông là người đáng chết nhất! Năm đó ở khu ký túc xá cho người độc thân của xưởng sản xuất, Hướng Vân Phương không chấp nhận ông, là ông cưỡng ép bà ấy quan hệ! Sau đó hai người không có liên hệ gì với nhau tại vì cho đến tận khi lìa đời, bà ấy vẫn không tha thứ cho ông!”

Thân Nông Hàn hít thở hổn hển, đôi mắt càng trợn to hơn nữa, những sợi tơ máu hằn lên như muốn lao ra khỏi hốc mắt.

Ông ta gần như gằn lên từng tiếng: “Hoang đường!”

“Hoang đường?” Hoa Sùng nhẹ nhàng “Thân Nông Hàn, những việc ông làm mới thật sự là hoang đường. Ông không có tư cách chỉ trích người khác. Cho tới bây giờ, ông vẫn còn giảo biện cho những tội lỗi của mình, ông đơn phương Hướng Vân Phương đã lâu, rồi làm bẩn bà ấy, sau đó còn bịa ra một câu chuyện để hạ thấp đi bà ấy, lấy đó để nâng tầm bản thân. Vậy ông có biết không, câu chuyện ông nghĩ ra có trăm ngàn sơ hở? Vì thói tự kiêu của ông mà cái thứ logic ông vẫn lấy làm tự hào không chịu nổi một đòn từ cảnh sát. Năm ấy bà ấy còn trẻ, không thể phản kháng mà bị ông xâm phạm, hiện giờ bị ông vấy bẩn thành “chủ động cởi áo”. Ông luôn miệng nói “lương tâm”, còn ông thì sao, ông có “lương tâm” không? Đúng, bà ấy cũng sai, sai là vì đã nhẫn nhục chịu đựng, sai vì đã không nói rõ cho chồng mình là Mãn Quốc Tuấn. Nhưng chỉ vì ba mươi năm trước bà ấy không đủ dũng cảm thừa nhận bản thân bị xâm phạm cũng không thể là lý do để ông đổi trắng thay đen như thế được! Thân Nông Hàn, ông vì ɖu͙ƈ vọng đê hèn của bản thân mà cường bạo một phụ nữ sắp lập gia đình, không có ai hoang đường bằng ông đâu!”

“Không phải như vậy! Là bà ấy tự nguyện! Bà ta đã tự nguyện!” Thân Nông Hàn rít lên “Tao không cưỡng ép bà ta, là bà ta chủ động…Nếu không phải vì tại sao lúc trước bà ta lại đối xử tốt với tao như vậy? Bà ta làm đồ ăn ngon cho tao ăn, lúc trực ca đêm bà ta sẽ mời tao ăn khuya, bị bắt nạt sẽ nói cho tao, còn..còn dặn tao phải mặc thêm áo khi trời lạnh! Nếu bà ta không có chút tình cảm nào thì sao lại phải dịu dàng như vậy! Tao chỉ chậm hơn Mãn Quốc Tuấn một bước thôi, đúng vậy, chậm một bước thôi!”

“Chậc, xem ra vị thầy giáo này tâm lý không chỉ văn vẹo mà còn bị bệnh ảo tưởng nữa.” Trương Mậu nói: “Hướng Vân Phương mới chỉ thân thiết với ông ta một tí thôi mà đã bị ông ta nghĩ rằng người ta yêu ông ta đến sống đi chết lại rồi, nếu theo cái logic này thì hotgirl của cục cảnh sát mình cũng yêu em lắm đấy chứ.”

“Quá đề cao bản thân.” Từ Kham lắc đầu “Thật ra loại người như Thân Nông Hàn bây giờ chỉ nhiều hơn chứ chẳng ít đi được bao nhiêu.”

“Dạ.” Trương Mậu không hiểu.

