Tâm Độc

Chương 120




Chuyển ngữ: Kẹo / Beta: Yu Yu

Vây quét

20.

Ban đêm nhận được hai tin tức.

Thứ nhất là có người phát hiện xác của Phong Học Dân ở khu nhà gần quán mạt chược; thứ hai là đã tìm thấy Trình Miễn, bạn học của Doãn Tử Kiều, đối phương đang được dẫn về cục thành phố.

Phong Học Dân cũng bị cắt cổ như Lữ Khả và La Hành Thiện, vết thương chằng chịt, từng mảng máu lớn bắn tung toé, cổ họng bị đứt lìa, mạch máu lộ hết cả ra, ai nhìn vào cũng cảm thấy ghê rợn. Chỉ có một điểm khác biệt, đó là sau khi giết Lữ Khả và La Hành Thiện, hung thủ không giấu thi thể đi mà để lại tại chỗ, có nghĩa hiện trường đầu tiên của vụ án chính là nơi phát hiện ra xác chết, rất dễ tìm thấy chúng, nhưng Phong Học Dân lại bị nhét vào một chiếc túi lớn màu sẫm, chôn sâu dưới đống rác khó ngửi.

Khu nhà cũ này khá dơ, người dân thường vứt rác sinh hoạt ra một chỗ. Tuy ở đó có đặt ba cái thùng rác kế nhau, hơn nữa mỗi buổi chiều đều có người dọn vệ sinh đến thu gom, nhưng xung quanh vẫn chất đầy túi đồ ăn thừa và đồ dùng cá nhân đã qua sử dụng. Nước bẩn từ các túi rác chảy lênh láng khắp nơi, thu hút một bầy ruồi nhặng bay vo ve dù đang là cuối thu.

Nếu người dân chịu tuân thủ quy định buộc chặt túi rác, sau đó mới ném vào thùng thì tình cảnh sẽ không tệ đến vậy, nhưng ai cũng ngại bẩn, nên chỉ đứng cách xa hàng mấy mét rồi ném những túi rác buộc hờ vào thùng như đang chơi bóng rổ. Vì vậy mà phần lớn túi rác đều rơi lung tung dưới đất, có một số túi còn bung ngay trêи không, khiến rác bên trong bắn tung tóe khắp nơi, dẫn đến việc chỗ này toàn là rác thải, hôi khủng khϊế͙p͙. Mỗi lần đi gom rác, công nhân vệ sinh cần đeo mấy lớp khẩu trang mới có thể ngăn bớt mùi, hơn nữa còn phải còng lưng đẩy một chiếc xe rác nặng trĩu. Ban đầu phía công nhân cũng kháng nghị, dựng hẳn một tấm biển cạnh thùng rác, trêи đó ghi “Nếu là người có văn hoá, xin hãy vứt rác vào thùng”, thế mà chuyện đâu cũng hoàn đấy, vì không ai chịu làm theo, tấm biển này treo chưa được hai ngày đã bị vùi dưới lớp rác mới. Bọn họ biết làm gì cũng vô dụng thôi, dù là báo cáo lên cấp trêи, vậy nên họ không thèm nói nữa, nhưng sau lưng vẫn chửi ghê lắm: Đúng là đám người vô văn hoá, hèn gì chỉ có thể sống trong những khu như thế này.

Ngoài rác thải sinh hoạt, thỉnh thoảng người dân còn vứt cả đồ gia dụng, quần áo,… ra đây. Vì vậy, công nhân vệ sinh cũng chẳng bất ngờ khi thấy một chiếc va li hay một chiếc túi to nhét đống đồ xuất hiện gần đó. Nhưng hôm nay lúc dọn rác, họ cảm thấy chiếc túi này nặng khác thường, bởi vì trước đây từng xảy ra chuyện công nhân ném túi vào thùng rồi bị các mảnh thuỷ tinh rơi ra đâm trúng tay, nên lần này họ rất cẩn thận mở túi kiểm tra trước, nếu không có gì nguy hiểm mới cho vào thùng.

Nhưng bên trong chiếc túi đó không phải là hàng hóa nguy hiểm mà là xác chết đẫm máu của một người đàn ông.

Các thành viên của đội pháp y và thu thập chứng cứ gồm Từ Kham, Lý Huấn đã lập tức có mặt để tìm kiếm dấu vết xung quanh. Trêи mặt Hoa Sùng nhuốm vẻ u ám, anh vừa quan sát kết cấu của khu nhà, vừa nghĩ xem tại sao Phong Học Dân lại chết ở đây.

Có ba con đường dẫn đến quán mạt chược, khu nhà này không cùng hướng với ngã ba phía nam đường Phượng Sào, rõ ràng Phong Học Dân đã chọn ngã ba ấy, còn hỏi thử giá tiền của một nhà nghỉ gần đó, sao cuối cùng lại tới con đường này, để rồi bị giết ở đây?

Sao Phong Học Dân phải đi vòng vèo như vậy?