“Một số người quá đề cao bản thân, dưới một số tình huống không được như ý muốn, nhẹ thì quấy rối, theo dõi làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống sinh hoạt của người ta, nặng thì cường bạo, thậm chí là hϊế͙p͙ xong giết.” Từ Kham nói “Bọn họ giống với Thân Nông Hàn, đám người này là một quần thể có hành vi ác liệt nhất. Bọn họ đều có chung một hệ thống đạo đức, cho rằng tất cả những gì mình làm đều là đúng, là hợp lý. Cho đến khi không thể không nhận hình phạt, bọn họ vẫn giảo biện cho chính mình – bọn họ yêu tôi, bọn họ tự nguyện.”

“Mẹ kiếp!” Trương Mậu chửi một câu “Đúng là một bọn biến thái.”

“Kể cả ông không chậm một bước thì Hướng Vân Phương cũng sẽ không chọn ông.” Hoa Sùng tựa lưng ra sau: “Ông phải hiểu, nếu như theo lời ông nói, bà ấy có tình cảm với ông thì tại sao lại chấp nhận sự theo đuổi của Mãn Quốc Tuấn khi ông đi công tác?”

Cả người của Thân Nông Hàn càng run hơn.

“Nhưng mà dù sao Hướng Vân Phương đã mất rồi, sự thật hơn ba mươi năm trước thế nào, chỉ dựa vào lời của ông thì không biết được. Ông không thừa nhận tội cưỡng hϊế͙p͙ tôi cũng không có cách nào bắt ông nhận được.” Giọng nói của Hoa Sùng dần thay đổi:Chẳng qua việc ông giết ba người để báo thù cho Mãn Tiêu Thành chúng tôi đều có đầy đủ chứng cứ rồi, ông không thoát tội được đâu. Tôi không thể làm ông chuộc tội với Hướng Vân Phương, nhưng ít nhất có thể để ông chuộc tội với ba người họ.”

Nghe vậy, cả khuôn mặt của Thân Nông Hàn cứng đờ, như là vừa nghe thấy một điều gì không thể tượng tượng nổi.

“Chuộc tội.” Vài giây sau, ông ta lẩm bẩm: “Vân Phương đã tha thứ cho tôi rồi, tôi còn tội lỗi gì đây?”

“Ông ta có ý gì?” Trương Mậu hỏi: “Hướng Vân Phương đã tha thứ cho ông ta? Không phải bọn họ không có liên lạc gì sao?”

Từ Kham nhìn về phía Hoa Sùng, hiển nhiên Hoa Sùng cũng đang tự hỏi điều này.

“Không biết được.” Từ Kham nói “Chẳng lẽ ông ta và Hướng Vân Phương còn có điều gì mà chúng ta chưa biết?”

Đầu óc Hoa Sùng chuyển động liên tục, hỏi ra một vấn đề gần như không liên quan: “Sao ông có thể tra được đám người La Hành Thiện có liên quan đến sự cố vật nặng kia?”

Thân Nông Hàn cười quái dị, hưng phấn bất thường: “Vân Phương nói cho tôi. Không phải tôi giết bọn họ, mà là tôi với Vân Phương cùng nhau làm việc! Là tôi đã cùng Vân Phương giết chết bọn chúng!”

Nhận được đáp án ngoài dự đoán, Hoa Sùng không lập tức đáp lời ông ta.

Thân Nông Hàn lại càng ngày càng kϊƈɦ động: “Nếu Vân Phương muốn bọn họ chết, bọn họ sẽ phải chết! Đây là điều cuối cùng mà tôi có thể làm cho bà ấy! Hahaha….”

“Ông đã gặp lại Hướng Vân Phương ở thành phố Lạc à?” Hoa Sùng hỏi.

Qua hồi lâu, Thân Nông Hàn mới dừng cười, ông ta gật đầu “Nhiều năm như vậy, cuối cùng bà ấy bày tỏ với tôi. Tôi chỉ có thể tra được hôm đó Tiêu Thành chở một y tá về nhà, lại không biết được y tá đó tên là gì. Haha, nếu không có Vân Phương, không biết tôi sẽ phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể báo thù cho Tiêu Thành.”

“Bà ấy đi tìm ông sao?”

“Bà ấy viết thư cho tôi.” Đôi mắt Thân Nông Hàn mờ mịt, nhìn vào một khoảng xa xăm, nhớ lại chuyện cũ: “Bà ấy không muốn gặp lại tôi, tôi đồng ý. Sau đó bà ấy đã kể hết cho tôi về việc ông chồng bất tài kia của bà ấy đã trở thành phế nhân như nào, bà ấy vì bệnh mà chuyển đến Lạc Thành ra sao, rồi việc của Tiêu Thành nữa, tôi chưa từng đi quấy rầy bà ấy, là bà ấy đã kể cho tôi…”

Đang nói, Thân Nông Hàn đột ngột dừng lại, lấy tay che khuất nửa bên mặt.

“Bà ấy hi vọng tôi có thể giết chết ba người kia báo thù cho Tiêu Thành, trong đó có nữ y tá kia.” Thân Nông Hàn nói tiếp “Lúc đó tôi mới biết được, không chỉ có một người hại chết con trai tôi.”

Hoa Sùng đang cố phân biệt độ thật giả trong câu chuyện của Thân Nông Hàn.

“Bà ấy nói bà ấy sống không được lâu nữa, nếu tôi có thể hoàn thành tâm nguyện này giúp bà ấy, bà ấy sẽ tha thứ cho tôi.” Thân Nông Hàn cười hung ác: “Tôi đã làm rồi, bà ấy đã tha thứ cho tôi, các người đừng hòng lừa tôi.”

“Vậy là ông đã thừa nhận là năm đó ông cưỡng hϊế͙p͙ Hướng Vân Phương?” Hoa Sùng nói: “Vì thế bà ấy vẫn luôn hận ông, không chịu tha thứ cho ông, mãi cho đến khi báo thù cho Mãn Tiêu Thành xong.”

Thân Nông Hàn không còn lời nào để nói.

“Mỗi lời nói dối đều cần nhiều lời nói dối khác che giấu cho nó, mà càng nhiều lần như vậy thì ta lại cần phải suy nghĩ nhiều hơn. Mà đến một mức độ nào đó, không còn lời nói nào có thể che lấp chân tướng nữa.” Hoa Sùng đứng lên “Ông là giáo viên dạy Toán, tư duy logic đúng là hơn người khác nhiều, nhưng ông nói dối quá nhiều, những lời nói đó lại đá nhau, logic đã loạn từ bao giờ. Đến ngay cả việc duy trì “tính cách nhân vật” ông cũng làm không được. Ông nghe cho rõ đây, vị giáo viên ra vẻ đạo mạo trêи bục giảng không phải là con người thật của ông, chính một con quỷ dữ tợn ngồi đây mới là ông.”

Nửa phút sau, Thân Nông Hàn như đã buông bỏ tất cả, mắt ông ta hiện lên sự tàn độc “Tao giết người, tao thừa nhận. Vân Phương bị tao cưỡng hϊế͙p͙, tao cũng thừa nhận. Nhưng tao không hối hận, dù sao cả đời này thì tao chẳng thua ai cả. Tao ngủ với người phụ nữ tao yêu, làm bà ấy sinh ra cho tao một đứa con, để người đàn ông khác nuôi con cho tao, còn tao thì sao, sự nghiệp thành công, được người ta kính ngưỡng. Chỉ có một điều đau đớn đó là con trai tao chết sớm, khiến tao và Vân Phương hai buồn khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thôi.”

“Chẳng qua…” Thân Nông Hàn âm u nói “Tao đã trả thù bằng chính đôi tay của mình. Người phụ nữ ấy hận tao đi chăng nữa thì cuối cùng chẳng phải cũng đã cầu xin sự giúp đỡ từ tao đó thôi? Còn thằng chồng kia càng thảm hại hơn, rõ ràng biết Tiêu Thành không phải con trai của mình nhưng chẳng dám làm gì, kết quả cũng phải che chở cho tao đó thôi.”