Ông ta bị ai đó dụ à?

Lý do bị dụ là gì?

Hoa Sùng chợt nghĩ đến “nơi bán ɖâʍ” ở “Vườn Sang Hối” kia. Kẻ tình nghi trong vụ án La Hành Thiện là Lưu Xí Quốc có nhà ở “Vườn Sang Hối”, nhưng ông ta vẫn tình nguyện bỏ ra mấy chục tệ để ngủ ở nơi bán ɖâʍ đó. Vậy còn Phong Học Dân thì sao?

Lẽ nào trong quá trình tìm nhà nghỉ ông ta bỗng nhận ra nếu trả thêm ít tiền thì có thể hưởng thụ một kiểu “phục vụ” sướиɠ hơn à?

Rất khó quản lý mấy khu nhà cũ thế này, ngay cả ban quản lý còn không có, chủ hộ muốn cho ai thuê cũng được, họ chẳng thèm quan tâm người thuê là ai và muốn làm gì. Mấy năm gần đây, thành phố Lạc Thành luôn giơ cao khẩu hiệu “Tiêu diệt xã hội đen, ngăn ngừa ma tuý”, khiến bọn tội phạm chỉ có thể thuê phòng trong mấy khu nhà cũ. Tuy giờ đã kiểm soát được việc buôn bán ma tuý, nhưng mại ɖâʍ ngầm vẫn còn tồn tại. Mà Phong Học Dân đã đến quán mạt chược gần đây mấy lần rồi, chắc cũng từng nghe người ta kể về các “quán massage” xung quanh.

Nếu Phong Học Dân đến đây để tìm “quán massage” thật, vậy hung thủ vẫn luôn theo đuôi ông ta, đến khi ông ta bước vô khu nhà cũ mới ra tay ư?

Hiện trường đầu tiên ở đâu nhỉ?

Ở một chỗ khác trong khu nhà? Hay ở ngay bãi rác?

Hoa Sùng dán mắt vào một điểm dưới đất, anh cảm thấy hơi kỳ lạ.

Nếu hung thủ giết Phong Học Dân ở nơi khác, sao không ném xác ở đó luôn đi, kéo đến bãi rác làm gì cho mất công, hơn nữa Phong Học Dân là một gã đàn ông trưởng thành, rất nặng, nên di chuyển xác của ông ta rắc rối lắm.

Nhưng nếu hung thủ giết Phong Học Dân ở bãi rác thì còn kỳ lạ hơn. Phong Học Dân tới đây là để “ngủ”, vậy sao ông ta phải đến bãi rác chứ?

“Tổ trưởng Hoa?” Phía sau chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập và tiếng gọi, Hoa Sùng quay người, thấy một thành viên của đội thu thập chứng cứ chạy về phía mình.

“Tìm được gì rồi? Đó là hiện trường đầu tiên hay chỉ là nơi vứt xác thôi?

“Đó là hiện trường đầu tiên!” Cậu ta trả lời: “Chúng tôi vừa tìm thấy mấy vết máu phun tung toé dưới đống rác, hung thủ đã giết nạn nhân ở đó, rồi mới nhét ông ta vào túi.”

“Hiện trường đầu tiên…” Hoa Sùng thầm thì, trong mắt ánh lên bóng mờ.

Tuy ban đêm chỗ vứt rác này khá vắng người, nhưng dù sao nó vẫn nằm trong khu dân cư, trong khung cảnh yên ắng như vậy, tất nhiên cần nhẹ tay nhẹ chân nếu muốn giết người ở đây.

Có thể Hung thủ đã giật điện nạn nhân rồi mới cắt cổ, giống như khi giết Lữ Khả và La Hành Thiện.

Vậy phải vòng về điểm nghi vấn kia: Sao Phong Học Dân lại chủ động đến bãi rác?

Lúc này, Từ Kham đã kiểm tra sơ qua thi thể, anh ta tháo khẩu trang xuống: “Dựa vào độ cứng của thi thể và dấu vết trêи đó, tôi đoán thời gian tử vong nằm trong khoảng một rưỡi sáng, hung thủ cũng giật điện nạn nhân rồi mới giết chết giống hai vụ trước.”

Hoa Sùng càng nghi ngờ hơn, anh rảo bước tới bãi rác.

Bên ngoài bãi rác bị giăng đầy dây cảnh giới, ngoại trừ thành viên của đội pháp y và đội thu thập chứng cứ, những người khác vẫn chưa được vào. Hiện trường lần này khá đặc biệt, tuy nằm trong khu dân cư, đáng lý phải có rất nhiều người dân vây xem, nhưng vừa khéo thành viên của tổ trọng án đang ở gần đây, vì vậy hiện trường được phong tỏa rất nhanh. Hơn nữa người dân cũng đã quen với việc vứt rác từ xa, cho nên trừ công nhân vệ sinh, chẳng ai thèm bén mảng đến đây cả.

Như vậy, khả năng cao là cảnh sát có thể thu thập được dấu chân của hung thủ trêи đất.

Hoa Sùng đứng ngoài vòng cảnh giới, ánh mắt sáng quắc, não bộ nhanh chóng xử lý thông tin, sắp xếp lại các mảnh manh mối và điểm đáng ngờ, nhờ thế mà quên luôn mùi hôi thối xung quanh, cả người anh như bị đóng đinh tại chỗ.

Mãi đến khi có một tiếng hét vang lên.

Lý Huấn phấn khởi gào to, còn chưa tháo khẩu trang đã nói: “Bọn tôi thu thập xong dấu chân rồi, tổng cộng có bảy dấu chân lạ, tôi… tôi có dự cảm, một trong số đó là của hung thủ.”

Mắt Hoa Sùng chợt sáng bừng, lồng ngực hơi run rẩy.

Ba vụ án cắt cổ, không tìm thấy một manh mối hữu ích nào trêи người nạn nhân, hơn nữa hiện trường còn bị phá hoại bởi vô số dấu chân.

Con đường nhỏ bên cạnh ga Thiên Lạc, rừng cây nhỏ ở “Vườn Sang Hối”, đường tắt gần nhà Lữ Khả, đều là những nơi hung thủ cố tình chọn lựa cẩn thận… Mặc dù có thể có nhiều hơn một hung thủ.

Trước khi ra tay, hung thủ đã chuẩn bị rất kỹ càng, “người này” hiểu rõ tình hình xung quanh hiện trường.

Nhưng hành động giết Phong Học Dân ở đây của hung thủ vẫn chưa được chuẩn bị kỹ càng lắm.

Hậu quả của việc đó là để lộ sơ hở.

Hung thủ đã theo dõi Phong Học Dân từ lâu, nhưng mãi mà không tìm được cơ hội xuống tay. Ông ta là tài xế taxi, thường lái xe của công ty về nhà. Tất nhiên muốn lẳng lặng giết chết một gã đàn ông trưởng thành có xe sẽ khó hơn giết một người phụ nữ sống một mình, còn sử dụng phương tiện công cộng như Lữ Khả nhiều.

Thế nên việc Phong Học Dân gây tai nạn khiến xe bị hư, không dám về nhà mà đến đây chơi mạt chược tới khuya, rồi lại một mình lang thang trêи đường chính là cơ hội hiếm có dành cho hung thủ.

Giết người là chuyện khó khăn, nếu bỏ qua cơ hội này, không biết bao giờ mới có thể giết Phong Học Dân.

Đối với “người đó”, là do Phong Học Dân đổi ca với Mãn Tiêu Thành nên mới khiến cậu ta phải chết, vì vậy ông ta cũng phải chết.

Hung thủ muốn đánh cược một lần.

Mấy khu nhà cũ này thường không lắp camera giám sát, nên dù buổi tối có bị ai đó nhìn thấy cũng chẳng sao. Bãi rác cách khu nhà khá xa, không dễ bị phát hiện, ban ngày, lúc mọi người xuống vứt rác, chắc chắn dấu chân của họ sẽ đè lên dấu chân của “người đó”, góp phần tạo ra một hiện trường “không manh mối”.

Nhưng do chưa chuẩn bị kỹ và vì an toàn, hung thủ không thể để xác của Phong Học Dân lồ lộ bên ngoài được, nên “người đó” đã nhét nạn nhân vào một cái túi vừa mới nhặt.

Nếu công nhân vệ sinh cứ thế chở thi thể của Phong Học Dân đi, vậy càng tốt, đến khi có người phát hiện ra cái xác này thì cũng xong hết rồi.

Chờ cảnh sát tới, dấu vết gây án của hung thủ đã bị vùi lập như những lần trước.

Nhưng do thiếu thời gian nên hung thủ không biết người dân ở đây chỉ đứng đằng xa ném rác qua, tức là ngoài công nhân vệ sinh, không ai có thể giúp “người đó” che dấu vết tích cả.

Mà một ít dấu chân quấy nhiễu này, không đủ để phá hoại hiện trường.

“Người đó” tính sai rồi!

Khi các thành viên của đội pháp y và thu thập chứng cứ rút lui hết, Hoa Sùng mới nhìn chằm chằm thùng rác, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một suy đoán.

Hung thủ mắc sai lầm là vì “người đó” không có thói quen đứng cách mấy mét rồi ném rác vào thùng, cũng do vội quá nên hung thủ không kịp để ý mấy chuyện nhỏ nhặt đó.

Chắc chắn đối phương rất chú trọng sinh hoạt hằng ngày, còn là một công dân luôn tuân thủ quy định ở nơi công cộng và quy tắc đạo đức của con người.

Bên cạnh Mãn Tiêu Thành có ai khớp với những điều kiện này nhỉ?