“Mãn Quốc Tuấn đã khai hết rồi.” Liễu Chí Tần quay về phòng của tổ trọng án, bất đắc dĩ nói “Ông ta có một ước định với Thân Nông Hàn – lúc Thân Nông Hàn chuẩn bị gây án, ông ta sẽ đi khỏi viện dưỡng lão, làm cho chúng ta nghĩ rằng ông ta hành tung không rõ, rời nghi ngờ vào ông ta. Cho nên chúng ta mới có thể có ghi chép ông ta không có bằng chứng ngoại phạm đến 6 lần, vì vậy thời điểm Lữ Khả với La Hành Thiện ngộ hại, ông ta cũng không thể chứng minh mình đã ở đâu. Mà khi Phong Học Dân bị giết, ông ta có bằng chứng ngoại phạm vì lúc đó Thân Nông Hàn đã không thông đồng trước với ông ta mà tự ý hành động.”

“Bọn họ liên lạc bằng cách nào? Tổ kỹ thuật đã tra xét kỹ, khong thu hoạch được gì.” Từ Kham nói.

“Bằng thư.” Liễu Chí Tần nói “Đơn giản nhất, nhưng cũng làm chúng ta bỏ quên nó. Những người tuổi này cũng hay lưu giữ thói quen viết thư cho nhau.”

“Nhưng sao Mãn Quốc Tuấn lại muốn phối hợp với Thân Nông Hàn? Không phải ông ta đã sớm biết Mãn Tiêu Thành không phải là con trai của mình sao? Ông ta hận Hướng Vân Phương, cũng hận Mãn Tiêu Thành. Đến khi Hướng Vân Phương lìa đời, ông ta vẫn còn trách móc bà ta, còn ngang nhiên tiêu xài tiền đám tang của Mãn Tiêu Thành. Tại sao ông ta vẫn giúp đỡ Thân Nông Hàn?”

Liễu Chí Tần lắc đầu “Ông ta hận Mãn Tiêu Thành nhưng cũng yêu anh ta vô cùng. Tổ trưởng nói rằng tình cảm của ông ta với Mãn Tiêu Thành rất phức tạp, nhưng tôi lại cảm thấy, xét từ một góc độ nào đó thì tình yêu của ông ta rất đơn thuần.”

Trương Mậu không hiểu gì, nhưng Từ Kham lại hơi suy tư nhìn sang hướng khác.

“Mặc dù biết Mãn Tiêu Thành không phải con ruột của mình, mình đã bị lừa dối, nhưng ông ta không cách nào từ bỏ tình cảm của người cha với Mãn Tiêu Thành. Rốt cuộc khi biết chân tướng, ông ta cũng đã nuôi Mãn Tiêu Thành được 18 năm rồi.”

“Cho nên ông ta mới giúp Thân Nông Hàn sao? Sao có thể như thế được? Ông ta không cảm thấy đau khổ sao?”

“Sao lại không?” Lần này Từ Kham nói tiếp “Nhưng có đôi khi, làm cha mẹ, không phải lúc nào ta cũng sẽ bảo toàn được lý trí của bản thân.”

“Thực ra Mãn Quốc Tuấn còn điên cuồng hơn Thân Nông Hàn nhiều, ngoại trừ ba người Lữ Khả, ông ta còn muốn giết luôn cả Tiêu Triều Cương nữa.” Liễu Chí Tần muốn lấy một điếu thuốc từ trong ngăn kéo của Hoa Sùng để hút, nhưng không tìm được bật lửa, đành cầm trêи tay nghịch “Tiêu Triều Cương từng xâm phạm Mãn Tiêu Thành, điểm này chúng ta không đoán sai, cũng chính vì lý do này Mãn Tiêu Thành mới không thể chịu đựng được mà lựa chọn nghỉ việc. Chuyện này vẫn luôn là cây gai trong lòng Mãn Quốc Tuấn.”