Chẳng phải Mãn Quốc Tuấn, mặc dù ông ta đang sống vui vẻ nhàn hạ, nhưng tố chất đạo đức khá thấp. Nếu bảo Mãn Quốc Tuấn vứt rác, ông ta cũng sẽ vứt như người dân ở đây thôi.

Hoa Sùng cúi đầu, nhắm chặt hai mắt. Có một vấn đề mà anh không thể hiểu được: Sao Phong Học Dân phải đến bãi rác?

Nếu hung thủ dụ ông ta đến đó, “người này” đã dùng cái gì để làm mồi?

Lấy lời khai của mọi người cũng được thực hiện cùng lúc với khám xét hiện trường, cảnh sát đang hỏi một thanh niên tầm 20 tuổi, cậu ta nói: “Tối qua tôi chỉ ở nhà chơi game thôi, khoảng hơn một giờ, tôi nghe thấy tiếng ai đó chạy dưới tầng, nhưng tôi không ngó ra xem. Không lâu sau, tôi lại nghe được có tiếng động khá kỳ lạ bên phía bãi rác.”

Hoa Sùng hỏi: “Kỳ lạ thế nào?”

Cậu thanh niên suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Chậc, tôi cũng không biết diễn tả thế nào nữa, khá giống âm thanh ai đó đang lục thùng rác, còn có tiếng kéo lê nữa.”

“Vậy cậu có nhìn thấy cái gì không?”

“Không, lúc đấy tôi mải chơi game quá, nên không chạy tới cửa sổ nhìn thử.”

“Sau đó cậu còn nghe thấy tiếng gì nữa không?”

“Không, lúc sau yên ắng hẳn. Tôi chơi tới 4 giờ sáng mới ngủ, không nghe thấy âm thanh nào khác.”

Trêи đường trở về cục thành phố, Hoa Sùng nghĩ về lời khai của cậu thanh niên kia.

Hơn 1 giờ sáng có tiếng người chạy dưới tầng. Phong Học Dân rời quán mạt chược lúc 0 giờ 31 phút, bị camera ở nhà nghỉ Thịnh Vượng quay được lúc 0 giờ 55 phút, như vậy ông ta đến khu dân cư lúc 1 giờ hơn là vô cùng hợp lý.

Cậu thanh niên kia chơi game tới tận 4 giờ sáng, nhưng cũng chỉ nghe thấy vài tiếng động, như vậy rất có thể tiếng người chạy khi ấy là của hung thủ và Phong Học Dân.

Sao bọn họ phải chạy? Đuổi bắt ư? Vậy ai đuổi ai?

Hoa Sùng hít một hơi thật sâu, cố gắng làm nhẹ đầu óc mình.

Không lâu sau, Trương Mậu gọi điện tới, nói lúc Trình Miễn nghe đến tên của “Doãn Tử Kiều”, cậu ta phải ngẫm rất lâu mới có thể nhớ ra đó là bạn học của mình, đối phương kể khi chia ban lớp 11, cậu ta đã chuyển sang ban xã hội, còn Doãn Tử Kiều lại theo tự nhiên, từ đó hai người bắt đầu xa cách hơn, cũng dần cắt đứt liên lạc, sau khi tốt nghiệp phổ thông thì chưa gặp mặt lần nào.

Cảnh sát vẫn chưa công khai thông tin về Doãn Tử Kiều, vì vậy Trình Miễn không biết nạn nhân đầu tiên của vụ cắt cổ liên hoàn được bàn tán sôi nổi dạo gần đây là bạn học của mình, cũng không biết bản thân có khả năng trở thành “con mồi” của hung thủ.

Hoa Sùng nhớ đến chuyện mà Liễu Chí Tần tra được ở trường trung học số hai, biết đâu Trình Miễn chưa bị giết này có thể cung cấp cho cảnh sát manh mối quan trọng thì sao, anh nói: “Giữ người lại, tôi quay về liền đây.”

Trương Mậu bỗng kêu lên: “Tổ trưởng Hoa, đừng cúp máy vội.”

“Sao vậy?”

“Em thấy anh Tiểu Liễu.”

Hoa Sùng nhẩm tính thời gian, đúng là lúc này Liễu Chí Tần đã về tới nơi rồi.

“Anh ấy đang qua đây.” Trương Mậu hỏi: “Tổ trưởng Hoa, anh có muốn nói chuyện với anh ấy không?”

Hoa Sùng cạn lời, thầm nghĩ nếu mình cần nói chuyện với Liễu Chí Tần, chẳng lẽ không biết tự gọi à?

Nghĩ vậy nhưng anh lại nói: “Đưa điện thoại cho cậu ấy đi.”

Bên kia truyền đến tiếng kêu của Trương Mậu: “Anh Tiểu Liễu! Anh Tiểu Liễu ơi! Ở đây…Ở đây… À không có chuyện gì đâu, chỉ là tổ trường muốn nói chuyện với anh thôi.”

Hoa Sùng lập tức nghe thấy tiếng bước chân của Liễu Chí Tần, càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng nhanh.

“Tổ trưởng Hoa.”

Liễu Chí Tần vừa nói vừa thở gấp, nghe hơi mệt mỏi, tất nhiên là cậu mới trở về.

Trong lòng Hoa Sùng mềm nhũn: “Trong ngăn kéo của anh có túi bánh quy em mua lần trước đấy, chưa bị bóc đâu, mau lấy ra ăn đi. Anh đang trêи đường về, khoảng 20 phút nữa là đến, em muốn ăn gì không? Anh mua chút gì đó ở dưới lầu cho em nhé?”

Đầu bên kia im lặng một lúc, Hoa Sùng nghĩ Liễu Chí Tần đang thở xả hơi, bèn nói: “Mệt sao? Nếu không em vào phòng nghỉ nằm một lát đi”

Lúc này Liễu Chí Tần mới lên tiếng: “Trương Mậu nói anh có chuyện tìm tôi.”

“Hả?” Hoa Sùng không hiểu gì cả.

Giọng của Liễu Chí Tần đã mất đi vẻ mệt mỏi, thay vào đó là ý cười đầy dịu dàng: “Anh tìm tôi chỉ để dặn dò tôi ăn bánh quy, hỏi tôi muốn ăn gì rồi bảo tôi đi nghỉ thôi hả?”

Vành tai dán vào điện thoại chợt nóng lên, Hoa Sùng khụ một tiếng “Anh thấy em vẫn sung sức nhỉ, chắc không cần nghỉ đâu ha?”

Liễu Chí Tần nói: “Vẫn ổn.”

“Vậy em đun nước…” Hoa Sùng thả lỏng đầu óc căng thẳng, “Pha hộ anh một ly trà nóng nhé.”



Biết được Doãn Tử Kiều bị người ta cắt đứt cổ họng, Trình Miễn chỉ “lịch sự” ra vẻ ngạc nhiên một chút, dù sao cậu ta cũng từng nói bạn bè không liên hệ từ lâu tương đương người xa lạ, hơn nữa bọn họ chỉ học chung với nhau một năm, quan hệ khá hời hợt. Nhưng khi biết cái chết của Doãn Tử Kiều có thể dính líu đến vụ Mãn Tiêu Thành bị khuyên nghỉ việc, Trình Miễn lập tức hoảng hốt, như thể vừa nhớ ra chuyện gì đó vậy, cậu ta từ từ trợn to mắt, khoé môi bắt đầu co rút, đôi lông mày không ngừng run rẩy, gương mặt dần trắng bệch hơn.

Đây là vẻ mặt sợ hãi và hối hận tột cùng.

Hoa Sùng nhấc ly trà nóng bằng một tay, tay còn lại cầm một cái máy tính bảng.

Anh bấm vài lần vào máy tính bảng, tìm bức ảnh Mãn Tiêu Thành hôn Doãn Tử Kiều, rồi đẩy về phía cậu ta: “Đây là bức ảnh do cậu chụp.”

Trình Miễn vừa nhìn đã tái mặt hơn: “Doãn Tử Kiều bị giết vì thầy Mãn thật sao?”

Hoa Sùng hơi nghiêng đầu, nhìn Trình Miễn bằng ánh mắt do dự.

Trương Mậu đã điều tra rõ ràng, sau khi tốt nghiệp phổ thông, Trình Miễn đã đến một trường đại học hạng trung ở Lạc Thành để hoàn thành việc học, hiện giờ cậu ta đang làm nhân viên bán hàng cho một cửa hàng nằm trong khu Minh Lạc, tuy mức lương khá thấp, nhưng sinh hoạt hàng ngày và vòng quan hệ không còn dính tí nào tới trấn Ôn Minh nữa.

“Tôi dẫn cậu đến đây là để xác định mối liên hệ giữa cái chết của Doãn Tử Kiều và Mãn Tiêu Thành.” Hoa Sùng lạnh giọng nói: “Tất nhiên cũng là để bảo vệ cậu.”

Trình Miễn rùng mình, cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì.

Hoa Sùng nói: “Mãn Tiêu Thành đã chết vào năm năm trước, cậu biết chứ?”

“Biết.” Trình Miễn gật đầu, “Nhưng đó không phải là tai nạn sao? Liên quan gì đến chúng tôi?”

“Ừ, đúng là tai nạn này không liên quan gì tới các cậu.” Màn hình máy tính bảng dần tối lại, Hoa Sùng nhấn cho nó sáng lên, rồi nói tiếp: “Bây giờ tôi hỏi, cậu trả lời. Vì an toàn của cậu, đừng che giấu chuyện năm đó.”

Trình Miễn ɭϊếʍ môi dưới, mặt mày tràn ngập lo lắng.

Hoa Sùng hỏi: “Sao cậu phải chụp tấm ảnh này?”

“Doãn Tử Kiều bảo tôi chụp.” Trình Miễn lo lắng nói: “Tôi chỉ giúp cậu ta thôi.”