“Nhưng Tiêu Triều Cương không phải đã chết từ lâu rồi sao? Bị Lý Lập Văn giết chết đó?”

“Nhưng Mãn Quốc Tuấn không biết.” Liễu Chí Tần nói “Ông ta không khai ra Thân Nông Hàn vì Thân Nông Hàn chưa giết được Tiêu Triều Cương. Tuy ông ta hận Thân Nông Hàn, nhưng ông ta cũng biết chỉ có Thân Nông Hàn mới giết được Tiêu Triều Cương. Không còn cách nào khác, ông ta chỉ có thể kéo dài thời gian. Nhưng giờ đây Thân Nông Hàn đã nhận tội, hy vọng còn sót lại của ông ta cũng không còn.”

“Thân Nông Hàn chưa từng muốn giết Tiêu Triều Cương.” Hoa Sùng đã quay lại, anh ném sở ghi chép lên trêи bàn “Việc đó chỉ là cái cớ để ông ta khống chế Mãn Quốc Tuấn mà thôi. Mãn Quốc Tuấn cả đời sống thành thật, đầu óc khá đơn giản. Thân Nông Hàn biết chỉ cần Tiêu Triều Cương không chết thì Mãn Quốc Tuấn sẽ vẫn phải che chở cho mình.”

“Có mệt không?” Liễu Chí Tần rót cho anh một cốc nước: “Tôi vừa xem lại đoạn băng, Hướng Vân Phương cũng tham dự vào âm mưu này sao?”

Hoa Sùng nhận cốc nước: “Dù Hướng Vân Phương có tham dự hay không thì tính chất của vụ án này vẫn không thay đổi. Thân Nông Hàn nói rằng thư của hai người ông ta giấu ở phòng hồ sơ trường Nhất Trung, tôi đã cho người đi kiểm tra rồi.”

“Ba người này thật là…” Trương Mậu không biết nên dùng từ gì: “Không biết nói thế nào nữa. Hướng Vân Phương không dám nói ra chân tướng, hận Thân Nông Hàn cả đời, cuối cùng không thể không nhờ ông ta báo thù cho con trai mình. Mãn Quốc Tuấn hận Hướng Vân Phương và Mãn Tiêu Thành, lại không thể vứt bỏ gia đình, bỏ mặc vợ con của mình, vì thế lựa chọn trở thành đồng loã của Thân Nông Hàn. Thân Nông Hàn là người điên nhất, em không biết được là rốt cuộc ông ta có từng yêu Hướng Vân Phương và Mãn Tiêu Thành không? Nếu có yêu, vậy tình yêu này thật kinh tởm, đầu tiên là cưỡng hϊế͙p͙ Hướng Vân Phương, sau đó bỏ mặc Mãn Tiêu Thành ở một nơi, chờ đến khi anh ta chết rồi mới muốn nhận trách nhiệm của một người cha, giết người như ngoé, mẹ nó thật là…”

“Cậu cũng nói ông có có bệnh đây thôi.” Từ Kham nói “Có khi bây giờ ông ta cũng muốn tinh thần mình có vấn đề ấy chứ.”

“Muốn nghe lời nguỵ biện của ông ta không?” Hoa Sùng uống một hơi cạn sạch cốc nước, đặt nó xuống “Thân Nông Hàn khai rằng vì muốn hoàn thành trách nhiệm của người cha nên mới muốn giết đám người La Hành Thiện.”

Trương Mậu chửi thề: “Mẹ kiếp!”

“Đây là điều duy nhất mà tao có thể làm cho Tiêu Thành, làm xong chuyện này, Vân Phương cũng sẽ tha thứ cho tao thôi – đây là nguyên văn lời ông ta nói.” Hoa Sùng nói.