“Cậu thân với Doãn Tử Kiều lắm à? Sao cậu ta không nhờ ai khác mà lại nhờ cậu?”

“Tôi… Điện thoại tôi chụp ảnh rất rõ nét.”

Hoa Sùng hếch cằm nói: “Hồi nãy tôi mới nói gì nhỉ?”

Trình Miễn vừa lo sợ vừa cảm thấy khó hiểu, cậu ta ngước mắt lên: “Gì cơ?”

“Tôi nói… Vì an toàn của cậu, đừng che giấu chuyện năm đó. Doãn Tử Kiều chết rồi, cậu không lo cho mình sao?”

Trình Miễn hít một hơi rồi vội vã lắc đầu: “Tôi… Tôi không che giấu gì cả.”

“Cậu nhìn thẳng vào mắt tôi, trả lời lại lần nữa, sao Doãn Tử Kiều không nhờ ai khác mà lại nhờ cậu.” Giọng Hoa Sùng chẳng hề hung ác, nhưng lại rất khí thế.

Trình Miễn bị ép nhìn thẳng anh, lắp bắp “Tôi” hồi lâu, cuối cùng cũng phải chịu thua: “Không phải tôi giúp cậu ta, mà là hai bọn tôi bàn bạc với nhau chụp tấm hình này.”

“Bàn bạc? Các cậu bàn bạc cái gì? Chẳng lẽ đúng như bên trường học nói, Mãn Tiêu Thành là người yêu của Doãn Tử Kiều à?”

Trình Miễn lắc đầu lia lịa, nuốt nước bọt mấy lần mới mở miệng nói: “Không phải! Không phải! Thầy Mãn là người tốt, là do chúng tôi xin thầy ấy làm vậy… Là chúng tôi hại thầy ấy không thể làm giáo viên nữa.”

Điều hòa trong phòng thẩm vấn lặng lẽ phả hơi nóng, mỗi lần khởi động lại sẽ phát ra âm thanh.

Tay của nhân viên ghi chép lướt nhanh trêи bàn phím, chuyển câu chuyện xưa qua lời kể lắp bắp của Trình Miễn thành những ký tự lạnh lẽo.

Bảy năm trước, Mãn Tiêu Thành mới 24 tuổi, là chủ nhiệm lớp một khối 10, giáo viên dạy toán khối 11, kiêm thầy hướng dẫn cho câu lạc bộ logic ở trường trung học số hai trong trấn Ôn Minh.

Mãn Tiêu Thành là giáo viên trẻ nhất khối lớp 10, hơn nữa còn được mọi người yêu quý, rất nhiều học sinh thích anh ta, bao gồm những học sinh cá biệt như Trình Miễn và Doãn Tử Kiều.

Cha mẹ Doãn Tử Kiều không quan tâm cậu ta lắm, nên cậu ta thường xuyên cúp học, nhưng chưa từng cúp môn toán, cứ đến tiết toán là sẽ bày ra dáng vẻ học sinh ngoan, cả buổi ngồi nhìn chằm chằm Mãn Tiêu Thành.

Mãn Tiêu Thành không hẳn đẹp trai, nhưng rất nhiệt tình và thân thiện, luôn mỉm cười với mọi người, anh ta chưa bao giờ nổi giận vì học sinh nói chuyện riêng trong lớp hay cúp học, chỉ bảo đối phương hết tiết mang sách đến tìm mình để anh ta giảng bài lại.

Nhóm nữ sinh lớp một khối 10 đều thích Mãn Tiêu Thành, nam sinh cũng thích chơi với anh ta, coi anh ta như anh em của mình.

Nhưng có một vài nam sinh bị hormone dậy thì chi phối nên crush Mãn Tiêu Thành.

Mấy bạn nữ thỉnh thoảng lại bàn tán, nói thầy Mãn trông rất xứng đôi với bạn nam đang chơi bóng rổ cùng, thầy Mãn giảng bài cho ai đấy dịu dàng quá, rồi thì không phải thầy Mãn thích người đó chứ…

Mỗi lần nghe thấy mấy lời này, Mãn Tiêu Thành chỉ cười cho qua chuyện, cuối cùng chẳng ai biết anh ta thật sự nghĩ gì.

“Tôi và Doãn Tử Kiều thân nhau là vì chúng tôi đều có ý với thầy.” Trình Miễn gượng cười, “Bây giờ ngẫm lại mới thấy vô lý thật, lúc đó chúng tôi mới 16 tuổi, sao biết được thích là gì chứ? Chỉ mới cảm thấy thầy Mãn thú vị, ở cạnh đối phương rất vui vẻ là đã nghĩ mình thích thầy ấy. Chúng tôi luôn lẽo đẽo sau thầy mỗi khi rảnh rỗi. Trước khi chụp tấm hình này, cũng có bạn học nói đùa giữa chúng tôi và thầy Mãn có quan hệ mờ ám. Thực ra chẳng có gì cả, nhưng do thầy Mãn không đẩy chúng tôi ra xa, thế là chúng tôi cứ được nước làm tới.”

Trình Miễn ngừng một lúc rồi khẳng định một lần nữa: “Đúng là được nước làm tới. Quay đầu nhìn lại, tôi cũng cảm thấy khi ấy mình chính là một thằng ngốc. Lớp 11 sẽ phân ban xã hội và tự nhiên, nên học sinh phải xác định ban mình muốn học từ lớp 10. Doãn Tử Kiều nói với tôi, có lẽ sau này chúng tôi không thể làm học sinh của thầy Mãn nữa, chi bằng tìm cơ hội lưu giữ chút “kỷ niệm” với thầy ấy. Tôi hỏi cậu ta “kỷ niệm” gì, cậu ta bảo để thầy Mãn hôn một cái rồi chụp ảnh lại.”

Hoa Sùng cảm thấy rất khó hiểu: “Nói thế nào Mãn Tiêu Thành cũng là giáo viên, sao anh ta đồng ý yêu cầu này được?”

Trình Miễn gật đầu: “Nhưng thầy ấy đã đồng ý.”

Hoa Sùng nhíu mày, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

Chắc chắn hôn học sinh của mình không phải là việc mà một giáo viên nên làm. Dù là vui đùa hay vì nguyên nhân nào khác cũng không được.

“Thầy Mãn chính là kiểu người như thế.” Trình Miễn xấu hổ xoa tay vào nhau, “Lúc ấy chúng tôi còn tưởng bở thầy Mãn đồng ý là vì thích mình, sau này trưởng thành mới biết không phải, thấy ấy chỉ là một người hiền lành không nỡ từ chối yêu cầu của người khác thôi. Chúng tôi đã năn nỉ thầy ấy, nói: thầy Mãn ơi, phân ban xong chắc chúng em không thể làm học sinh của thầy nữa, thầy giúp bọn em đi mà. Thầy Mãn không khuyên nổi chúng tôi nên đành đồng ý. Có thể… Có thể thầy ấy cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, dù sao năm đó thầy Mãn mới 24 tuổi, vừa làm giáo viên được một năm.”

Hoa Sùng cụp mắt, nhìn tấm ảnh trêи máy tính bảng.

Nói là hôn nhưng thực chất chỉ là chạm nhẹ môi thôi, cả hai người trong ảnh đều đang cười vui vẻ, vẻ mặt của Doãn Tử Kiều cũng không hề u ám, khác hẳn lời kể của đám người Bàng Cốc và Mục Thiến.

“Doãn Tử Kiều chơi xỏ tôi, đã bảo mỗi đứa chụp một tấm, nhưng khi tôi chụp xong, cậu ta không chịu chụp cho tôi.” Trình Miễn kể tiếp: “Thầy Mãn cũng đỏ mặt nói không thể chụp nữa, việc này đã vi phạm đạo đức giáo viên. Lúc ấy tôi không cam lòng chút nào, đến khi thầy bị người ta tố cáo, tôi mới cảm thấy may mà người trong ảnh là Doãn Tử Kiều chứ không phải tôi.”

“Sao tấm hình đó lại bị phát tán ra ngoài?” Hoa Sùng hỏi.

Trình Miễn gắng gượng mở miệng nói: “Đó là lỗi của tôi. Bức ảnh được lưu trong điện thoại của tôi, nhưng sau khi gửi cho Doãn Tử Kiều, tôi quên không xóa nó đi, thế là bị một bạn nữ cùng lớp nhìn thấy.”

“Cậu cố tình làm thế.” Hoa Sùng nói thẳng: “Cậu giận Mãn Tiêu Thành vì từ chối chụp ảnh với cậu, cũng giận cả Doãn Tử Kiều.”

“Tôi… Tôi…” Trình Miễn đỡ trán, đành phải thừa nhận, “Đúng là tôi đã ghen tị.”

“Vậy cậu là người đã tố cáo nặc danh à?” Hoa Sùng hỏi tiếp.

“Không phải tôi!” Trình Miễn trợn to mắt, “Tôi thề, người tố cáo không phải là tôi!”

Hoa Sùng híp mắt nhìn cậu ta một hồi: “Sau khi Mãn Tiêu Thành bị tố cáo, hai cậu chỉ trơ mắt nhìn anh ta bị khuyên nghỉ việc mà không làm gì sao?”

“Tôi không dám.” Khí thế của Trình Miễn xẹp xuống, lắc đầu nói: “Tôi khác Doãn Tử Kiều, cậu ta không nhà không gia đình, tôi còn bố mẹ già. Nếu ba mẹ tôi biết tôi thích thầy dạy toán thì…”

“Cậu chụp ảnh nhưng không chịu ra mặt giải thích.” Hoa Sùng ngắt lời đối phương, “Còn Doãn Tử Kiều, cậu ta có làm gì không?”

“Tôi không biết.” Trình Miễn ôm đầu, “Khi bức ảnh bị phát tán ra ngoài, Doãn Tử Kiều đã cãi nhau với tôi một trận. Tôi nghe nói cậu ta đi tìm thầy chủ nhiệm và hiệu trưởng nói gì đấy. Kể từ đó không thấy thầy Mãn đến lớp nữa, tới hè là thầy ấy thôi việc luôn, đến khi phân ban, tôi mới biết thầy Mãn nghỉ dạy ở trường rồi. Sau khi thầy ấy rời đi, tính tình của Doãn Tử Kiều ngày càng quái đản. Chúng tôi chia ra học xã hội và tự nhiên, nên rất khó gặp nhau. Hơn nữa bởi vì áy náy mà tôi không dám hỏi cậu ta. Tôi đoán, dù cậu ta tới gặp hiệu trưởng và chủ nhiệm để giải thích cũng vô dụng thôi, tất cả học sinh đều thấy tấm ảnh đó, đúng là thầy Mãn đã hôn Doãn Tử Kiều. Cậu ta còn là học sinh cá biệt, càng giải thích càng khó tin.”



“Em chẳng biết có nên thông cảm cho Mãn Tiêu Thành hay không.” Từ Kham dựa lưng vào tường trêи hành lang, bất lực mím môi, “Nếu Trình Miễn nói thật, vậy Mãn Tiêu Thành bị khuyên nghỉ việc chính là “tự làm tự chịu”. Anh ta là giáo viên, tình tính có hiền có tốt tới đâu, cũng đừng đồng ý những yêu cầu vô lý của học sinh chứ. Thầy giáo hôn học sinh để làm “kỷ niệm”, còn chụp ảnh lại, đừng nói là bảy năm trước, dù là bây giờ anh ta cũng chẳng cãi được, cuối cùng vẫn bị khuyên nghỉ việc thôi.”

Hoa Sùng im lặng, chợt nhớ ra hình như mọi người đều đánh giá Mãn Tiêu Thành là “tốt bụng, hiền lành”.

Nhiệt tình là đức tính tốt, nhưng nhiệt tình đến không biết cách từ chối thì chẳng phải.

Bảy năm trước, Mãn Tiêu Thành không từ chối yêu cầu “hôn môi” của Doãn Tử Kiều và Trình Miễn; hai năm sau, anh ta cũng không từ chối đề nghị đổi ca của Phong Học Dân.

Anh ta tự nguyện thật sao? Là do nhiệt tình ư?

Hay là không biết cách từ chối?

Chuyện này không chỉ thay đổi cuộc sống của Mãn Tiêu Thành, mà còn thay đổi cả cuộc sống của Doãn Tử Kiều.

Năm đó, có lẽ Mãn Tiêu Thành là vệt sáng hiếm hoi trong đời Doãn Tử Kiều, nếu ánh sáng ấy còn tồn tại, liệu cậu ta có trở thành loại người vừa phóng túng vừa đáng thương, ai gặp cũng ghét cũng khinh như giờ không?

Vào năm 16 tuổi, Doãn Tử Kiều phạm phải sai lầm, làm hại đến người thầy mà mình thích, còn phát hiện dù cố gắng thế nào cũng không cứu vãn được, đối phương vẫn bị khuyên nghỉ việc.

Sau đó, người thầy ấy qua đời.

Đây có phải là mồi lửa khiến cậu ta sa ngã không?

Hay là cậu ta đã sa ngã sẵn rồi, nhưng đáng lẽ Mãn Tiêu Thành có thể cứu vớt cậu ta?

Hiện giờ đã không thể tìm được câu trả lời cho vấn đề này.

Ngay cả lời của Trình Miễn cũng khó xác định là thật hay giả.

Hiện giờ, kẻ khiến Mãn Tiêu Thành không thể làm thầy giáo nữa là Doãn Tử Kiều và ba người “dính líu" đến cái chết của anh ta đã mất rồi, nhưng hung thủ vẫn chưa dừng tay lại.

Lý Huấn vừa bước ra khỏi phòng thu thập chứng cứ đã la lên: “Tổ trưởng Hoa, đối chiếu xong bảy dấu chân lạ rồi, trong đó có sáu dấu chân thuộc về công nhân vệ sinh, nạn nhân Phong Học Dân, người dân và thành viên đội chúng ta, chỉ còn một dấu chân lạ chưa xác định được, rất có thể là của hung thủ! Chúng ta đã có vật chứng! Bây giờ tôi sẽ thử thiết lập thông tin dựa vào dấu chân, rất nhanh sẽ biết được đại khái chiều cao và cân nặng của đối phương thôi!”

Từ Kham cuộn chặt hai tay thành nắm đấm, như thể cuối cùng cũng lấy được một viên thuốc an thần. Hoa Sùng thở phào một hơi, anh đang định đến phòng thu thập chứng cứ thì chợt nghe thấy giọng Liễu Chí Tần vang lên sau lưng.

“Tổ trưởng Hoa, anh ra đây với tôi một lát.”